MỘT
“Đừng nhấc máy,” tôi nói khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên trong căn hộ. Dù là điềm báo hay hoang tưởng, thì âm thanh đó cũng nhấn chìm toàn bộ cảm giác thoải mái tôi vẫn tự dệt quanh mình.
“Cuộc gọi từ mã vùng 281 đấy,” bạn trai Dane của tôi thông báo trong khi vẫn đang đổ hộp sốt cà chua vào chảo rán đậu. Chúng tôi dùng đạm đậu nành làm sốt thay cho thịt bò nghiền. Tôi những muốn khóc thét lên rồi, nhưng vì Dane, tôi đang cố gắng làm quen với nó. “Em nhìn thấy trên màn hình rồi.”
281. Mã vùng Houston. 3 chữ số đó là đủ làm cho tôi thở dốc. “Chắc là mẹ hoặc em em,” tôi tuyệt vọng. “Cứ để máy tự động trả lời đi.”
Reeng.
Ngừng khuấy để cho vào sốt một nắm rau đông lạnh, Dane nói, “Em không thể cứ lẩn tránh nỗi sợ của mình mãi được đâu. Em vẫn nói thế với độc giả của em còn gì nữa?”
Tôi phụ trách mục Tâm sự cho Vibe, tạp chí về tình yêu, tình dục và văn hóa đô thị. Mục “Tư vấn Quý cô Độc Lập” ban đầu được xuất bản như tạp chí của sinh viên, nhưng tôi đã nhanh chóng phát triển nó. Sau khi tốt nghiệp, tôi đã mang Quý cô Độc lập đến tạp chí Vibe, và họ dành cho tôi một tuần mục. Hầu hết các giải đáp của tôi được in lên tạp chí, nhưng tôi cũng gửi những phản hồi tư vấn có phí cho những người có nhu cầu. Để thêm thu nhập, thi thoảng tôi viết cho vài tạp chí phụ nữ khác.
“Em không lẩn trốn nỗi sợ của chính mình, mà lẩn trốn gia đình mình.” Tôi nói với Dane.
Reeng.
“Cứ nghe máy đi, Ella. Em luôn khuyên người ta đối mặt với rắc rối của chính họ đấy.”
“Đúng thế, nhưng em thì thích bỏ qua vấn đề của chính mình và để cho nó mưng mủ lên luôn.” Tôi ngập ngừng đến gần cái điện thoại và nhận ra số. “Ôi trời ơi. Mẹ em.”
Reeng.
“Đi nào,” Dane nói. “Điều tệ nhất có thể là gì?”
Tôi nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, vừa chán ghét vừa ái ngại. “Chỉ trong khoảng 30 giây, mẹ em có thể nói cái gì đó làm em phải đi điều trị tâm lý vô hạn định.”
Reeng.
“Nếu em không biết mẹ em muốn cái gì, thì em sẽ lại lo lắng cả đêm cho mà xem.” Dane nói.
Tôi thở hắt ra rồi chộp lấy điện thoại. “Alo?”
“Ella. Có chuyện gấp!”
Với Candy Varner mẹ tôi thì chuyện gì cũng là chuyện gấp. Mẹ tôi là người thích kiểm soát, một nữ hoàng quyền lực tối thượng. Nhưng bà che giấu nó lão luyện đến mức chẳng có mấy người thèm nghi ngờ có rận trong chăn. Mẹ luôn bắt chúng tôi trưng ra hình ảnh lý tưởng của một gia đình hạnh phúc, tôi và Tara cũng phải hùa theo bà mà không vặn vẹo gì.
Cũng có những khi mẹ muốn gần gũi với chị em tôi, nhưng cũng chẳng mấy chốc bà mất kiên nhẫn và nổi nóng. Chúng tôi học cách đọc từng dấu hiệu thay đổi cảm xúc của mẹ. Hai chị em như những người đuổi bão, cố gần tâm bão để không bị cuốn bay đi.
Tôi đi vào phòng khách để tránh Dane và mấy cái chảo xì xèo. “Mẹ khỏe không Mẹ? Có chuyện gì thế?”
“Mẹ mới nói rồi đấy. Chuyện gấp! Tara mới về nhà hôm nay. Rồi lại biến đi mà chẳng thèm nói năng gì. Con bé có con.”
“Con của em ý á?”
“Chứ không thì nó làm gì với con của người khác hả? Phải, con của nó. Con không biết là nó có bầu à?”
“Không,” tôi khó nhọc thốt lên, mò mẫm cái sofa sau lưng. Tôi tựa lưng vào ghế, nửa ngồi nửa đứng. Tôi cảm thấy dạ dày mình nhộn nhạo. “Con không hề biết. Lâu rồi chị em con không gặp nhau.”
“Lần cuối con nhấc máy lên gọi em con là lúc nào thế? Con có thèm nghĩ gì đến mẹ và em con không, Ella? Cái gia đình duy nhất mà con có ấy? Con có dành chỗ nào cho nó trong danh sách ưu tiên của con không?”
Tôi chết lặng, tim đập điên cuồng như cái máy sấy đầy giày ướt, trong lòng ngập tràn cảm giác tồi tệ như suốt thời thơ ấu. Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa. Tự nhắc mình rằng giờ đây tôi đã là một phụ nữ với tấm bằng đại học, có sự nghiệp, có bạn trai và sống giữa nhiều người bạn tốt, tôi cố gắng bình tĩnh trả lời lại. “Con có gửi thiệp mà.”
“Chẳng có tí chân thành nào cả. Thiệp mừng Ngày của Mẹ gần đây nhất chẳng hề nhắc đến tất cả những gì mẹ đã dành cho con khi nuôi con trưởng thành. Toàn bộ quãng đời hạnh phúc của mẹ đấy.”
Tôi đập tay lên trán với hy vọng giữ cho đầu tôi không bùng nổ. “Mẹ, Tara có đó không?”
“Nếu nó ở đây thì mẹ cần gì phải gọi cho con? Nó--” Mẹ tôi bị ngắt lời khi có tiếng trẻ con khóc thét lên. “Con có nghe thấy mẹ đang phải chịu đựng cái gì không? Tara bỏ con nó lại đây, Ella! Nó bỏ đi rồi. Mẹ phải làm gì bây giờ?”
“Con bé có nói bao giờ sẽ quay lại không mẹ?”
“Không.”
“Mà cũng không có ai đi cùng con bé sao? Nó có nói ai là bố đứa bé không?”
“Mẹ còn không nghĩ là nó biết nữa kìa. Nó tự hủy hoại đời mình rồi Ella. Không người nào muốn nó nữa đâu.”
“Chắc mẹ phải ngạc nhiên rồi,” tôi nói. “Giờ nhiều phụ nữ chưa chồng có con lắm.”
“Nhưng vẫn bị đàm tiếu. Con biết mẹ đã phải làm gì để chuyện đó không xảy ra cho con và Tara rồi đấy.”
“Kể từ sau người chồng cuối cùng của mẹ, con nghĩ chúng con thà bị đàm tiếu còn hơn,” tôi nói.
Giọng mẹ tôi lạnh băng. “Roger là người tốt. Cuộc hôn nhân của mẹ lẽ ra vẫn còn nếu con và Tara chịu học cách sống cùng ông ấy. Không phải lỗi của mẹ khi các con mình tống khứ ông ấy đi. Ông ta yêu các con, nhưng các con không bao giờ cho ông ta cơ hội.”
Tôi đảo tròn mắt. “Chỉ là Roger yêu bọn con hơi quá thôi, mẹ ạ.”
“Con nói thế là ý gì?”
“Chúng con đã phải ngủ với một cái ghế chặn ở cửa, để ban đêm ông ta không mò được vào giường chúng con. Mà con không nghĩ là ông ấy muốn vào để trải phẳng ga giường đâu.”
“Toàn là con tự tưởng tượng ra thôi. Không ai tin khi con nói như thế đâu Ella.”
“Có Tara tin con đấy.”
“Con bé chẳng nhớ được cái gì về Roger hết,” mẹ tôi đắc thắng nói. “Không chút nào.”
“Chuyện đó có bình thường không mẹ? Khi một người hoàn toàn quên bẵng một quãng thời gian dài trong tuổi thơ của mình? Mẹ không nghĩ là con bé nên nhớ cái gì đó về Roger à?”
“Mẹ nghĩ đó là dấu hiệu của việc uống rượu và chơi thuốc quá nhiều. Những cái đó là từ bên nhà nội đấy.”
“Nó cũng là dấu hiệu của sự tổn thương tinh thần và lạm dụng đấy. Mẹ, mẹ có nghĩ là Tara chỉ đi mua sắm gì thôi không?”
“Không. Nó để lại giấy nhắn.”
“Mẹ thử gọi cho em chưa?”
“Tất nhiên rồi! Nhưng nó không nghe máy đâu.” Mẹ tôi gần như sắp điên tiết lên. “Mẹ đã dành những năm tháng đẹp nhất cuộc đời để nuôi lớn các con. Mẹ sẽ không trải qua chuyện đó lần nữa đâu. Mẹ còn quá trẻ để có cháu ngoại. Mẹ không muốn ai biết chuyện này hết. Con đến đây đón nó trước khi có ai thấy nó đi Ella! Làm gì với thằng bé đi, nếu không mẹ sẽ gửi nó đến Dịch vụ Xã hội đấy.”
Tôi tái nhợt đi khi nghe bà nói, biết rằng đó không phải là lời đe dọa suông. “Đừng làm gì hết,” tôi nói. “Đừng gửi đứa bé cho ai cả. Con sẽ đến trong vài giờ nữa.”
“Mẹ phải hủy cuộc hẹn tối nay rồi,” mẹ rầu rĩ.
“Con xin lỗi, mẹ. Con đến đây. Con đi bây giờ đây. Đừng làm gì cả. Đợi con, được chứ mẹ?”
Điện thoại tút dài. Tôi lo lắng, run rẩy, gió điều hòa thổi vào gáy làm tôi rùng mình. Một đứa con, tôi đau khổ nghĩ. Con của Tara.
Tôi lê vào bếp. “Cho đến giờ, em cứ nghĩ vụ nấu nướng của anh là tệ nhất tối nay rồi đấy.”
Dane đã nhấc xoong ra khỏi bếp và đang đổ thứ gì đó có màu cam sáng vào cốc martini. Anh quay lại đưa nó cho tôi, đôi mắt màu xanh lá cây ánh lên sự cảm thông. “Uống một ít đi.”
Tôi nhấp một ngụm rượu gừng ngọt, nhăn mặt. “Cảm ơn anh. Em cứ nghĩ em cần đến cả một ly nước ép cà rốt.” Tôi đặt cốc xuống. “Nhưng tốt nhất là nên thôi. Tối em còn phải lái xe.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Dane và cảm thấy như được ôm ấp trong vẻ điềm tĩnh, chín chắn của anh. Anh cũng không hẳn quá đẹp trai, tóc vàng, thanh mảnh, làn da rám nắng như mới đi biển về. Hầu như Dane chỉ mặc quần bò, áo thô và giầy dép thân thiện với môi trường, như thể anh lúc nào cũng sẵn sàng cho các chuyến đi phượt đến vùng cận xích đạo nào đó. Nếu được yêu cầu kể về chuyến đi nghỉ tuyệt vời nhất, chắc chắn Dane sẽ kể chuyến đạp xe dã ngoại xuyên qua khu rừng nguyên sinh, chỉ có túi nước và con dao bỏ túi làm hành trang.
Dane chưa từng gặp mẹ hay em gái tôi, nhưng tôi cũng đã kể nhiều cho anh nghe, những kỷ niệm mà tôi rón rén khai quật lại như đụng phải đồ dễ vỡ. Thật không dễ khi nói về quá khứ, bất cứ phần nào. Tôi đã phải cố gắng thuyết phục Dane ở những điểm cơ bản: ba mẹ ly dị, ba bỏ đi khi tôi mới được 5 tuổi. Tất cả những gì tôi biết về ba là ông tái hôn và đã có con. Tôi và Tara không còn chỗ trong cuộc sống mới của ông nữa.
Mặc dù ông không làm tròn bổn phận người cha, tôi cũng khó lòng trách ông vì đã muốn bỏ đi. Chỉ có điều, tôi vẫn buồn vì ba tôi biết ông để lại chị em tôi cho một người mẹ như thế nào. Có lẽ ông tin rằng con gái thì dễ hòa hợp với mẹ hơn. Có lẽ ông hy vọng rằng mẹ tôi rồi sẽ tốt dần lên. Hoặc có lẽ ông sợ một đứa trong hai chị em tôi lớn lên sẽ giống hệt mẹ, và ông không chịu đựng nổi điều đó.
Chẳng có người đàn ông nào đáng kể trong cuộc đời tôi trước khi gặp Dane ở Trường Đại học Texas. Anh luôn dịu dàng, hiểu mọi điều tôi không nói, và không bao giờ đòi hỏi quá nhiều. Anh mang cho tôi cảm giác bình yên lần đầu tiên trong đời.
Thế nhưng vẫn có gì đó thiếu vắng giữa 2 chúng tôi, tôi luôn cảm thấy như có viên sỏi trong giày của mình vậy. Cho dù sự trống vắng đó là gì thì nó cũng làm cho tôi và Dane không thể gần gũi nhau tuyệt đối.
Khi đang đứng trong bếp, Dane đặt một bàn tay ấm áp lên vai tôi. Cái lạnh rùng mình trong tôi dần tan biến. “Từ những gì anh nghe được,” Dane nói, “thì Tara đã bất ngờ dí một đứa con cho mẹ em, và mẹ em thì đang định bán nó trên eBay hả.”
“Dịch vụ Xã hội,” tôi nói. “Mẹ em vẫn còn chưa kịp nghĩ đến eBay đâu.”
“Mẹ em muốn em làm gì?”
“Mẹ muốn em đến đón đứa bé,” tôi nói, vòng tay ôm lấy mình. “Em không nghĩ mẹ em nghĩ sâu xa hơn như thế đâu.”
“Không ai biết Tara đang ở đâu à?”
Tôi lắc đầu.
“Muốn anh đi cùng không?” anh dịu dàng hỏi.
“Không,” tôi gần như bật ra trước cả khi anh hỏi xong. “Anh đã có quá nhiều việc ở đây rồi.” Dane mới khởi động công ty sản xuất thiết bị theo dõi môi trường của mình, và công việc kinh doanh đang phát triển quá nhanh. Sẽ thật khó khăn cho anh nếu bị gián đoạn. “Hơn nữa,” tôi nói, “em cũng không biết mất bao lâu để tìm thấy Tara, mà nếu thấy thì không biết con bé đang trong tình trạng thế nào.”
“Thế nếu em bị vướng với đứa bé thì sao? Không, để anh nói lại – em định làm gì để không bị dính lấy đứa bé?”
“Có lẽ em mang nó về đây vài ngày, chỉ vài ngày thôi được không?”
Dane cương quyết lắc đầu. “Đừng mang nó về đây, Ella. Không trẻ con.”
Tôi nhìn anh u ám. “Thế nếu là một con gấu trúc con hoặc một con chim cánh cụt Galapagos con thì sao? Em cá là anh sẽ muốn có đấy.”
“Những loài vật bị đe dọa là ngoại lệ,” anh trả lời.
“Đứa bé này đang bị đe dọa đấy. Nó đang ở với mẹ em.”
“Đến Houston và giải quyết cho suôn sẻ đi. Anh sẽ chờ cho đến khi em quay về.” Dane ngừng lại và kiên quyết thêm vào, “Một mình.” Quay ra lò, anh nhấc cái chảo sốt rau, đổ lên đĩa mỳ làm từ ngũ cốc nguyên cám 1 , rồi rắc phô mai đậu nành lên trên. “Em ăn chút gì đi rồi hẵng đi – món này cung cấp đủ năng lượng đấy.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh,” tôi nói, “em chẳng muốn ăn gì nữa.”
Một nụ cười uể oải lướt trên miệng anh. “Chắc như quỷ là em có muốn ăn. Chỉ 10 phút sau thôi em sẽ lao thẳng qua cửa sổ gần nhất để vớ một cái bánh mỳ kẹp thôi.”
“Anh nghĩ em đang lừa dối anh à?” Tôi vặn lại bằng giọng điệu oan ức nhất có thể tạo ra.
“Với thằng khác thì không. Nhưng với một cái bánh mỳ kẹp phô mai thì có đấy…mà chỉ trong nháy mắt thôi.”
HAITôi luôn ghét cay ghét đắng 3 tiếng đồng hồ đi từ Austin về Houston. Nhưng quãng đường dài cho tôi cơ hội lướt lại những ký ức thời thơ ấu, và tìm ra cái gì đã khiến Tara sinh ra một đứa bé khi chưa sẵn sàng.
Tôi đã sớm nhận ra rằng cái gì nhiều quá cũng không tốt, nhan sắc là một trong số đó. Tôi may mắn được sinh ra với nhan sắc thường thường, mắt xanh, tóc vàng, làn da trắng ngà mà khi được tắm trong ánh nắng Texas khắc nghiệt thì lập tức đỏ lên như tôm luộc. “Trong người em không hề có tí melatonin nào,” Dane đã từng ngạc nhiên thốt lên. “Cứ như thể em sinh ra chỉ để sống trong thư viện thôi ấy.” Với chiều cao 1m63, tôi cao trung bình và có đôi chân khá đẹp.
Nhưng Tara thì có vẻ đẹp lộng lẫy trời phú. Cứ như thể tạo hóa đã quyết định tạo ra một kiệt tác sau khi đã làm đủ thí nghiệm với tôi trước vậy. Tara được thừa hưởng những nét di truyền đẹp nhất với những đường nét đẹp như tạc, mái tóc bạch kim óng ả, và đôi môi mềm mượt mà không loại collagen nào sánh bằng. 1m77, con bé rất cao và thường bị nhầm tưởng là một siêu mẫu. Lý do duy nhất Tara không đi theo con đường sự nghiệp được định sẵn cho mình là vì ngay cả những kỷ luật và tham vọng tối thiếu nhất của nghề mẫu cũng là xa vời với con bé.
Tôi chưa bao giờ thấy ghen tỵ với Tara về chuyện đó hay bất cứ thứ gì khác. Nhan sắc, với sức hút tuyệt đối của nó đã làm cho người ta lầm tưởng và lợi dụng con bé. Sắc đẹp của con bé làm người ta nghĩ là con bé ngu ngốc, và thật lòng mà nói, Tara cũng không cố gắng thể hiện trí thông minh của mình ra. Người ta không mong đợi trí khôn ở một người phụ nữ đẹp. Mà hầu hết mọi người thấy khó chịu với một người đẹp thông minh. Chỉ vì một người có cả hai thứ ấy thì quá là may mắn. Cho nên nhan sắc quá độ chỉ mang đến rắc rối cho em gái tôi mà thôi. Vào lần cuối gặp nhau tôi đã thấy Tara có tình cảm với nhiều đàn ông lắm rồi.
Y như mẹ tôi.
Cũng có vài người bạn trai của mẹ là người tốt. Thoạt đầu họ thường nhìn thấy ở mẹ tôi một người phụ nữ xinh đẹp và sôi nổi, một người mẹ đơn thân, đi làm và cống hiến cuộc đời cho 2 cô con gái của mình. Nhưng cuối cùng thì họ đều hiểu được mẹ tôi như thế nào, một phụ nữ rất khao khát tình yêu nhưng không thể học cách đáp trả, một phụ nữ luôn tìm mọi cách kiểm soát và thống trị những người muốn đến gần bà. Bà đá phăng người cũ rồi lại có ngay người mới, liên tục thay đổi người yêu và bạn bè.
Steve, người chồng thứ hai của bà chỉ chịu được 4 tháng rồi ly hôn. Ông tốt bụng và biết điều, dù chỉ ở với gia đình một thời gian ngắn, nhưng ông vẫn cho tôi thấy rằng không phải người lớn nào cũng như Mẹ tôi. Khi ông chào tạm biệt Tara và tôi, ông áy náy nói rằng chúng tôi là những cô gái ngoan, và ước gì ông có thể mang chúng tôi đi theo. Nhưng rồi sau đó mẹ tôi lại nói rằng Steve ra đi vì tôi và Tara. Bà nói thêm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có được một gia đình nếu chị em tôi không biết điều.
Khi tôi lên 9, mẹ kết hôn với Roger, người chồng gần đây nhất của mẹ. Và mẹ cũng chẳng thèm nói trước với chị em tôi. Gã là một người quyến rũ đẹp trai, có vẻ thân thiện và quan tâm đến con gái riêng của vợ đến mức lúc đầu chúng tôi đã quý gã. Nhưng chẳng được bao lâu, người đàn ông vẫn đọc truyện ru chúng tôi ngủ đã cho chúng tôi xem tranh trong mấy tạp chí khiêu dâm. Gã thích chơi trò cù lét với chúng tôi lâu đến bất thường, mà đó cũng không phải là trò chơi một người đàn ông trưởng thành nên chơi với các cô bé.
Roger đặc biệt thích Tara, gã hay chơi trò bố con với nó và mua những món quà đẹp cho em tôi. Rồi Tara bắt đầu mơ thấy ác mộng và hay giật mình, chỉ chọc chọc vào đồ ăn chứ không chịu ăn. Và con bé xin tôi đừng để nó ở một mình với Roger.
Mẹ điên tiết lên khi tôi và Tara cố nói cho mẹ biết. Thậm chí mẹ còn phạt chúng tôi vì tội nói dối. Chúng tôi không dám nói với người ngoài, vì nghĩ rằng đến mẹ còn không tin, thì làm sao người ngoài tin chúng tôi được. Cách duy nhất là tôi phải cố bảo vệ Tara đến cùng. Khi ở nhà, tôi bám lấy em đến từng phút. Con bé ngủ cạnh tôi, và tôi đặt ghế chèn vào cánh cửa.
Một đêm Roger gõ cửa phòng đến gần 10 phút.
“Thôi nào Tara. Cho dượng vào nào, nếu không dượng không mua quà cho con nữa đâu đấy. Dượng chỉ muốn nói chuyện thôi mà. Tara-“ Gã đẩy mạnh vào cửa, làm cái ghế kêu kẽo kẹt. “Hôm đó dượng đã rất tử tế với con, không phải sao? Dượng yêu con, dượng nói với con rồi mà. Nhưng dượng sẽ không như thế nữa đâu, nếu con không chịu kéo cái ghế ra. Mở cửa ra, Tara, không tao sẽ nói với mẹ mày là mày đang dựng chuyện đấy. Rồi mày sẽ bị trừng phạt.”
Cô em gái nhỏ của tôi co người lại như quả bóng, run rẩy nép sát vào tôi. Con bé giơ 2 tay lên che tai. “Đừng để ông ấy vào, chị Ella,” con bé thì thào. “Xin đừng.”
Tôi cũng hoảng hồn. Nhưng vẫn giém chăn quanh người Tara rồi đứng dậy. “Con bé ngủ rồi,” tôi nói đủ to để con quỷ râu xanh bên kia cánh cửa nghe được.
“Mở cửa ra, đồ thối tha!” Chốt cửa rung lên khi gã đẩy mạnh hơn. Mẹ tôi đang ở đâu chứ? Sao mẹ không làm gì cả?
Trong ánh sáng yếu ớt vàng vọt của đèn ngủ trong phòng, tôi điên cuồng lục lọi hộp dụng cụ thủ công của chúng tôi dưới gầm giường. Ngón tay tôi bám quanh tay cầm lạnh lẽo của cái kéo chúng tôi vẫn dùng để cắt áo cho búp bê, hoặc cắt hình từ hoạ báo hay vỏ hộp ngũ cốc.
Tôi nghe thấy tiếng đập thình thịch khi Roger huých vai mạnh hơn vào cánh cửa làm cho cái ghế bị xô lệch. Xen giữa những tiếng đập thình thịch, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của em gái. Chất adrenaline dâng lên làm nhịp tim tôi đập loạn lên cuồng nộ. Thở nặng nhọc, tôi bước đến cánh cửa, nắm chặt cái kéo trong tay. Một tiếng đập, rồi một tiếng nữa, cùng với tiếng gỗ rung lên, rạn nứt. Ánh sáng từ hành lang lọt vào khi gã Roger đẩy được cánh cửa ra đủ rộng để luồn tay vào. Nhưng khi gã mới định đẩy cái ghế sang bên thì tôi đã lao lên đâm kéo vào tay gã. Tôi cảm thấy kinh tởm khi cái vật bằng kim loại dễ dàng phập vào. Có một tiếng rít đau đớn và giận dữ vang lên, và rồi… không gì cả… ngoại trừ tiếng bước chân đi xa dần.
Vẫn còn nắm chắc cái kéo, tôi bước lại giường với Tara. “Em sợ lắm,” cô em gái bé bỏng của tôi vẫn sụt sịt, nước mắt thấm ướt cả vai áo tôi. “Đừng để gã lại gần em, chị Ella.”
“Hắn không dám nữa đâu,” tôi cứng cỏi nói dù vẫn còn run. “Nếu hắn quay lại, chị sẽ chọc tiết hắn như chọc tiết lợn. Giờ thì em đi ngủ đi.”
Và rồi con bé nằm rúc vào tôi ngủ cả đêm, còn tôi thì thức trắng, tim nhảy lên mỗi khi nghe thấy tiếng động.
Sáng hôm sau, Roger vĩnh viễn cút ra khỏi nhà.
Mẹ không bao giờ hỏi chúng tôi về đêm đó, hoặc thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, hay xem chúng tôi nghĩ gì về chuyện Roger đột ngột bỏ đi. Mẹ tôi chỉ nói duy nhất một điều, “Bọn mày sẽ không bao giờ có một người cha nào nữa đâu. Chúng mày không xứng đáng.”
Có nhiều người đàn ông khác, nhưng không có ai tồi tệ như Roger.
Điều lạ lùng nhất là Tara không hề nhớ đến Roger hay cái đêm tôi xiên kéo vào tay gã. Con bé ngơ ngác khi tôi kể lại vài năm sau đó. “Chị chắc không?” nó nhíu mày băn khoăn hỏi. “Chắc là chị mơ ấy chứ.”
“Sáng hôm sau chị còn phải rửa kéo cơ mà,” tôi nói. Con bé ngây ra làm tôi phát sợ. “Có máu trên kéo mà. Còn cái ghế thì bị gẫy làm đôi. Em không nhớ gì sao?”
Tara hoang mang lắc đầu.
Sau chuyện đó, hàng loạt người đàn ông đến nhưng không bao giờ ở lại nhà chúng tôi, tôi như con chim sợ cành cong, không dám tin tưởng vào bất cứ người đàn ông nào. Nhưng khi Tara lớn hơn thì con bé lại hoàn toàn khác. Con bé có nhiều bạn tình không đếm xuể và đời sống tình dục phong phú. Và tôi thực sự không hiểu con bé được thỏa mãn đến mức nào, nếu có, từ chuyện đó.
Thôi thúc bảo vệ và che chở Tara không bao giờ rời khỏi tôi. Ở tuổi thiếu niên, tôi đã phải đi đến nhiều địa điểm lạ trong đêm để đón con bé sau khi bị bạn trai bỏ lại… Tôi đã để dành tiền đi làm bồi bàn của mình cho Tara mua váy dạ hội… Tôi đưa con bé đến bác sỹ để kê thuốc uống tránh thai. Lúc đó con bé mới chỉ 15 tuổi.
“Mẹ mắng em là đồ đĩ,” Tara thì thầm khi chúng tôi chờ trong phòng khám. “Mẹ điên lên vì em không còn trong trắng nữa.”
“Cơ thể em là của em,” tôi thì thầm lại, nắm chặt bàn tay lạnh cóng của em. “Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Nhưng đừng để mang bầu. Mà… chị nghĩ em không nên để bọn con trai làm chuyện đó với em, trừ khi em yêu hắn.”
“Họ luôn nói yêu em mà,” Tara cười cay đắng. “Làm thế nào để biết khi nào thì họ nói thật lòng hả chị?”
Tôi bất lực lắc đầu.
“Chị vẫn còn trinh hả Ella?” Tara hỏi sau một lúc im lặng.
“Uhm.”
“Vì thế mà tuần trước Bryan chia tay chị à? Vì chị không làm chuyện đó với anh ấy à?”
Tôi lắc đầu. “Chị chia tay anh ta đấy.” Nhìn vào đôi mắt nhung xanh của em, tôi cố cười rầu rĩ, nhưng hoá ra lại thành nhăn nhó. “Chị đi học về và bắt gặp anh ta với mẹ.”
“Họ đang làm cái gì thế?”
Tôi lưỡng lự một lúc lâu rồi mới trả lời. “Uống rượu với nhau,” tôi chỉ nói có thế. Tôi cứ tưởng tôi đã khóc cạn nước mắt rồi, nhưng mắt tôi lại ầng ậc nước khi tôi gật đầu lại. Và dù Tara nhỏ tuổi hơi tôi, con bé cũng choàng tay ôm đầu kéo xuống đôi vai gầy của nó để xoa dịu tôi. Chúng tôi ngồi với nhau như thế cho đến khi y tá gọi đến tên Tara.
Tôi không nghĩ mình có thể trụ được nếu tuổi thơ của tôi không có Tara, và với Tara cũng như thế. Chúng tôi là sợi dây duy nhất gợi nhớ đến quá khứ của nhau… đó là sức mạnh của tình máu mủ, và cũng là điểm yếu của chúng tôi.
Công bằng mà nói, đáng nhẽ ra tôi có thể thích Houston hơn nếu không nhìn nó qua lăng kính của kỷ niệm cũ. Houston bằng phẳng, ẩm ướt như một cái tất ướt, và có nhiều nơi xanh mướt đến kỳ diệu, chạy tới vùng rừng nối liền từ Đông Texas. Thành phố này phát triển nhanh chóng với mạng lưới căn hộ và toà nhà, văn phòng được bố trí như mạng nhện. Houston là một thành phố sôi nổi, hào nhoáng, xa hoa, bận rộn và nhộn nhạo. Dần dần những đồng cỏ mùa hè biến thành đại dương đường nhựa đầy khói với những hòn đảo thương mại mua sắm và cửa hiệu lớn. Đâu đó chỉ có một toà nhà cao chọc trời như một cái cây biểu tượng cho sự tăng trưởng nhảy vọt của Houston.
Mẹ tôi sống ở khu tây nam, trong khu vực dân cư tầng lớp trung lưu với một quảng trường trước kia toàn là nhà hàng và cửa hiệu. Giờ thì quảng trường đã bị thay thế bằng một toà nhà tái định cư lớn. Nhà mẹ tôi gồm có 2 phòng, thiết kế theo kiểu trang trại, đằng trước có nhiều cột mỏng màu trắng. Tôi lái dọc con phố, sợ hãi thời điểm tôi phải dừng lại.
Dừng xe trước gara, tôi nhảy ra khỏi chiếc Prius và lao lên cửa trước. Chưa kịp bấm chuông cửa, mẹ tôi đã ra mở cửa. Mẹ đang nói chuyện điện thoại với cái giọng trầm khàn quyến rũ.
“…hứa là sẽ bù cho cưng mà,” bà thủ thỉ. “Lần tới nhé.” Mẹ tôi cười khẽ. “Ôi, anh biết là bù kiểu gì mà…” Tôi đóng cửa lại và đợi trong khi mẹ tôi vẫn tiếp tục nói chuyện.
Trông mẹ tôi vẫn thế: gầy, khoẻ mạnh, và ăn mặc như một ngôi sao nhạc pop dù đã gần 50. Mẹ tôi mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, kèm chân váy bò ngắn có vành đai nạm kim cương giả, và một đôi guốc cao gót. Trán mẹ tôi căng như vỏ một quả nho. Tóc mẹ tôi nhuộm màu vàng như kiểu Hilton, từng lọn được uốn tỉ mỉ rủ xuống vai. Khi mẹ liếc sang nhìn, tôi biết chính xác mẹ tôi nghĩ gì về cái áo phông trắng giản dị của tôi, một chiếc áo tiện dụng có khuy cài đằng trước.
Vừa nghe điện thoại, mẹ vừa ra hiệu cho tôi đi về phía phòng ngủ. Tôi gật đầu, đi tìm đứa bé. Ngôi nhà có mùi bí bí của điều hoà, thảm cũ và nước hoa xịt phòng mùi nhiệt đới, các phòng tối thui, im ắng.
Một chiếc đèn trang điểm nhỏ được để trong phòng ngủ. Tôi thở gấp vì hồi hộp khi bước đến bên giường. Cậu bé nằm giữa giường, một bọc không lớn hơn ổ bánh mỳ là bao. Một cậu nhóc. Nó mặc bộ đồ màu xanh, hai tay giang ra, môi mím chặt khi ngủ. Tôi bò lên giường cạnh cậu bé, ngắm nhìn sinh vật yếu ớt có khuôn mặt nhỏ bé như ông già và làn da hồng mỏng manh. Làn mi xanh nhạt khép kín đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ. Cái đầu nhỏ bé được che bởi mái tóc đen nhánh, những ngón tay đã có những chiếc móng nhỏ sắc như vuốt của con chim nhỏ.
Nhìn đứa bé làm tôi lo lắng khôn cùng. Khi tỉnh dậy, cậu bé sẽ khóc. Và tè. Cậu nhóc cần nhiều thứ, những thứ huyền bí mà tôi chẳng hề có tí khái niệm nào, mà cũng không muốn được biết.
Tôi gần như thông cảm với Tara vì đã đùn đẩy trách nhiệm lớn lao này cho người khác. Gần như thôi. Nhưng trên hết tôi vẫn muốn giết em gái. Vì em tôi đáng ra phải biết rằng để mặc con cho mẹ chúng tôi không phải là một ý hay. Nó phải biết rằng mẹ chúng tôi sẽ không bao giờ giữ thằng bé lại. Và nó hẳn phải biết trước tôi sẽ là người bị triệu đến để làm cái gì đó. Tôi đã luôn là người đi giải quyết các vấn đề trong gia đình, cho đến khi tôi tự rũ bỏ để tự vệ. Họ vẫn không tha thứ cho tôi về chuyện đó.
Từ lúc đó tôi vẫn thường tự hỏi làm thế nào tôi có thể làm lành với mẹ và em, nếu chúng tôi đều thay đổi đủ để có thể có được một mối quan hệ khả quan hơn. Tôi còn nuôi hy vọng được như trong phim của Hallmark, với nhiều cảnh ôm hôn và cười đùa khi chúng tôi cùng ngồi trên xích đu.
Thật đẹp. Nhưng không phải là gia đình tôi.
Khi cậu nhóc ngủ, tôi lắng nghe tiếng thở khẽ khàng của nó. Sự nhỏ bé và cô độc của thằng bé đặt lên tôi một gánh nặng vô hình, vừa buồn vừa giận. Tôi sẽ không bỏ qua cho Tara lần này đâu, tôi kiên quyết tự hứa. Tôi sẽ đi tìm con bé, và nó sẽ phải đối mặt với hậu quả từ hành động của mình ngay lập tức. Nếu không được, thì tôi sẽ đi tìm cha đứa bé và ép hắn phải chịu trách nhiệm.
“Đừng đánh thức thằng bé,” mẹ tôi nói vọng vào từ cửa. “Mất 2 tiếng mới đặt nó nằm được đấy.”
“Chào mẹ,” tôi nói. “Mẹ trông khỏe đấy.”
“Mẹ đang tập với huấn luyện viên riêng. Anh ấy gần như không thể rời tay khỏi mẹ. Con lên cân đấy Ella. Tốt hơn là nên để ý tí đi… con giống bên nội, họ hàng bên đấy ai cũng béo cả đấy.”
“Con có tập luyện rồi,” tôi khó chịu bác lại. Tôi chẳng béo chút xíu nào hết. Tôi có thân hình cong hấp dẫn và khỏe khoắn, tôi tập Yoga 3 lần trong tuần. “Mà con cũng chẳng thấy Dane phàn nàn gì hết,” tôi hung hăng bật ra trước khi tự ngừng mình lại. Ngay lập tức tôi chỉ muốn tự đập đầu mình. “Mà người ta nghĩ về con thế nào cũng được, miễn là con thấy hài lòng với bản thân.”
Mẹ tôi liếc sang bất bình. “Con vẫn hẹn hò với anh chàng ấy à?”
“Vâng. Và sẽ quay lại với anh ấy càng sớm càng tốt, cho nên mẹ con mình phải tìm Tara thôi. Mẹ nói lại cho con biết chuyện gì xảy ra khi mẹ gặp lại em không?”
“Vào bếp ngồi đi.”
Tôi bước xuống giường đi theo mẹ.
“Tara đến mà không báo trước,” mẹ tôi bắt đầu khi chúng tôi đã ngồi vào bếp, “và nói, ‘Đây là cháu ngoại mẹ đấy’. Chỉ thế thôi. Mẹ để nó vào rồi rót trà và ngồi nói chuyện. Tara nói nó đang sống với Liza, chị họ bọn con, và có một công việc tạm thời ở văn phòng nào đó. Nó có bầu với một trong số bạn trai nó, và theo lời nó nói thì hiện tại hắn không thể giúp đỡ nó. Con biết thế là thế nào rồi đấy. Hoặc là hắn không có xu sứt nào, hoặc hắn có gia đình rồi. Mẹ khuyên Tara cho đứa bé làm con nuôi, nhưng nó nói nó không muốn. Nên mẹ nói, ‘Cuộc sống của con sẽ không bao giờ như trước nưa. Mọi chuyện sẽ thay đổi khi con có con”. Và Tara nói nó đã bắt đầu nhận ra điều đó rồi. Rồi nó pha sữa cho thằng bé và cho nó ăn, còn mẹ về phòng ngủ. Khi mẹ tỉnh dậy thì Tara đã đi rồi, còn thằng bé vẫn ở đây. Con phải đưa nó đi trước ngày mai. Không thể để bạn mẹ biết về chuyện này được.”
“Tại sao không ạ?”
“Mẹ không muốn anh ấy biết mẹ đã thành bà ngoại.”
“Những người khác ở tuổi mẹ đều đã có cháu hết rồi,” tôi thẳng thừng.
“Nhưng mẹ trông không già như tuổi, Ella. Ai cũng nghĩ mẹ trẻ hơn tuổi nhiều.” Trông bà có vẻ tự ái vì phản ứng của tôi. “Lẽ ra con phải tự hào chứ. Đó cũng là tương lai của con mà.”
“Con không nghĩ con sẽ giống mẹ khi con già,” tôi châm biếm. “Giờ con còn chẳng giống mẹ tí nào.”
“Đáng lẽ ra có thể giống đấy nếu con chịu khó một chút. Sao con để tóc ngắn thế? Mặt con không hợp với kiểu này.”
Tôi đưa lên vuốt kiểu đầu bob, kiểu tóc phù hợp nhất với mái tóc thẳng, mỏng của tôi. “Con xem thư Tara để lại được không?”
Mẹ tôi mang ra một bì thư để lên bàn bếp. “Nó trong này, cùng với các giấy tờ ở bệnh viện.”
Tôi mở bì thơ và thấy mẩu giấy xé ra từ sổ tay ở trên cùng. Nét chữ xiêu vẹo, không đều của em tôi quen thuộc đến nhói lòng. Chữ viết nhấn mạnh như muốn đục thủng trang giấy bằng bút bi.
Mẹ ơi,
Con phải đi đâu đó để thông suốt mọi việc. Không biết lúc nào mới quay lại được. Qua đây con ủy quyền nuôi dưỡng, chăm sóc và là người bảo hộ của con trai con cho mẹ và chị con là Ella, cho đến khi con quay lại.
Con của mẹ,
Tara Sue Varner
“Ủy quyền à,” tôi cười cay đắng, tựa trán vào tay. Em gái tôi hẳn đã nghĩ rằng những từ có tính pháp lý như thế có thể làm mọi chuyện nghiêm túc hơn. “Mẹ nghĩ chúng ta nên liên hệ với Văn phòng Bảo vệ Trẻ em và cho họ biết vấn đề của mình. Nếu không người ta sẽ xác nhận đứa bé bị bỏ rơi đấy.”
Liếc qua một lượt các giấy tờ khác trong phong bì, tôi tìm thấy tờ giấy khai sinh. Không có tên cha. Thằng bé đã tròn 1 tuần tuổi, được đặt tên là Luke Varner. “Luke ư?” tôi hỏi. “Sao nó lại đặt tên này cho thằng bé? Mình có quen ai có tên đó không?”
Mẹ tôi đến tủ lạnh lấy ra một lon nước soda Big Red ăn kiêng. “Anh họ bọn con, Porky – mẹ nghĩ tên thật của nó là Luke. Nhưng Tara đâu có biết nó.”
“Con có anh họ tên là Porky à?”
“Anh họ xa, cành trên cành dưới. Nó còn con nhà Big Boy.”
Một nhánh họ hàng mà chẳng bao giờ chúng tôi va chạm đến. Có quá nhiều cá tính bùng nổ và hỗn độn để nhét được vào chung một căn phòng, khi đó chúng tôi sẽ như một danh mục sống của DSM-IV, hướng dẫn sử dụng của bác sỹ tâm thần. Quay lại với tờ giấy khai sinh, tôi nói, “Nó sinh ở Bệnh viện Phụ sản. Mẹ có biết ai đi cùng nó không? Nó có kể gì không?”
“Liza, chị họ con,” mẹ tôi chua chát trả lời. “Con tự gọi mà hỏi nó đi. Nó chẳng nói gì với mẹ cả.”
“Con sẽ gọi. Con…” Tôi lắc đầu sửng sốt. “Chuyện gì đang xảy ra với Tara? Trông nó có tuyệt vọng lắm không? Có sợ hãi gì không? Nó có ốm không mẹ?”
Mẹ tôi rót soda vào ly nước đá, nhìn bọt màu hồng sủi lên thành cốc. “Nó trông nặng nề. Và mệt mỏi. Đó là những gì mẹ thấy.”
“Có lẽ đây là hội chứng sau sinh. Nó chắc cần đến thuốc chống trầm cảm.”
Mẹ tôi rót thêm rượu vodka vào ly soda. “Con muốn đưa thuốc gì cho nó cũng được. Nó chẳng bao giờ muốn đứa bé đâu.” Hớp một ngụm chất lỏng có ga nhạt màu, mẹ tôi nói, “Nó cũng chẳng muốn có con hơn gì mẹ đâu.”
“Vậy sao mẹ lại sinh bọn con hả mẹ?” tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Đó là điều phụ nữ làm khi họ kết hôn. Và mẹ đã cố hết sức. Mẹ đã hy sinh để cho các con tuổi thơ tuyệt vời nhất có thể. Mà chẳng đứa nào có vẻ nhớ đến điều đó cả. Thật hổ thẹn, đứa con nào cũng vô ơn. Nhất là con gái.”
Tôi không thể nói rằng tôi không thể dùng lời nào để tả được sự vật vã khi cố góp nhặt những ký ức tuổi thơ tốt đẹp của mình. Rằng với tôi, sự âu yếm của mẹ - một cái ôm, một câu chuyện trước giờ ngủ - đều là những món quà từ thiên đường. Thời thơ ấu của tôi, và cả của Tara, cứ như những bậc thang đi xuống, trải dài mãi dưới chân chúng tôi. Rồi cả việc mẹ hoàn toàn không có chút bản năng làm mẹ nào – ngay cả đến nhu cầu cơ bản bảo vệ các con mình – cũng đã gây khó khăn cho tôi và Tara trong việc xây dựng mối quan hệ với người khác.
“Xin lỗi mẹ,” tôi cố nói, giọng tôi sít lại vì tiếc nuối. Nhưng tôi khá chắc rằng mẹ tôi không hiểu được tôi buồn vì chuyện gì.
Một tiếng khóc ré lên từ phòng ngủ. Tiếng khóc làm tôi ớn lạnh. Thằng bé muốn gì đó.
“Đến giờ ăn rồi,” mẹ tôi nói, đi về phía tủ lạnh. “Mẹ sẽ hâm nóng sữa. Đi bế nó đi, Ella.”
Lại một tiếng khóc nữa, lần này to hơn, làm răng tôi nghiến lại, đau đớn như thể cắn phải một cái lá thiếc. Tôi bước nhanh hơn và thấy một hình dáng nhỏ nhoi nằm trên giường, đang quẫy đạp như một con hải cẩu con. Tim tôi đập nhanh đến mức tôi gần như cảm thấy nó chẳng hề ngừng lại giữa các nhịp đập.
Tôi cúi xuống, ngập ngừng với tay ra, không biết phải bế bé như thế nào. Tôi không giỏi chăm con nít. Tôi chưa từng muốn ôm con của bạn tôi – chẳng thấy chúng có chút xíu hấp dẫn nào. Tôi trượt tay xuống dưới cơ thể nhỏ bé đang lắc lư. Rồi đến cái đầu. Tôi biết rằng cần phải đỡ đầu và cổ em bé. Làm cách nào đó mà tôi bế được bé dựa vào người, cảm giác vừa mong manh vừa nặng nề, và rồi tiếng khóc ngưng bặt, rồi đứa bé ngước lên nhìn tôi với kiểu liếc đặc trưng kiểu Clint-Eastwood 2 , và rồi lại cất tiếng khóc. Nhìn bé thật mong manh. Tuyệt vọng. Tôi chỉ nghĩ được một điều khi bước vào bếp, không ai trong gia đình này, kể cả tôi, đáng được tin tưởng để mang lại điều gì đó cho bé.
Tôi ngồi xuống, vụng về đặt lại Luke thoải mái trong tay, rồi mẹ đưa tôi một bình sữa. Tôi thận trọng đặt cái núm silicone trông chẳng giống ti mẹ tí nào, vào cái miệng bé tí xíu. Thằng bé vồ lấy rồi im bặt, tập trung mút sữa. Tôi đã không biết tôi đang nín thở cho đến khi tôi buông ra một hơi nhẹ nhõm.
“Con có thể ở lại đêm nay,” mẹ tôi nói. “Nhưng ngày mai thì con phải đi, cùng với thằng bé. Mẹ quá, quá bận để mà lo ba cái chuyện này.”
Tôi nghiến chặt răng để không cãi lại – thật không công bằng… đây không phải lỗi của tôi… và tôi cũng bận nữa… tôi có cuộc sống riêng của mình chứ. Nhưng điều khiến tôi im lặng, không chỉ vì vốn biết mẹ tôi chẳng màng quan tâm, mà còn vì cái người gây ra vấn đề lại không thể tự nêu lên ý kiến của mình. Luke như một củ khoai tây nóng, bị chuyền qua chuyền lại cho đến khi có người bị ép buộc phải giữ nó lại.
Rồi tôi chợt nghĩ: nếu bố nó nghiện hay là tội phạm thì sao? Tara đã ngủ với bao nhiêu người rồi, và tôi phải tìm họ rồi làm xét nghiệm hết cả sao? Nếu họ từ chối thì sao? Tôi có phải thuê luật sư không?
Ôi, chuyện này sẽ hay ho lắm đây.
Mẹ chỉ cho tôi cách vỗ ợ và thay bỉm cho bé. Kỹ năng của mẹ làm tôi ngạc nhiên, nhất là khi mẹ tôi chẳng bao giờ là một người thích con nít, và không nghi ngờ gì là mẹ tôi đã không làm những việc như này rất lâu rồi. Tôi cố hình dung ra cảnh mẹ tôi là một bà mẹ trẻ, kiên nhẫn với những công việc liên tu bất tận để chăm con. Tôi không thể hình dung mẹ tôi thích việc nào trong số đó. Mẹ tôi, với chỉ một đứa bé bên cạnh, một đứa bé cần đến mẹ tôi, một sinh vật ồn ào, không biết nói… không, không thể có cảnh đó được.
Tôi quay ra xe lấy túi đồ, thay đồ ngủ rồi bế đứa bé vào phòng ngủ cho khách.
“Bé ngủ ở đâu đây mẹ?” Tôi hỏi, không biết phải làm gì khi không có cái cũi nào trong phòng.
“Đặt nó nằm trên giường cạnh con ấy,” mẹ tôi gợi ý.
“Nhưng lỡ con nằm đè lên bé thì sao, hay lỡ tay hẩy nó xuống dưới.”
“Thế lót cái đệm dưới sàn đi.”
“Nhưng--”
“Mẹ đi ngủ đây,” mẹ tôi vừa nói vừa bước về phòng. “Mẹ mệt rã rời rồi. Trông nó suốt cả ngày rồi đấy.”
Khi đặt Luke nằm trong cái nôi nhựa, tôi trải đệm cho cả 2 dì cháu dưới sàn. Tôi cuộn một cái gối chặn giữa hai chúng tôi. Sau khi đặt Luke nằm xuống một bên đệm, tôi nằm bên phía bên kia và rút điện thoại ra gọi cho Liza.
“Em đang ở cùng Tara đấy à?” Liza hỏi ngay khi tôi alo.
“Em đang hy vọng nó ở với chị.”
“Đâu có. Chị gọi cho nó cả trăm lần rồi mà nó có thèm bắt máy đâu.”
Dù cùng tuổi và tôi cũng thích Liza nhưng chúng tôi chưa bao giờ làm gì cùng nhau. Cũng giống hầu hết phụ nữ bên nhà ngoại, Liza có mái tóc vàng và đôi chân dài, và sở hữu một sức hấp dẫn muôn thưở với nam giới. Với khuôn mặt dài và hơi gẫy khi cười, Liza không xinh bằng Tara, nhưng chị vẫn có nó, một phẩm chất không thể nhầm lẫn mà đàn ông không cưỡng lại nổi. Cứ thử đi vào một nhà hàng với chị ấy mà xem, đàn ông chắc chắn sẽ quay ghế để nhìn theo cô nàng.
Qua nhiều năm Liza đã tích lũy được nhiều mối quan hệ. Chị ấy đã hẹn hò với những chàng trai nhà Houston giàu có và bạn bè họ, trở thành một phần thưởng cho dân chơi, hay nói trắng ra, là một kiểu ngôi sao tình dục trong vùng. Không nghi ngờ gì là khi em tôi sống với Liza thì cũng sẽ là mục tiêu cho các đối tượng mà Liza thải hồi.
Chúng tôi nói chuyện một lúc, Liza cho tôi biết chị ấy biết vài nơi Tara có thể đến. Và có thể gọi đến đó. Chị khá chắc là Tara ổn. Không có vẻ gì là tuyệt vọng hay mất trí. Chỉ quá bối rối thôi.
“Tara đã rất vật vã chuyện đứa bé,” Liza nói. “Nó không chắc là muốn giữ nó. Nên đã thay đổi nhiều lần trong những tháng đó, chị đã phải từ bỏ những dự đoán về chuyện nó sẽ làm.”
“Nó có bao giờ đến văn phòng tư vấn tâm lý hay gì đó không?”
“Chị không nghĩ thế.”
“Thế còn bố đứa bé?” tôi hỏi. “Ai vậy?”
Chị ngập ngừng một lúc lâu. “Chị không nghĩ Tara chắc chắn biết đâu.”
“Nhưng hẳn phải có vài suy đoán gì đó chứ.”
“Ừ thì, nó nghĩ là nó biết, nhưng… em biết Tara đấy. Nó thường không tự thu xếp tốt lắm.”
“Thế cần phải biết thu xếp như thế nào để biết là mình đang ngủ với ai?”
“Chậc, bọn chị đều dự nhiều tiệc tùng cùng lúc… và không dễ để xác định được thời điểm, hiểu không? Chị đoán chị có thể liệt kê ra vài cái tên đã hẹn hò với Tara.”
“Cảm ơn chị. Ai là người đầu tiên trong danh sách vậy? Ai có vẻ là người bố của con Tara nhất?”
Lại ngập ngừng một lúc lâu nữa. “Nó nói nó nghĩ đó là Jack Travis.”
“Hắn là ai?”
Liza cười vẻ không tin nổi. “Cái tên đó không có nghĩa gì với em sao Ella?”
Mắt tôi mở to. “Ý chị là một người nhà Travis sao?”
“Người con thứ ấy.”
Người đứng đầu gia đình nổi tiếng ở Houston là Churchill Travis, một tỷ phú, và là một nhà tài phiệt. Ông là chiếc Rolodex vàng của giới truyền thông, giới chính trị gia và những người nổi tiêng. Tôi thấy ông trên CNN vài lần, trên cả tạp chí và báo của bang Texas. Ông và các con sống trong thế giới nhỏ bé của những con người quyền lực, hiếm khi phải đối mặt với những hậu quả do mình gây ra. Họ là những người kiểm soát nền kinh tế, không màng đến sự đe dọa của quân đội hay chính phủ, không cần biết đến trách nhiệm. Họ chỉ sống như chính họ mà thôi.
Đứa con trai nào nhà Churchill Travis cũng là những gã hư hỏng hết.
“Tuyệt thật,” tôi lầm bầm. “Em đoán là tình một đêm hả?”
“Không cần phải phê phán thế đâu Ella.”
“Liza, em không thể nghĩ ra cách nào để hỏi câu đó mà không nghe có vẻ đang phê phán cả.”
“Tình một đêm đấy,” chị họ tôi trả lời ngắn ngủn.
“Vậy có vẻ trận chiến này là dành cho Travis đấy,” tôi nói to suy nghĩ của mình. “Hoặc là không. Có khi hắn quên với mấy vụ này suốt rồi. Những đứa bé đột nhiên mọc lên như hoa cúc ấy.”
“Jack hẹn hò với nhiều người,” Liza thừa nhận.
“Chị đã hẹn hò với anh ta chưa?”
“Bọn chị chơi chung với vài nhóm. Chị là bạn của Heidi Donovan, thi thoảng có hẹn hò với anh ấy.”
“Anh ta làm gì để sống, ngoài việc chờ đợi Bố Già nạp thêm đạn vào túi?”
“Ôi, Jack không phải loại đó đâu,” Liza phản đối. “Anh ấy có công ty riêng…cái gì đó về quản lý bất động sản…ở 1800 đường Main. Em biết cái tòa nhà kính ở khu trung tâm không, có cái chóp ngồ ngộ đó?”
“Có, em biết nó ở đâu.” Tôi thích tòa nhà đó, được trang trí toàn bằng kính và có một kim tự tháp bằng kính ở trên nóc. “Chị kiếm số của anh ta cho em được không?”
“Để chị xem.”
“À mà trong lúc đó chị gọi điện cho những người khác trong danh sách chứ?”
“Chị đoán thế. Nhưng chị không nghĩ Tara sẽ vui vẻ với chuyện đó đâu.”
“Em không nghĩ Tara đặc biệt vui vì bất cứ chuyện gì trong lúc này,” tôi nói. “Giúp em tìm nó đi, chị Liza. Em cần biết nó có ổn không, rồi còn phải xem phải làm gì tiếp. Em cũng muốn tìm ra ai là bố đứa bé và lên kế hoạch cho đứa bé tội nghiệp bị bỏ rơi này.”
“Nó không bị bỏ rơi,” chị họ tôi phản đối. “Một đứa bé không bị bỏ rơi khi em biết em để nó ở đâu.”
Tôi tính nói ra lỗ hổng trong logic của chị nhưng rõ ràng đó là chuyện phí thời gian. “Xin hãy gọi cho những người trong danh sách nhé, Liza. Nếu Jack Travis không phải là cha đứa bé, em sẽ phải ép từng người Liza đã ngủ cùng trong năm vừa qua để làm xét nghiệm huyết thống đấy.”
“Sao phải làm to chuyện thế Ella? Em không thể trông chừng thằng bé cho đến khi Tara quay lại sao?”
“Em…” Tôi bỗng không tìm ra được từ gì để nói trong một lúc. “Em có cuộc sống của em, Liza. Em có công việc. Em có một người bạn trai không muốn có con nít. Không, em không thể làm vai trò vú em vô thời hạn không được trả lương cho Tara được.”
“Chị chỉ hỏi thế thôi,” Liza phòng thủ. “Vài người thích con nít, em biết đấy. Mà chị không nghĩ công việc là vấn đề trở ngại…chỉ là đánh máy thôi mà, phải không?”
Tôi phải nuốt xuống tiếng cười. “Công việc của em có liên quan đến đánh máy, Liza ạ. Nhưng trước đó thì em cũng phải suy nghĩ một chút đấy.”
Chúng tôi nói thêm một lúc, hầu hết là về Jack Travis. Rõ ràng hắn là loại đàn ông chuyên đi săn và đi câu, lái xe hơi nhanh một chút, sống chậm một chút là quá khó. Phụ nữ xếp hàng từ Houston đến tận Amarillo để chờ là người bạn gái tiếp theo của hắn. Và từ những gì Heidi với với Liza thì Jack Travis có thể làm bất cứ chuyện gì trên giường, và có một sức chịu đựng khủng khiếp. Trên thực tế --
“TMI 3 ”, tôi nói với Liza.
“Được rồi. Nhưng để chị nói với em điều này: Heidi kể một đêm anh ấy tháo cà vạt ra và dùng nó để--“
“TMI, Liza.” Tôi kiên quyết.
“Em không tò mò sao?”
“Không. Mục báo của em nhận đủ loại thư từ, email về chuyện giường chiếu rồi. Chẳng có gì làm em sốc được nữa đâu. Nhưng em thà không biết về cuộc sống tình dục của Travis khi em sẽ phải đối mặt với hắn và yêu cầu hắn làm xét nghiệm huyết thống.”
“Nếu Jack đúng là bố đứa bé,” Liza nói, “anh ấy sẽ hợp tác thôi. Anh ấy là người có trách nhiệm.”
Tôi không tin. “Người có trách nhiệm không có chuyện tình một đêm và làm cho người ta ễnh bụng ra.”
“Em sẽ thích anh ấy cho xem,” chị nói. “Ai cũng thế cả thôi.”
“Liza, em không bao giờ thích kiểu đàn ông mà phụ nữ nào cũng thích.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi ngắm đứa bé. Đôi mắt bé tròn như đôi cúc áo xanh tròn, và khuôn mặt bé nhăn nheo như đang lo lắng. Tôi tự hỏi bé có ấn tượng gì với cuộc sống sau một tuần đến với thế giới này. Nhiều lần đi đi lại lại, ngồi ô tô, những khuôn mặt, giọng nói khác nhau. Có lẽ bé muốn nhìn khuôn mặt của mẹ, nghe giọng nói của mẹ. Ở tuổi bé, một chút nhất quán cũng không phải đòi hỏi gì quá đáng. Tôi nhẹ nhàng đặt lên đầu bé, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tơ mượt. “Một cuộc gọi nữa thôi nhé,” tôi nói với bé, trượt mở điện thoại lần nữa.
Dane nhấc máy sau tiếng chuông thứ hai. “Vụ giải cứu bé sơ sinh đến đâu rồi em?”
“Em đã giải cứu được đứa bé. Và đang cần ai đó giải cứu mình.”
“Quý cô Độc lập không bao giờ cần ai đó cứu cả.”
Tôi cảm thấy nụ cười thoáng nở trên khuôn mặt mình, như một vết nứt trên tảng băng mùa đông. “À phải rồi. Em quên mất đấy.” Tôi kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra, và cả về khả năng Jack Travis là cha đứa bé.
“Nếu là anh thì anh sẽ nhìn nhận mọi chuyện một cách tỉnh táo,” Dane nhận xét. “Nếu Travis là người hiến tinh trùng, em không nghĩ là Tara giờ đã đến với anh ta rồi sao? Từ những gì anh biết về em gái em, được con trai của một tỷ phú ngó ngàng là kỳ tích cao nhất rồi đấy.”
“Em gái em luôn làm những chuyện chẳng theo logic như chúng ta đâu. Em không thể đoán sao nó lại làm thế này. Và khi em tìm thấy nó, em cũng không chắc nó có thể chăm sóc Luke hay không nữa. Khi chúng em còn nhỏ, nó còn không thể nuôi một con cá vàng nữa kìa.”
“Anh có quan hệ,” Dane lặng lẽ nói. “Anh biết vài người có thể giúp để tìm một gia đình tốt cho đứa bé.”
“Em cũng không biết nữa.” Tôi liếc sang bé, mắt đã nhắm nghiền. Tôi không chắc có thể sống với ý tưởng đã gửi bé cho những người xa lạ. “Em phải tìm ra cách nào tốt nhất cho bé. Ai đó sẽ phải đặt nhu cầu của thằng bé đầu tiên. Nó không phải là người bắt người ta sinh nó ra.”
“Ngủ một giấc đi em. Em sẽ tìm ra cách thôi Ella. Em luôn luôn làm được.”