← Quay lại trang sách

CHƯƠNG KẾT

Jack đón tôi ở sân bay sau khi hội thảo ở Colorado kết thúc, tôi có tham dự vào hội thảo, lên ý tưởng cho một vài biên tập viên tạp chí, và bán một cột báo tự do dự kiến có tên là, “Sáu Chiến lược Tìm kiếm và Gìn giữ Hạnh Phúc.” Đó là một hội thảo rất hay, nhưng tôi nóng lòng muốn về nhà.

Sau gần một năm kết hôn, bốn ngày này là khoảng thời gian tôi và Jack xa nhau lâu nhất. Tôi gọi cho anh thường xuyên, kể cho anh nghe về những người tôi gặp, về những điều mới mẻ tôi biết, về những ý tưởng cho những bài báo hay chuyên mục sắp tới. Còn Jack kể cho nghe về bữa tối của anh với Hardy và Haven, rằng Carrington đã hạ thủy chiếc xuồng của con bế, và lần tái khám của Joe cho kết quả tốt. Mỗi đêm, Jack lại kể cho tôi nghe mọi chuyện về Luke, và tôi ngấu nghiến từng mẩu thông tin.

Hơi thở tôi nghẹn lại khi thấy chồng đứng chờ tôi ở nơi nhận hành lý. Anh đẹp trai và gợi tình đen tối, kiểu đàn ông hấp dẫn mọi tia nhìn của phụ nữ mà không cần cố, nhưng anh thờ ơ với mọi thứ ngoại trừ tôi. Khi anh thấy tôi đi về phía mình, anh vươn tới chỉ với ba sải chân, và cái miệng ấm áp của anh đã ở trên miệng tôi. Cơ thể anh rắn và che chở. Và dù tôi không hối hận vì đã đi dự hội thảo, thì cũng nhận ra răng tôi không hề cảm thấy cảm giác tuyệt vời này từ khi xa anh.

“Luke thế nào rồi?” là câu đầu tiên tôi hỏi anh, và Jack làm tôi mua với câu chuyện anh bón sốt táo bằng thìa cho bé, và Luke túm ngay lấy một nắm sốt rồi bôi luôn lên tóc mình.

Chúng tôi lấy hành lý, rồi Jack lái xe đưa tôi về căn hộ của chúng tôi ở 1800 đường Main. Chúng tôi dường như không thể ngừng nói chuyện, dù chúng tôi nói với nhau hàng ngày khi ở xa nhau. Khi tôi hỏi anh xem anh có tập thể dục nhiều hơn bình thường không, thì anh nói đó là cách duy nhất để làm dịu đi sự bí bách tình dục của anh. Anh nói tôi sẽ bận rộn một thời gian, để bù đắp lại cho anh, và tôi nói được thôi.

Tôi nhón chân lên và hôn anh khi thang máy chạy lên, và anh hôn lại tôi cho đến khi tôi gần như không thở nổi.

“Ella,” anh thì thào, giữ khuôn mặt đỏ lựng trong tay anh, “bốn ngày không có em, dài như bốn tháng vậy. Nếu anh nghĩ nó như thế thì làm sao anh lại chờ lâu thế mới gặp em nhỉ?”

“Vì anh đi chơi với nhiều người giữ chỗ quá mà,” tôi nói với anh.

Nụ cười nhăn nhở trên khuôn mặt anh trước anh lại hôn tôi. “Lúc đó anh không biết mình đang bỏ lỡ điều gì.”

Khi Jack xách va ly, tôi vội vã chạy nhào ra hành lang đến phòng, tim tôi đập nhanh mong đợi. Tôi bấm chuông, và cô giữ trẻ mở cửa ngay khi Jack theo kịp tôi.

“Chào mừng về nhà, chị Travis,” cô reo lên.

“Cảm ơn em. Về nhà thích quá. Luke đâu rồi?”

“Trong phòng trẻ. Chúng tôi đang chơi với đoàn tàu của bé. Cậu bé rất ngoan khi chị không có nhà.”

Thả ví xuống cạnh cửa, quẳng áo khoác lên sofa, tôi đi qua cửa vào phòng trẻ. Căn phòng sơn màu xanh lá và xanh biển nhẹ nhàng, một bức tường vẽ xe ô tô và xe tải với những khuôn mặt vui vẻ, và một tấm thảm trải in những con đường và đường ray tàu.

Con trai tôi đang tự ngồi, nắm chiếc tàu điện bằng gỗ trong tay, cố xoay bánh bằng tay mình.

“Luke ơi,” tôi gọi khẽ, không muốn làm bé giật mình. “Mẹ về rồi này. Mẹ đây nàu. Ôi, mẹ nhớ con quá, con bé bỏng.”

Luke nhìn lên tôi với đôi mắt tròn xanh và thả cái xe tải xuống, đôi bàn tay nhỏ xíu treo lơ lửng ở lưng chừng. Một nụ cười tươi rói nở ra trên mặt bé, để lộ ra một chiếc răng mới nhú. Bé nâng đôi tay về phía tôi.

“Mẹ,” bé nói.

Tôi sững lại vì tiếng gọi. Và bước ngay đến bên con.