Chương 9
Trong văn phòng chật chội, sếp Vinh rề rà đi qua đi lại, căng thẳng vặn hai tay vào nhau. Tư Đồ Vỹ sắp đến lần nữa, tiền đồ của GT Technology gắn chặt với buổi báo cáo quan trọng này. Nhưng cứ trông bộ dạng của Nam, Vinh lại khó lòng yên tâm nổi. Dù không giỏi nhìn người, ông ta cũng nhận ra mấy hôm nay Nam ngủ không đủ giấc, hai quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
“Nam, cậu vẫn ổn chú? Lát nữa báo cáo do cậu phụ trách chính, thành bại được mất trông cả vào cậu…”
“Sếp yên tâm, tôi tính toán hết rồi.” Nam mỉm cười.
Dù Nam ra vẻ tự tin, sếp Vinh vẫn không khỏi lo lắng. Hôm qua nghe xong báo cáo của Nam, ông ta hoàn toàn mù mờ về nội dung, về “lợi tức trả sau” lẫn “chứng quyền đồng G”, không rõ chúng có ích gì cho việc kinh doanh. Rất nhiều lần ông ta đặt câu hỏi, Nam lại lôi ra những thuật ngữ còn khó hiểu hơn để giải thích, chứng minh những ý tưởng này sẽ thu hút Vỹ, nhưng nghe vừa thấy đúng vừa có cảm giác hoang mang, thành thử sếp Vinh buông tay cho Nam tự xử lý. Trong suốt khoảng thời gian báo cáo, Hào gần như bị hất sang bên, đến cuối mới lò dò lên làm mẫu cách giao dịch bằng đồng G từ góc độ người dùng.
“Này, cậu OK thật chứ?” Trong lúc sếp Vinh hỏi Joanne về việc đặt chỗ nhà hàng cao cấp ở Langham để mời Vỹ dùng cơm trưa, Hào len lén quay sang hỏi han Nam. Anh ta nhận ra mấy hôm nay gã cố vẻ phân tâm, phần cuối báo cáo làm hết sức qua loa.
“Dĩ nhiên OK rồi.” Nam bảo đảm với Hào.
“Dạo này cậu mất tập trung quá, không sao chứ?”
“Không sao, vài chuyện cá nhân thôi.” Nam nói, “Anh yên tâm, ngày mai chúng ta sẽ trở thành công ty khoa học công nghệ đầu tiên của Hồng Kông được SIQ đầu tư, vượt vũ môn rồi thì tiền tài như nước chảy. Anh nên nghĩ trước đến lúc đó làm sao trả lời hàng đống câu hỏi phỏng vấn của phóng viên đi là vừa.”
“Phóng viên muốn phỏng vấn thì tìm sếp Vinh chứ liên quan gì đến tôi?”
“Anh là nhà thiết kế trải nghiệm người dùng, phóng viên đương nhiên phải mời anh phát biểu vài câu chứ.”
Nam vừa cười vừa đáp làm Hào không biết có phải gã đang nói đùa không. Tuy nhiên, dù cảm thấy tinh thần Nam không ổn lắm, Hào vẫn nhìn ra ngọn lửa cháy hừng hực trong mắt gã, trông sếp Vinh còn không có phong thái lãnh đạo bằng.
Kính coong. Tiếng chuông lanh lảnh mở màn trận chiến cuối cùng. Joanne không dám chậm trễ, lập tức ra mở cửa đón khách, sếp Vinh cũng không ra vẻ ông chủ nữa mà đi cùng luôn. Nam và Hào rời khỏi chỗ, theo sát phía sau.
“Chào anh Vỹ, mừng anh lại tới công ty!”
“Tôi đến hơi muộn, xin lỗi Richard. Trên đường đi gặp chút sự cố…”
“Không sao, không sao đâu.”
Sếp Vinh đứng chuyện trò đôi câu với Vỹ rồi mời khách vào phòng họp. Nam thừa cơ ra hiệu cho Thomas và Mã cùng tham dự luôn.
“Anh Nam, bọn em cũng họp sao?” Mã căng thẳng hỏi. “Em phải làm gì? Em còn chưa chuẩn bị gì cả…”
“Hai người chỉ cần ngồi nghe báo cáo thôi.” Nam nói. “Làm vậy mới thể hiện tinh thần chung sức đồng lòng của toàn thể công ty chúng ta, để lại ấn tượng tốt trong mắt Vỹ.”
Mã và Thomas gật gù nghe theo, không hề biết trong lòng Nam đang có toan tính khác. Báo cáo này của Nam không chỉ để trình bày cho mỗi Vỹ xem, gã còn muốn cả Thomas và Mã cùng có mặt, thưởng thức kế hoạch vĩ đại của mình…
Thời khắc vùng lên cuối cùng cũng đến.
Nam đã chuẩn bị sẵn bản báo cáo thứ hai trong máy tính phòng họp. Gã biết Hào và sếp Vinh dù rất kinh ngạc khi thấy nội dung thay đổi hẳn, song sẽ không phanh phui gã trước mặt Vỹ. Chỉ cần gã lấy được điều khiển từ xa của chiếc máy tính dùng để báo cáo, sếp Vinh sẽ vô phương ngăn cản cuộc cách mạng này.
Phòng họp hơi chật chội khi phải chứa những tám người. Nam đóng cửa lại, đi tới trước màn chiếu với tâm trạng vừa bồn chồn vừa háo hức. Gã đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng, cảm nhận ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình, nhất là Vỹ. Anh ta đang dõi theo gã với bộ dạng cực kì nghiêm túc, chờ gã đưa ra câu trả lời cuối cùng: Cậu định chơi ăn chắc hay là đánh bài liều?
Đúng lúc này, Nam phát giác một điểm khác thường. Gã nhìn ra sau lưng Vỹ.
“À, quên không giới thiệu.” Để ý thấy ánh mắt Nam, Vỹ quay đầu liếc nhanh ra sau rồi lại nhìn mọi người trong phòng, “Doris tạm thời xin nghỉ, đây là một trợ lý khác của tôi, Rachel.”
Nam khẽ gật đầu với Rachel, cô ta cũng cúi đầu chào lại. Trông không đến nỗi nào, nhưng vẫn thua xa người đẹp lai Doris, và nhất là hơi ngơ ngác, không có vẻ thông minh tháo vát như Doris, thật khó tưởng tượng cô ta đủ năng lực đảm nhận vị trí trợ thủ số hai của Vỹ.
Nam đâu biết rằng, trong lòng cô ta lúc này cũng ngập tràn thắc mắc như gã. Cô không hiểu tại sao tự nhiên mình lại có thêm cái tên tiếng Anh là Rachel, càng không hiểu tại sao thằng cha đứng đắn kia lại gọi người đàn ông ngồi ngay trước mình là “anh Vỹ”.
Trong mắt cô, người đàn ông này chỉ có một cái tên duy nhất, là Nem.
Cái đêm quyết định từ bỏ việc trả thù Du, lúc Di từ Broadcast Drive về đến cư xá Lạc Hoa đã là gần 3 giờ sáng.
Nem không nỡ để Di về nhà một mình. Sau khi thu hồi mọi thiết bị, thiết lập cho toàn bộ hệ thống khôi phục trạng thái cũ, anh ta lái xe đưa cô về. Dọc đường đi, chẳng ai nói với ai câu nào, Di nhìn biểu cảm trên mặt Nem mà không đoán nổi anh ta có đang bực bội không, bởi suy đến cùng chỉ vì một câu nói của Di mà kế hoạch mất bao ngày chuẩn bị đã đứt gánh giữa đường.
“Theo… theo anh, có phải tôi nên trả thù tới cùng không?” Ngồi trên ghế lái phụ, Di gắng hỏi nốt trước khi xuống xe.
“Cô Di, tôi đã nói rồi, tôi chỉ là người đại diện, là công cụ đơn thuần, còn sử dụng thế nào do cô toàn quyền quyết định, tôi không có ý kiến.” Nem đặt tay lên vô lăng, “Hơn nữa, tôi chưa từng nói tôi sẽ không thu phí. Cô nợ tôi 500 nghìn đô.”
Dù đã đoán trước tình huống này, Di vẫn thấy lòng mình trĩu nặng.
“Đừng tưởng bở tôi sẽ giảm giá cho cô chỉ vì kế hoạch kết thúc giữa chừng.” Di chưa kịp mở miệng, Nem đã cướp lời trước. “Cũng đừng mơ đến việc trốn nợ, dù cô chạy đến chân trời góc bể, tôi vẫn có cách tìm ra.”
“Tôi không trốn đâu…”
“Tôi tạm tin cô.” Nem nhìn thẳng vào mắt Di. “Giả sử cô cảm thấy cuộc đời này không còn gì luyến tiếc, định chết quách đi cho rồi, tôi mong cô trả nợ xong hẵng tự sát, đừng bắt tôi và Áp làm việc không công cho cô. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn phương hướng giải quyết mà cô có thể chấp nhận được. Ngày kia, thứ Ba mùng 7 tháng Bảy, cô nghỉ làm một hôm đi. 10 giờ sáng đến nhà tôi, tôi sẽ tính nợ với cô tiếp.”
Nem nở nụ cười không lấy gì làm tốt đẹp.
“Hiểu rồi.”
Di trả lời với vẻ bất đắc dĩ. Cô vừa xuống khỏi xe, Nem gọi giật lại sau lớp cửa kính.
“Mặc dù tôi sẽ không lấy thiếu một đồng, nhưng chấm dứt hành động cụt lủn thế này mất hứng chết đi được. Tôi cho cô cơ hội tham gia đợt hành động thứ hai miễn phí, có điều lần này không do cô quyết định nữa.”
“Đợi, đợi đã!”
Dứt lời, Nem lái xe bỏ đi, để lại Di sững sờ tại chỗ. Khi nói những lời vừa rồi, biểu cảm trên mặt Nem giống y như lúc xúi giục Di kí kết giao kèo trả thù ở khách sạn Thiên Cảnh, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ. Di không muốn nhúng tay can thiệp vào cuộc sống của anh em Du, nhưng nhìn điệu bộ của Nem, cô nhận ra hình như anh ta đang toan tính chuyện khác.
Sáng thứ Ba, Di lại xuất hiện ở số 151 phố Nhị theo đúng lời dặn của Nem. Cô do dự men theo cầu thang đi lên tầng sáu. Lên tới nơi, cô chưa kịp bấm chuông thì cánh cửa gỗ lại mở ra trước, Nem xuất hiện trong chiếc áo khoác đỏ, quần lửng và đi dép lê. Di đoán, nhất định máy cá đuối của anh ta đã dò ra tín hiệu di động của cô, nên anh ta mới biết cô đã đến gần.
“Cô đúng giờ đấy.” Nem vừa nói vừa mở cửa sắt.
“Anh Nem này,” Di không đáp trả vì đầu óc còn mải nghĩ đến “đợt hành động thứ hai” mà Nem nhắc tới hôm nọ trước khi từ biệt. “Kết thúc chuyện của Du đi, tôi không muốn đối đầu với nó… Ơ?”
Di không kịp nói hết câu vì Nem không cho cô vào nhà mà tự bước ra ngoài không gian tối tăm, lần lượt đóng cửa lớn và cửa sắt lại.
“Chúng ta phải đi đâu sao?” Di hỏi.
“Ờ.” Nem đẩy Di sang một bên cho đỡ vướng cửa. “Cầu thang chật hẹp, cô chớ ngáng đường.”
Di miễn cưỡng đi xuống cầu thang, chẳng rõ Nem đang mưu tính gì trong đầu. Đến tầng năm, cô vẫn bước tiếp, nhưng chưa được mấy bước thì nghe tiếng Nem gọi vọng theo.
“Ở đây.”
Di ngoái đầu lại, thấy Nem lôi ra một chiếc chìa khóa, lúi húi mở cửa căn hộ tầng năm. Bề ngoài căn hộ cũng nhang nhác căn hộ tầng sáu, đều có cửa sắt bên ngoài cửa gỗ, nhưng màu sắc khác hẳn nhau, cảm giác có vẻ cũ kĩ hơn, trên cửa gỗ có dấu vết từng dán câu đối xuân, vụn giấy màu đỏ vẫn dính trên nền cửa trắng.
“Ơ? Căn hộ này cũng của anh?” Di hỏi trong ngỡ ngàng.
“Cả tòa đường lâu này đều là của tôi.” Nem trả lời tỉnh bơ.
Di giật mình thon thót, nghĩ bụng hèn chi cô đến đây mấy lần mà chưa gặp chủ hộ khác bao giờ. Trong thời đại giá nhà tăng vọt không kiểm soát như hiện nay, một khoảnh đất bé tí teo thừa sức xây dựng chung cư siêu mini cao cấp*, chủ sở hữu còn lâu mới để trống phòng, họ sẽ bán đường lâu cũ mèm đổ nát này cho nhà đầu tư xây mới ngay.
Chung cư siêu mini là loại hình nhà ở siêu nhỏ hướng tới đối tượng người độc thân có thu nhập thấp tại Hồng Kông, do đất chật người đông nên thường có diện tích từ 20m2 trở xuống. Năm 2014, căn hộ siêu mini có diện tích khoảng 18m2, tới năm 2015 thì chi còn 7,5m2.
Đến lúc Nem mở cửa lớn và bật đèn lên, Di còn ngạc nhiên hơn nữa. Trước mắt cô là một phòng khách nhỏ giản dị và hiện đại, nội thất bên trong chỉ có một bàn trà và một sofa màu be, tiệp màu với giấy dán tường và sàn gỗ. Quan trọng hơn cả, trong phòng khách không có bất cứ món đồ thừa thãi nào, cũng không dính dù chỉ một hạt bụi, khác một trời một vực căn hộ tầng trên.
Di chưa quan sát hết thì Nem đã dẫn cô vào phòng bên phải. Phòng này rộng gấp đôi phòng khách, cũng không có cửa sổ, nhưng nhiều đồ đạc hơn: một sofa, một bàn trang điểm dài, vài ghế tựa và một tủ âm tường to tướng. Góc phòng có một cửa kính đang mở, dẫn vào một phòng tắm nhỏ. Nem kéo một cánh tủ âm tường, bên trong treo khoảng hai chục bộ trang phục phụ nữ, bên dưới quần áo là một dãy ngăn kéo, ngăn dưới cùng để giày cao gót, đôi nào đôi nấy xếp rất ngay ngắn.
“Cái này… ừm, chân ngắn, thôi kệ đi.” Nem lấy ra một sơ mi nữ màu trắng, một áo khoác xám tro và một váy đen dài tới gối. Anh ta ngoái lại liếc Di, rồi quay đi trả váy về chỗ cũ, đổi sang lấy chiếc quần dài màu đen bên cạnh. “Cô đi giày số mấy?”
“Hả? 3… 38.” Không hiểu sự tình, Di đành trả lời thành thật.
“Số 38 châu Âu… tức là 5,0 hoặc 5,5 theo số đo của Anh.” Nam cúi người, lôi ra hai đôi giày cao gót màu đen. “Cô xem đôi nào hợp hơn thì đi đôi ấy.”
Nem dúi quần áo và giày vào tay Di vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, kế đó trỏ bàn trang điểm, “Chải chuốt cho cẩn thận, sửa sang đầu tóc. Mười lăm phút nữa tôi quay lại.”
“Gượm, gượm đã!” Nem đang định rời đi thì Di gọi giật lại, ấp úng hỏi, “Thế… thế này là thế nào? Tôi… tôi phải đi khách à?”
Nem ngớ người mất một lúc, rồi bật cười sàng sặc, “Ôi trời ơi, bắt một kẻ mặt không xinh thân hình không nóng bỏng như cô đi bán thân để trả tôi 500 nghìn đô á? Khéo ba mươi năm sau tôi vẫn không nhận được tiền mất! Với lại, có nghề cấm nào làm ăn lúc 10 giờ sáng không hở trời?”
“Có thể là quay… quay phim AV.”
“Cô Di ơi là cô Di!” Nem che mặt phì cười, “Đây là Hồng Kông chứ không phải Tokyo. Nếu định bắt cô quay phim, tôi đã bảo cô thay cái áo lót chợ Quý Bà rẻ tiền bán lố trăm đô bốn cái đang mặc sang loại hàng hiệu trong ngăn kéo rồi!”
Di chưa kịp nói gì thêm thì Nem đã rời khỏi phòng. Không còn cách nào khác, Di đành thay bộ đồ anh ta đưa cho rồi ngồi tô son trát phấn trước bàn trang điểm.
Mười lăm phút sau, cánh cửa sau lưng Di mở ra. Đang định than phiền vì công đoạn chải chuốt phiền hà, Di suýt ngã ngửa khi thấy một người lạ bước vào phòng. Anh ta mặc bộ Âu phục xanh lam, thắt cà vạt đỏ, đeo kính không gọng trên sống mũi trông cực kì phong cách.
“Anh là…”
“Trời ơi là trời! Cô trang điểm kiểu gì thế này? Đít khỉ à?”
Người nọ cất lời, Di mới giật mình nhận ra nhân vật bảnh bao lịch sự vận đồ Tây thẳng thớm này chính là Nem. Nem đã cạo sạch râu, tóc xịt keo chải chuốt gọn gàng. Không mặc bộ quần áo du đãng kia nữa nên nhìn bề ngoài như người nào khác hẳn.
“Anh…”
“Cô ngồi xuống đi đã, trang điểm kiểu này thì lộ tẩy mất.” Nem ấn bả vai Di, bắt cô ngồi xuống ghế tựa bên bàn trang điểm. Bản thân anh ta cũng kéo một ghế khác tới ngồi ngay trước mặt cô.
“Yên nào.” Nem lấy bông tẩy trang trong ngăn kéo, giơ tay tẩy hết má hồng ngoa nguếch trên mặt Di. Nhìn Nem lù lù trước mắt, bộ dạng không còn lôi thôi lếch thếch như xưa, Di vừa ngại ngùng vừa cực kì ngờ vực.
“Anh, anh biết cả trang điểm cho phụ nữ à?” Cô lúng búng hỏi trong lúc mặt đang bị Nem giữ chặt.
“Không đến mức thành thạo, nhưng ít ra còn hơn mụ đàn ông như cô.”
Giọng điệu chanh chua của Nem khiến Di yên tâm, tuy bề ngoài khác biệt nhưng bên trong vẫn là Nem mà cô quen biết.
“Nhắm mắt lại.” Nem lôi ra hộp phấn và cọ trang điểm, đánh cho Di phấn mắt màu nâu nhạt, sau đó lấy bút kẻ viền cả mí trên lẫn mí dưới rồi tân trang bằng bấm mi và mascara. Cuối cùng đánh phấn má hồng lần nữa và lấy son bóng tô nhẹ lên môi.
“Tóc cô thì tôi bó tay, may mà không dài lắm, làm đại một kiểu đơn giản dễ coi là được.” Nem vừa nói vừa giơ tay lên “chế biến” tóc Di một hồi, xong xuôi cất hết đồ trang điểm trên bàn vào ngăn kéo.
Ngoảnh sang ngắm nghía mình trong gương, Di không khỏi ngỡ ngàng. Cô gái trong gương không khác gì một nhân viên văn phòng đi làm ở khu Trung Hoàn, lớp trang điểm trên mặt không những mang lại nét thanh tú mà còn làm cô toát lên vẻ tự tin.
“Đừng soi gương mãi thế, đồ ái kỉ!” Ra đến cửa phòng, Nem ra hiệu bảo Di đi theo mình. “Quần áo, túi xách của cô cứ để lại đây, đừng mang theo gì hết.”
Trở lại phòng khách, Nem không ra cửa chính mà đi tới cánh cửa sau sofa. Lúc Nem mở cửa, Di nhìn qua bả vai anh ta thì thấy một cầu thang chật hẹp khác. Hai người cùng bước ra cầu thang, Nem đóng cửa rồi chỉ xuống dưới.
“Đây là…”
“Cửa sau.”
Hai người đi xuống tầng một, mở một cánh cửa sắt nặng trịch để bước ra ngoài. Lúc này, Di nhận ra mình đang đứng trong một con ngõ nhỏ. Cô nhìn ngang ngó dọc hai đầu ngõ, một bên là tường đá kín bưng, bên kia là cổng sắt màu xanh lam đóng chặt. Ngẩng đầu lên chỉ thấy một mảnh trời nho nhỏ, trước mặt sau lưng đều là nhà cao tầng. Đây chắc là một cái ngách xen giữa hai tòa nhà. Nem đi về bên phải ngõ, mở một cánh cửa khác trên tường. Di theo anh ta bước vào một lối đi khác hẳn ban nãy: đèn huỳnh quang sáng trưng, hai bên tường sạch sẽ tạo cảm giác được dọn dẹp thường xuyên. Cả hai rẽ vào một khúc ngoặt, Di mới biết mình đang ở đâu. Nơi đây là bãi đỗ xe của một cư xá cao tầng trên phố Water ngay sát phố Nhị.
Di lập tức vỡ lẽ vì sao trước kia cô không tài nào chặn đầu Nem được. Một tháng trước, hằng ngày cô đều chờ Nem trên phố Nhị để van nài anh ta nhận đơn hàng của mình. Chẳng ngờ tòa đường lâu Nem ở vừa có cầu thang phụ vừa có cả cửa sau, hiển nhiên anh ta lẩn tránh cô rất dễ dàng.
“Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu, tất cả là tại cô nàng này.”
Nem tiến lại gần một chiếc sedan màu đen cao cấp, người đứng cạnh xe chính là Áp. Cách ăn mặc của anh ta hôm nay cũng khiến Di bất ngờ: diện vest đen, đeo găng tay trông như tài xế riêng chuyên đưa đón những người có tiền.
Áp không đáp lời Nem, chỉ gật đầu rồi chui vào ghế lái.
Nem ngồi ở băng ghế sau. Di vẫn đứng lớ ngớ ngoài xe.
“Cô còn đứng đó làm gì? Nhanh nhẹn lên chút coi!” Nem ló đầu ra gọi.
Di chui vào cạnh anh ta mà lòng đầy ngờ vực. Cô vừa sập cửa, Áp lập tức nổ máy, rời khỏi bãi đỗ phóng thắng tới đường hầm Cảng Tây.
“Bây… bây giờ chúng ta đi đâu và làm gì?” Di hỏi.
“Bình tĩnh.” Nem vắt chân, lười biếng tựa vào ghế, thêm bộ đồ Tây trên người nữa nhìn rất ra dáng công tử nhà giàu. “Chẳng phải lần trước tôi đã nói với cô rồi sao? Cho cô tham gia đợt hành động thứ hai.”
“À!” Di vỡ lẽ. Giờ cô mới hiểu họ phải trang điểm chải chuốt là để cải trang đi lừa gạt kẻ khác, tiến hành một kế hoạch nào đó.
“Nem này, tôi phải nói rõ cho anh hiểu, tôi không muốn tham… Đây là?” Di chưa kịp trình bày quan điểm của bản thân, Nem đã nhét vào tay cô một chiếc máy tính bảng. Trên màn hình là ảnh chụp bán thân một người đàn ông xa lạ.
“Mục tiêu của hành động lần này.” Nem hờ hững đáp. “Tên gã là Thi Trọng Nam.”
“Gã có quan hệ gì với Du?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.”
“Hả?” Di ngớ người, nhìn Nem với vẻ mặt khó hiểu.
Nem lấy lại máy tính bảng, vừa thao tác vừa nói, “Do bản tính thích chõ mũi vào chuyện của người khác, tôi quyết định dạy tên này một bài học. Ban đầu tôi định hôm nay chỉ hành động một mình thôi, nhưng hôm trước kế hoạch trả thù Du kết thúc đột ngột quá, tôi nghĩ chắc bản thân cô cũng có cảm giác chưa cháy hết mình nhỉ. Suy cho cùng, người giúp tôi phát hiện ra thắng cha này chính là cô, hơn nữa giữa gã và cô cũng có đôi chút liên quan, tôi cho cô đi theo quan sát.”
Di nghe xong vẫn không hiểu gì, đang định gặng hỏi tiếp thì Nem lại đặt máy tính bảng vào tay cô. Trên màn hình đang chạy đoạn phim giám sát chia làm bốn ô, Di khá có ấn tượng với nó.
“A! Đây là đoạn phim anh xem trên máy tính hôm chúng ta truy tìm kẻ bắt wifi ga tàu điện ngầm để gửi thư cho Tiểu Văn mà!” Di nhớ rất rõ, hôm đó cô còn dọn dẹp nhà cửa và pha trà cho Nem. Lúc anh ta quay ra bàn làm việc và bật máy tính lên, một trong hai màn hình hiển thị hình ảnh nhà ga chật ních người này.
“Cô nhìn ô trên bên trái đi.”
Ô trên bên trái đề hai số “3” và “4” ở rìa dưới, còn chính giữa chiếu cảnh hành khách lên xuống tàu nườm nượp. Di để ý thấy một cửa ra trông có vẻ bất thường, mấy hành khách xuống tàu rồi vẫn ngoái đầu nhìn vào trong toa, có người còn giơ điện thoại lên quay, chỉ duy nhất một người đàn ông là phản ứng khác biệt, cắm cúi đi thẳng ra cầu thang cuốn không hề ngoảnh đầu lại. Cô nhìn thật kĩ, phát hiện người đàn ông này chính là người trong tấm ảnh Nem vừa cho cô xem.
“Gã ta đây hả?” Di chỉ vào màn hình hỏi.
“Đúng.”
“Thế thì sao?”
Nem giơ tay sang vuốt màn hình, hình ảnh người và tàu lướt qua vèo vèo như được tua nhanh, một lát sau Nem bỏ tay ra, tốc độ đoạn phim trở về trạng thái bình thường.
“Giờ cô nhìn màn hình ô dưới bên trái đi.”
Di cúi đầu quan sát, không biết phải chú ý đến cái gì, tự hỏi có nên tìm kiếm bóng dáng của Du không. Bất chợt, cô trông thấy người đàn ông lại xuất hiện ở sân ga, đang đứng chờ tàu cạnh một cây cột.
“Anh muốn tôi chú ý đến người này sao? Gã quay lại sân ga rồi đây?”
“Tốt lắm, cô vẫn có đôi chút khả năng quan sát đấy.” Nem giễu cợt. “Sau khi xuống tàu, gã không ra khỏi nhà ga, cũng không đổi sang tuyến đường sắt phía Đông, chỉ đi loanh quanh một vòng rồi quay lại sân chờ tàu. Trong khoảng thời gian này, gã không tiếp xúc với bất cứ ai nên không phải hẹn gặp bạn bè hay giao nhận đồ gì hết. Gã cũng không sử dụng nhà vệ sinh của nhà ga, tôi đã kiểm tra nhiều lần tất cả video của nhà ga trong khoảng thời gian đó, xác nhận mọi điều kể trên đều là sự thật, gã chỉ tản bộ vu vơ mà thôi. Cuối cùng, tôi lần theo chuyến tàu thứ hai gã lên thì biết gã xuống tàu ở ga đồi Kim Cương, xác nhận thông qua đoạn băng giám sát quay được cảnh gã rời khỏi ga. Từ lịch sử sử dụng thẻ Octopus, chúng tôi moi ra danh tính của gã. Giống như lần trước cô nói, tôi có thể khai thác thông tin về một người thông qua băng ghi hình của nhà ga và lịch sử ghi chép lượt khách rời ga, nhưng với điều kiện tiên quyết là đã có đối tượng xác định, chứ không phải mù mờ như tìm một kẻ đang lướt điện thoại giữa mấy nghìn hành khách.”
“Gã quay lại sân ga thì sao nào? Gã là nhân chứng chứng kiến Du gửi thư cho Tiểu Văn à? Nhưng giờ nhìn lại đoạn phim này…”
Di bỗng im bặt, dán mắt vào hậu cảnh, vì vừa mang máng nhận thấy một điều là lạ. Các sân ga tàu điện ngầm ở Hồng Kông đều có màu đặc trưng riêng cho hành khách dễ phân biệt, giảm bớt rủi ro xuống nhầm ga. Sân ga trên màn hình mang màu xanh da trời. Nem từng nói, Du gửi thư cho Tiểu Văn ở các ga Du Ma Địa, Vượng Giác và Prince Edward, màu sắc của các ga này lần lượt là xám nhạt, đỏ và tím. Ga có màu xanh da trời là ga Cửu Long Đường.
Ga Cửu Long Đường không liên quan tới Du, nhưng lại liên quan tới Tiểu Văn.
Mắt thình lình lướt qua con số góc dưới phải thể hiện ngày giờ đoạn phim, Di bàng hoàng vì đã sơ suất bỏ qua manh mối rõ ràng như thế. Nhận ra sự thật Nem đang cố ám chỉ, cô rùng mình hoảng hốt. Ngày tháng hiển thị ở góc dưới phải là mùng 7 tháng Mười một năm 2014, thời gian là 5 giờ 42 phút chiều.
Chính là ngày Tiểu Văn bị sàm sỡ.
Nhìn biểu cảm trên mặt Di, Nem biết cô đã nhận ra sự thật. Anh ta lại giơ tay vuốt màn hình, tua ngược đoạn phim về mấy phút trước. Người đàn ông xuống tàu được một lát thì Tiểu Văn mặc đồng phục xuất hiện ở cửa toa, được một phụ nữ đứng tuổi dìu đi, tiếp đến là Bình đang bị một người đàn ông cao to vạm vỡ túm chặt.
“Cái này chỉ là tư duy thông thường thôi nhé.” Nem mỉm cười. “Kẻ vờ như không quan tâm, nhanh chóng đánh bài chuồn khỏi hiện trường vụ việc để tạm thời tránh bão, mãi sau mới quay trở lại chính ga đó bắt chuyến tàu muộn hơn, khả năng lớn nhất là ai?”
“Dê… dê xồm thực sự?” Di đờ đẫn trả lời, hết nhìn máy tính bảng lại nhìn sang Nem.
“Họa hoằn lắm mới thấy cô trả lời rành rọt như lần này.”
“Tức là Bình vô tội?”
“Có thể nói như thế.”
“Nhưng hắn nhận tội rồi mà?”
“Thế mới bảo Martin Mạch, tức luật sư của hắn, là đồ kém tắm.” Nem cười nhạo. “Rõ ràng cầm toàn bài tốt trong tay nhưng lại không biết đánh, khuyên bị cáo nhận tội để tránh rắc rối. Người như thế không xứng gọi là luật sư, mà phải gọi là cò mồi.”
“Bài tốt nào?”
“Chẳng phải chính là bài đăng trên diễn đàn Củ Lạc sao. Điệu bộ của Bình đúng là rất khả nghi, lại còn muốn chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng nếu bảo đấy là tại hắn nhát gan nên mới đưa ra quyết định sai lầm thì cũng hợp lý lắm chứ.”
“Nhưng theo bản khai khẩu cung, chính hắn đã thừa nhận vô tình đụng phải Tiểu Văn, chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình có làm bậy hay sao?” Di không đồng thuận với ý kiến của Nem ngay được. Cô luôn cho rằng Bình chính là kẻ đểu giả đã khiến em cô chịu khổ.
“Tay luật sư kia bất tài, chính là ở điểm này. Cứ xét các tài liệu hồi trước cô cung cấp cho tôi, kể cả khẩu cung của em cô, là sẽ tìm ra câu trả lời hợp lý: em cô khai có người sờ mông con bé, ban đầu con bé tưởng ai bất cẩn chẳng may chạm phải nó, nhưng một lát sau, cái tay kia bắt đầu mặc sức bóp mông em cô, còn trắng trợn vén váy con bé lên. Vì sao cả cảnh sát và luật sư đều không nghĩ đến trường hợp cái tay lúc đầu và cái tay dê xồm sờ mó lung tung không phải của cùng một người? Hành khách trong toa chen chúc nhau như cá mòi đóng hộp, có cách nào xác định là ai đâu. Nếu luật sư biện hộ đưa ra luận điểm này, chắc chắn Bình sẽ được phán trắng án do áp dụng nguyên tắc suy đoán vô tội.”
Di sửng sốt nhìn Nem, “Tức là Bình thực sự chỉ sơ ý đụng phải Tiểu Văn, nhưng trùng hợp thế nào lại có kẻ khác phạm tội ngay sau đó nên Bình phải gánh tội thay?”
“Chưa chắc đã là trùng hợp. Có thể khi Bình chẳng may chạm phải em cô, Nam đứng bên cạnh trông thấy phản ứng của con bé nên đã nổi lòng dâm tà.” Nem nhún vai. “Còn trùng hợp ở chỗ quần áo Nam và Bình hôm đó có màu na ná nhau làm bác gái nhân chứng nhận nhầm chủ nhân của cái tay, Bình lại ngu ngốc lầm tưởng bác ta chỉ trích động tác sơ suất chạm mông em cô nên quay ra chửi bác ta, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đem lại cho Nam lá chắn hoàn hảo. Kết quả là trong lúc một bên khẳng định người kia là dê xồm, bên còn lại khăng khăng mình bị vu cáo, thì thủ phạm thực sự nghênh ngang rời khỏi hiện trường.”
“Nhưng, nhưng đây chỉ là suy đoán của anh thôi chứ gì?”
“Đúng, ban đầu chỉ là suy đoán,” Nem lấy máy tính bảng ra, “Nên về sau tôi đã đi tìm bằng chứng.”
Nem mở một đoạn phim khác, đưa máy tính bảng cho Di xem, trên màn hình là cảnh toa tàu điện ngầm bình thường. Ống kính có độ cao tương đương tầm mắt người lớn, đang quay cảnh hành khách chen chúc nắm chặt tay vịn và cột sắt trong toa, đằng sau họ là những hành khách ngủ gà ngủ gật hoặc nghịch điện thoại. Gần ống kính nhất là một cậu trai trẻ đeo kính, một tay bám cột, tay kia hình như lướt điện thoại nhưng ống kính không quay được tới đó. Di đang định hỏi Nem cậu ta có liên quan gì thì phát hiện ra mình chú ý nhầm đối tượng. Nhìn xa hơn một chút phía bên phải, cô trông thấy Nam ở vị trí gần cửa, đang ngẩng nhìn bảng thông báo điện tử ở đầu kia toa tàu. Điều khiến cô thảng thốt hơn cả là, một nữ sinh mặc đồng phục trông chỉ khoảng 13,14 tuổi đang bị kẹp giữa Nam và cửa tàu. Mặt cô bé vô cùng bối rối, hướng ra bên ngoài toa tàu, tay phải của Nam dán chặt vào mông cô bé, hình như đang mó máy.
“Tay, tay gã…” Di bật thốt thành tiếng, trợn mắt nhìn máy tính bảng.
“Áp theo dõi gã nửa tháng,” Nem chỉ người đàn ông đang lái xe, “Phát hiện ra Nam là một kẻ phạm tội nhiều lần, cứ vài ngày lại ra tay một lần, con mồi đều là các nữ sinh tầm tuổi này. Gã còn có thể đi làm hoặc tan làm sớm cho phù hợp thời gian lên lớp và tan trường của học sinh, thường chọn đi săn trên những toa tàu đông đúc nhất. Tôi không muốn khen ngợi gã đâu, nhưng khả năng quan sát của gã thực sự rất xuất sắc, những nữ sinh gã chọn đều câm lặng để yên cho gã sàm sỡ. Không những thế, gã còn khá nhạy bén trước ánh nhìn của người khác, hễ đánh hơi không ổn là lập tức dừng tay nên chưa bao giờ bị bắt. Lần giở trò với em cô năm ngoái chắc là lần sơ suất hiếm hoi, nhưng cuối cùng gã vẫn rút lui an toàn. Áp phải dùng đến thiết bị đặc biệt này mới quay lại được chứng cứ phạm tội của gã.”
Nem lấy ra một chiếc kính gọng dày. Di nhìn thấy trên càng kính có một lỗ tròn, hình như là máy quay lỗ kim. Khác những chiếc kính dùng để chụp trộm khác, máy quay của chiếc kính này tạo thành góc 90 độ với mắt kính, có thể quay được hình ảnh hai bên trái phải của người đeo.
Di lại ngó xuống máy tính bảng, thấy đằng sau còn đoạn phim số hai, đoạn phim số ba, cách thức quay đều từa tựa nhau, nội dung cũng gần giống nhau, chỉ có nạn nhân là thay đổi.
“Sao anh không ngăn gã lại ngay lúc đó!” Trông cảnh Nam đưa tay vào trong váy một nữ sinh, Di quát lên với Áp, lòng không khỏi xót xa trước nỗi khổ sở Tiểu Văn từng phải chịu đang hiển hiện trên nét mặt cô bé.
“Vì anh ta làm việc có chừng mực, không giống cô.” Nem nói xen vào. “Bắt tên khốn này chỉ vì mỗi hành vi sàm sỡ trên tàu điện ngầm không phải mục đích của tôi.”
“Mục đích? Các anh…”
“Ấy, đừng nói nữa, chúng ta sắp tới nơi rồi.” Nem nhìn ra bên ngoài đường. Xe vừa chạy qua phố Dundas khu Vượng Giác, sắp sửa đến gần Trung tâm Thương mại Huệ Phú nơi đặt văn phòng GT Technology. Đi từ Tây Doanh Bàn qua hầm Cảng Tây đến Vượng Giác chỉ mất khoảng mười phút đi xe.
“Đến rồi á? Ơ, anh còn chưa cho tôi biết tôi phải làm gì!” Di hỏi trong căng thẳng. “Và anh định làm gì gã này?”
“Cô nhiễu sự quá đi mất.” Nem nhăn nhó lườm Di. “Tóm lại lát nữa cô cứ đi theo tôi, đừng lên tiếng. Tôi phụ trách tiếp lời mọi cuộc trò chuyện, cô chỉ cần đứng sau lưng làm trợ lý, hôm nay cô xem thôi là được.”
Xe dừng lại trên đường Sơn Đông. Chờ hai người bước xuống rồi, Áp liền lái xe rời đi. Di theo Nem vào một tòa cao ốc thương mại, bắt thang máy lên tầng 15, dọc đường đi cô luôn để ý xem vẻ bề ngoài, cách đi đứng của mình có sơ hở không.
“Nhớ đấy, đừng lên tiếng.” Nem nhắc lại lần nữa trước khi cửa thang máy mở ra. Nhìn nụ cười thoáng qua gương mặt Nem, Di có cảm giác anh ta giống một diễn viên chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
“Chào anh Vỹ, mừng anh lại tới công ty!”
“Tôi đến hơi muộn, xin lỗi Richard. Trên đường đi gặp chút sự cố…”
Di hết hồn trước giọng điệu Nem lúc này, nhưng phải cố kiềm chế. Nem phát âm theo một kiểu rất đặc biệt, nghe như người nước ngoài nói tiếng Quảng nhưng không tới mức quá lộ liễu.
Đúng là phường lừa đảo, Di tự nhủ, bước theo Nem vào phòng họp bé xíu, qua khóe mắt cô liếc thấy Nam. Gã đang nói chuyện với hai nhân viên khác, hình như bảo họ vào họp luôn.
Lúc tận mắt trông thấy Nam ngoài đời thực, Di có cảm giác gương mặt này quen quen. Đúng là cô vừa xem ảnh và đoạn băng ghi hình xong, nhưng hình như cô còn từng trông thấy gã ở đâu khác nữa cơ. Mãi không nhớ ra, Di ngứa ngáy đến nỗi gần như quên bẵng lòng căm thù với gã dê xồm. Nếu truy cứu đến cùng, nguyên nhân sâu xa của mọi bi kịch xảy ra với Tiểu Văn đều xuất phát từ thú tính của tên cặn bã này.
“Doris tạm thời xin nghỉ, đây là một trợ lý khác của tôi, Rachel.” Thấy Nam vào phòng họp rồi cứ nhìn Di chằm chằm, Nem liền giải vây cho cô.
Vì Nem không báo trước việc dùng tên giả, nên Di vừa xa lạ với cách xưng hô “anh Vỹ”, vừa thấy chướng tai với cái tên “Rachel”.
“Ừm, chúng ta bắt đầu thôi.” Đứng trước máy chiếu, Nam nở nụ cười tự tin, tay bấm nút điều khiển từ xa. Dòng chữ “GT Technology” hiện ra trên màn chiếu 80 inch, bên dưới viết tên tiếng Anh “Charles Thi” cùng chức vụ của Nam. Bản báo cáo vắn tắt này áp dụng nguyên tắc vàng 10-20-30 của doanh nhân Guy Kawasaki, tức là nội dung không dài hơn 10 trang giấy, thời gian thuyết trình không lâu hơn 20 phút, cỡ chữ không để nhỏ hơn 30. “Hôm nay tôi sẽ thuyết trình cho anh Vỹ đây nghe về kế hoạch, phương hướng phát triển và tiềm năng đem lại lợi nhuận cho SIQ của công ty tôi.”
Nam bấm nút chuyển trang trình chiếu. Dõi theo màn hình, sếp Vinh và Hào cùng sững sờ, vì nội dung trình chiếu khác hẳn thứ họ xem hôm qua. Đáng lý ở đây phải đề câu khẩu hiệu “We Trade More Than Gossips” (Chúng tôi bán tin đồn và hơn thế nữa), và Nam sẽ giới thiệu cách nạp tiền ảo mới để giao dịch. Nhưng bây giờ thứ họ nhìn thấy lại là “The Revolution of News”.
“Cách mạng tin tức.” Nam nói. “Tháng trước, khi tới thăm công ty, anh Vỹ đã được nghe về hình thức kinh doanh cơ bản và cách thức sinh lời của Mạng GT. Hôm nay tôi sẽ tiến xa hơn, thuyết minh về đường lối phát triển của công ty trong tương lai, và làm thế nào để thực hiện cuộc cải cách này.”
Nam thấy sếp Vinh lo lắng thì thầm với Hào, nhưng Hào lắc đầu tỏ ý mù tịt. Nam biết sếp Vinh chắc chắn sốc nặng trước nước đi này của mình, nhưng gã tin ông ta sẽ không xen ngang. Bản báo cáo hôm nay không được phép có bất kì sai sót nào, ông ta sẽ không mạo hiểm.
Sang trang trình chiếu tiếp theo, Nam bắt đầu nói về tiềm lực của Mạng GT và mối quan hệ giữa nó với ngành công nghiệp tin tức, phần lớn là những điều gã nghe từ “anh Vỹ” tuần trước, nhưng sau vài ngày nghiên cứu tại gia, gã trình bày lại rõ ràng mạch lạc hơn hẳn. Để thể hiện mình không phải kẻ chỉ biết lặp theo như vẹt, Nam đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu tài liệu nước ngoài, phân tích tình hình phát triển của mạng lưới truyền thông Hồng Kông, gọt giũa nội dung bản báo cáo. Mỗi tối gã ngủ chưa tới bốn tiếng, hiển nhiên hôm sau đi làm tinh thần không thể tỉnh táo được.
Nghe Nam báo cáo, Di vẫn chưa đoán ra ý đồ của Nem. Cô hiểu láng máng cái công ty tên GT này đang vận hành một trang web ở Hồng Kông, họ tưởng Nem là nhân viên cấp cao của một công ty đầu tư mạo hiểm nào đó nên đang ra sức chào hàng với anh ta. Nhằm thu hút vốn đầu tư, họ hết lời ca ngợi trang web của họ tương lai sẽ thay thế các phương tiện tin tức truyền thống. Tuy nhiên, cô vẫn không hiểu mục đích của Nem, nhìn thoáng qua thì đây chỉ là một cuộc họp kinh doanh hết sức bình thường.
Thế nhưng, cuộc họp “bình thường” đột nhiên trở nên “bất thường” khi Nam bấm nút điều khiển thêm lần nữa, “Bản thân Mạng GT đã có tính chất đặc thù của một trang web tin tức, ví dụ với mẩu tin này… Hả?”
Trang trình chiếu tiếp theo, Nam vốn chuẩn bị một tấm ảnh chụp màn hình Mạng GT. Đúng lúc này, phần mềm trình chiếu đột ngột tắt ngóm, thay vào đó là một trình duyệt web hiển thị giao diện Mạng GT. Sếp Vinh và mọi người đều tưởng đây một trong những nội dung báo cáo Nam bố trí sẵn. Đến khi nhìn rõ những gì hiện trên trang web, tất cả cùng choáng váng. Bài viết có phí đọc bài là “0 đồng G”, tiêu đề viết “[Minh họa] Kĩ năng khai phá gái tơ”. Bên dưới tiêu đề phát một đoạn clip chạy bằng chính phần mềm plug-in để streaming video mà Mã vừa phát triển xong, vẫn đang trong quá trình thử nghiệm.
“Đó, đó là anh Nam?” Trố mắt nhìn màn hình, Mã buột miệng.
Clip quay trên tàu điện ngầm. Nam trong clip đang áp sát một thiếu nữ, tay phải tí toáy sờ mó mông người ta. Đây chính xác là đoạn clip Di vừa xem trên ô tô, chỉ khác ở chỗ mặt thiếu nữ đã được làm mờ.
Nam đơ ra vài giây mới có phản ứng, cuống quýt bấm nút điều khiển, nhưng đoạn clip vẫn tiếp tục chạy. Hình ảnh Nam quấy rối cô bé trên tàu kéo dài khoảng mười giây nữa, rồi chuyển sang đoạn clip thứ hai quay cận cảnh quá trình Nam xâm phạm một cô bé khác mà Di cũng đã xem qua.
“Chắc, chắc chắn là lỗi ở đâu đó rồi…” Nam hoảng loạn nói, quay người lấy bàn phím trên kệ cạnh màn chiếu ra, hối hả múa phím, nhưng đoạn clip vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Bấm nút nguồn cảm ứng của máy tính những mấy lần nhưng đều vô ích, gã chửi thầm tại sao thiết bị hiện nay cứ dùng nút cảm ứng điện tử chứ không dùng cách ngắt điện vật lý như trước kia cơ chứ! Trong cơn luống cuống, gã nghĩ đến cách rút dây nguồn, nhưng ổ điện trong phòng họp lại giấu sau kệ, trừ phi kéo kệ ra, bằng không khó mà với tay tới được.
“Tôi, tôi, tôi có thể giải thích, người trong clip không phải tôi…” Nam kinh hoàng đến mất tự chủ, nói chuyện không còn lý lẽ gì nữa.
Tất cả đều nghĩ, không phải gã thì gã giải thích nỗi gì?
Di liếc trộm Nem, thấy anh ta cũng trưng ra bộ mặt kinh ngạc như những người khác, nhưng trong mắt lóe lên ý cười. Dù có không nhìn ra ý cười, cô vẫn thừa biết đây là tác phẩm của Nem. Bằng cách nào đó, anh ta đã hack máy tính công ty rồi tung đoạn clip. Đoạn clip đang chiếu đã được biên tập, chứ lúc Di xem trên xe, mỗi đoạn phải dài gần một phút, sau khi cắt ghép những phần tinh túy nhất thì bây giờ còn khoảng ba mươi giây. Clip kết thúc rồi, ngón tay Nam vẫn bấm điều khiển lia lịa, dùng sức quá mạnh đến nỗi cái nút phát ra tiếng “cách, cách, cách” rõ mồn một.
“Charles, cậu đùa với chúng tôi đấy à…” Sếp Vinh không muốn mở miệng, nhưng là CEO của công ty, ông ta hiểu lúc này mình bắt buộc phải đứng ra quét dọn rắc rối. Nhưng sếp Vinh còn chưa dứt câu, hình ảnh trên màn chiếu phối hợp cùng tiếng bấm nút của Nam nhảy sang trang thứ hai của bài viết.
“Á!” Chủ nhân tiếng hét ngỡ ngàng là Di. Từ nãy đến giờ cô vẫn một mực nhắc nhở bản thân phải giữ im lặng, nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình, cô liền hét lên theo bản năng. Bởi đó là ảnh chụp một nữ sinh không lộ mặt, để ngực trần. Một người đàn ông đang kề sát mặt vào bầu ngực trái của cô, thè lưỡi làm bộ sắp liếm tới nơi. Tấm ảnh này Di đã từng thấy trong box 18+ dành cho người lớn trên diễn đàn Củ Lạc, nhưng thứ được làm mờ không còn là gương mặt người đàn ông nữa mà là bộ ngực cô gái. Tên béo trần như nhộng, bao nhiêu thói hư tật xấu đều phơi bày hết ra kia chính là Thi Trọng Nam đang đứng thuyết trình. Rốt cuộc Di đã hiểu vì sao ban nãy mình lại thấy ngờ ngợ trước người đàn ông lùn tịt ục ịch này, vì cô còn ấn tượng về cặp môi tởm lợm và cái cắm tròn ủng của gã.
Rời mắt xuống bên dưới tấm ảnh, Di thấy phần mở đầu của một đoạn văn.
Đây là nô lệ số 3 của Hầu tước de Sade ta. 15 tuổi, hơi già dặn một chút.
Mặt Nam tái mét, mắt hãi hùng nhìn những người ngồi quanh bàn họp, dáng vẻ đối lập rõ rệt với khuôn mặt bỉ ổi trên màn chiếu. Di chợt cảm thấy cảnh tượng này hoang đường đến nực cười. Phòng họp lặng ngắt như tờ, bầu không khí tụt xuống dưới âm độ, Hào và Thomas ngơ ngác nhìn nhau, Joanne liếc xéo Nam khinh thường, Mã căng thẳng ngó ông chủ, sếp Vinh ban nãy còn định gỡ gạc mấy câu, giờ cũng như hóa đá, để mặc sự im lặng kì dị tiếp tục kéo dài.
“Richard, đây là cái gì?” Nem hỏi bằng giọng “Tư Đồ Vỹ”.
“Tôi… tôi không biết. Charles, đây là cái gì?” Sếp Vinh đùn đẩy cho Nam.
“Đây, đây…”
“Tuy trang web người lớn cũng là mối kiếm ra tiền, nhưng SIQ không có ý định dây dưa đến.” Nem thở dài nói với Nam. “Tôi không rõ cậu sơ ý đưa nhầm sở thích cá nhân vào báo cáo hay có người cố tình hãm hại cậu, song bất kể lý do nào cũng chứng tỏ cậu chưa đủ khả năng. Thế này thì tôi làm sao tin tưởng cậu được, hả Nam? Làm sao thuyết phục được các đồng nghiệp của tôi bổ nhiệm một người có sở thích quái đản làm CEO?”
“CEO?” Sếp Vinh ngỡ ngàng quay sang nhìn Nam, “Bổ nhiệm CEO?”
“Richard, ông đừng thắc mắc chuyện này, dù sao nó cũng không xảy ra đâu. Nếu ông thực sự muốn biết thì hãy hỏi Nam.” Nem lắc đầu cười chua chát, “Xem chừng báo cáo hôm nay không tiếp tục trình bày được nữa rồi. Tiếc là ngày mai tôi phải về nước, không thể đích thân nghe báo cáo thứ ba của quý công ty… Tôi sẽ dặn cấp dưới theo sát và liên lạc lại.”
Nem đứng lên, bắt tay sếp Vinh vẫn đang thẫn thờ rồi đi về phía cửa phòng họp. Trước khi ra ngoài, anh ta ngoảnh lại nói với gã béo ục ịch, “Nam, cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Sếp Vinh định giữ “Tư Đồ Vỹ” và “Rachel” lại cố vớt vát lần cuối, nhưng nghe đến câu này, ông ta đực mặt ra, không đuổi theo nữa mà quay sang nhìn Nam vẫn đang đứng chết trân.
“Tại sao Vỹ biết tên cậu là Nam?”
Di theo Nem rời văn phòng, còn kịp nghe ông ta chất vấn.
Hai người trở ra đường lớn. Áp đã đưa xe đến trước Trung tâm Thương mại Huệ Phú. Di và Nem vừa lên, Áp lập tức lái đi luôn.
“Richard chậm tiêu quá đi mất, tôi phải gọi tên Nam tận ba lần, ông ta mới phát giác chúng tôi có qua lại riêng.” Nem vừa nói vừa giật cà vạt ra.
“Nam chính là kẻ đăng ảnh khỏa thân lên diễn đàn Củ Lạc hả?” Di gợi chuyện.
Nem nheo mắt nhìn Di, suy nghĩ hai giây, mặt tươi lên như thể đã hiểu lý do cô đặt câu hỏi này. “Nghị lực quá nhỉ, xem hết danh sách các trang web tôi đưa hôm đó cơ à?”
“Ừ, tôi còn tưởng anh trêu tôi nên cố tình bỏ thêm link liên kết đến trang người lớn…”
“Lại cái kiểu chú lợn tự cho mình là đúng rồi đấy.” Nem cười nhạo. “Tôi lấy đâu ra thời gian rảnh? Chẳng qua tôi cho hết link trang web liên quan đến việc điều tra vào cùng một thư mục nên cô mới nhìn thấy. Ban đầu tôi không ngờ cô sẽ tiếp xúc với vụ án này nên mới nghĩ cho cô xem link liên quan cũng chẳng sao.”
“Thế tóm lại đã có chuyện gì? Anh bài binh bố trận vạch trần hành vi của Nam trước mặt đồng nghiệp, cho gã bẽ bàng một phen à?”
“Gần như thế.”
“Đây là lý do khiến Áp không ngăn cản gã dê xồm này ngay tại trận sao?” Di không phục, tại sao kế hoạch trừng phạt lại quan trọng hơn kịp thời giải thoát cô bé nạn nhân.
“Cô Di, tôi hỏi cô nhé.” Nem không bị Di chọc tức, vẫn đối đáp rất từ tốn. “Nếu Áp bắt quả tang Nam tại trận, theo cô Nam sẽ gặp phải hậu quả gì?”
“Tất nhiên sẽ bị đưa lên đồn cảnh sát!”
“Nếu cô là thẩm phán điều tra, cô cho rằng nên định tội nào cho Nam?”
“Tội dâm ô nhỉ?” Di nhớ đây là tội danh tòa phán cho Bình, Nam chắc cũng tương tự.
“Đúng, Nam sẽ nhận tội trước tòa, bày tỏ ăn năn hối hận, thời gian thi hành án được giảm một phần ba, tình tiết vụ án không nghiêm trọng nên cùng lắm bỏ tù một hai tháng là cùng, thậm chí hoãn án hoặc chịu quản thúc là xong.” Nem ra chiều ngán ngẩm. “Thế là gã thoát, không phải nhận hình phạt thích đáng nữa.”
“Hình phạt thích đáng?”
“Tội danh thực sự của Nam là đe dọa cưỡng ép người khác thực hiện hành vi tình dục bất hợp pháp, người bị hại đều ở tuổi vị thành niên, mức hình phạt thấp nhất là từ bốn đến năm năm tù giam.”
Di kinh ngạc nhìn Nem.
“Đe… đe dọa?”
“Lúc trước tôi chẳng bảo tôi tìm ra Nam nhờ băng ghi hình của nhà ga và lịch sử sử dụng thẻ Octopus rồi còn gì.” Nem bỏ kính ra, tiếp tục giải thích. “Khi đó tôi chỉ nghĩ gã mới là thủ phạm thực sự đã sàm sỡ em cô, đổ oan cho Bình, nhưng nhìn gã thực hiện hành vi gây án vừa bình tĩnh vừa thuần thục, tôi đâm tò mò muốn biết liệu gã có phải kẻ phạm tội nhiều lần không. Trong khi cô chầu chực quanh nhà tôi mỗi ngày, đòi tôi tiếp nhận đặt hàng của cô, thì tôi điều tra Nam, hack máy tính của gã, mò ra tên tuổi và các thông tin cá nhân khác. Từ lịch sử trình duyệt, tôi phát hiện ra thỉnh thoảng gã lại đăng ảnh khiêu dâm lên box người lớn của diễn đàn Củ Lạc. Dù mặt mũi người đàn ông trong ảnh đã được làm mờ, tôi vẫn có thể xác định chính là Nam nhờ vào đặc trưng cơ thể.”
“Nam trả tiền cho mấy nữ sinh làm gái bao để chụp ảnh khiêu dâm à?” Di nhớ tiêu đề bài viết trên diễn đàn Củ Lạc là “gái bao bản địa nõn nà” gì gì đó.
Nem đưa máy tính bảng sang, thao tác một hồi, màn hình hiện lên trang web Mạng GT giống như Di vừa thấy ở phòng họp. Hóa ra bên dưới tấm ảnh ban nãy còn có thêm năm, sáu tấm nữa cũng hở hang tục tĩu không kém, nhưng đổi thành nữ sinh khác, còn nam chính vẫn là Nam. Giữa các tấm ảnh đều đề thêm chú thích, đoạn đầu tiên Di đã nhìn thấy lúc trước nhưng mới chỉ được đọc một phần của nội dung hoàn chỉnh.
Đây là nô lệ số 3 của Hầu tước de Sade ta. 15 tuổi, hơi già dặn một chút. Đã chơi nửa năm, tuy vẫn phản kháng nhưng cơ bản khá vâng lời. Ta xin chia sẻ vài điều tâm đắc với các bạn có chung sở thích ở đây.
“Những lời này không phải tôi viết đâu.” Nem dè bỉu, “Từng câu từng chữ đều chính tay Nam gõ ra. Cả hình ảnh và lời lẽ, gã đều đăng lên web đen, tôi chỉ sao chép lại thôi.”
“Web đen?” Di nghiêng đầu, cố lục lọi kí ức xa xưa tìm lại lời giải thích về thuật ngữ vừa nghe. “A, có phải trang mạng chứa toàn thông tin ngầm mà phải dùng trình duyệt củ hành mới vào được không?”
“Đúng. Nam là thành viên của một diễn đàn ái nhi trên web đen, tự xưng là Hầu tước de Sade, thường xuyên đăng bài chia sẻ kinh nghiệm bắt thóp, uy hiếp nữ sinh làm gái bao, biến họ thành nô lệ của mình. Gã còn đăng cả ảnh minh họa thực tế đã che mặt bản thân nhằm chứng minh mình nói thật, và được đám bệnh hoạn trên diễn đàn tung hô. Tấm ảnh gã đăng lên box người lớn bên Củ Lạc chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, hình ảnh và bài viết trên web đen còn trắng trợn gấp trăm lần.”
“Ơ? Anh từng nói nếu dùng củ hành thì sẽ không bị điều tra ra danh tính, tại sao…”
“Vì tôi không truy ngược về người dùng thông qua internet, mà tác động trực tiếp lên máy tính của Nam, ghi lại từng phím gã gõ xuống, lấy về từng tấm ảnh gã xem. Gã dùng phần mềm nào, vào trang web nào, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Nem bật cười, dường như thấy việc Di quan tâm đến khoa học kĩ thuật hơn quan tâm đến diễn đàn kín là rất buồn cười. “Tóm lại, tôi phát hiện ra gã không chỉ sờ soạng nữ sinh trên tàu điện ngầm mà còn tìm cách dọa dẫm ép buộc các cô phải nghe lời, tiếp tục hầu hạ gã. Những nữ sinh gã chọn đều không dính dáng tới xã hội đen, và chấp nhận làm gái bao cho đàn ông vì mối lợi tiền bạc trước mắt. Với gã mà nói, nữ sinh trên tàu điện ngầm chỉ là bữa nhẹ, dọa dẫm nữ sinh làm gái bao mới là món chính.”
“Tức, tức là những điều gã viết…”
“Đều là sự thật.” Nam chỉ vào tấm ảnh Di đã xem rồi, “Cô bé quả thật chỉ mới 15 tuổi, bị ép buộc phải chụp loại ảnh này.”
Nghe đến đây, Di bần thần cả người. Lần đầu nhìn thấy tấm ảnh trên diễn đàn Củ Lạc, cô chỉ thấy khinh thường nữ sinh trong ảnh, nhận định cô bé là người thiếu tự trọng, không cưỡng lại được cám dỗ vật chất, mới tí tuổi đầu đã bán thân. Đâu ngờ phía sau còn có uẩn khúc như thế.
“Nam vừa có dã tâm vừa đầy ham muốn kiểm soát, gay go nhất, gã cũng là một kẻ có đầu óc.” Nem nói tiếp. “Khả năng quan sát của gã rất tốt, biết cách nhìn người, có tố chất để thành công. Giá đi theo đường ngay lối thẳng, nhất định sẽ trở thành nhân vật kiệt xuất, tiếc thay gã lại chịu khuất phục mặt tối trong con người mình. Tôi đoán, có lẽ trong giai đoạn phát dục, do sở hữu dáng người ục ịch và khuôn mặt khó coi nên gã luôn cảm thấy tự ti, chưa biết chừng còn từng bị bắt nạt, bị con gái soi mói chế giễu, thành ra trưởng thành rồi vẫn không gạt bỏ được ám ảnh tâm lý, nên tìm đến những đối tượng yếu đuối hơn để hành hạ.”
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt ở văn phòng, Nem khá bất ngờ trước khả năng ứng đối của Nam. Nếu không biết trước hành vi của gã, chắc anh sẽ thấy thiện cảm với gã nhân viên quèn nhưng đầy nhiệt huyết và giàu chí tiến thủ này.
“Theo như hướng dẫn đi săn mà Nam đăng trên web đen, gã lợi dụng các ứng dụng nhắn tin như LINE và WeChat để chọn lựa con mồi, sau khi xác định nhược điểm của họ, biết chắc có thể uy hiếp họ, gã sẽ lén quay phim chụp ảnh trong lúc giao dịch làm công cụ cưỡng ép sau này. Nam là một kẻ gian ác, người bình thường sẽ nói ‘Nếu mày không nghe lời, tao sẽ đăng ảnh khỏa thân của mày lên mạng’, riêng Nam lại đăng ảnh lên box người lớn luôn, sau đó nói với nạn nhân, ‘Mày mà không nghe lời, thứ được công khai lần tới sẽ là ảnh rõ mặt mày.’ Nhưng đáng gờm hơn cả, gã biết cách vừa đấm vừa xoa. Gã sẽ tặng những món quà rẻ tiền, hẹn nạn nhân đi dạo phố này nọ, khiến nạn nhân ảo tưởng gã quan tâm đến mình. Đây là biểu hiện của hội chứng Stockholm, dù sao một đứa trẻ mười mấy tuổi chưa trải sự đời sẽ dễ thao túng hơn những cô gái trưởng thành.”
Trong quá trình theo dõi Nam, Áp thấy gã hẹn hò với đối tượng bị uy hiếp những mấy lần, hai người sẽ vào những nhà hàng khá khẩm, người trả tiền là Nam. Dĩ nhiên đích đến của những cuộc hẹn luôn là khách sạn, thứ Nam theo đuổi không phải tình yêu dối trá mà là cảm giác chinh phục khi các cô gái răm rắp nghe lời.
“Khoan, tôi vẫn chưa hiểu lắm.” Di hỏi, “Anh lừa sếp của Nam, làm ông ta tưởng anh là nhà đầu tư nên mới mời đến họp, để anh dễ bề tạo bài viết giả chèn vào báo cáo, vạch trần hành vi xấu xa của Nam. Đấy mà là trừng phạt sao?”
“Bài viết giả?” Nem hỏi ngược lại. “Bài viết giả nào?”
“Giống như lần trước anh đã làm với Du ấy! Cái gì mà chiếm trạm phát wifi, làm giả trang web…” Di chỉ vào hình ảnh và bài biết trên máy tính bảng.
“Lần này là thật.” Nem cười phá lên. “Ảnh và clip cô đang thấy lúc này đều được đăng công khai trên trang Mạng GT chính thức, hơn nữa…” Nem chạm tay vào góc máy tính bảng, diễn đàn Củ Lạc liền hiện lên màn hình. “Tôi còn đăng lại tin này lên diễn đàn Củ Lạc, giờ đã có hơn một nghìn người đọc bài rồi.”
Di cúi đầu nhìn theo, thấy trên giao diện quen thuộc của diễn đàn Củ Lạc xuất hiện một bài viết.
Diễn đàn: Củ Lạc
Người đăng: edgarpoe777
Tiêu đề: [Share] Mạng GT có dê xồm tự bóc phốt mình (kèm hình minh họa)
Thời gian: 07/07/2015 11:01
Tuy đã làm nhòe, nhưng nội dung siêu hot!
http://gtnet.com.hk/gossip.cfm?q=44i72&sort=i
“Chắc hẳn lúc này đã có người qua đường ưa bao đồng hơn cả tôi đi báo cảnh sát rồi. Cảnh sát sẽ đến tìm Nam nhanh thôi. Tiếc là không được chứng kiến cảnh gã bị còng tay, trùm kín mặt lại.” Trông Nem vô cùng thỏa mãn, “Cảnh sát sẽ tra ra địa chỉ IP đăng tải hình ảnh và clip lên mạng nằm ở chính văn phòng Mạng GT, không ai phát hiện tôi giở trò phía sau đâu. Đại để họ sẽ tìm lý do nào đó để giải thích tình huống này, ví dụ họ cho rằng Nam là một tên biến thái (mặc dù gã đúng là tên biến thái thật) thích thử nghiệm hệ thống bằng bộ sưu tập ảnh khiêu dâm của bản thân, sơ sẩy thế nào lại công khai nội dung cho mọi người cùng thấy, tự phơi bày tội ác. Thật ra đăng ảnh khiêu dâm đã làm nhòe