CHƯƠNG XII PHIÊN TÒA LẦN THỨ NHÌ
Trong thời gian đó Cát Tôn đã tới Ba Lê. Thấy nàng Liễu Chi vắng mặt quá lâu chàng nghĩ ngay rằng có chuyện gì không may đã xảy tới. Một lòng chung thủy với nàng Liễu Chi, người mà chàng rất mực yêu đương thương mến, chàng bèn quyết định đi theo nàng sang Ba Lê để xem có giúp đỡ nàng được chút gì không. Trước hết chàng đến thăm ông Lưu Kỳ thì vừa đúng lúc được tin Đạt Anh bị bắt lần thứ nhì. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, chàng ngồi lặng người suy nghĩ giờ lâu trong khi ông Lưu Kỳ ấm ức khóc,
Một lúc sau Cát Tôn nói:
- Cụ dừng bảo cho nàng Liễu Chi biết là tôi hiện đang ở đây. Đừng để cho nàng thấy tôi thì mới có lợi. Không gặp nàng tôi mới có thể giúp nàng được. Chắc cụ sắp tới thăm nàng thì phải. Đêm nay chắc nàng cảm thấy buồn và cô đơn lắm nhỉ!
- Phải, tôi sắp đi đây.
- Thế thì hay lắm, cụ nhớ an ủi cho nàng được yên lòng. Trông nàng sắc thái ra sao, thưa cụ?
- Nàng lo âu và xanh lắm nhưng vẫn đẹp.
Cát Tôn buông tiếng thở dài não nuột như muốn khóc rồi ngồi thừ ra, mặt đăm chiêu nhìn vào lò sưởi.
Thấy ông Lưu Kỳ sửa soạn đi thăm nàng Liễu Chi, Cát Tôn bèn đứng lên nói:
- Để tôi cùng đi với cụ ra ngoài cổng. Thưa cụ, cụ hãy vịn lấy tay tôi.
Rồi họ khuất dạng trong màn đêm dầy dặc.
Suốt đêm ấy Cát Tôn đi lang thang ngoài đường. Chàng không hề chợp mắt được. Nhưng chàng không còn bồn chồn như hồi chàng còn ở Luân Đôn. Trông chàng có vẻ tự đắc như một người chán nản, đã phấn đấu nhiều mà lầm đường lạc lối, nay mới tìm được chánh đạo và tìm được lối thoát. Chàng rẽ vào một tiệm bào chế nhỏ mua vài gói nhỏ dược phẩm để vào trong túi áo. Rồi chàng chờ tới giờ khai mạc phiên tòa thứ hai xử Đạt Anh.
Tới giờ xử, chàng theo mọi người vào tòa và thấy ông Lưu Kỳ, bác sĩ Mai Triết và nàng Liễu Chi ngồi cùng chỗ. Lúc lính áp giải Đạt Anh vào, nàng Liễu Chi nhìn chàng, nửa thương mến nửa như muốn khuyến khích; chàng bình tĩnh và can đảm mỉm cười đáp lại. Về thời ấy thủ tục xử án vô cùng mau lẹ. Cáo trạng được tuyên đọc liền lập tức: Y Vệ Minh biệt hiệu Đạt Anh, được phóng thích sáng qua rồi lại bị buộc tội và lại bị bắt chiều tối hôm qua vì bị tình nghi và bị tố cáo là kẻ thù của nền Cộng Hòa, là một người thuộc giòng giõi quý tộc và thuộc một gia đình gồm những kẻ chuyên chế đã áp bức dân chúng một cách tàn ác.
- Ai là người tố cáo bị cáo?
- Những người đứng tố cáo bị cáo là Đại Phát cùng với vợ là Thế Hà và A Lịch Sơn Mai Triết”.
Vừa đọc tới tên này cả tòa đã nhao nhao bàn tán. Bác sĩ Mai Triết biến sắc mặt và run lẩy bẩy, đứng dậy nói:
- Thưa ông Chánh án tôi cực lực phản đối việc đó là sai với sự thật. Chắc ông cũng biết bị cáo là con rể tôi.
- Tòa yêu cầu ông hãy yên lặng. Ông phải sẵn sàng hy sinh cho nền cộng hòa. Ông hãy nghe đây.
Liền đó tòa mời Đại Phát ra làm nhân chứng và gã bên thuật lại đầu đuôi câu chuyện hắn đã từng giúp việc cho bác sĩ Mai Triết như thế nào, việc chủ hắn bị cầm tù rồi lại được phóng thích ra sao. Hắn khai tiếp rằng hắn đã tìm được một mớ tài liệu trong phòng giam bác sĩ tại ngục Bát Ty.
Nói đến đây hắn lấy mớ tài liệu ra trình tòa.
Đó là những mẩu giấy nhỏ bẩn thỉu trên có chữ viết bằng mồ hóng hòa lẫn với máu. Tài liệu ấy ghi rõ ràng nguyên nhân tại sao bác sĩ Mai Triết bị hạ ngục. Câu chuyện như thế này:
‘‘Một ngày nọ, có hai người khách tới mời bác sĩ tới khám bệnh, lúc đó bác sĩ đang là một lương y nổi danh tại Ba Lê. Họ mời bác sĩ lên xe ngựa về một ngồi nhà trơ vơ ở giữa đồng. Nơi đây bác sĩ thấy có hai bệnh nhân: một thiếu phụ còn trẻ đẹp lúc ấy đang bị loạn thần kinh. Bà ta kêu la không rứt tiếng và cứ nhắc đi nhắc lại câu:
“Cha tôi, chồng tôi và em tôi đâu”.
Bác sĩ cố gắng điều trị cho thiếu phụ nhưng chỉ hai hay ba ngày sau lần thăm bệnh lần đầu tiên, bà ta thở hơi cuối cùng. Người nữa là một thanh niên nông dân em của thiếu phụ kể trên. Anh ta bị thương nặng mà vẫn cố kể cho bác sĩ nghe câu chuyện sau đây:
‘‘Gia đình anh ta là gia nhân của hai người quý tộc (đã đến mời bác sĩ đi thăm bệnh), chồng của người chị bị làm khổ công quá lao Iực nên đã bỏ mình. Hầu tước, chủ nhân của họ, liền cưỡng bức người chị, cha anh ta chịu không nổi sự nhục nhả đã thọ bệnh đau tim mà chết. Anh ta quyết chí rửa hận cho gia đình nên đã thủ một thanh kiếm cũ tới đâm Hầu tước nhưng ông này tinh thông kiếm thuật hơn nên đánh anh ta tử thương. Bác sĩ Mai Triết không tài nào cứu nổi chàng thanh niên này. Anh ta chết, miệng vẫn nguyền rủa người đã hạ sát anh.’’
Bác sĩ quá ghê tởm trước hành vi vô cùng tàn nhẫn ấy nên đã viết thư phản kháng lên ông Bộ trưởng. Bác sĩ tìm biết được rằng tên của hai người quý tộc ấy là Y Vệ Minh. Thư gửi đi chưa được bao lâu thì bỗng có người mời ông đi thăm bệnh gấp. Một chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa, xe ấy đưa ông vào thẳng ngục Bát Ty. Thì ra Hầu tước đã đón bắt được bức thư và vận động lấy được một “sự vụ lệnh câu thúc thần thế” để bịt miệng kẻ muốn gây rối cho ông ta’’
Tài liệu kết thúc với những giòng chữ:
“Tôi, A Lịch Sơn, Mai Triết, tố cáo gia đình Y Vệ Minh và cả giòng giõi nhà ấy. Tôi tố cáo chúng với thượng đế và người trần”.
Hậu quả của tài liệu này thật là kinh khủng. Quần chúng dự phiên tòa này la ó rầm rĩ và đồng thanh đòi Đạt Anh phải dền mạng. Thôi thế là hết, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ trong 24 giờ chàng sẽ phải lên đoạn đầu đài!
Nàng Liễu Chi ngồi ngẩn người ra một lúc như người mất hồn rồi nàng chạy xổ tới chỗ chồng đứng, cha nàng cũng chạy theo. Lính để mặc cho hai người tới gần, Đạt Anh liền giang tay ôm lấy vợ mà nói:
- Thôi thế là vĩnh biệt em yêu dấu của anh. Chúng ta sẽ tái ngộ ở nơi mà những kẻ đau khổ được an nghỉ vĩnh viễn. - Đau lòng em lắm anh ơi! Thôi anh đừng nghĩ gì đến em nữa, anh hãy hôn con đi trước khi vĩnh biệt.
- Thôi được anh nhờ em hôn con hộ anh.
Nói rồi chàng liền quay sang bắt tay bố vợ. Trước sự biến chuyển không ngờ, ông lão đáng thương bị xúc cảm và kinh ngạc đến cực độ. Ông vừa định nói thì Đạt Anh đã gạt đi:
- Thưa ba, ba hãy an tâm, mong ba hãy tha thứ cho những hành động áp chế của gia đình con. Con xin đa tạ sự hy sinh của ba. Bây giờ con mới biết là ba đã biết quá khứ của gia đình con nhưng vì quá thương Liễu Chi nên ba đã cố nén lòng ác cảm đối với con. Cầu trời phù hộ cho ba!
Thế rồi chàng bị dẫn ra khỏi tòa. Nàng Liễu Chi quay lại nhìn cha rồi ngã gục dưới chân ông. Bỗng có một người đến vực nàng dậy: Đó là Cát Tôn, chàng nhẹ nhàng dìu nàng đứng lên, vẻ mặt hiên ngang, rồi dẫn nàng ra một chiếc xe ngựa. Bác sĩ Mai Triết và ông Lưu Kỳ đi bên cạnh chàng; cả hai người vì tuổi đã cao nên không đỡ nổi nàng Liễu Chi ra về.
Về tới nhà, Cát Tôn đỡ nàng Liễu Chi lên phòng riêng của nàng, đặt nàng lên giường rồi nói:
- Trước khi cáo lui, tôi xin phép được hôn nàng!
Dứt lời chàng cúi xuống đặt một cái hôn vô cùng âu yếm lên mặt nàng. Liễu Chi lúc ấy xanh xao lợt lạt. Quay ra cửa chàng còn khẽ hỏi bác sĩ Mai Triết:
- Không còn hy vọng gì nữa ư cụ?
- Thôi thế là hết. Tôi sẽ xin yết kiến ông Chánh án nhưng tôi biết chắc là chẳng còn hy vọng gì nữa!