Chương 8
“Bên này vẫn ổn, anh theo sát tên Nam giúp tôi là được.” Dưới cột đèn đường, Nem nói với Áp qua điện thoại. Sau đó anh ta cúp máy, quay trở vào xe. Trong xe chỉ có mình Di đang tập trung nhìn màn hình.
Sau khi xác định được thân phận của Bảy và Chuột, mấy hôm nay Nem và Di đều mải miết theo dõi mọi hành tung của Du. Nam lái xe van đến đỗ gần nhà Du. Đây là một chiếc Ford Transit màu trắng có thân dài và trần khá cao. Ở Hồng Kông, loại xe chở khách thường gặp nhất trên đường là Toyota Hiace, nhưng Transit cũng không đến nỗi hiếm, vả lại chẳng người bình thường nào để ý tới xe chở khách đỗ ven đường. Tuy nhiên để đề phòng bất trắc, mỗi ngày Nem lại đỗ ở một vị trí khác nhau trên đường Broadcast Drive, kẻo một người dân tinh tường hoặc quản lý tòa nhà tận tụy thấy ấn tượng với xe thì hỏng bét. Hôm nay, Nem chọn điểm đóng quân là đoạn Broadcast Drive giao với đường Fessenden.
Nhìn bề ngoài, chiếc Ford Transit trông chẳng có gì nổi bật. Thân xe hơi bẩn, cản trước màu đen móp đôi chỗ, các cửa sổ đóng kín, giống hệt xe thương mại chuyên cung cấp các dịch vụ cho thuê. Nhưng nhìn vào trong xe sẽ thấy khác biệt rất lớn, hôm trước Di vừa bước vào đã phải giật mình ngỡ ngàng.
Một thế giới toàn màn hình.
Quanh khoang xe treo sáu màn hình máy tính kích thước khác nhau, góc trên sát đầu xe kê giá kim loại, các ngăn chồng chất thiết bị điện tử đủ loại, nào là nút ấn, giắc nối, nào là đèn hiệu. Vách xe ốp vật liệu cách âm giống tấm bọt biển, dưới bốn màn hình treo bên phải là một bàn làm việc dài hai mét, trên bàn đặt vài máy tính xách tay, bàn phím, chuột và một số thiết bị điều khiển Di chưa thấy bao giờ, ngoài ra còn có cốc giấy Starbucks và đồ ăn vặt. Trước bàn làm việc kê ba ghế tựa rời, dưới chân ngổn ngang dây điện, gầm bàn chỏng chơ vài thùng các tông, trong góc là túi nylon đựng rác toàn cốc giấy và hộp cơm dùng một lần. Mức độ bừa bộn trong xe không khác gì ổ lợn của Nem trên phố Nhị, đã thế còn hơi bốc mùi. Nhớ lại căn phòng ở khách sạn quốc tế Thiên Cảnh, Di đoán đây là trạm làm việc lưu động của Nem. Cách bài trí trong xe làm cô liên tưởng đến xe phỏng vấn của đài truyền hình, nhưng bên ngoài xe Nem không dán logo đài như xe phỏng vấn nên thoạt nhìn chẳng khác gì những chiếc xe bình thường.
Ban đầu Di khá khó chịu vì không gian chật hẹp, nhưng sau vài ngày, cô đã dần thích ứng với môi trường này. Nhất là khi trông thấy thành quả và biết mong muốn của mình sắp thành hiện thực, Di nghĩ dù bắt cô mai phục trong đống rác, cô cũng không kêu ca oán thán.
“Nem, anh bảo… đêm nay sẽ kết thúc à?”
Di hỏi ngay khi thấy Nem trở lại xe. Hai mắt cô vẫn dán chặt vào Du trên màn hình, cô chưa bao giờ nghĩ chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi mà Du đã thành bộ dạng này: tóc tai rối bù, mặt mũi hốc hác, môi khô nứt nẻ, hai con ngươi vô hồn lõm sâu trong hốc mắt.
“Đúng, đêm nay sẽ kết thúc.” Nem ngáp một cái, ngồi xuống ghế cạnh Di. Giọng anh ta bình thản quá làm Di thấy lạ, như thể anh ta cho rằng kế hoạch trả thù này chẳng phải chuyện gì to tát, dù nó sắp tước đi mạng sống của một thiếu nữ.
“Anh định xử lý Du thế nào?” Cái ngày trông thấy Du đốt trang di thư giả trong phòng thí nghiệm, Di đã hỏi Nem ngay tại phòng 603 khách sạn quốc tế Thiên Cảnh.
“Cô muốn nó lấy mạng đền mạng chứ?”
Di khá bất ngờ trước câu hỏi của Nem. Cô tưởng anh ta muốn ngăn cô giết người nên mới đề xuất ý tưởng trả thù thay, thế mà cuối cùng chính miệng anh ta nói rành rọt là bắt Du phải đền tội bằng mạng sống của nó.
“Anh… là sát thủ sao?” Di ấp a ấp úng hỏi.
“Không nhất thiết phải mưu sát mới lấy được mạng đối phương.” Nam lắc đầu. “Để Du tự tử là vẹn cả đôi đường.”
“Ý… ý anh là chúng ta ngụy tạo mưu sát thành tự sát?” Giọng Di run run. Tuy trong lòng sục sôi ý chí băm vằm kẻ thù thành trăm mảnh, nhưng đến lúc nói ý tưởng ra miệng và biến nó thành kế hoạch thực tế, lý trí của cô vẫn chưa thể thích nghi kịp.
“Không, ý tôi là tự sát, tự sát thật.” Nem nhìn thẳng vào mắt Di. “So với việc đích thân ra tay, chắc cô sẽ muốn nhìn Du tự kết liễu đời mình giống như em cô vậy, đúng không?”
Di nuốt nước bọt, “Bằng cách nào?”
“Không biết.” Nem nhún vai. “Nhưng tôi sẽ tìm ra cách.”
“Hừ, có cách nào đơn giản ép nó tự sát lại chẳng tốt quá.” Di khịt mũi chế nhạo.
“Cô Di, cô nghĩ sai rồi, tôi sẽ không ép nó tự sát. Ép buộc, uy hiếp người khác tự sát thật ra không khác gì mưu sát. Con người cao cấp hơn động vật ở chỗ chúng ta có ý chí tự do và biết mình có ý chí tự do. Chúng ta biết tư duy logic, hiểu rõ nhân quả báo ứng nên sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân. Tôi không ép Du tự sát, nhưng tôi sẽ tạo ra lựa chọn tự sát, đặt trước mặt nó cho nó chọn. Với cô mà nói, trả thù bằng cách này mới là trọn vẹn.”
Di nghe không hiểu nhưng cũng không định truy hỏi tới cùng. Miễn Nem có thể giúp cô toại nguyện, cô không quan tâm anh ta dùng ý chí tự do hay cách thức đặc biệt nào khác.
Tối hôm đó, họ bắt đầu theo dõi Du, thấy nó hẹn gặp một thanh niên. Người này chừng 20 đến 30 tuổi, vóc dáng tầm thước, trông giống nhân viên văn phòng. Bấy giờ họ không có cách nào xác định thân phận của gã, nhưng Nem đoán đây chính là “Chuột”, người trợ giúp Du về mặt kĩ thuật.
“Trưa nay vừa mạo hiểm tiêu hủy trang di thư, trừ phi Du là chuyên gia phạm tội thiên tài, bằng không nó sẽ nghĩ đến chuyện mau chóng tìm gặp đồng lõa bàn bạc xem mình có lòi đuôi không, có cần làm gì xoay chuyển tình thế không.” Nem giải thích.
Nhìn Du và gã thanh niên bên nhau, Di thấy tức tối một cách kì lạ. Trước mặt Chuột, Du phô bày vẻ tự nhiên thường thấy ở một cô gái, ánh mắt còn ngập tràn ngưỡng mộ và trìu mến, khác hẳn bộ dạng ở trường. Đoán chừng Chuột là người yêu của Du, cô càng căm tức cảnh tượng trước mắt. Du mang tội ác tày trời, không có tư cách hạnh phúc.
Chiều hôm sau, Nem gọi điện báo cho Di một tin bất ngờ. Hồi đêm tạm biệt cô xong, anh ta một mình theo dõi thanh niên nọ hòng điều tra thân thế gã. Thì ra, gã là “anh trai” của Du.
“Khoan đã, Chuột không mang họ Đỗ nhưng lại là anh trai của Du?” Di hỏi qua điện thoại. “Hay ý anh là, họ không phải anh em ruột?”
“Quan hệ giữa hai người đó khá phức tạp… Để rồi tôi sẽ nói cặn kẽ cho cô nghe.” Nem trả lời.
Di thấy giọng Nem dễ chịu hơn hẳn mọi ngày. Cô nghĩ thầm, có lẽ anh ta thích trả thù hơn là điều tra.
Hai ngày sau, Di nhận được điện thoại của Nem khi đang trên đường đi làm.
“Chiều nay gặp tôi trước Đài Phát thanh Thương mại ở đường Broadcast Drive. Tôi bố trí xong hết rồi.”
4 giờ chiều, Di đến Đài Phát thanh Thương mại Hồng Kông ở đường Broadcast Drive quận Cửu Long Thành. Broadcast Drive lúc nào cũng thưa người qua lại. Mặc dù Nem từng giải thích rõ ràng “đây không phải mưu sát”, Di vẫn nhận thức được bản chất kế hoạch của họ là trái luật, trái luân thường đạo lý, bắt buộc phải hành động thật thận trọng. Xuống khỏi buýt mini, Di nhìn khắp lượt mà không thấy Nem đâu. Cô đang định gọi điện cho anh ta thì thấy điện thoại của mình đổ chuông trước.
“Xe van trắng đối diện.”
Nem nói một câu cụt lủn rồi dập máy. Di ngẩng đầu lên, thấy một chiếc Ford màu trắng ở chỗ đỗ xe dưới bóng cây keo tương tư ngay trước nhà dân bên kia đường. Cô băng qua đường cái đến cạnh chiếc xe, cửa hông xe mở ngay lập tức. Di còn chưa kịp phản ứng, Nem đã lôi tuột cô vào.
“Ơ?” Trong xe lờ mờ sáng, mắt Di mất một lúc mới hiểu ra đây là căn cứ di động của Nem. Hình ảnh Du tràn ngập các màn hình treo trên vách xe. Lúc này nó đang ngồi ở ghế dài đọc tiểu thuyết.
“Thu phát trực tiếp đấy.” Nem ra hiệu cho Di ngồi vào một ghế tựa trước màn hình, “Nó hiện ở phòng riêng, cô có thể quan sát mọi hành động của nó qua màn hình số 2 và số 3, ba màn hình còn lại quay những nơi khác trong phòng nó.”
“Anh quay bằng cách nào? Chẳng phải anh bảo nhà nó ở tầng mười sao?” Di kinh ngạc hỏi lại. Cả đường Broadcast Drive này đều là nhà dân, Nem không thể thuê phòng lắp đặt các ống kính tele giống lần trước ở Thiên Cảnh được.
“Flycam*.” Nem cầm bên cạnh lên một máy bay màu xám to cỡ bàn tay có bốn cánh quạt. “Cho mấy cái này đáp xuống bệ điều hòa bên ngoài phòng hoặc trên cửa sổ tòa nhà đối diện nhà Du, điều chỉnh góc độ là có thể quay tường tận mọi ngóc ngách trong nhà. Nếu cần thiết còn có thể nhân lúc không ai ở nhà hoặc đối tượng ngủ say bay vào trong phòng quay cự ly gần nữa. Tuy flycam kiểu gì cũng phát ra âm thanh khe khẽ, nhưng nếu đối tượng đang thiêm thiếp ngủ hoặc say bí tỉ, chúng ta chụp vài tấm ảnh hoặc điều tra kĩ lưỡng hơn cũng dễ thôi.”
Thiết bị bay điều khiển từ xa có gắn camera để quay phim chụp ảnh từ trên không.
Di chợt nhận ra, cái hôm bị xã hội đen bắt lên xe, tấm ảnh Nem dùng để đe dọa tên tóc vàng cũng được chụp bằng cách này. Nem không hề vào nhà gã, chỉ dùng công nghệ để giả vờ mình từng đứng bên cạnh chụp ảnh khi gã ngủ mà thôi.
“Anh điều khiển flycam vào phòng Du?” Di hỏi, tay chỉ màn hình số. Hình ảnh trên màn hình rõ ràng được quay bên trong, từ giá sách đến các chi tiết nhỏ trên cửa phòng đều rõ mồn một.
“Không, đó là camera trên máy tính xách tay của Du.” Nam nói nhẹ bắng. “Nếu cần, tôi còn có thể lấy hình ảnh từ cam trước và cam sau trên điện thoại của nó… Nhưng nhà nó nhiều cửa sổ lại không buông rèm, dùng flycam thôi đã đủ bao quát toàn diện nên khỏi cần nữa.”
Nhìn phòng Du qua màn hình, Di không khỏi liên tưởng đến việc Nem không bỏ qua cả cảnh Du thay quần áo, tự nhiên dấy lên nghi ngờ không biết anh ta có mượn kế hoạch này thỏa mãn ham muốn rình mò cá nhân không. Nhưng mục đích của cô là muốn Du đền mạng, với tiền đề đó, Du có bị đám biến thái nhìn trộm cũng chỉ là chuyện vặt.
“Anh đã bố trí xong máy quay và giám sát nhất cử nhất động của nó, thế bước tiếp theo là gì?” Di hỏi.
“Như tôi đã nói từ trước, tạo điều kiện đưa lựa chọn ra trước mặt nó.”
Nem không nói rõ, nhưng Di hiểu anh ta đang nói tới “lựa chọn tự sát”.
“Tạo điều kiện như thế nào?”
“Lý tưởng nhất với cô dĩ nhiên sẽ là gậy ông đập lưng ông, chẳng hạn khiến nó bị bắt nạt trên mạng…” Nem dừng lại một chút, “Nhưng cái chính, hôm nay tôi gọi cô tới không phải để nói chuyện này. Tôi từng bảo sẽ kể cô nghe quan hệ gia đình của Du đúng không?”
Di gật đầu. Nhớ tới vẻ mặt Du khi gặp anh trai, trái tim Di nhói đau. Cô không đời nào tha thứ cho hai kẻ đã cướp đoạt tính mạng em gái mình.
Nem đẩy một máy tính xách tay sang, gõ bàn phím. Trên màn hình xuất hiện vài tấm ảnh một người đàn ông đứng tuổi, và khá nhiều ảnh thanh niên gặp Du mà Di thấy hôm trước.
“Đây là bố của Du.” Nem chỉ vào ảnh chụp một người đàn ông ngoài 50 tuổi, mặt mày nghiêm nghị, mặc bộ đồ Âu màu đen. “Ông ta là lãnh đạo cấp cao của một công ty xây dựng, đây là ảnh ông ta trên trang web công ty. Mấy hôm nay ông ta đi công tác đại lục, tuần sau mới về, rất tiện cho kế hoạch trả thù của chúng ta. Trong nhà chỉ có ông ta và con gái sống với nhau, hay nói cách khác, Du sẽ ở nhà một mình cho đến tuần sau.”
“Mẹ Du đâu?”
“Bỏ chồng bỏ con đi mấy năm nay rồi.”
Di khá ngạc nhiên khi nghe tin này. Cô không ngờ vợ của một người đàn ông giàu có sống trong khu dân cư cao cấp cũng sẽ vứt bỏ gia đình. Nhưng ngẫm lại, có lẽ như thế mới hợp lý, bởi càng là người có tiền mới càng hành xử tùy tiện.
“Còn đây là Chuột.” Nem chỉ vào một tấm hình khác. “Gã tốt nghiệp khoa Máy tính Đại học Bách khoa Hồng Kông, là lập trình viên của một công ty nhỏ, hiện sống một mình…”
Nem liên tục nhấp chuột trong lúc trình bày thông tin cá nhân của anh trai Du, từng tấm ảnh tương ứng hiện lên song song trên màn hình: ảnh chụp trộm gã rời khỏi chỗ ở, ảnh gã ra vào ga tàu điện ngầm, và ảnh chụp tòa nhà thương mại nơi công ty gã thuê văn phòng… Càng nhìn những tấm ảnh này, Di càng thấy thắc mắc.
“Gượm đã.” Một chi tiết đập vào mắt, Di lập tức ngắt lời Nem. “Trong tấm ảnh này, trên cửa tiệm ăn phía sau dán áp phích bánh ú Tết Đoan ngọ, tức là hai tuần trước rồi còn gì? Tại sao trong hai ngày vừa rồi anh lại chụp được tấm ảnh xảy ra hai tuần trước?”
“Ảnh này không phải do tôi chụp.” Nem thẳng thắn trả lời.
“Anh kiếm được nó ở đâu?”
“Tôi đi đường tắt, mượn từ máy tính của một văn phòng thám tử.”
“Văn phòng thám tử?”
“Ăn may đấy.” Nem mỉm cười. “Hôm đó sau khi chia tay cô, tôi bám đuôi Chuột về tận cư xá gã ở, thấy một cảnh rất thú vị: có kẻ nấp trong một chiếc xe màu đen chụp trộm gã bằng máy ảnh lắp ống tele để xác nhận thời điểm gã về nhà. Tôi nhìn là biết đồng bọn, gã đang bị thám tử khác theo dõi.”
“Hả?” Di ngớ người.
“Đa số văn phòng thám tử ở Hồng Kông đều từng thuê tôi giúp đỡ, biển số xe này tôi đã nhìn thấy không chỉ một lần, tôi biết đấy là văn phòng thám tử nào. Cứ là văn phòng thám tử từng hợp tác với tôi, tôi đều cài một vài cửa sau để thâm nhập hệ thống máy tính, nên có thể đọc báo cáo điều tra của họ. Những thông tin cô vừa nghe, những hình ảnh cô vừa xem, tất cả đều là hàng tuồn tôi lấy từ máy tính của văn phòng thám tử đó.”
Di vẫn nhớ thám tử Mạc từng nói, thám tử gặp phải rắc rối không giải quyết được thì sẽ tìm đến Nem.
“Ai là người thuê thám tử điều tra gã?” Di hỏi.
“Bố của Du.” Nem gõ bàn phím bằng đầu ngón tay.
“Sao ông ta lại thuê người điều tra con trai mình?”
“Ai bảo họ là cha con?”
“Họ không phải cha con?” Di kinh ngạc hỏi. “Du và anh trai nó không cùng huyết thống sao? Nhưng lần trước anh đã nói trong điện thoại rằng… A hiểu rồi! Gã và Du là anh em cùng mẹ khác cha?”
“Không, là anh em ruột cùng cha cùng mẹ. Vấn đề ở chỗ, bố Du không phải bố ruột nó, Du vốn không mang họ Đỗ.”
Di choáng váng, muốn hỏi song lại không biết hỏi từ đâu, đành chờ Nem nói tiếp.
“Mẹ Du trước là nhân viên chăm sóc sắc đẹp, từng chung sống cùng một gã vô công rồi nghề, sinh hạ một trai một gái, nghe nói bà ta đi theo gã từ năm 17 tuổi. Chắc đến khi qua tuổi 30 thì bà ta nhận ra phụ nữ không nên lãng phí tuổi xuân cho loại đàn ông không có tiền đồ, bèn chuyển sang quen biết người đàn ông họ Đỗ.” Nem lại chỉ vào tấm ảnh trên màn hình. “Mười năm trước, bà ta bỏ lại người nhà để lấy ông Đỗ, đem theo một bé gái năm tuổi cho lấy họ bố dượng, chính là Đỗ Tử Du.”
“Bà ta yêu thương con gái hơn con trai nên khi tái giá chỉ dắt theo Du à?” Di tự hỏi dùng từ “tái giá” liệu có chính xác không, vì căn bản mẹ Du chưa hề kết hôn với gã bạn trai sống cùng.
“Bà ta mà thương con gái thì đã không bỏ đi lần nữa. Theo tôi thấy, năm xưa bà ta không vứt bỏ con gái chẳng qua vì lợi ích cá nhân, dẫn theo một bé gái năm tuổi đáng yêu để tranh thủ tình cảm của đàn ông hơn, nếu là tôi, tôi cũng giở trò này.” Nem khịt mũi khinh bỉ. “Cuộc hôn nhân kéo dài chưa tới năm năm, mẹ Du vẫn chứng nào tật nấy, để lại vài dòng rồi bỏ đi theo một người nghe nói là dân đầu cơ trên thị trường cổ phiếu, đại khái là con bạc thời hiện đại. Tài sản của gã nhân tình chưa hẳn đã nhiều hơn chồng bà ta, cuộc sống cũng chưa hẳn đã ổn định hơn, nhưng chắc chắn gã không tẻ ngắt như ông chồng.”
“Thế còn Du…”
“Đành phải sống cùng bố dượng. Tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng về mặt luật pháp ông ta có trách nhiệm chăm sóc nó.”
Di không ngờ gia cảnh của Du lại phức tạp đến thế. “Bố nó thuê thám tử vì muốn điều tra tung tích của vợ à?”
“Mẹ Du bỏ rơi con trai trước khi vứt bỏ con gái và người chồng thứ hai tận vài năm trước lận, cô tưởng có thể điều tra tung tích bà ta thông qua người con trai chắc?” Nem nói đầy coi thường. “Thật ra, vợ bỏ đi được mấy năm, ông chồng bị phản bội mới phát hiện ra sự tồn tại của đứa con trai. Con gái riêng của vợ vẫn lén lút qua lại với anh nó, đã thế mấy năm gần đây còn càng ngày càng thân thiết, tôi đoán là ông ta thấy không thoải mái.”
“Anh biết những thông tin này từ báo cáo của văn phòng thám tử à?”
“Không, tôi biết nhờ người giúp việc cũ của nhà họ.” Nem mở một tấm ảnh khác, trong ảnh là một phụ nữ Nam Á khoảng 50 tuổi. “Chị ta là Rosalie, tới Hồng Kông hơn hai mươi năm rồi, nói tiếng Quảng rất trôi chảy, trước kia giúp việc cho nhà Du. Chị ta làm việc theo giờ hồi bố Du còn độc thân, đến khi ông ta kết hôn thì chuyển sang làm toàn thời gian, chăm lo cuộc sống hằng ngày cho ba thành viên trong nhà. Chị ta vừa bị đuổi việc năm ngoái, hiện đang giúp việc cho một gia đình ở khu Hà Văn Điền. Thông qua công ty môi giới là dễ dàng điều tra đường đi nước bước của một người giúp việc nước ngoài. Sau khi biết nơi ở của Rosalie, tôi đóng giả nhân viên xã hội của trường, nói dối dạo này Du gặp vấn đề về cảm xúc nên tìm chị ta hỏi thăm một số chi tiết liên quan đến gia đình.”
Di định hỏi tại sao Rosalie tùy tiện tiết lộ chuyện nhà người khác như thế, nhưng nghĩ chắc Nem lại dùng đến đòn tấn công phi kĩ thuật gì đó thôi, cô bèn đổi câu hỏi, “Vừa rồi anh nói Du giấu giếm bố qua lại với anh trai?”
“Đối với Du, người thân mà nó có thể thoải mái dốc bầu tâm sự là anh trai, còn bố dượng chỉ là người xa lạ… Gần mực thì đen, có vẻ Du đã chịu ảnh hưởng khá nhiều từ người anh khôn lỏi. Những trò nó bày ra với em cô là do anh nó quân sư, chứ một học sinh trung học làm gì nghĩ ra mấy thủ đoạn như che giấu tung tích, thu thập thông tin, kích động cư dân mạng.”
Nghe Nem giải thích, trong lòng Di trào dâng cơn phẫn nộ kì lạ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Bảy chỉ là bạn học của Tiểu Văn, cho dù nó cuồng chính nghĩa một cách phiến diện, mặc định Tiểu Văn là phần tử xấu cần ra tay trừng trị thì cũng kệ nó, không có Chuột giúp một tay, nó chẳng thể đẩy Tiểu Văn tới bước đường cùng. Nhưng Chuột là anh trai của Du, đã trưởng thành, thế mà không dạy dỗ uốn nắn suy nghĩ sai lệch của Du, lại còn tham gia bày mưu, sử dụng chuyên môn giúp em gái thực hiện tội ác dưới cái mác chính nghĩa, hành vi này là không thể tha thứ.
Hoàn cảnh gia đình Du cũng làm Di bất ngờ. Cô nhớ bài đăng trên diễn đàn Củ Lạc có đoạn bêu riếu Tiểu Văn không cha không ai bảo ban, mỉa mai thay, những lời này rất phù hợp để khắc họa hình ảnh Du. Cô không biết vì sao ông bố dượng lại ủy thác văn phòng thám tử điều tra anh trai của con gái, nhưng cô đoán ông ta cũng cảm thấy người anh có ảnh hưởng xấu đến Du. Nếu là bố dượng của Du, chắc cô cũng sẽ dùng cách tương tự điều tra lai lịch đối phương để bắt thóp hoặc lôi nhược điểm ra uy hiếp, bắt hai người chấm dứt qua lại.
“Nghe giọng điệu chị giúp việc người Philippines,” Nem ngả người ra lưng ghế. “Chắc chị ta quan tâm đến Du lắm, nhìn nó lớn lên suốt bao năm trời sẽ ít nhiều hình thành thứ tình cảm giống tình mẫu tử. Chưa biết chừng nếu chị ta tiếp tục ở lại nhà họ, Du đã có thêm người thân để tâm sự, sẽ không dựng lên vở kịch hoang đường cùng anh trai…”
“Anh nói nhiều thế là muốn ngầm ám chỉ đây không phải lỗi của Du hả?”
“Cân nhắc ai đúng ai sai không phải việc của tôi, tôi chỉ có duy nhất một trách nhiệm là giúp cô thực hiện kế hoạch trả thù thôi. Tôi tưởng cô muốn biết thêm về hoàn cảnh của Du, dù sao nó cũng là kẻ thù giết em gái cô kia mà?”
Di nín lặng. Chẳng biết tự khi nào, cô không còn quan tâm Du là ai mà chỉ coi nó là một kí hiệu, một hóa thân của tội ác. Cô khăng khăng muốn nó phải khổ sở, phải chịu đựng mọi dằn vặt, nhưng cô lại quên mất ý nghĩa đằng sau kế hoạch trả thù này.
“Dẫu Du thiếu thốn tình thương của mẹ đi chăng nữa, đây cũng không phải cái cớ để nó được phép lầm đường lạc lối.” Di nghĩ bụng. Chẳng mấy chốc, cô đã trấn áp xong cơn dao động nhỏ trong lòng, lấy lại quyết tâm báo thù một cách triệt để, bắt Du phải trả nợ máu cho bằng được.
Hơn một tiếng tiếp theo, Di và Nem im lặng quan sát Du qua màn hình. Trước đó Di hỏi còn phải làm gì nữa không, Nem lại buông một câu, “Cô thấy chán có thể về trước, trả thù không phải đợi ba phút là có kết quả như úp mì ăn liền đâu.”
Di đành im lặng. Cô đâu biết tuy Nem ngoài mặt vô cảm, nhưng trong đầu anh ta đang suy tính trăm phương nghìn kế kết hợp những sự thật đã biết với hướng phát triển trong tương lai để tạo thành cái lưới rối rắm phức tạp. Mấy ngày nay, đầu óc anh ta mải miết trù liệu các khả năng sẽ gặp phải, đồng thời tính kế làm sao để không bị Du và Nem nhìn thấu. Với Nem, gài bẫy người khác không thoải mái bằng điều tra chân tướng, nhưng lại làm anh ta say mê thích thú hơn, cảm giác hồi hộp và tính thách thức khi giăng bẫy là thứ khoái cảm mà việc giải đố chẳng bao giờ sánh được.
Bíp bíp…
Đúng lúc Di tự hỏi tiếp tục quan sát Du liệu có ích gì, máy tính xách tay trước mặt Nem đột nhiên phát ra âm báo điện tử đanh gọn.
“A, đến rồi.” Nói đoạn, Nem đứng dậy đi về phía cửa xe.
Người đứng bên ngoài là anh Áp. Tay cầm cốc giấy Starbucks, anh ta liếc Di, mặt tỉnh queo.
“Đêm nay phiền anh nhé.” Nem nói với Áp rồi ra khỏi xe.
“Gì thế?” Di hỏi chen vào.
“Đổi ca.”
Trong lúc Nem trả lời thì Áp đã thế vào chỗ ngồi ban đầu của anh ta, đẩy máy tính xách tay sang, gõ một câu lệnh mà Di không hiểu.
“Một mình tôi dĩ nhiên không thể giám sát 24/24 được.”
“Thế tôi…” Di không biết có nên ở lại không. Cô phải làm gì tiếp theo đây, sau khi theo dõi và nắm bắt thói quen sinh hoạt ngủ nghỉ của Du.
“Có chờ cả đêm trên xe hay không là quyền của cô. Nhưng trên xe chỉ có bô cho nam, cô muốn giải quyết nỗi buồn thì tự đi mà nghĩ cách.”
“Đợi…”
Di chưa nói dứt câu, Nem đã đóng sập cửa, trong xe chỉ còn lại mình Di với Áp. Di toan theo Nem ra ngoài nhưng loay hoay mãi với công tắc mới mở được cửa. Đến lúc cô ra khỏi xe thì đã không thấy tăm hơi Nem đâu.
“Cô đóng cửa lại đi.” Giọng trầm trầm của Áp vọng theo. “Đừng làm người khác chú ý.”
Nghe nhắc nhở, Di đành quay trở vào xe. Đúng là Di khá ghét Nem, nhưng chí ít đã tiếp xúc một thời gian nên cô còn biết cách đối đáp, chứ Áp mới chỉ gặp một lần, chẳng khác gì người lạ. Giờ phải ở cùng nhau trong không gian chật chội, Di thấy hơi lúng túng.
“Cô Di này.” Áp bất chợt chủ động lên tiếng.
“Vâng, vâng?”
“Công viên chỗ Broadcast Drive cắt đường Junction có nhà vệ sinh, nếu cần, cô có thể qua đó.”
“A, cảm ơn.”
Áp nói mà không ngoái lại, mắt vẫn dán chặt vào mấy màn hình phía trước. Dù vẻ mặt Áp vô cảm như người máy, nhưng chỉ một câu quan tâm ngắn gọn đó cũng đủ tăng thiện cảm của Di đối với anh ta.
Di nhìn đồng hồ, bây giờ mới 6 rưỡi chiều. Ở trong xe kín mít thành ra mất nhận thức về thời gian. Cô ngồi xuống ghế ban nãy, bắt chước Áp, tiếp tục theo dõi hành động của Du qua màn hình. Mấy lần Di định lên tiếng, nhưng từ người Áp cứ tỏa ra cảnh báo không lời “Đừng cản trở công việc của tôi” nên cô đành thôi.
“Ai vậy?” Trên màn hình khác, Di thấy một phụ nữ đi vào nhà Du.
“Người giúp việc theo giờ, đến nấu cơm cho Du.”
Người phụ nữ lúi húi trong bếp một lát rồi bày mấy cái đĩa lên bàn, kế đó sang phòng Du gọi nó. Nhìn chị ta xới cơm, Di mới nhận ra bữa tối gồm một món canh hai món mặn này là khẩu phần ăn của một mình Du. Một đĩa cá rán, một đĩa rau xào và một bát canh, ngày trước đủ cho ba mẹ con Di ăn no nê. Nhìn cảnh này, Di càng phẫn uất. Cô thầm nguyền rủa Du sống đời vô tư lự, ăn sung mặc sướng nhưng vẫn kiếm cớ sinh sự hãm hại Tiểu Văn. Di chưa bao giờ thù ghét người giàu, chẳng hiểu sao lúc này trong cô lại nảy sinh lòng căm hận những kẻ có tiền.
Ăn cơm xong, Du quay về phòng dùng máy tính một lúc rồi ra ghế dài tiếp tục đọc tiểu thuyết. Dù có thể nắm bắt mọi động tĩnh của Du, Di vẫn chưa rõ giám sát kiểu này thì có ích gì.
“Đêm nay không có tiến triển nào mới đâu.” Áp bất chợt lên tiếng như nhìn thấu tâm sự của Di.
“Không tiến triển?”
“Có về cũng không sự bỏ lỡ, ngày mai lại đến.”
Tuy Áp hiền lành ít nói, nhưng Di thấy anh ta giống người bình thường hơn Nem, ít ra cũng dễ giao lưu hơn. Cân nhắc một hồi, Di gật đầu, quyết định tạm thời rút quân. Dù sao cô cũng hơi đói, đã thế hôm nay còn vừa nhận lương, chấm dứt chuỗi ngày ăn dè hà tiện nên có thể đánh chén một bữa đã đời. Thật không cam lòng khi kẻ tội đồ như Du được hưởng bữa tối thịnh soạn còn cô phải nhai mì tôm sống qua ngày.
“Vậy tôi về nhé.” Di đứng lên tiến về phía cửa xe. Lúc đi ngang qua sau lưng Áp, cô vô tình liếc nhìn máy tính xách tay trước mặt anh ta, phát hiện màn hình đang hiển thị trang chủ diễn đàn Củ Lạc, trong danh sách bài viết có một tiêu đề rất đặc biệt: Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?
“Ơ?” Di buột miệng thốt lên.
Áp ngoảnh lại nhìn như muốn hỏi sao thế.
“À… Không có gì. Tôi đi trước đây. Tạm biệt.”
Di rặn ra một nụ cười, chào từ biệt Áp rồi đi thẳng đến ga tàu điện ngầm Lạc Phú. Tiếp xúc với Nem lâu ngày, cô đã quá hiểu cung cách làm việc của anh ta. Nem sẽ không tiết lộ kế hoạch cho đến khi nào hoàn thành nó. Có lẽ bước tiếp theo trong kế hoạch trả thù đã bắt đầu từ lâu rồi, chẳng qua anh ta chưa nói với cô thôi, và bài viết có tiêu đề kì lạ trên diễn đàn Củ Lạc chính là một phần của kế hoạch. Áp là cộng sự của Nem nên dù tính tình thân thiện hơn cũng sẽ không nhân nhượng trong công việc, dẫu cô hỏi thẳng về bài viết, chưa chắc anh ta đã chịu giải thích. Muốn biết bài viết đó là thế nào thì chỉ còn cách dựa vào chính sức mình. Di từ bỏ ý định ăn uống, lao một mạch về nhà, quơ vội bát mì tôm ra trước máy tính, lên diễn đàn Củ Lạc tìm bài viết “Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?”.
Mò mẫm suốt một tiếng đồng hồ, Di không tìm thấy.
Dù đã lướt xem bao nhiêu trang trên diễn đàn, thậm chí lật tới hơn mười trang của danh sách bài viết, Di vẫn không tài nào tìm ra nó. Ban đầu cô còn tưởng bài viết đã bị các chủ đề nóng khác vượt mặt, thế mà lật đến các bài viết cũ từ một tuần trước, cô vẫn không thấy tăm hơi nó đâu. Nhưng ban nãy nhìn máy tính của Áp, cô gần như chắc chắn đã thấy nó nằm ngay trang đầu tiên danh sách bài viết. Di bắt đầu nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, có lẽ đó không phải diễn đàn Củ Lạc mà là một diễn đàn khác có giao diện tương tự. Tiếc rằng Di chỉ là tay mơ về internet nên không biết làm thế nào để tìm các diễn đàn trực tuyến khác.
Hết cách, Di đành tính ngày mai tan làm sẽ đến gặp Nem hỏi trực tiếp vậy.
Hôm qua về sớm nên dù hôm nay trực ca sáng, Di vẫn làm tới tận 9 giờ (khi thư viện đóng cửa) để bù đủ ngày công. Khi rời khỏi thư viện, cô gọi cho Nem định báo mình sắp xuất phát đến Broadcast Drive. Nhưng Nem bắt máy lại thông báo một địa điểm khác.
“Giờ tôi đang ở bãi đỗ xe P2, khu M của Festival Walk.”
“Festival Walk?”
“P2, khu M.”
Lúc Di tới bãi đỗ xe của Festival Walk Cửu Long Đường thì đã 10 giờ tối. Bãi đỗ xe này có ba tầng, tổng cộng hơn 800 chỗ đỗ xe, đêm nay gần như đã kín chỗ, thế nhưng Di vẫn dễ dàng tìm thấy xe van Ford theo chỉ dẫn của Nem. Cô vừa đến cạnh xe, cửa hông liền trượt mở, Nem ngồi trong khoang xe tối om, mặt mày rạng rỡ.
“Sao anh lại đến đây?” Di hỏi sau khi đã lên xe và đóng cửa cẩn thận.
Nem không trả lời, hất hàm về phía màn hình số 2. Các màn hình trong xe không khác mấy so với hôm qua, phần lớn vẫn hiển thị quang cảnh nhà Du với góc quay từ ngoài cửa sổ. Chỉ riêng màn hình số 2 là khác, hình ảnh đã biến thành một quán cà phê trong trung tâm thương mại. Di chăm chú nhìn, ống kính máy quay tập trung vào một người ngồi trên sofa đọc sách, người này không phải ai khác hơn là Đỗ Tử Du.
“Chiều nay nó đến Festival Walk dạo hiệu sách, 7 giờ gọi một phần cơm trộn Hàn Quốc ở khu ăn uống, sau đó ngồi đọc sách ở quán cà phê này.”
“Sao anh quay được? Anh điều khiển flycam giữa trung tâm thương mại đông đúc à?”
“Áp đang theo sát nó.”
Di nhìn kĩ lại mới nhận ra ống kính hình như đặt trên bàn, bên trái màn hình còn quay được hình dáng nhòe nhoẹt của một tách cà phê nằm ngoài vùng lấy nét.
“Các anh không thay phiên nhau nữa?” Di lại hỏi.
“Tình huống đặc biệt.” Nem ngồi xuống ghế, giọng có vẻ khó chịu. “Chiều nay Du ra khỏi nhà nhưng không đi bộ ra Lạc Phú như mọi ngày mà đứng bên đường đợi buýt mini đến Festival Walk. Vì không thể chắc chắn nó có chuyển sang đi tàu điện ngầm đến khu khác hay không, tôi buộc lòng phải bỏ xe lại, lên cùng chuyến buýt với nó nghe ngóng, rồi liên lạc Áp bảo anh ta lái xe tới gặp tôi, sau đó chúng tôi đổi chỗ cho nhau.”
“Anh và Du ngồi cùng một chuyến buýt? Nó không nhận ra anh sao?”
“Tôi cải trang.” Nem nhún vai. “Nhưng tôi phải thừa nhận mình đã hơi coi thường nó. Tôi tưởng một đứa trẻ 15 tuổi chịu áp lực như vậy sẽ chỉ biết ở nhà rầu rĩ, không ngờ nó vẫn ra ngoài một mình giải tỏa căng thẳng, đã thế còn đi rất lâu. Tất nhiên tôi vẫn có cách đối phó, nhưng tóm lại hơi ngoài dự liệu.”
“Áp lực? Nó thì có áp…” Một suy nghĩ chợt lóe lên, Di nhớ đến hình ảnh diễn đàn mình thấy hôm qua. “A! Là bài viết mới trên diễn đàn Củ Lạc?”
Nem nhướng một bên mày, săm soi biểu cảm của Di, đoạn mỉm cười, “Áp không phải loại người bép xép, tự cô vô tình trông thấy hả?”
“Ừ. Tôi thấy trong danh sách bài viết có một bài hình như là ‘Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?’. Hôm qua anh còn bảo muốn Du chịu cảnh bị bắt nạt trên mạng, hai việc này ăn khớp với nhau…”
Nem đẩy máy tính xách tay trên bàn đến trước mặt Di, “Đằng nào cô cũng thấy rồi thì đành vậy.”
Màn hình máy tính xách tay hiển thị một topic trên diễn đàn Củ Lạc, đập vào mắt là tiêu đề “Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?”. Tuy bài viết mở đầu lời lẽ khá lộn xộn, Di vẫn hiểu đại ý của anh bạn tên superconan: anh ta biết Bình không có cháu trai, đồng thời nghi ngờ đắng sau bài viết của kidkit727 có âm mưu khác, bóng gió rằng cư dân mạng bị xúi bẩy lợi dụng. Sau khi các thành viên khác hùa nhau để lại một đống bình luận cụt lủn nhằm phản bác và chế giễu superconan, một “chuyên viên tư vấn bảo mật công nghệ thông tin” tên là zerocool đưa ra bằng chứng gây sốc rằng nhiều khả năng mình đã tình cờ lấy được file trong ổ cứng của kidkit727, từ đó quyết định nhúng tay vạch trần chân tướng. Bình luận mới này nhận được rất nhiều lời tán thưởng từ cư dân mạng, mặc dù lập trường của zerocool không khác superconan là mấy, nhưng phản ứng của mọi người với hai bài viết lại hoàn toàn trái ngược. Ở trên mạng, thái độ còn quan trọng hơn nội dung, cư dân mạng thà nghe những lời tầm bậy gói ghém trong ngôn từ đẹp đẽ, còn hơn đón nhận lời khuyên điểm xuyết những câu chửi thề.
Du mà thấy hai bài bóc phốt này, nhất định ruột gan sẽ rối bời, Di nghĩ.
“Anh… anh tố giác với thành viên diễn đàn Củ Lạc?” Di hỏi. “Người nói cho Conan gì đó biết Bình không có cháu trai là anh hả? Còn nữa, người lấy được dữ liệu sao lưu ổ cứng là đồng bọn của anh đúng không? Tôi không tin trên đời xảy ra chuyện trùng hợp đến mức vừa có người lật lại vụ việc thì lập tức có người khác cung cấp chứng cứ…”
“Cô đoán sai rồi.” Nam chỉ vào topic, “Tôi không tố giác, cũng chẳng có đồng bọn lấy dữ liệu sao lưu ổ cứng, toàn bộ cư dân mạng lên tiếng trong này đều là tôi.”
Di ngớ người, nhất thời không hiểu lời Nem.
“Toàn bộ đều là anh?”
“Đúng, superconan là tôi, zerocool là tôi, ngay cả thành phần chêm mấy câu pha trò rất thiếu muối như đặt gạch chờ hưởng lạc cũng là tôi.”
“Anh hack diễn đàn Củ Lạc ư? Nhưng anh mạo danh người khác đăng nhiều bình luận như thế, làm gì có chuyện những người dùng thực sự không phát hiện ra?”
Nam với tay gõ vài phím, một cửa sổ khác hiện lên màn hình, “Cô so sánh thử xem.”
Trên cửa sổ mới vẫn là trang web diễn đàn Củ Lạc, nhưng phải nhìn thật kĩ, Di mới phát hiện ra những điểm khác biệt nhỏ xíu nhưng rõ rệt. Trang diễn đàn Củ Lạc vừa mở không hề có topic “Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?” nào hết. Cùng là trang danh sách bài viết, ở cửa sổ bên trái, tức cửa sổ vẫn mở suốt nãy giờ, bài đăng “Phải chăng có bàn tay tội ác sau vụ tự sát của cô bé 14 tuổi?” nắm giữa bài “Với thu nhập mỗi tháng 10 nghìn, tôi muốn mua nhà thì nên thế nào” và “[Hình ảnh] Hoa khôi khoa tiếng Trung Đại học Hồng Kông say rượu ở Lan Quế Phường”, cồn ở cửa sổ bên phải, bên dưới bài nhà đất là đến luôn tin đồn về nữ sinh trường Đại học Hồng Kông.
“Không… có?”
“Topic này là hàng giả.” Nem nói.
“Hàng giả? Tức là không ai biết sự thật về cháu trai Bình, cũng không có chuyên gia tư vấn bảo mật nào tình cờ lấy được dữ liệu sao lưu khả nghi, tất cả đều là bịa đặt?”
“Đúng thế, tất cả đều là giả.” Nem gật đầu. “Tuy nhiên, Du lại tưởng là thật.”
Di nhìn Nem, càng nghe càng không hiểu.
“Cô còn nhớ thế nào là tấn công xen giữa MITM không?”
Di tức khắc nhớ đến bài viết con thỏ giết người hiện lên máy tính bảng của cô gái bàn bên trong quán cà phê hôm nào.
“Anh hack wifi nhà Du để nó nhìn thấy topic giả này à?”
“Đúng.”
Chẳng trách hôm qua mình không tìm thấy bài viết này ở nhà, Di nghĩ.
“Nhưng anh hack wifi nhà Du bằng cách nào? Chẳng phải anh bảo nếu muốn giả mạo trạm phát wifi thì tín hiệu phải mạnh hơn trạm gốc còn gì…”
“Tôi không giả mạo trạm phát wifi, mà tôi chiếm nó luôn.” Nem gõ gõ ngón cái lên một flycam đặt trên bàn. “Flycam không những chụp được ảnh trên không mà còn có thể chở theo thiết bị không dây, giúp tôi xâm nhập bộ phát sóng wifi nhà Du. Nhân lúc trời tối, tôi điều khiển một thiết bị bay cho đậu xuống bệ điều hòa bên ngoài phòng nó là có thể thu được tín hiệu từ trạm phát wifi trong nhà, từ đó tiến hành tấn công từ xa. Bộ phát sóng wifi ngày nay đầy rẫy sơ hở, cho dù đã mã hóa mật khẩu theo tiêu chuẩn WPA2*, nhưng chẳng may người dùng lại muốn dùng WPS* cho tiện là hacker có thể dễ dàng luồn lách qua các bước kiểm tra, mất cùng lắm một, hai tiếng là phá được hệ thống bảo mật. Sau đó tôi chỉ việc cưỡng chế xâm nhập hệ thống quản lý của bộ phát sóng wifi, dẫn DNS* đến hàng nhái tôi tạo ra là có thể kiểm soát toàn bộ máy tính nhà nó…”
Wifi Protected Access. Một trong các chuẩn bảo mật mạng không dây. WPA2 là đời sau của WPA. (T.G)
Wifi Protected Setup. Một chuẩn cài đặt cho phép người dùng kết nối các thiết bị không dây với bộ phát sóng wifi một cách đơn giản hơn. (T.G)
Domain Name System. Hệ thống phân giải tên miền, dùng để chuyển đổi địa chỉ trang web thành địa chỉ IP thực tế. (T.G)
Thấy Di ngơ ngác nhìn mình, Nem cười ngao ngán, không giải thích nữa. “Tóm lại, giờ tôi chính là kẻ xen giữa nhà Du và mạng internet thật, kiểm soát mọi thứ nó xem và nghe, ngược lại, nếu nó muốn đăng bài, gửi thư hay làm gì khác, tôi có thể chặn lại giữa đường và thay đổi chúng. ”
“Nhưng vì sao anh phải làm thế?” Di hỏi. “Nếu muốn kích động cư dân mạng và khơi mào bạo lực mạng, việc gì phải mất công giả danh người khác đi viết bài kia chứ?”
“Có nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu là để mau chóng hoàn thành yêu cầu của cô, tôi không cho phép xuất hiện bất cứ ý kiến trái chiều nào làm ảnh hưởng đến kế hoạch. Cô tưởng quần chúng dễ bị kích động lắm à? Việc điều khiển dư luận và chi phối đám đông nếu không cẩn thận sẽ rất dễ xảy ra sai lầm, cần nhiều thời gian để lên kế hoạch cụ thể. Còn việc thao túng cảm xúc của một người lại là chuyện nhỏ, chỉ cần kiểm soát lượng thông tin người ta tiếp nhận, cô sẽ kiểm soát được tâm trạng người ta.”
Di nhớ Nem từng nói trong quán cà phê rằng nếu cho thêm một tiếng, thậm chí anh ta còn có thể dẫn lối suy nghĩ và thay đổi hành động của cô gái bàn bên.
“Anh thực sự cắt đứt được mọi thông tin nó tiếp nhận ư? Lúc đọc bài viết này, chắc chắn nó sẽ gọi điện cho anh trai nhờ giúp đỡ, chẳng phải lộ tẩy sao?”
“Nó không gọi được đâu.”
“Tại sao?”
“Phương pháp tấn công xen giữa không chỉ giới hạn với wifi.”
Dứt lời, Nem xoay người trên ghế tựa, với tay gõ gõ lên bề mặt một cái hộp to cỡ hộp cơm đặt trên giá kim loại.
“Cái này gọi là thiết bị thu thập thông tin tình báo IMSI*, nhưng trên thị trường hay gọi nó bằng biệt danh stingray (cá đuối ó), nó có thể ngụy trang làm trạm phát sóng mạng di động và đón mọi tín hiệu di động trong phạm vi nhất định. Stingray vốn là tên một sản phẩm của Công ty Truyền thông Harris* tại Mỹ, vì nó là sản phẩm đầu tiên xuất hiện trên thị trường nên về sau tên của nó đã trở thành tên gọi chung cho các thiết bị tương tự do công ty khác phát triển.”
International Mobile Subscriber Identity. Số nhận dạng thuê bao di động quốc tế. (T.G)
Harris Corporation. Công ty công nghệ của Mỹ có trụ sở tại Florida, nằm trong danh sách S&P 500 (chỉ số cổ phiếu 500 của Standard & Poor), đồng thời cũng là một nhà thầu quốc phòng Mỹ chuyên sản xuất thiết bị liên lạc cho quân đội và chính phủ Mỹ. (T.G)
“Ngụy trang làm trạm phát sóng mạng di động?” Di hỏi lại, “Ý anh là, anh kiểm soát được cả việc Du gọi cho ai, nhận điện thoại từ ai giống như kiểm soát wifi của nó?”
“Thật hiếm khi nói một lần cô đã hiểu ngay.”
“Thứ này có bán trên thị trường à? Như vậy chẳng phải tất cả những ai dùng điện thoại di động để liên lạc đều có nguy cơ bị nghe trộm sao, nguy hiểm thế?” Di hỏi trong ngỡ ngàng.
“Có bán, nhưng người thường khó mua lắm, chỉ chính phủ, quân đội, cảnh sát mới dùng thôi…” Nem ngừng một lát rồi nói tiếp, “A, dĩ nhiên còn hacker và tội phạm. Tuy nhiên đồ của tôi không phải hàng bán sẵn mà là hàng tự chế.”
“Do Áp chế tạo?” Di nhớ Nem từng kể Áp là chủ cửa hàng máy tính.
“Đúng là tôi lấy linh kiện từ chỗ Áp, nhưng firmware thì của thầy tôi.”
“Thầy anh?” Dù không biết firmware* là gì, Di lại hiếu kì với chữ “thầy” hơn.
Phần mềm cấp thấp dùng để vận hành phần cứng, thường được viết riêng cho từng thiết bị cụ thể. (T.G)
“Hacker đã đưa tôi vào nghề, sở trường của thầy là thâm nhập qua các lỗ hổng bảo mật thông tin.” Nem nói.
“Thứ này đón được tín hiệu điện thoại thật ư?” Di khá nghi ngờ công dụng của chiếc hộp nhỏ. Cô không tin khoa học công nghệ hiện đại lại chỉ là trò đùa như thế.
“Nếu không, sao tôi biết được số điện thoại di động của cô?”
“Hả?”
“Dạo trước mỗi lần cô đến nhà tôi, chính nhờ nó tôi mới biết cô đang loanh quanh.”
Di nhớ lại hồi đầu khi mới thuê Nem điều tra, anh ta luôn nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay. Thậm chí hai ngày nay, mỗi lúc cô tới gần xe van, Nem đều biết trước và chủ động mở cửa ra gọi cô.
“Anh đón số điện thoại của tôi?”
“Tôi đón toàn bộ điện thoại di động gần nhà tôi.” Nem nói tỉnh bơ, “Trên nóc nhà tôi và ba đường lâu lân cận, tôi lắp bốn dây ăng ten kết nối với một stingray khác. Tôi thuộc nằm lòng số điện thoại của tất cả người dân xung quanh, nếu có số di động lạ tiến vào phạm vi và dừng lại quá một phút, máy tính của tôi sẽ tự động ghi lại hết. Lần đầu tiên cô đến, tôi đã ngấm ngầm lấy thông tin di động của cô rồi. Sau đó, mỗi lần cô xuất hiện trong phạm vi trăm mét quanh nhà tôi, tôi đều nhận được thông báo. Còn nữa, tùy theo mức độ mạnh yếu của tín hiệu di động, tôi còn biết cô đang đứng tại vị trí nào trên đường.”
“Vị trí? Sao có thể?”
“Nhờ phép đạc tam giác, giống như hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu vậy. Nếu cô muốn hiểu rõ, khi nào đi làm chịu khó giở sách ra mà tra cứu.”
Di bán tín bán nghi, nhưng ngẫm lại, lời Nem nói không phải không có chứng cứ. Ngoài năm lần bảy lượt biết trước Di tới nhà, Nem còn nắm rõ động tĩnh của đám xã hội đen phục kích mình, biết tỏng danh tính đối phương. Nem từng nói, chỉ cần lấy được điện thoại hoặc giở trò với điện thoại một người là anh ta thừa sức chi phối người đó trong thế giới ảo. Ảnh giường chiếu Nem giơ ra trấn áp gã xăm trổ ngày đó có lẽ cũng từ cách này mà ra.
“Anh nói anh có thể ngăn Du gọi điện cho anh trai nó, hoặc ngăn gã gọi điện cho Du, nhưng chẳng lẽ chúng không thấy lạ khi tự nhiên mất liên lạc với nhau sao? Lẽ nào anh còn có cách giả mạo giọng nói, đóng giả một người rồi gọi cho người còn lại?”
“Tôi có thiết bị thay đổi giọng nói. Có điều, kể cả mô phỏng y hệt giọng nói một người thì cũng khó lòng bắt chước ngữ điệu và khẩu âm của người ta, bạn bè thân thuộc nghe một phát là biết ngay có vấn đề.” Nem liếc nhanh hình ảnh Du đọc sách trong quán cà phê rồi nói tiếp. “Nhưng con người thời nay có thói quen dùng phần mềm nhắn tin nhanh, chuyện trò với nhau bằng văn bản, chính điều này đã tạo cho chúng ta cơ hội để lợi dụng.”
Nem cầm lấy một chiếc máy tính bảng trên bàn, mở một phần mềm có giao diện gần giống LINE rồi đặt xuống trước mặt Di. Trên màn hình là đoạn đối thoại bắng tin nhắn giữa hai người, ban đầu Di còn chưa hiểu, nhưng đọc thử nội dung một vài đoạn, cô thình lình nhận ra người nhắn chính là Du và anh trai nó.
“Đây là tin nhắn trò chuyện giữa Du và anh trai ư?”
“Đúng thế, nhưng ông anh trai này là tôi.” Nem nhe răng cười khì.
“Đến chuyện này mà anh cũng làm được?” Di kinh ngạc la lên. “Sao có thể?”
“Hầy, xem ra nếu tôi không giải thích cặn kẽ ngọn nguồn, cô sẽ chỉ biết liên tục ré lên tại sao tại sao như cái máy ghi âm hỏng. Sau hôm tới trường lần thứ hai, tôi đã tới Broadcast Drive để chuẩn bị. Hôm đó tôi đã xác định được vị trí nhà Du. Đến tối, tôi thả flycam, vừa đế giám sát vừa thâm nhập wifi nhà nó, đồng thời dùng stingray đón toàn bộ tín hiệu di động gần đó, chọn ra số di động của Du nữa là hoàn tất công đoạn chuẩn bị.”
Nem kéo máy tính xách tay trước mặt Di về phía mình, nhập một chuỗi câu lệnh từ bàn phím rồi xoay màn hình sang hướng Di.
“Sáng hôm kia, tôi đã dùng stingray gửi tin nhắn này đến điện thoại của Du.”
Trung học Enoch nhắc nhở, cuốn sách <1,ʌ 99,.,6,7,> bạn mượn đến hạn trả sau ba ngày nữa, nếu bạn muốn kiểm tra thông tin hoặc gia hạn thêm, vui lòng sử dụng hệ thống trực tuyến: http://enochss. edu.hk/lib/q?s=71926
“Đây là cái gì?” Di hỏi.
“Thông báo trả sách của thư viện trung học Enoch. Dĩ nhiên giả thôi, mục đích là để dụ nó nhấn vào liên kết.”
“Nhấn vào liên kết làm gì?”
“Tôi đã giở trò với trang web trường Enoch, một khi Du mở liên kết này trên điện thoại, trình duyệt web sẽ kết nối với một máy chủ và cài đặt phần mềm giả mạo trên điện thoại của nó.”
“Phần mềm giả mạo?”
“Cái này gọi là masque attack (tấn công cải trang), tức là thay thế một số chương trình thật bằng phần mềm độc hại có giao diện giống nó.” Nem giơ máy tính bảng lên, chỉ vào biểu tượng LINE trên màn hình. “Biểu tượng này chẳng khác gì LINE thật, mở lên xem sẽ thấy cả giao diện lẫn tính năng đều giống hệt, người bình thường không tài nào biết được đây là chương trình giả. Khi Du đăng nhập vào LINE giả mạo trên điện thoại của nó, tôi sẽ lấy được toàn bộ lịch sử tin nhắn từ trước đến nay của nó, nếu nó gửi tin nhắn mới, máy tính của tôi có thể chặn lại, tôi cũng có thể đóng giả làm người nhắn tin với nó.”
“Giống nguyên lý của tấn công xen giữa?”
“Đúng thế.” Nem chớp mắt, có vẻ thấy Di thốt ra bốn chữ “tấn công xen giữa” là một hiện tượng rất buồn cười. “Mạng internet sử dụng chữ viết làm phương tiện trao đổi chính, khi đã cảm thấy quen thuộc, mọi người sẽ không đặt câu hỏi liệu thông tin trong thế giới điện tử có thật hay không, kẻ ẩn đằng sau những dòng chữ có phải người trong tưởng tượng của mình hay không. Đó là lý do tại sao hiện nay có nhiều lừa đảo trực tuyến.”
“Nhưng chẳng lẽ Du không nghi ngờ khi nhận được thông báo trả sách giả à?”
“Trước khi làm giả bài bóc phốt trên diễn đàn Củ Lạc, tôi đã tạo một bài viết trên diễn đàn trường bằng phương pháp tương tự, vờ như các học sinh khác cũng nhận được thông báo lỗi. Không những thế, tôi còn cho thêm một topic về vụ ầm ĩ chúng ta gây ra trong thư viện hôm đó, Du thấy có người hỏi chuyện về em cô, sẽ không chú ý đến tin nhắn trả sách nữa.”
Để tăng mức độ tin cậy của topic chỉ mình Du trông thấy, Nem còn cố tình kiểm tra ghi chép hệ thống của trung học Enoch, điều tra tên tuổi các học sinh lớp trên sử dụng máy in trong thư viện hôm đó, biết chủ tịch câu lạc bộ cờ cũng có mặt nên giả danh cậu ta viết bình luận. Thành thật mà nói, việc Du không tìm anh trai ngay sau khi đọc topic trên diễn đàn trường khiến Nem khá bất ngờ, nhưng đồng thời cũng giúp anh ta hiểu rõ hơn về mối quan hệ tin cậy giữa Du và anh trai để tiện đường điều chỉnh kế hoạch tiếp theo.
“Tôi biết Du không thể nào lờ đi topic ngứa mắt trên diễn đàn thư viện, kiểu gì cũng cách mấy phút lại vào kiểm tra một lần, để ý xem có ai, Quận Chúa chẳng hạn, nhảy vào nói này nói nọ tiết lộ thêm tình tiết về vụ di thư hay không. Bài viết đó trở thành mồi nhử dẫn dắt nó đến thưởng thức món chính.” Nem tiếp tục giải thích. “Hôm sau, tôi mượn danh học sinh khác, chia sẻ link dẫn đến topic giả trên diễn đàn Củ Lạc tôi vừa cho cô xem.”
“Thế là Du cắn câu, lầm tưởng tội ác của mình đã bại lộ…” Di bắt đầu hiểu kế hoạch. “Hôm qua nó đọc bài bóc phốt của Conan, hôm nay lại thấy có người nói lấy được file ổ cứng của anh em nó, còn anh dùng tấn công cải trang và cái máy cá đuối để ngăn chặn mọi khả năng nó xin anh trai giúp đỡ…”
Nhìn Du trên màn hình, lúc này Di mới nhận ra, tuy Du đọc tiểu thuyết, nhưng khuôn mặt thoáng vẻ bứt rứt, che giấu tâm sự nặng nề.
“Đợi đã.” Di chợt nghĩ tới một chuyện. “Bây giờ Du đang không ở nhà, như vậy chẳng phải nó sẽ có cơ hội tiếp xúc với mạng internet thật sao? Ngộ nhỡ nó phát hiện ra diễn đàn Củ Lạc không có topic kia thì lộ tẩy mất? Hoặc đúng lúc này anh trai nó gọi điện, dây ăng ten cái máy cá đuối của anh liệu có chặn được điện thoại của nó hiện đang ở quán cà phê không?”
“Thế nên Áp mới đang theo sát Du.” Nem trỏ màn hình. “Trong ba lô của anh ta có một stingray công suất thấp thừa sức đón tín hiệu trong bán kính mười mét. Ngoài ra, anh ta còn mang theo một máy tính xách tay giả làm trạm phát wifi, thực hiện tấn công xen giữa nhằm bảo đảm chắc chắn Du tiếp tục bị cô lập. Tất nhiên, nếu tự nhiên nó nảy ra sáng kiến lên mạng bằng máy tính công cộng của quán cà phê, hoặc gọi cho anh trai bằng điện thoại công cộng thì chúng ta sẽ gặp rắc rối nho nhỏ. Đến lúc đó Áp sẽ phải tùy cơ ứng biến, nghĩ cách ngăn nó lại. Nhưng tôi khá đảm bảo nó sẽ không làm thế, vì nó chưa từng nghi ngờ điện thoại của mình có vấn đề. Một con người hiện đại làm gì có ai quẳng điện thoại của mình sang một bên để chạy đi dùng điện thoại công cộng phải nhét xu đâu? Thật tình mà nói, thời bây giờ chẳng mấy ai mang tiền lẻ theo người, họ đều chuyển sang dùng thanh toán điện tử như kiểu thẻ Octopus rồi.”
Di đã hiểu vì sao Nem nói Du chạy đến Festival Walk là việc hơi nằm ngoài dự liệu nhưng anh ta vẫn có cách đối phó.
“Hiện giờ Du còn trấn tĩnh lắm, dù sao anh trai nó, tức là tôi, đã dặn trên LINE rằng không cần lo lắng. Tuy nhiên nội tâm nó bắt đầu dao động rồi.” Nem nói. “Anh trai thật của nó thì vẫn chẳng hay biết gì, còn đang cắm đầu cắm cổ làm việc, chắc chưa để ý đến tình hình em gái mình ngay được đâu. Như vậy, việc bố trí các bẫy cơ bản đã hoàn thành, sắp sang giai đoạn tiếp theo.”
“Giai đoạn tiếp theo?”
“Nếu muốn tham gia, tối nay cô đừng về nhà.” Mắt Nem lóe lên gian xảo. Tuy không rõ anh ta âm mưu gì, nhưng Di biết tối nay mình sẽ ở lại.
Chẳng bao lâu sau, Du trên màn hình gấp sách lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Màn hình rung lắc, bám theo Du rời khỏi quán cà phê. Du đi đến bến buýt mini trên đường Suffolk xếp hàng đợi xe, Di thấy Áp xếp hàng phía trước, cách Du một người. Thông thường, người theo dõi hay bám theo phía sau mục tiêu, nhưng Áp thì làm ngược lại. Di đoán có hai nguyên nhân. Một là đề phòng trường hợp Du vừa lên xe thì hết chỗ, Áp đằng sau không tiếp tục bám theo được nữa. Hai là về tâm lý, ai mà ngờ được người đứng trước mình lại đang theo dõi mình cơ chứ?
“Chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Nem ?