CHƯƠNG XIII HY SINH
Đêm ấy đã khuya lắm Cát Tôn còn đến gặp ông Lưu Kỳ. Chàng hỏi xem bác sĩ Mai Triết vận động cứu Đạt Anh có đi đến kết quả gì không. Ông Lưu Kỳ trả lời:
- Bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng vô hiệu quả. Hiện nay bệnh thần kinh cũ của bác sĩ đã tái phát, và bác sĩ chỉ hỏi đến giầy và ghế dài để ngồi đóng giầy thôi.
- Thế thì hy vọng cuối cùng đã tiêu tan rồi, tôi không thể ở đây được nữa nhưng trước khi tôi ra đi, cụ hãy nghe kỹ lời tôi nói. Tôi có một chuyện rất quan trọng cần nói để cụ biết. Cụ hãy cầm lấy chồng thư này. Có giấy phép cha tôi ra khỏi được châu thành, Xin cụ đừng hỏi gì tôi cả. Ngày mai đúng hai giờ, cụ phải chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành. Cụ hãy kiếm sẵn lấy một cỗ xe đóng ngựa để chực ở ngoài cửa rồi bảo nàng Liễu Chi và cả cha nàng ngồi vào trong xe. Cụ cũng ngồi vào trong xe. Xong xuôi rồi chờ tôi, hễ lúc nào tôi đến là khởi hành ngay trở về Anh Cát Lợi. Cụ hãy nghe lời tôi đừng thay đổi gì cả rồi mọi việc đâu sẽ vào đây.
- Được, tôi xin theo những lời ông chỉ dẫn. Ông dặn thế nào tôi sẽ làm y như thế.
- Tôi cũng hy vọng sẽ làm được như ý tôi đã định. Thôi bây giờ xin chào cụ.
Ra đến đường Cát Tôn đứng lại và ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng nàng Liễu Chi, chàng lẩm bẩm cầu nguyện và khẽ nói:
- Vĩnh biệt!
Lúc ấy thì Đạt Anh trơ trọi một mình trong phòng giam. Trước đây, tâm trí chàng hỗn loạn nhưng dần dần chàng trấn tĩnh được và trở nên bình tĩnh, Chàng viết một bức thơ cho nàng Liễu Chi, kể rõ cho nàng biết chàng chẳng bao giờ lại có thể ngờ rằng vì cha và chú chàng mà bác sĩ Mai Triết đã bị mắc vào vòng tù tội. Chàng khuyên nàng hãy can đảm chịu đựng để an ủi cha nàng và trông nom con. Chàng cũng viết một bức thư nữa cho ông Lưu Kỳ nhưng chàng không hề nghĩ đến Cát Tôn. Viết xong chàng ngả mình trên nệm rơm rồi ngủ thiếp đi, mơ màng nghỉ đến những ngày vui xưa ở Luân Đôn.
Sáng hôm sau, chàng vừa đi đi lại lại trong phòng giam vừa bình tĩnh suy nghĩ và cầu nguyện. Chàng đếm từng giờ để chờ đến ba giờ là lúc người cai ngục sẽ vào giải chàng đi thọ hình. Quãng một giờ hơn chàng bỗng nghe thấy nhiều tiếng chân người rồi cửa phòng giam mở ra và Cát Tôn bước vào. Quá ư kinh ngạc. Người tử tù không thốt lên được một lời. Cát Tôn bình tĩnh nói:
- Chắc anh chẳng bao giờ lại có thể ngờ gặp tôi ở đây?
- Tôi không tin được chính mắt tôi nữa. Anh cũng bị giam ư?
- Không, tôi lễ tiền lão cai ngục để lão cho phép tôi vào đây. Bây giờ anh hãy nghe tôi nói. Tháo đôi ủng, cởi áo và ca vát của anh ra rồi lấy bộ đồ tôi đang mặc đây và bận vào. Đưa sợi giây băng đang buộc trên đầu anh cho tôi.
Đạt Anh hiểu ngay ý định của Cát Tôn, chàng lắc đầu:
- Không, không thể như thế được. Anh sẽ bị xử tử. Quyết là không được đâu!
Cát Tôn cứ này ép mãi, rồi bất thần rút trong túi ra một chiếc mùi xoa và úp chụp lên mũi Đạt Anh. Đạt Anh cố đẩy ra nhưng chàng bỗng ngã quay xuống sân, bất tỉnh.
Cát Tôn lập tức quay ra khẽ gọi:
- Này, thôi vào đi!
Lão cai ngục đã ăn tiền đứt của Cát Tôn liền bước vào phòng giam. Cát Tôn bảo gã:
“Tìm ngay lấy vài người nữa rồi khiêng tôi ra xe.
- Khiêng anh? Lão cai ngục cuống quít hỏi lại.
- Không phải, khiêng người mà tôi thay thế, ông đã hiểu chưa? Cứ việc nói rằng tôi yếu mệt và vào tới đây thì tôi ngất đi sau khi nói chuyện với bạn tôi. Ở nhà tù thì những chuyện như thế xảy ra luôn có gì là lạ. Nào mau lên gọi người khiêng bạn tôi ra xe!
Lão ngục tìm hai người nữa rồi cả bọn lúi húi nhấc Đạt Anh lúc ấy đang mê man và khiêng chàng ra xe ngựa.
Đạt Anh và Cát Tôn giống nhau như đúc đến nỗi hai tên kia vẫn tưởng là Y Vệ Minh còn ở lại trong nhà giam. Cửa phòng giam đóng lại nhốt Cát Tôn trong đó. Chưa đầy một giờ sau, một chiếc xe ngựa tiến tới chỗ chắn đường ngăn không cho xe cộ ra khỏi Ba Lê. Chiếc xe phải ngừng lại ở đó để khám xét:
- Ai đó? Đưa giấy tờ đây coi nào!
Ông Lưu Kỳ xuất trình giấy tờ:
- A Lịch Sơn Mai Triết, bác sĩ. Quốc tịch Pháp.
- Đâu người nào?
- Đây ông ấy đây! Ông ấy mắc bệnh hơi lãng trí.
- Liễu Chi con gái Mai Triết. Quốc tịch Pháp đâu?
- Cô ấy ngồi trong góc xe kia kìa.
- Cát Tôn, Trạng sự. Quốc tịch Anh.
- Đâu người nào?
- Ông ấy nằm trong góc kia. Ông ấy không được mạnh nên ngất đi sau khi chia tay với một người bạn thân.
- Lưu Kỳ. Chủ ngân hàng. Quốc tịch Anh.
- Chính tôi đây”
Rồi đến lượt hành trang bị khám xét giấy tờ phải đưa ra để ký lại một lần nữa. Thế là chiếc xe ra thoát khỏi châu thành Ba Lê và thong dong tiến về Anh Cát Lợi.
Trong khi ấy thì Cát Tôn ngồi một mình trong nhà giam. Chàng lắng tai nghe động tĩnh và chỉ một lát là biết chắc rẳng Đạt Anh thoát ra khỏi, chàng bèn thở một cách khoan khoái. Trông chàng lúc ấy sung sướng nhất đời. Nét mặt chàng rạng rỡ vì vui vẻ là đã tự nguyện hy sinh.
Phút chốc cửa phòng giam lại mở và lão cai ngục gọi to:
- Y Vệ Minh, hãy đi theo ta.
Một lát sau đã thấy chàng đứng lẫn lộn với nhiều tù khác độ vài phút đồng hồ trong hành lang đen tối rộng mênh mông của đề lao. Sau đó cả bọn được lùa lên xe không mui rong ruổi qua các phố phường nhộn nhịp. Cát Tôn đứng thẳng nhưng cố ý để tóc rũ lòa xòa xuống mặt để không ai có thể nhận ra được sự đánh tráo. Chàng nghe thấy tiếng dân chúng reo hò: “Đả đảo tên Y Vệ Minh! Hãy đưa nó lên máy chém!”. Thế rồi chiếc xe ngừng lại tiếp theo là tiếng nhiều người nói ồn ào và chàng tưởng chừng như trông thấy không biết bao nhiêu là bộ mặt hỗn độn.
Một ý nghĩ cuối cùng đến với chàng:
“Trong cả một đời ta mãi bây giờ ta mới làm được một việc đáng làm”. Liền đó đám đông ùa đến như sóng cuốn rồi đột nhiên mọi vật biến mất không còn gì nữa.
HẾT