← Quay lại trang sách

BA

Tôi biết Dane thờ ơ với con nít, vì thế mà anh đề nghị chẳng chút mỉa mai nào rằng tôi nên ngủ một giấc thật ngon. Cháu trai tôi là một rắc rối sống động đang ngủ. Đó chắc chắn là đêm tồi tệ nhất trong đời tôi, nhiều lần bị tiếng khóc đánh thức, rồi pha sữa, cho bé ăn, vỗ ợ và thay bỉm, và rồi sau khoảng 5 phút nó lại bắt đầu lại. Tôi không biết làm sao người ta có thể sống nổi với vài tháng như thế. Chỉ sau một đêm tôi đã tơi tả rồi.

Sáng dậy, tôi tắm, vặn vòi nóng đến phát bỏng với hy vọng nước nóng có thể làm dịu đi cơ bắp của mình. Ước gì trước đó tôi có thể đoán trước được mà mang theo bộ đồ nào đó ấn tượng hơn, tôi tròng vào bộ đồ sạch sẽ duy nhất tôi có: quần jean, một chiếc áo phông, và đôi giầy da bệt. Tôi chải tóc đến khi nó suôn thẳng, và nhìn vào gương mặt xanh xao, trắng bệch như đá của mình. Mắt tôi mỏi và khô đến độ tôi chẳng màng đeo kính áp tròng nữa. Tôi quyết định đeo kính thường, cặp mắt kính gọng viền hình chữ nhật.

Tâm trạng tôi vẫn không khá hơn khi tôi đi vào bếp, mang theo Luke nằm trong nôi, và thấy mẹ tôi đang ngồi ở bàn. Bàn tay bà đeo đầy nhẫn, tóc uốn xoăn và có xịt keo giữ nếp. Mẹ tôi mặc quần sooc, chân bà mịn màng rám nắng, và một trong những ngón chân được sơn móng của bà nổi bật phía trên đôi sandal, óng ánh với một cái nhẫn pha lê.

Tôi đặt nôi của Luke lên phía bên kia bàn, tránh xa khỏi mẹ.

“Đứa bé có còn quần áo nào khác không? Tôi hỏi. “Bộ đồ của bé bẩn rồi.”

Mẹ tôi lắc đầu. “Có một cửa hàng giảm giá ở dưới phố ấy. Con có thể mua đồ cho nó ở đó. Con cần mua một bịch bỉm to đấy-tuổi này chúng nó dùng tốn lắm.”

“Không đùa chứ,” tôi uể oải nói, bước đến bình cà phê.

“Tối qua con nói chuyện với Liza chưa?”

“Rồi mẹ.”

“Nó nói gì?”

“Chị ấy nghĩ Tara ổn. Hôm nay chị ấy sẽ gọi cho vài người để tìm nó.”

“Thế còn bố đứa bé thì sao?”

Tôi đã quyết định không nói gì đến khả năng liên quan đến Jack Travis. Vì nếu có điều gì đó thu hút sự chú ý của mẹ tôi và cả sự can thiệp ngoài ý muốn, thì đó là cái tên của một người đàn ông giàu có.

“Vẫn chưa biết mẹ ạ,” tôi thờ ơ trả lời.

“Hôm nay con định đi đâu?”

“Có vẻ như con phải tìm một phòng khách sạn.” Tôi không cần phải nói với giọng buộc tội. Chẳng cần thiết.

Người bà cứng nhắc trên ghế. “Người mẹ đang hẹn hò không thể biết chuyện này được.”

“Vì mẹ là bà ngoại rồi ấy à?” Tôi ngoan cố hài lòng khi thấy mẹ tôi giật mình. “Hay vì Tara sinh con khi chưa có chồng?”

“Cả hai. Anh ấy trẻ hơn mẹ. Bảo thủ nữa. Anh ấy không thể hiểu được chẳng thể làm gì nhiều với những đứa trẻ ngỗ ngược.”

“Con và Tara đã không còn là trẻ con lâu rồi, mẹ ạ.” Tôi hợp một ngụm cà phê đen, vị đắng rung lên trên đầu lưỡi. Sống với Dane, tôi phải miễn cưỡng ép mình làm dịu khẩu vị với sữa đậu nành thay vì cà phê. Của nợ, tôi nghĩ, với lấy cái cốc đúp trên quầy. Tôi đổ thoải mái cà phê vào đó.

Lớp son bóng của mẹ tôi mím lại thành một dải mỏng, khô. “Con luôn tỏ ra là biết mọi chuyện. Chậc, rồi con sẽ biết con không biết cái gì thôi.”

“Tin con đi,” tôi lầm bầm, “Con là người đầu tiên thừa nhận không biết cái gì về những chuyện này hết. Con chẳng liên quan gì cả. Thằng bé đâu phải con con.”

“Thế gửi nó đến Dịch vụ Xã hội đi.” Mẹ tôi nổi nóng. “Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với thằng bé thì đó là lỗi của con, không phải của mẹ. Từ bỏ nó đi nếu con không thể gánh nổi trách nhiệm.”

“Con có thể lo liệu được,” tôi nói, giọng tôi trầm xuống. “Được thôi mẹ. Con sẽ chăm sóc thằng bé. Mẹ không phải lo lắng gì nữa đâu.”

Mẹ tôi dịu xuống như một đứa trẻ thỏa mãn khi thấy cái kẹo mút. “Con sẽ phải học như mẹ thôi,” mẹ tôi nói sau một lúc im lặng, cúi xuống chỉnh lại nhẫn ngón chân. Một thoáng thỏa mãn pha lẫn trong giọng nói khi bà thêm vào, “Khá khó khăn đấy.”

Trời đã nắng rực rỡ, tôi đưa Luke xuống cửa hàng giảm giá, khi bé đang đạp lên đạp xuống, cáu tiết với tấm vải bọc sơ sinh rách tươm đính vào tay cầm của cái giỏ. Cuối cùng thì Luke cũng nín khi chúng tôi rời đi, được đung đưa bởi những bánh xe của xe đẩy khi chúng lăn trên mặt đường thô đến bãi đỗ xe.

Ngoài trời nóng như đổ lửa, trong khi bên trong thì có điều hòa mát lạnh. Khi đi ra đi vào, cứ vừa ra mồ hôi rồi lại được hong khô, cuối cùng cũng sẽ thấy mình bị bọc trong một màng muối vô hình nhớp nháp. Tôi và Luke bị hun nóng như một con tôm luộc.

Và khi đó tôi sẽ gặp Jack Travis.

Tôi gọi cho Liza, hy vọng chị đã xoay sở để có được số của hắn.

“Heidi không đưa cho chị,” Liza nói với giọng ghê tởm. “Nó nói cái gì đó về chuyện không an toàn – chị nghĩ nó sợ chị sẽ tiếp cận anh ấy! Chị đã phải tự cắn lưỡi để không nói với nó về những lần chị có thể đi theo anh ấy nhưng đã thôi, vì nghĩ đến tình bạn của bọn chị. Mà, nó cũng biết giống mọi người là có cả tá Jack Travis trên đời này mà.”

“Thật lạ là gã đàn ông đó có thể ngủ được đấy.”

“Jack giao ước không gắn bó với một người nào, nên không ai mong đợi được điều đó đâu. Nhưng Heidi đã là bồ của anh ấy lâu lâu rồi, chị nghĩ nó đang tự huyễn hoặc mình là nó có thể trói chân anh ta với một cái nhẫn đính hôn.”

“Cứ như lông trong dạ dày ấy,” tôi thích thú nói. “Thôi thì chúc cô ta may mắn. Nhưng mà làm thế nào em gặp anh ta được đây?”

“Chị không biết nữa Ella ơi. Chỉ còn cách đột nhập vào và xin gặp thôi, chị chẳng biết cách nào khác.”

“May là em có nhiều kỹ năng đột nhập lắm đấy.”

“Chị là em thì chị sẽ cẩn trọng đấy,” chị họ tôi thận trọng nói. “Jack là một gã dễ thương, nhưng sẽ không tử tế nếu bị ép đâu.”

“Em cũng không nghĩ thế,” tôi đồng ý, trong khi ruột tôi thắt lại vì lo lắng.

*   *   *

Giao thông ở Houston có quy luật huyền bí riêng. Chỉ có sự thông thuộc và kinh nghiệm to lớn mới có thể giúp bạn luồn lách qua nó được. Vì thế, tôi và Luke bị tắc trong cái đường phố dừng – đi và chuyến đi 15 phút trở thành 45 phút.

Vào lúc chúng tôi đến được công trình kiến trúc lấp lánh đầy nghệ thuật ở 1800 đường Main thì Luke đã đang gào thét và mùi hôi nồng nặc trong xe, bằng chứng hùng hồn là một đứa trẻ chắc chắn sẽ có một cái tã bẩn trong thời điểm khó khăn nhất và ở nơi tồi tệ nhất.

Tôi vòng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mà chỗ đỗ cho xe ngoài đã không còn chỗ trống nên tôi lại phải vòng ra. Tôi tìm thấy một bãi đỗ xe công cộng mất phí ở đường bên ngoài. Khi đã đỗ xe vào một ô trên đường, tôi xoay sở thay bỉm cho Luke trên băng ghế sau của chiếc Prius 4 .

Cái nôi trẻ em dường như nặng cả tấn khi tôi xách nó băng qua phố quay lại tòa nhà. Không khí lạnh phả vào tôi từng đợt khi tôi bước vào sảnh sang trọng, sàn lát bằng đá cẩm thạch, trang trí với thép mạ và gỗ bóng loáng. Sau khi liếc sang nhìn sơ đồ văn phòng bằng kính, tôi đi thẳng đến bàn lễ tân. Tôi biết chẳng có cách nào để họ cho một phụ nữ vô danh không hẹn trước cũng không quen biết gì được phóng thẳng đến thang máy.

“Thưa cô--” một người đàn ông ngồi sau quầy ra hiệu cho tôi đến chỗ anh ta.

“Có người đang xuống gặp xuống tôi,” tôi rạng rỡ nói. Thò tay vào cái túi đeo trên vai, tôi lôi ra cái túi đựng tã bẩn. “Chúng tôi có chuyện gấp, có cái nhà vệ sinh nào gần đây không anh?”

Ngần ngại nhìn vào cái túi đang phòng lên, anh ta vội vã chỉ cho tôi đường đến nhà vệ sinh ở phía bên kia dãy thang máy.

Đi qua quầy lễ tân, tôi xách Luke đến giữa hai hàng thang máy. Ngay khi cửa thang máy mở, tôi bước vào trong cùng với 4 người nữa.

“Cô bé được bao nhiêu ngày tuổi rồi?” một phụ nữ mặc váy vest đen mỉm cười hỏi. “Cậu bé chứ,” tôi nói. “1 tuần tuổi rồi.”

“Nếu thế thì hai mẹ con hồi phục quá tốt đấy.”

Tôi định thanh minh mình không phải mẹ đứa bé, nhưng như thế chỉ gợi ý cho nhiều câu hỏi khác, nên tôi không định nói chút nào về tình huống tôi và Luke bị xô vào nhau. Tôi chỉ mỉm cười nói nhỏ, “Vâng, cảm ơn chị, mẹ con tôi đều rất khỏe.” Khi thang máy chạy lên những tầng tiếp, tôi tự hỏi không biết Tara đang như thế nào, không biết có được chữa trị cẩn thận sau khi sinh hay không. Chúng tôi đã đến tầng 11, tôi mang Luke ra khỏi thang máy và bước đến cửa Tư vấn Quản lý Travis.

Chúng tôi bước vào nơi yên tĩnh được trang trí với những gam màu tự nhiên và vài nhóm đồ nội thất bọc da hiện đại. Tôi đặt nôi của Luke xuống, xoa bóp cánh tay đau nhức rồi bước đến quầy lễ tân. Khuôn mặt cô ta là một mặt nạ lịch sự. Viền kẻ mí mắt trên của cô ta được kéo dài để tạo ra một đường hất cong phía đuôi mắt, như một phần trong danh sách cô phải làm sáng nay. Mắt phải? … tích. Mắt trái?...tích. Tôi mỉm cười để truyền tải thông điệp tôi là một người phụ nữ dễ thương trên đời.

“Tôi biết thế này là khá đường đột,” tôi nói, đẩy gọng kính đang tuột xuống mũi tôi lên, “nhưng tôi cần gặp anh Travis vì một chuyện khẩn cấp. Tôi không hẹn trước. Và chỉ cần 5 phút thôi. Tên tôi là Ella Varner.”

“Chị có quen với anh Travis không?”

“Không. Tôi biết anh ấy từ một người bạn của bạn anh ấy.”

Khuôn mặt cô ta không biểu hiện một cảm xúc nào. Tôi gần như đã nghĩ cô ta với xuống bàn và bấm nút gọi bảo vệ. Bất cứ lúc nào, những người đàn ông trong bộ đồng phục vải hồ cứng màu be cũng có thể băng qua cửa và lôi tôi ra ngoài.

“Chị muốn gặp anh Travis về chuyện gì?” cô lễ tân hỏi.

“Tôi chắc anh ấy không muốn cho ai biết cho đến khi anh ấy được biết trước đâu.”

“Anh Travis hiện đang họp.”

“Tôi đợi được.”

“Cuộc họp này kéo dài đấy,” cô ta nói.

“Không sao. Tôi sẽ chờ khi nào nghỉ giữa giờ.”

“Chị sẽ phải đặt hẹn và quay lại sau thôi.”

“Khi nào anh ta có thời gian?”

“Lịch của ông ấy kín trong suốt 3 tuần tới. Nên có thể vào cuối tháng—“

“Chuyện này không thể đợi được đến cuối ngày ” tôi kiên quyết. “Nghe này, tôi chỉ cần 5 phút thôi. Tôi đến từ Austin. Tôi đang phải lo một chuyện mà anh Travis nhất thiết phải biết – “tôi ngưng bặt khi nhìn thấy vẻ mặt cô ta.

Cô ta nghĩ tôi bị điên.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ mình như thế.

Phía sau, đứa bé bắt đầu khóc toáng lên.

“Chị phải dỗ đứa bé nín đi,” cô lễ tân gấp gáp nói.

Tôi chạy về chỗ Luke, bế bé lên, rồi tóm lấy bình sữa nguội ngắt bên cạnh túi bỉm sạch. Tôi chẳng hâm nóng lên được, nên đành ấn núm ti vào mồm bé.

Nhưng ông cháu tôi lại không thích sữa nguội. Bứt môi ra khỏi núm ti, cậu chàng lại la toáng lên.

“Chị Varner--” cô lễ tân bối rối gọi.

“Bình sữa bị nguội.” Tôi mỉm cười hối lỗi. “Trước khi đuổi chúng tôi ra, cô làm ơn hâm nóng sữa lại giúp được không? Chỉ việc đặt nó vào một cốc nước nóng một phút thôi? Xin cô?”

Cô nàng thở hắt ra một hơi ngắn. “Đưa nó cho tôi. Tôi sẽ mang đến quầy pha cà phê.”

“Cảm ơn cô.” Tôi cười xoa dịu, nhưng cô ta đã quay đi nên không nhìn thấy.

Tôi lững thững đi lại ở khu vực lễ tân, nhẹ nhàng bế, vuốt ve, làm bất cứ chuyện gì có thể nghĩ ra được để dỗ dành Luke. “Luke, dì không đưa con đi đâu được mất. Lúc nào con cũng gây chuyện thôi. Mà lại chẳng bao giờ biết nghe lời cả. Dì nghĩ đến lúc mình nên đi gặp mọi người rồi đấy.”

Nhận thấy có bóng người bước đến từ phía sảnh khu vực lễ tân, tôi nhẹ nhõm quay lại. Tôi mong thấy cô nhân viên lễ tân quay lại với bình sữa. Nhưng đó lại là 3 người đàn ông đang đi ra, ai cũng mặc vest đen đắt tiền. Một người trông có vẻ cao, mảnh khảnh, một người thấp lùn và có vẻ hơi bệ vệ, còn người kia trông cực kỳ ấn tượng.

Anh ta cao lớn, đầy cơ bắp và nam tính, đôi mắt sẫm màu và mái tóc đen cắt tỉa cực khéo. Cách anh ta di chuyển đầy vẻ tự tin, đôi vai thả lỏng, cho thấy anh ta là người quen điều hành. Dừng lại giữa cuộc nói chuyện, anh ta liếc tôi đầy cảnh giác, và tôi nín thở. Mặt tôi đỏ rần lên, mạch máu ở cổ họng tôi đập rộn ràng.

Chỉ một cái nhìn và tôi biết chính xác anh ta là ai và là cái gì. Mẫu đàn ông cổ điển, kiểu người đẩy quá trính tiến hóa lùi lại đến cả 500 năm bằng cách thu hút mọi phụ nữ trong tầm nhìn. Họ quyến rũ, dụ dỗ, và cư xử như sở khanh, nhưng phụ nữ, về mặt sinh học mà nói, không thể cưỡng lại sức hút DNA diệu kỳ từ họ.

Vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, người đàn ông cất tiếng với giọng nam trầm làm tôi sởn da gà. “Tôi nghĩ tôi nghe có tiếng trẻ con ngoài này.”

“Anh Travis phải không ạ?” tôi quả quyết hỏi, vỗ về ông cháu đang nức nở. Anh ta gật đầu ngắn ngủn.

“Tôi mong có thể gặp anh giữa các cuộc họp. Tôi là Ella. Đến từ Austin. Ella Varner. Tôi cần nói chuyện với anh một chút.”

Cô lễ tân bước ra từ phía sảnh bên kia, cầm trên tay bình sữa. “Ôi trời đất,” cô ta lẩm bẩm, vội đi lên trước. “Anh Travis, xin thứ lỗi--”

“Không sao đâu,” Travis nói, ra hiệu cô ta đưa bình sữa cho tôi.

Tôi lấy bình sữa, lắc một vài giọt sữa ấm ra cổ tay như mẹ tôi bày, rồi nhét núm ti vào miệng đứa cháu. Luke rên rỉ thỏa mãn rồi rơi vào sự im lặng bận rộn khi mút sữa.

Quay lại nhìn vào đôi mắt sẫm như mật, tôi hỏi, “Tôi có thể nói chuyện với anh vài phút thôi được không?”

Travis chăm chú nhìn tôi. Tôi đầy những cảm xúc mâu thuẫn về anh ta, gtrong bộ quần áo đẹp đẽ đắt tiền và những đường nét góc cạnh thô ráp, anh ta có vẻ nam tính chết người khiến bạn vừa muốn tranh cướp chỗ đứng bên cạnh vừa muốn tránh xa khỏi anh ta.

Tôi không thể không so sánh anh ta với Dane, Dane có vẻ đẹp trai với mái tóc vàng và khuôn mặt mềm mại luôn có vẻ dễ gần dịu dàng. Chẳng có gì dịu dàng ở Jack Travis hết. Có lẽ ngoại trừ giọng nam trầm của anh ta.

“Chuyện đó còn tùy,” Travis nói. “Cô định bán cho tôi thứ gì sao?” Anh ta có giọng nói đặc sệt âm điệu vùng Texas, kiểu giọng nhấn vào âm G như dội đá xuống sàn.

“Không. Đây là chuyện riêng.”

Một nét thú vị lẩn khuất nơi khóe miệng anh ta. “Tôi luôn để dành những vấn đề cá nhân sau 5 giờ chiều.”

“Tôi không thể đợi đến lúc đó được.” Tôi hít một hơi sâu trước khi liều lĩnh tiếp tục, “Và tôi nên cảnh báo rằng cho dù anh có lờ tôi bây giờ, thì anh sẽ phải đối mặt với tôi sau này thôi. Tôi khá dai dẳng đấy.”

Nụ cười thoáng hiện trên đôi môi anh ta khi quay lại với hai người kia. “Cảm phiền hai anh đợi tôi ở quầy bar dưới tầng 7 một chút được không?”

“Không vấn đề,” một người nhanh nhẹn trả lời với âm sắc Anh. “Chúng tôi chưa có dịp khám phá quầy bar ở đây. Tôi gọi luôn cho anh nhé, Travis?”

“Có chứ, tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian đâu. Cho tôi một Dos Equis chanh, không đá.”

Khi hai người kia đã rời đi, Jack Travis quay lại chú ý tới tôi. Dù tôi cũng khá cao, không hề lùn chút nào, trông anh ta vẫn cao vượt hẳn tôi. “Văn phòng tôi.” Anh ta ra hiệu cho tôi đi theo. “Cánh cửa cuối cùng bên tay phải.”

Tôi bế Luke vào dãy văn phòng. Một dãy cửa sổ hé ra để lộ đường chân trời, khi ánh nắng mặt trời không ngừng nhảy múa trên mặt kính của tòa nhà. Đối lập với khu vực lễ tân tẻ nhạt, văn phòng trông có vẻ rất tiện nghi với những chiếc ghế bọc da, những dãy tủ sách và thư mục, và ảnh gia đình có khung viền đen.

Sau khi lấy ghế cho tôi, Travis ghé lên ngồi trên bàn, nhìn thẳng vào tôi. Các nét của anh ta rất sắc, mũi thẳng và chắc chắn, hàm anh ta gần như cắt chuẩn xác đường nét của mình.

“Xin vui lòng nhanh lên, cô Ella-đến-từ-Austin.” Anh ta nói. “Đang phải bàn về mấy cột dầm, mà tôi thì không muốn để hai người kia phải đợi đâu.”

“Anh sẽ quản lý bất động sản cho họ sao?”

“Chuỗi khách sạn.” Anh ta liếc sang Luke. “Cô nên dốc cái bình thêm chút nữa – con bé đang mút không khí đấy.”

Tôi nhíu mày, điều chỉnh cái bình. “Con trai đấy. Sao mọi người cứ nghĩ nó là con gái nhỉ?”

“Vì cậu bé đang mặc quần Hello Kitty.” Giọng của anh ta có vẻ gì đó không hài lòng.

“Chỉ còn kiểu này vừa với thằng bé thôi,” tôi nói.

“Cô không thể đút một cậu bé vào cái quần hồng được.”

“Thằng bé mới 1 tuần tuổi thôi. Tôi đã cần phải lưu ý đến chuyện phân biệt giới rồi sao?”

“Cô đến từ Austin phải không?” anh ta châm biếm. “Tôi giúp gì được cho cô đây, Ella?”

Việc giải thích thật khó khăn, mà tôi thì chẳng biết bắt đầu từ đâu. “Chỉ để anh chuẩn bị tinh thần,” tôi nói với giọng nói công việc, “chuyện tôi sắp kể kết thúc không có hậu đâu.”

“Tôi quen rồi. Tiếp tục đi.”

“Em gái tôi là Tara Varner. Năm ngoái anh có hẹn hò với nó.” Nhận ra cái tên chẳng rung lên hồi chuông nào, tôi thêm, “Anh biết Liza Purcell phải không? … Chị ấy là chị họ tôi. Chị ấy giới thiệu anh với Tara.”

Travis suy nghĩ một lúc. “Tôi nhớ ra Tara rồi,” cuối cùng anh ta nói. “Cao, tóc vàng, chân dài.”

“Chính xác.” Thấy Luke đã mút xong bình sữa, tôi đặt cái bình không vào túi bỉm, vác đứa bé lên vai rồi vỗ ợ. “Đây là Luke, con trai của Tara. Con bé sinh nó ra, rồi bỏ nó lại cho mẹ tôi, và đi đâu đó. Chúng tôi đang cố tìm con bé. Trong lúc đó thì tôi cố tìm cách nào đó để lo cho đứa bé.”

Travis vẫn ngồi im. Bầu không khí trong phòng bắt đầu có vẻ lạnh lẽo thù địch. Tôi nhận ra mình đang được coi như một mối đe dọa, hay có lẽ chỉ là một mối phiền toái. Dù thế nào, thì miệng anh ta giờ cũng đã mím lại khắc nghiệt.

“Tôi cho là tôi đã biết được cái rắc rối mà cô đang muốn nói tới rồi,” anh ta nói. “Đứa bé không phải con tôi đâu, Ella.”

Tôi ép mình giữ cái nhìn thẳng vào đôi mắt đen đáng sợ đó. “Nhưng theo Tara thì đúng đấy.”

“Cái tên nhà Travis khuyến khích nhiều phụ nữ chú ý đến mối liên hệ giữa tôi và những đứa bé không cha của họ. Nhưng điều đó là không thể, vì hai lý do. Thứ nhất, tôi không bao giờ quan hệ tình dục mà không cài chốt an toàn cho súng của mình.”

Mặc cho tính chất nghiêm trọng của cuộc nói chuyện, tôi cũng vẫn muốn mỉm cười với lối ví von của anh ta. “Ý anh là bao cao su hả? Biện pháp bảo vệ đó vẫn có một tỷ lệ rủi ro trung bình là 15%.”

“Cảm ơn giáo sư. Nhưng tôi vẫn không phải là bố đứa bé.”

“Sao anh chắc chắn thế?”

“Vì tôi chưa từng ngủ với Tara. Cái đêm tôi đưa cô ta ra ngoài, cô ta đã uống quá nhiều. Mà tôi không bao giờ ngủ với phụ nữ trong tình trạng đó.”

“Thật sao,” tôi hoài nghi hỏi.

“Thật,” anh ta trả lời nhẹ nhàng.

Luke ợ, ngả đầu vào hõm cổ tôi như một bịch đậu.

Tôi nghĩ về những gì Liza kể về đời sống tình dục phong phú của Jack Travis, về huyền thoại lăng nhăng với phụ nữ của anh ta và không thể kìm nổi một nụ cười châm biếm. “Vì anh là người đàn ông có quy tắc cao sao?” Tôi đanh đá hỏi.

“Không, thưa quý cô. Chỉ vì tôi muốn người phụ nữ cùng tham gia thôi.”

Trong một lúc tôi không thể ngăn mình tưởng tượng cảnh anh ta với một phụ nữ, kiểu tham gia mà anh ta muốn, và tôi rên thầm khi thấy màu sắc chạy rần trên mặt mình. Nó còn tệ hơn khi anh ta liếc sang tôi thích thú, như thể tôi là một tên trộm vặt mới bị tóm cổ.

Điều đó càng làm tăng quyết tâm giành lại thế chủ động. “Anh có uống gì trong đêm đi chơi với Tara không?”

“Có lẽ.”

“Thế thì lời khẳng định của anh không chắc chắn rồi. Có lẽ cả trí nhớ của anh nữa. Anh không thể chắc 100% là không có gì xảy ra. Chẳng có lý do gì để tôi tin anh cả.”

Travis im lặng, vẫn nhìn tôi. Tôi nhận ra không thể giấu nổi anh ta điều gì – quầng thâm dưới mắt tôi, nước dãi của đứa bé khô trên vai tôi, và cả bàn tay đang đỡ đầu Luke nữa.

“Ella,” anh ta lặng lẽ nói. “Tôi không thể là người duy nhất cô tìm đến để giải quyết chuyện này được.”

“Không.” Tôi thừa nhận. “Nếu anh không phải là cha đứa bé thì tôi sẽ phải tìm đến những ứng viên may mắn khác để làm xét nghiệm huyết thống. Nhưng tôi đang cho anh cơ hội để giải quyết chuyện này êm thấm, không rắc rối và không công khai. Chỉ cần làm xét nghiệm, và nếu nó chứng minh anh đúng, thì anh sẽ ra khỏi danh sách.”

Travis nhìn tôi như thể tôi là một con thằn lăn xanh nhỏ xíu thích trườn vào các ngôi nhà ở Texas vậy. “Tôi có những luật sư có thể quay cô vòng vòng hàng tháng trời đấy cưng ạ.”

Tôi cười châm biếm. “Thôi nào Jack. Đừng tước đoạt hân hạnh được xem anh hiến một ít mẫu DNA chứ. Thậm chí tôi sẵn sàng trả tiền cho anh.”

“Đề nghị thú vị đấy,” anh ta nói, “nếu chuyện đó liên quan đến gì đó thú vị hơn một cái tăm bông cho vào miệng.”

“Xin lỗi. Tôi ước gì có thể tin lời anh nói về chuyện không ngủ với Tara. Nhưng nếu có thì anh cũng không có động lực mà thừa nhận đâu đúng không?”

Anh ta nhìn tôi với đôi mắt màu cà phê cháy. Một luồng điện nóng lạ lẫm chạy thẳng xuống mông tôi.

Jack Travis là một gã mèo đực to lớn gợi cảm, và không nghi ngờ gì là em gái tôi sẽ cho anh ta tất cả, bất cứ thứ gì anh ta muốn. Và tôi không thèm quan tâm Travis tháo chốt an toàn cho súng của anh ta, bọc nó tới 2 lần, hay thắt nút nó lại. Anh ta có thể khiến một người phụ nữ mang bầu với chỉ một cái nháy mắt.

“Ella, nếu cô cho phép…” Anh ta làm tôi ngạc nhiên khi với tới và nhẹ nhàng tháo cặp kính ra khỏi mắt tôi. Tôi nhìn hoang mang nhìn và nhận ra anh ta đang dùng khăn giấy lau sạch cặp kính bị nhòe của tôi. “Đây.” Anh ta nói, cẩn thận đeo kính vào cho tôi.

“Cảm ơn anh,” tôi cố thì thầm, nhìn anh ta với những đường nét mới, đẹp đến nín thở.

“Cô đang ở khách sạn nào?” Tôi nghe anh ta hỏi, và đấu tranh để gom suy nghĩ lại.

“Tôi vẫn chưa biết. Tôi sẽ tìm đâu đó sau khi xong ở đây.”

“Không. Đang có hai hội nghị lớn ở Houston. Trừ khi cô có sợi dây nào đó để giật, còn không thì sẽ phải lái xe đến tận Pearland để tìm một phòng trống đấy.”

“Tôi chẳng có sợi dây nào hết,” tôi thú nhận.

“Thế thì cô cần giúp đỡ đấy.”

“Cảm ơn anh, nhưng tôi không--”

“Ella,” anh ta ngắt lời với giọng không nhân nhượng. “Tôi không có thời gian để tranh cãi với cô. Nếu muốn thì phàn nàn sau, nhưng giờ thì im đi và theo tôi.” Đứng lên, anh ta với lấy đứa bé.

Thoáng giật mình, tôi ôm chặt lấy Luke.

“Không sao,” Travis thì thầm. “Để tôi bế bé.”

Đôi tay to lớn của anh ta trượt giữa tôi và đứa bé, khéo léo ôm cơ thể mềm mại của Luke và đặt nó xuống cái nôi trên sàn. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa ngạc nhiên khi thấy Travis xoay sở với đứa bé, cùng lúc cũng cảm nhận thấy anh ta. Mùi hương của anh ta, tươi mát như mùi gỗ tuyết tùng và mùi đất, làm cho đầu óc tôi rung lên sản khoái. Tôi thoáng thấy bóng của những cong râu màu whisky nhạt màu ngay cả những dao cạo sắc nhất cũng không thể loại bỏ hoàn toàn được, và những lọc tóc đen dày được cắt ngắn thành tầng khéo léo.

“Anh rõ ràng có kinh nghiệm với con nít thật đấy,” tôi nói, túm lấy túi bỉm, kiểm tra xem khóa đã được kéo kín chưa.

“Tôi có một cháu trai.” Travis đặt Luke nằm một cách an toàn rồi nhấc cái nôi nặng lên dễ dàng. Không hỏi trước, anh ta dẫn tôi ra phía trước văn phòng, dừng lại một chút ở cửa ra vào. “Helen,” anh ta nói với một người phụ nữ tóc nâu ngồi đằng sau hàng đống thư mục, “đây là cô Ella Varner. Tôi cần chị tìm cho cô ta một phòng khách sạn cho vài đêm. Nơi nào đó gần gần đây thôi.”

“Vâng thưa ông.” Helen mỉm cười xã giao rồi nhấc điện thoại.

“Tôi sẽ tự trả,” tôi xen vào. “Chị cần số thẻ tín dụng của tôi, hay—“

“Chúng ta sẽ bàn cụ thể sau,” Travis nói. Anh ta dẫn tôi đến khu vực lễ tân, đặt Luke ở ghế bên cạnh, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Ngồi đây đợi như một cô gái ngoan nhé,” anh ta thì thầm, “chờ đến khi Helen thu xếp xong.”

Cô gái ngoan ấy à? Cái chủ nghĩa Sô vanh cố ý làm hàm tôi rớt xuống. Tôi vụt nhìn lên anh ta, nhưng cơn phẫn nộ của tôi bị chặn đứng khi tôi nhận ra anh ta đã biết chính xác phản ứng của tôi sẽ là gì. Anh ta cũng biết tôi không ở trong tính thế có thể phản đối được.

Rút ví ra, Travis lấy một danh thiếp đưa cho tôi. “Số điện thoại của tôi đây. Tối nay tôi sẽ liên hệ lại.

“Vậy là anh đồng ý làm xét nghiệm chứ?” tôi hỏi.

Tranvis liếc xéo tôi, ánh mắt anh ta đầy thách thức.

“Tôi không biết là tôi có lựa chọn cơ đấy,” anh ta nói rồi rời văn phòng với những sải chân dài.