HAI MƯƠI BA
Sau khi Jack đã xét nghiệm và kiểm tra xong xuôi, bệnh viện giữ anh lại thêm sáu giờ để theo dõi. Sau đó, bà y tá hứa, anh có thể về nhà. Họ cho anh tắm và đợi trong phòng riêng, một phòng VIP được trang trí bằng giấy dán tường màu hạt dẻ và một chiếc gương có viền vàng lộng lẫy, một chiếc TV đặt trong kệ kiểu Victoria.
“Phòng này nhìn như nhà chứa ấy,” tôi nói.
Jack cáu kỉnh búng cái dây truyền để nó không vướng vào thanh chắn giường. Một y tá đã tháo kim cho anh đủ lâu để anh tắm, rồi sau đó lại ghim anh vào dù anh tuyệt vọng phản đối. “Anh muốn bỏ cái kim này ra khỏi tay anh. Và anh muốn chuyện quái gì đang xảy ra với Joe. Anh đau đầu phát điên lên, còn tay thì đau nhức.”
“Sao anh không uống một viên giảm đau mà họ cố đưa để anh uống?” tôi khẽ hỏi.
“Anh không muốn bỏ sót cái gì, phòng khi có tin tức của Joe.” Anh lướt qua hàng loạt kênh TV. “Đừng để anh ngủ quên nhé.”
“Được rồi,” tôi thì thầm, đứng cạnh anh. Tôi với tay vuốt ve mái tóc sạch sẽ ẩm ướt của anh, để đầu ngón tay tôi khẽ gại lên đầu anh.
Jack thở dài và nhắm mắt. “Tuyệt quá.”
Tôi tiếp tục vuốt tóc anh, khẽ gại gại như thể anh là con mèo lớn. Không đầy hai phút sau, Jack hoàn toàn ngủ gục.
Anh không cục cựa trong suốt bốn giờ liền, kể cả những lúc tôi đều đặn xoa dầu lên môi anh, hay khi y tá vào để thay bịch truyền và kiểm tra máy theo dõi. Còn tôi ngồi ngắm anh suốt thời gian đó, nửa sợ hãi là tôi chỉ đang mơ. Tôi không hiểu vì sao có thể yêu sâu đậm một người tôi mới chỉ quen một thời gian ngắn ngủi. Có vẻ như trái tim tôi đã chạy đua hết tốc lực rồi.
Cuối cùng khi Jack tỉnh dây, tôi cũng có thể nói với anh rằng em trai anh đã ra khỏi phòng phẫu thuật và đang trong tình trạng ổn định. Bác sỹ nói, với tuổi tác và sức khỏe của Joe, anh có khả năng cao sẽ bình phục tốt mà không có biến chứng gì.
Nhẹ nhõm, Jack bất chợt im lặng khi chúng tôi làm thủ tục ra viện, ký tá hàng loạt giấy tờ và nhận một tệp đơn thuốc chỉ dẫn trị bết bỏng. Anh mặc quần jeans và áo phông mà Gage mang đến, rồi Hardy lái xe đưa chúng tôi về 1800 đường Main. Sau khi thả chúng tôi xuống, Hardy sẽ quay lại bệnh viện Garner để chờ Haven đang muốn ở lại thêm với Joe một chút trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Jack vẫn im lặng cho đến khi chúng tôi đi lên phòng anh. Dù đã được nghỉ ngơi ở bệnh viện, tôi biết anh vẫn còn kiệt sức. Lúc này đã quá nửa đêm, tòa nhà chỉ còn le lói ánh đèn, thang máy kêu bíp vang lên trong tĩnh lặng.
Chúng tôi đi vào phòng, rồi tôi đóng cửa. Jack có vẻ mơ hồ khi nhìn xung quanh mình, như thể anh chưa từng ở đây. Cảm thấy cần an ủi anh, tôi bước đến sau và choàng tay vòng qua eo anh. “Em có thể làm gì cho anh?” tôi dịu dàng hỏi. Tôi cảm thấy nhịp thở của anh, nhanh hơn tôi nghĩ. Cơ thể anh cứng lại, mọi múi cơ căng lên.
Anh quay lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Cho đến lúc đó tôi vẫn chưa bao giờ thấy Jack như thế, vốn vẫn luôn tràn đầy tự tin, giờ lại có thể vô định và không chắc chắn đến thế. Muốn xoa dịu anh, tôi nhón chân lên và dâng hiến miệng tôi cho anh. Lúc đầu nụ hôn chỉ chớm nhẹ lên môi, nhưng anh túm lấy gáy tôi bằng một tay, và trượt tay kia quanh hông tôi, ấn tôi sát vào anh. Miệng anh nóng bỏng, mãnh liệt, mặn, và đòi hỏi.
Bứt khỏi nụ hôn, Jack kéo tay tôi vào phòng ngủ tối om. Hổn hển, anh túm lấy quần áo tôi với sự điên cuồng chưa từng được thể hiện trước đây.
“Jack,” tôi lo lắng nói, “chúng ta có thể đợi đến khi--”
“Bây giờ.” Giọng anh căng ra. “Anh cần em ngay.” Anh tuột cái áo phông ra, nhăn mặt khi nó chạm vào vết bỏng.
“Vâng. Được rồi.” Tôi sợ anh tự làm mình đau. “Từ từ thôi, Jack. Xin anh--”
“Anh không thể,” anh lầm bầm, với lấy gấu quần jeans của tôi, lóng ngóng hấp tấp.
“Để em giúp,” tôi thì thầm, nhưng anh gạt tay tôi ra và lôi tôi lên giường. Sự tự chủ của anh tan biến, bị xâm chiếm bởi sự kiệt sức và cảm xúc. Quần Jeans và quần lót của tôi trượt ra rơi xuống sàn. Quỳ xuống tách đùi tôi ra, Jack hạ người xuống giữa. Tôi nâng lên sẵn sàng, mở ra cho anh, cả hai chúng tôi đều căng thẳng hướng đến cùng một thứ.
Anh đâm vào mạnh mẽ, chọc sâu, âm thanh khàn khàn rung lên trong cổ anh. Đôi tay run rẩy của anh túm lấy tóc tôi, anh chiếm lấy miệng tôi trong những nụ hôn làm môi tôi thâm tím. Nhịp điệu bắt đầu dồn dập, gần hết sức mạnh tàn phá, và tôi đáp lại từng cái thúc sâu với sự chấp nhận dịu dàng. Ôm đầu anh trong tay, tôi kéo tai anh lại gần môi tôi, và tôi thì thầm tôi yêu anh nhiều đến thế nào, yêu anh hơn tất cả mọi thứ. Anh căng ra và thốt lên tên tôi, người anh run rẩy với sức mạnh trong sự giải thoát của anh.
Trước khi trời sáng, có lúc tôi thức giấc khi nhận biết đôi tay ấm áp đang lần khắp người tôi, những đầu ngón tay trượt lên xuống đùa giỡn. Jack đang ôm tôi từ phía sau, đầu gối anh uốn dưới đầu gối tôi khi chúng tôi nằm nghiêng. Ngược lại với lần bạo liệt trước, những cái vuốt ve của anh giờ rất nhẹ nhàng, trêu chọc khêu gợi tôi. Tôi thấy được khuôn ngực cứng rắn của anh sau lưng tôi, chỏm lông ngực mềm mại chải qua vai tôi làm tôi nổi da gà. Miệng anh chạm vào gáy tôi, răng khẽ nghiến lên làn da mỏng nóng rẫy, truyền một cơn run rẩy dọc theo xương sống.
“Chậm thôi,” Jack thì thầm, vỗ về tôi với tay anh, hôn gáy tôi, vuốt ve nó với lưỡi anh. Nhưng không thể nằm yên khi anh mơn trớn ngực tôi, bụng tôi, giữa hai đùi tôi, những ngón tay dài của anh trượt vào trung tâm cơ thể tôi. Tôi rên lên và mò mẫm cổ tay anh, nắm chặt, cảm nhận từng cử động nhỏ tinh tế của cơ và xương anh. Môi anh cong lên sau lưng tôi.
Anh gạt tay tôi ra, cánh tay khỏe mạnh ngoắc xuống đùi trên của tôi, nâng nó lên. Chỉnh mình vào giữa, anh đi vào sâu và dễ dàng, thì thầm, Anh yêu em, để nó ra đi, Ella, để anh có em… Anh rất thong thả, nhịp điệu mơ màng và chậm rãi, tôi càng cố cưỡng lại thì anh càng kéo dài ra. Chúng tôi cùng nhau vươn cao hơn, dần dần đến sau từng nhịp thúc, từng nhịp đập, từng hơi thở.
Chậm chạp rút ra, Jack lật tôi nằm sấp xuống. Anh tách tôi rộng ra và bất lực bên dưới anh. Những âm thanh lộn xộn vụt khỏi cổ tôi khi anh xâm nhập tôi lần nữa. Miệng anh chiếm lấy miệng tôi với sự dịu dàng khêu gợi, trong khi nhịp điệu rộn rã trong cơ thể chúng tôi vẫn không ngừng lại, những chuyển động mượt mà chỉ kéo ra nhiều thêm nhiều, thêm nhiều khoái cảm.
Mắt chúng tôi khóa chặt vào nhau, tôi chìm trong đôi mắt tối của anh, cảm nhận anh xung quanh tôi, bên trong tôi. Anh thúc nhanh hơn, sâu hơn, đi theo từng cơn thắt bên trong tôi, theo đuổi khoái cảm của tôi với những cái thúc mạnh và thỏa mãn cho đến khi anh nâng tôi dến cực khoái cao hơn và mạnh hơn tôi từng cảm thấy. Tôi kêu thét lên khi lên đỉnh, quấn tay chân quanh anh, trong anh Jack thốt lên tên tôi và vội vã phun trào trong tôi, những đợt sóng khoái cảm chậm chạp trào dâng rồi lại rút xuống từng cơn.
Một lúc lâu sau đó, Jack ôm cơ thể run rẩy của tôi và vuốt ve tôi trong im lặng.
“Anh đã bao giờ nghĩ nó có thể như thế này chưa?” tôi thì thầm.
“Có.” Anh vuốt ve tóc tôi và hôn trán tôi. “Chỉ với em thôi.”
Chúng tôi ngủ đến khi tia nắng sáng chiếu qua khung cửa sổ, ánh sáng rọi vào phòng ngủ. Tôi mơ hồ cảm thấy Jack rời khỏi giường, tiếng vòi tắm, tiếng máy cà phê trong bếp, giọng nói khẽ khàng khi anh gọi đến bệnh viện để hỏi thăm Joe.
“Cậu ấy thế nào?” tôi mơ màng hỏi khi Jack quay về phòng ngủ. Anh mặc chiếc áo ngủ lụa trơn, mang theo tách cà phê. Anh vẫn có vẻ kiệt sức tơi tả, nhưng gợi tình hơn bất kỳ người đàn ông nào có quyền có được sau những chuyện đã xảy ra.
“Ổn định rồi.” Tiếng Jack vẫn hơi lạo xạo sau vụ tai nạn. “Nó sẽ ổn thôi. Rắn như quỷ.”
“Ừ thì, cậu ấy là một Travis mà,” tôi thấu hiểu nói. Trẻo ra khỏi giường, tôi bước đến tủ quần áo của anh lôi ra một cái áo phông, mà khi mặc vào thì nó trùm quá đùi tôi.”
Khi tôi quay lại nhìn Jack, anh đang đứng ngay đó, cuốn một lọn tóc sau tai tôi, đăm đắm nhìn xuống tôi. Chưa ai từng nhìn tôi với sự lo lắng dịu dàng đến thế. “Kể về Luke cho anh nghe,” anh khẽ nói.
Và khi nhìn đắm đuối trong đôi mắt sẫm đó, tôi biết tôi có thể chia sẻ mọi thứ với anh. Anh sẽ lắng nghe, và anh sẽ hiểu. “Để em uống cà phê đã nhé,” tôi nói và đi vào bếp.
Jack đã để sẵn cốc và đĩa hứng cà phê phía sau máy pha. Tôi thấy một mẩu giấy nhắn, được gấp đôi lại, đặt bên cạnh chiếc tách rỗng. Bối rối, tôi mở tờ giấy ra và đọc:
Miss Independent thân mến,
Tôi mới nhận ra rằng trong tất cả phụ nữ từng quen, cô là người duy nhất tôi yêu hơn cả săn bắn, câu cá, bóng đá, và dụng cụ điện.
Cô có thể không biết, nhưng lần tôi nói cô cưới tôi đi, cái đêm tôi lắp cũi cho cô, tôi nói thật đấy. Cho dù lúc đó tôi biết cô vẫn chưa sẵn sàng.
Lạy Chúa, anh hy vọng giờ em đã sẵn sàng rồi.
Cưới anh đi, Ella. Vì cho dù em đi đâu hay em làm gì, anh cũng sẽ yêu em từng ngày trong suốt cuộc đời anh.
- Jack
Tôi không thấy sợ hãi chút nào khi đọc những lời đó. Chỉ ngạc nhiên, vì niềm hạnh phúc lớn nhường ấy có thể ở trong tầm tay.
Nhìn thấy cái gì đó khác trong chiếc tách, tôi với vào trong lôi ra chiếc nhẫn kim cương, viên đá tròn lấp lánh. Hơi thở tôi nghẹn lại khi tôi xoay nó ra ánh sáng. Tôi thử đeo nhẫn, và nó trượt xuống khít khao trên ngón tay tôi. Nhặt lên chiếc bút ở gần đó, tôi lật mặt sau tờ giấy và viết câu trả lời của tôi với nét chữ nghuệch ngoạc.
Tôi rót cà phê, thêm kem và đường, rồi đi vào phòng ngủ, cầm theo mẩu giấy nhắn.
Jack đang ngồi trên giường, đầu anh khẽ giật khi thấy tôi. Ánh mắt nóng bỏng của anh nuốt trọn tôi từ đầu tới chân, treo ở viên kim cương lấp lánh trên tay tôi. Tôi thấy ngực anh nhô lên rồi hạ xuống trong một hơi thở gấp.
Nhấp một ngụm cà phê, tôi đến gần và đưa anh mẩu giấy.
Jack thân,
Em cũng yêu anh.
Và em nghĩ em đã biết bí mật của cuộc hôn nhân lâu dài và hạnh phúc – hãy chọn ai đó mình không thể thiếu.
Với em, có lẽ đó là anh.
Nên nếu anh cứ khăng khăng theo cách truyền thống thì…
Em đồng ý.
- Ella
Jack thở hắt ra. Anh ôm hông tôi trong tay khi tôi đứng trước anh. “Cảm ơn Chúa,” anh thì thầm, kéo tôi vào giữa đùi anh. “Anh cứ sợ em sẽ lại tranh luận với anh.”
Cẩn thận không làm rớt cà phê, tôi ngả người về phía trước và ấn môi tôi vào môi anh, để lưỡi chúng tôi chạm nhau. “Đã bao giờ em nói không với anh chưa, Jack Travis?”
Mi mắt anh trĩu xuống khi liếc sang môi dưới ẩm ướt của tôi. Giọng anh khản đặc. “Vậy, chắc như bắp là anh không muốn em bắt đầu nói bây giờ.” Lấy tách cà phê từ tay tôi, anh uống hết chỉ trong vài hớp rồi đặt tách xuống, không đếm xỉa đến tiếng cười phản đối của tôi.
Anh hôn tôi cho đến khi tay tôi quấn quanh cổ anh và đầu gối tôi sắp nhũn ra.
“Ella,” anh nói, kết thúc với một nụ hôn ngắn dịu dàng, “em sẽ không rút lại lời chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tôi dâng tràn cảm giác đúng đắn, điềm tĩnh, và cùng lúc cũng váng vất như thấy chiếc kính vạn hoa đầy bướm bay. “Sao em lại thế chứ?”
“Em từng nói em tin rằng hôn nhân là dành cho những người khác cơ.”
“Anh là người duy nhất có thể làm em tin rằng nó dành cho cả em nữa. Cho dù có từ chối nó, thì tình yêu vẫn là điều có thật. Em vẫn nói hôn nhân chỉ là một mẩu giấy thôi.”
Jack mỉm cười. “Thử tìm xem nhé,” anh nói, và kéo tôi xuống giường với anh.
Rất lâu sau đó tôi mới nhận ra rằng những người nói hôn nhân chỉ là một mẩu giấy thường là những người chưa từng kết hôn. Vì câu nói sáo rỗng đó đã bỏ qua một thứ quan trọng – sức mạnh của ngôn từ… và tôi, hơn bất cứ ai, đã có thể hiểu được điều đó.
Bằng cách nào đó lời hứa chúng tôi cam kết trên mẩu giấy đó đã cho tôi nhiều tự do hơn tôi từng biết trước đây. Nó cho phép chúng tôi tranh luận, cười đùa, liều lĩnh, tin tưởng – mà không sợ hãi điều gì. Đó là sự xác nhận mối liên kết đã tồn tại. Và đó là sợi dây kéo dài ra xa hơn những ranh giới khi chia sẻ một không gian để sống. Chúng tôi hẳn vẫn có thể ở cùng nhau mà không cần đến giấy đăng ký hết hôn…nhưng tôi tin và sự vĩnh cửu mà nó đại diện.
Đó là một mẩu giấy mà người ta có thể vun đắp cả đời.
Lúc đầu mẹ tôi không tin nổi khi tôi có thể bẫy được một người nhà Travis, và mẹ cố hạ mình như một bệnh dịch ở Hy Lạp với hy vọng kiếm chác được từ mối quan hệ mới của tôi. Nhưng Jack khéo léo xoay sở, sử dụng cả sự dọa dẫm và khôn khéo để giữ mẹ tôi không vượt qua ranh giới. Tôi không gặp và không thường nghe tin từ mẹ tôi, và khi mẹ tôi gọi cho tôi, thật kỳ lạ, bị khuất phục và tôn trọng tôi.
“Em không biết có chuyện gì với mẹ,” tôi ngạc nhiên nói với Jack. “Mẹ không nói gì về cân nặng hay kiểu tóc của em, mà em cũng không phải nghe mấy câu chuyện khuếch trương về đời sống tình dục của mẹ hay mấy thói quen chải chuốt nữa.”
“Anh đã hứa tặng mẹ một chiếc xe mới nếu mẹ không làm phiền em trong sáu tháng,” anh nói. “Anh nói nếu anh thấy em nhăn nhó hay buồn phiền sau khi cúp máy với mẹ, thì thỏa thuận sẽ đi tong.”
“Jack Travis!” tôi vừa ngạc nhiên vừa cáu tiết. “Anh định mua mẹ em bằng mấy thứ to tiền như thế mỗi tháng để đẩy lùi sự tiến hóa của nhân loại đấy à?”
“Anh nghi ngờ là mẹ em có thể chịu được lâu đến thế,” anh nói.
Còn về phía gia đình Jack, tôi thấy họ đa màu sắc, tràn ngập tình yêu thương, thích tranh luận và quyến rũ. Họ là một gia đình thật sự, và họ đều dành tình cảm cho tôi, và tôi yêu họ vì điều đó. Tôi nhanh chóng yêu thích bác Churchill, một tâm hồn nhân hậu và hào phóng cho dù ông không chịu nổi mấy trò ngốc nghếch. Chúng tôi tranh luận nhiều chủ đề và trêu tức nhau khi gửi email chọc phá về chính trị, và chúng tôi cười với nhau, ông luôn bắt tôi ngồi cạnh ông trong những buổi tối có cả gia đình.
Sau 2 tuần nằm trong bệnh viện Garner, Joe về nhà để dưỡng sức tại biệt thự River Oaks, làm cho Churchill vui mừng nhiều như sự bực tức của con trai mình.
Joe nói cậu ta muốn sự riêng tư. Cậu ta không thích khi bất kỳ ai đến thăm cậu ta cũng đều gặp bố cậu ta trước. Nhưng với Churchill, gần như không ngại có nhiều phụ nữ trẻ hấp dẫn đến nhà chơi, phản lại rằng nếu Joe không thích thì tốt hơn nên khỏe lên nhanh đi. Kết quả là Joe trở thành một bệnh nhân mẫu mực, quyết tâm phục hồi sức khỏe càng nhanh càng tốt để trốn khỏi ông bố ưa can thiệp của mình.
Tôi kết hôn hai tháng sau khi Jack cầu hôn, gây sốc cho tất cả bạn bè tôi và hầu hết bạn bè anh, vốn nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi là anh chàng độc thân. Tôi nghe nhiều người phán đoán rằng trải qua tai nạn thập tử nhất sinh đã giúp anh chỉnh lại mục tiêu cuộc đời mình. “Kế hoạch của tôi vẫn ổn,” Jack ngây thơ nói với mọi người. “Chỉ có Ella là phải chỉnh lại thôi.”
Đêm trước đám cưới, em gái Tara của tôi đến dự bữa tối dành cho những vị khách ở xa. Con bé xinh xắn trong bộ đầm hồng, mái tóc đánh rối, những viên kim cương lóng lánh ở tai. Và không ai đi cùng con bé. Tôi muốn hỏi xem con bé thế nào, liệu con bé có được đối xử tốt không, rằng có hạnh phúc với Noah hay không. Nhưng mọi suy nghĩ về tình cảm của Tara với Noah Cardiff biến mất ngay khi tôi nhận ra con bé mang theo Luke.
Cậu bé như tiểu thiên sứ lộng lẫy với đôi mắt xanh, với và nắm mọi thứ, mỉm cười, và chảy dãi, quá đáng yêu để thốt nên lời. Tôi nồng nhiệt giơ tay ra, và Tara trao cậu nhóc cho tôi. Sức nặng của Luke áp vào ngực tôi, mùi hương và sự ấm của cậu nhóc, đôi mắt tròn tìm kiếm luôn cố thu mọi thứ vào, tất cả gợi cho tôi nhớ tôi sẽ không bao giờ trọn vẹn nếu thiếu cậu bé.
Trong hai tháng xa nhau, tôi đã cố dằn lòng mình với ý nghĩ rằng vào lúc nỗi đau thiếu vắng Luke phai nhạt đi, tôi có thể sẽ quên và tiếp tục sống. Nhưng khi tôi kéo cậu bé lại gần và vuốt ve mái tóc đen mềm mại, và bé cười với tôi như thể nhớ ra tôi, tôi biết chẳng có gì thay đổi. Tình yêu không bao giờ thay đổi.
Tôi giữ Luke trong lòng trong suốt bữa tối chính thức, lúc thì đứng lên đi loanh quanh với cậu bé, lúc thì bế bé lên tầng để thay bỉm, dù em gái tôi phản đối là con bé có thể tự làm. “Để chị cho,” tôi nói với con bé, cười to khi Luke nắm lấy chiếc vòng ngọc tôi đang đeo và cố níu vài viên đưa vào miệng. “Chị không ngại đâu, chị muốn tận dụng từng phút với bé.”
“Cẩn thận đấy nhé,” Tara cảnh báo, đưa tím bỉm cho tôi. “Giờ bé lẫy rồi đấy. Không cẩn thận là lăn xuống giường đấy.”
“Thật sao?” tôi hỏi Luke, mừng rỡ. “Con có thể lẫy rồi à? Con phải làm cho dì xem đấy nhé cưng yêu dấu.”
Bé gừ gừ đồng ý, dứt dứt vòng ngọc.
Khi Luke đã được thay bỉm mới, tôi bế bé đi xuống, bước đến bàn ăn tối. Tôi dừng lại khi thấy Jack và Tara đứng trong phòng, cả hai người say sưa nói chuyện. Jack liếc thấy tôi khẽ mỉm cười, nhưng mắt anh có vẻ cảnh giác, và căng thẳng, như thế có điều gì đó muốn nói với tôi. Và Tara có vẻ phòng thủ.
Họ đang nói về chuyện gì vậy nhỉ?
“Này,” tôi nói, nặn ra một nụ cười. “Hai người đang sợ em quên cách làm à?”
“Không hề,” Jack trả lời ngay. “Em đã thay đủ tã nên anh không nghĩ em lại quên nhanh thế.” Anh bước đến và hôn phớt lên má tôi. “Em yêu, sao em không để anh bế Luke một chút? Anh và cậu nhóc có chuyện cần nói với nhau.”
Tôi lưỡng lự đưa đứa bé đi. “Có lẽ một lúc nữa nhé?”
Jack nhìn thẳng vào mắt tôi, mặt anh ngay phía trên mặt tôi. “Nói chuyện với em gái em đi,” anh thì thầm, “Và nói đồng ý.”
“Đồng ý về chuyện gì cơ?”
Nhưng anh không trả lời. Anh bế cậu nhóc ra khỏi tôi, đặt bé nằm trên vai anh, và vỗ lên cái mông đầy bỉm. Luke thoải mái vắt vẻo trong vòng tay an toàn của Jack.
“Chuyện này không mất nhiều thời gian đâu,” Tara nói với tôi, trông có vẻ lưỡng lự và rụt rè. “Ít ra, em cũng không nghĩ thế. Có chỗ nào yên tĩnh để mình nói chuyện không?”
Tôi dẫn con bé đi lên chiếu nghỉ trên tầng lửng, chúng tôi ngồi trên mấy chiếc ghế da võng. “Về mẹ phải không?” tôi lo lắng hỏi.
“Ôi trời, không.” Tara ngước mắt nhìn lên trời. “Mẹ ổn. Mẹ không biết gì về em và Noah đâu, đương nhiên rồi. Mẹ chỉ biết là em có một bạn trai giàu có. Mẹ đang kể với mọi người là em đang hẹn hò với một người nhà Astro.”
“Mọi chuyện với Noah thế nào?” tôi lưỡng lự, không chắc có nên nói tên ông ta ra không.
“Tuyệt hảo,” con bé nói không do dự. “Em chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Anh ấy thật sự tốt với em, Ella ạ.”
“Chị rất mừng.”
“Em có nhà,” Tara tiếp tục, “và đồ trang sức, và ô tô… và anh ấy yêu em, anh ấy luôn nói như vậy. Em hy vọng anh ấy có thể giữ lời hứa với em…em tin anh ấy cũng muốn thế. Nhưng kể cả khi anh ấy không thể, thì đây cũng là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời em. Em sẽ không đánh đổi nó vì bất kỳ cái gì. Chỉ là…gần đây em đang băn khoăn…”
“Em sẽ chia tay ông ta à?” tôi hy vọng hỏi.
Một nụ cười rầu rĩ cong lên trên đôi môi tô son bóng của con bé. “Không, Ella. Em sẽ dành nhiều thời gian hơn với anh ấy. Anh ấy sắp đi nhiều lắm…đi khắp nước để giới thiệu chương trình của mình ở những sân vận động lớn, và anh ấy sẽ đi đến cả Canada và Anh quốc. Vợ anh ấy ở lại đây với các con. Em sẽ là một trong những người tháp tùng anh ấy. Và em sẽ ở bên anh ấy mỗi đêm.”
Tôi không nói nổi lời nào trong một lúc. “Em muốn làm như thế à?”
Tara gật. “Em muốn được đi đến vài nơi trên thế giới, được biết những điều mới mẻ. Em chưa từng có cơ hội được làm như thế trước đây. Và em muốn ở cạnh Noah và giúp anh ấy bất cứ điều gì em làm.”
“Tara, em có thật sự nghĩ--”
“Em không xin phép chị,” con bé nói. “Và em cũng không muốn nghe ý kiến của chị đâu Ella. Em tự quyết định cho mình, và em có quyền làm thế. Sau khi lớn lên cùng mẹ, chị biết việc tự quyết cho bản thân quan trọng đến thế nào rồi.”
Điều đó làm tôi im lặng mà không điều gì khác có thể làm. Đúng thế, đó là quyền của con bé khi tự đưa ra quyết định cho mình, kể cả lỗi lầm của mình nữa. “Em đang từ giã chị sao?” tôi khàn giọng hỏi.
Con bé mỉm cười lắc đầu. “Chưa đâu. Phải mất vài tháng để thu xếp. Lý do em kể cho chị chuyện này là…” Nụ cười của con bé nhạt đi. “Lạy Chúa. Thật không dễ để nói lên cảm giác thật sự của em, thay vì nói lên điều em nghĩ em nên cảm thấy. Nhưng sự thật là, em đã chăm sóc Luke, đã dành thời gian nhiều cho thằng bé, nhưng nó vẫn mãi như mới bắt đầu. Có cảm giác nó không phải của em. Không bao giờ. Em không muốn có con, chị Ella. Em không muốn trở thành một người mẹ…em không muốn sống lại thời thơ ấu của chúng ta.”
“Nhưng nó không như thế mà,” tôi vội vã nói, nắm lấy đôi tay dài thon thả của con bé trong tay tôi. “Luke không liên quan gì đến cuộc sống cũ của chúng ta hết.”
“Đó là điều chị cảm nhận,” con bé khẽ nói. “Nhưng không phải cảm giác của em.”
“Noah nói gì?”
Tara nhìn xuống đôi tay đang nắm vào nhau của chúng tôi. “Anh ấy không muốn Luke. Anh ấy đã có mấy đứa con rồi. Có thêm một đứa con ở xung quanh làm cho chúng em khó có thời gian cho nhau.”
“Luke sẽ lớn hơn. Em sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”
“Không đâu Ella. Em biết em đang làm gì mà.” Con bé nhìn tôi lâu, ánh mắt vừa ngọt ngào vừa cay đắng. “Chỉ vì một phụ nữ có con, không có nghĩa đó là một người mẹ. Cả em và chị đều biết như thế mà, phải không?”
Mắt mũi tôi tấy lên. Tôi nuốt xuống cơn nức nở thít chặt trong cổ. “Ừ,” tôi thì thầm.
“Nên em đang hỏi, Ella, là liệu chị có muốn có Luke mãi mãi không. Jack nói anh ấy nghĩ là chị có thể. Đó là điều tốt nhất cho Luke, nếu chị thích.”
Cả thế giới như ngưng lại. Tôi như bị treo lơ lửng trong một khoảnh khắc ngạc nhiên và chờ đợi thấp thỏm, nghĩ rằng có lẽ tôi không nghe đúng. Con bé không thể thật sự đề nghị tôi điều quý giá đến thế. “Nếu chị sẵn lòng,” tôi khản đặc nhắc lại, đấu tranh để kiểm soát giọng nói. “Làm sao chị biết là có ngày em sẽ muốn có nhóc lại?”
“Em sẽ không làm như thế với chị đâu, hay với con em. Em biết Luke có ý nghĩa với chị như thế nào. Em đã nhìn thấy tình yêu trên khuôn mặt chị mỗi khi chị nhìn bé. Nhưng chúng ta sẽ làm thủ tục cho nhận con nuôi chính thức. Chúng ta sẽ ký kết thành văn bản. Em sẽ ký mọi thứ, Noah cũng thế, miễn là thông tin của anh ấy phải được giữ bí mật. Luke là của chị nếu chị muốn bé, Ella.”
Tôi gật, đưa tay lên che miệng để kìm nén tiếng nấc. “Chị muốn,” tôi cố cất tiếng giữa những hơi thở mạnh. “Chị muốn. Đúng thế.”
“Đừng, chị làm hỏng lớp trang điểm bây giờ,” Tara nói, lấy ngón tay chấm nhẹ vào giọt nước đang chực lăn dưới mi mắt tôi.
Tôi với lấy con bé, ôm thật chặt, không màng để ý đến phấn son, kiểu tóc hay váy vóc. “Cảm ơn em,” tôi nức nở.
“Khi nào chị muốn đón bé? Sau khi chị quay lại từ tuần trăng mặt nhé?”
“Chị muốn đón bé luôn,” tôi nói, khóc òa lên, không thể kìm nén lâu hơn.
Tara buột ra tiếng khúc khích. “Đêm trước lễ cưới sao?”
Tôi nhiệt thành gật đầu.
“Em không nghĩ có thời điểm nào tệ hơn đâu,” Tara nói. “Nhưng em thấy không sao, miễn là Jack đồng ý.” Con bé lục lọi trong túi bỉm sữa và tìm thấy chiếc khăn sữa khô, đưa nó cho tôi.
Khi tôi chấm nước mắt, tôi biết được có người đang đến. Tôi nhìn lên thấy Jack và Luke đang đi tới. Ánh mắt anh đọc mọi nét mặt tôi như thể nó là lãnh địa quen thuộc thân thương của anh. Anh thấy mọi thứ. Một nụ cười nhếch lên ở khóe miệng anh, và anh thì thầm vào đôi tai bé xíu của đứa bé.
“Chị ấy muốn đứa bé luôn” Tara nói với anh. “Dù em đã nói là nên đợi cho đến sau lễ cưới.”
Jack đến sau tôi và hạ Luke vào vòng tay dang sẵn của tôi. Những ngón tay dài của anh trượt dưới cằm tôi, nâng mặt tôi lên, ngón tay cái dịu dàng gạt đi vệt ẩm ướt trên má tôi. Anh mỉm cười với tôi.
“Anh không nghĩ Ella muốn phí thêm chút thời gian nào,” anh nói khẽ, “Đúng không em yêu?”
“Đúng thế,” tôi thì thầm đồng ý, cả thế giới quanh tôi thu hẹp lại trong ánh mắt nóng bỏng sôi sục của anh, trong âm thanh giọng nói của anh và trái tim hối hả của tôi đập rộn rã đầy tiếng nhạc.