← Quay lại trang sách

Chương 3 MỘT NGÀN LẺ MỘT CHAI LỌ

Như vậy là vào ngày 9 tháng hai, lúc thời tiết bắt đầu âm hơn, người khách kỳ lạ không biết từ nơi vô định nào đã đến làng Iping.

Ngày hôm sau, đúng lúc tuyết tan, hành lý của ông ta được chuyển đến. Có hai chiếc rương, một thùng sách bên trong chứa đầy những cuốn sách lớn, dày cui, có mấy cuốn bằng chữ viết tay không thể hiểu được. Có một tá hay nhiều hơn những cái rương, hộp và thùng chứa những vật được chèn chặt trong rơm. Và theo lão Hall thì dường như đó là những chai lọ bằng thủy tinh.

Người khách lạ, trùm kín từ đầu đến chân bằng nón, áo khoác, găng tay và băng, nôn nóng chạy ra đón chiếc xe ngựa của Fearenside, trong khi lão Hall đang đứng nói chuyện và chuẩn bị mang giúp đồ đạc vào. Lúc bước ra, người khách lạ không để ý đến con chó của Fearenside đang ngửi ngửi dưới chân lão Hall. Người khách lạ nói:

- Hãy mang những cái rương vào trong nhà đi chứ. Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi!

Nói xong, ông ta bước xuống những bậc thềm tiến đến sau xe ngựa và lấy tay sờ vào mấy cái rương nhỏ. Thoáng thấy người khách lạ, con chó của Fearenside liền xù lông lên, gầm gừ dữ tợn và liền nhảy vọt tới đớp thẳng vào tay ông ta. Ngay lập tức nó bị một cái đá lộn vòng về phía sau, nhưng nó quay ngoắt lại được và đớp thêm một miếng vào ống quần ông ta. Ngọn roi của Fearenside vút ra trúng con chó làm nó tru lên đau đớn rồi chui tọt vào dưới gầm xe. Tất cả sự việc xảy ra trong chớp mắt. Không ai bảo ai, mọi người đều kêu lên. Người khách lạ liếc nhanh chiếc găng tay bị rách, cúi nhìn xuống chân rồi quay lại và bước nhanh lên bậc cửa đi vào trong quán trọ. Người ta nghe tiếng ông ta đi dọc theo lối lên lầu và vào phòng ngủ.

- Đồ súc sinh! - Fearenside vừa rủa, vừa cầm roi bước xuống, trong khi con chó lấm lét ngước nhìn chủ qua mấy cái bánh xe.

- Ra đây! - Fearenside nói. - Tốt hơn hết mày nên ra đây mau!

Lão Hall vẫn đứng há hốc miệng:

- Ông ấy bị nó cắn đau đấy. - Lão Hall nói. - Để tôi lên phòng thăm xem ông ta có bị gì không?

Nói xong lão bước nhanh theo chân ông khách. Gặp bà Hall ở hành lang, lão ta nói.

- Con chó của người đánh xe chở hành lý cắn ông ấy!

Nói xong, lão đi thẳng lên cầu thang. Cánh cửa phòng của người lạ hé mở. Không cần gõ cửa, lão đẩy cửa bước vào với một tấm lòng đầy thiện ý.

Tấm màn cửa đã buông xuống làm cho căn phòng mờ mờ tối. Thoáng nhìn, lão Hall thấy một vật kỳ quặc, dường như đó là một cánh tay không có bàn tay giơ lên như đang vẫy về phía lão, và một khuôn mặt trắng bệch có ba lỗ đen to tướng nhưng không có hình thù gì nhất định. Ngay lúc đó, lão bị một cú tống mạnh dữ dội vào ngực và văng ngược trở lại. Cánh cửa đập mạnh ngay trước mũi lão và khóa ngay lại. Sự việc xảy ra quá nhanh đến độ lão không có thời gian để quan sát. Như một cái bóng đang vẫy, một cú đánh và một tiếng gì như một phát súng, rồi lão bị tống ra cái hành lang hẹp và tối mò này, hoang mang không biết mình đã nhìn thấy cái gì.

Vài phút sau, lão nhập vào một nhóm người vừa đến xúm quanh trước quán trọ ‘‘Xe và Ngựa”. Ở đó, Fearenside đang kể lại đầu đuôi câu chuyện đến lần thứ hai. Còn bà Hall thì phàn nàn rằng con chó của anh ta không có phận sự gì để cắn khách trọ của bà cả. Lão Huxter, người bán hàng tạp hóa bên kia đường đang hỏi thăm. Ông thợ rèn Sandy Wadgers thì lên giọng phán xử. Ngoài ra còn có đàn bà và trẻ con... tất cầ đang nhốn nháo bàn tán.

Lão Hall đứng ở bậc thềm, nhìn đám người đang bàn tán và lắng nghe. Lão không thể tin được những gì mình đã thấy trên cầu thang, và cũng không đủ lời lẽ để diễn tả nó.

- Ông ta nói không cần được giúp đỡ. - Lão Hall nói để trả lời câu hỏi của vợ. - Tốt hơn nên mang hành lý của ông ta vào đi.

- Nên khuyên ông ta phải đi tiêm ngừa chó dại ngay, nhất là nếu vết cắn đó bị nhiễm trùng. - Lão Huxter khuyên.

Một bà có vẻ quý phái trong đám đông lên tiếng:

- Theo tôi thì nên bắn chết con chó đó.

Bỗng nhiên con chó gầm gừ dữ dội.

- Hãy mau làm việc đi! Tôi muốn đồ đạc được đem vào nhanh hơn! - Từ sau cánh cửa, một giọng nói cất lên với vẻ giận dữ.

Rồi người khách lạ xuất hiện với chiếc cổ áo bẻ lên kín mít và vành nón sụp xuống tận mắt. Ông ta đã thay bộ quần áo và đôi găng tay khác.

Fearenside nói với vẻ ân hận:

- Ông có bị thương không? Tôi thành thật xin lỗi về chuyện con chó...

- Không có chỗ nào bị thương cả. - Người khách lạ nói. - Chẳng bị sây sứt gì đâu. Mang các đồ đạc này vào nhanh đi!

Theo sự chỉ dẫn của ông ta, chiếc thùng đầu tiên được khiêng thẳng vào phòng khách. Người khách lạ nôn nóng tháo tung nó ra và vứt rơm rạ lung tung, không thèm để ý gì đến tấm thảm trải sàn của bà chủ quán. Và từ trong thùng, ông ta bắt đầu lấy ra đủ những loại chai thủy tinh khác nhau: những cái chai nhỏ đủ hình dạng và đủ kích cỡ, những chai nhỏ lùn chứa chất bột, những cái chai cao thon chứa dung dịch màu và dung dịch trắng, những chai xanh có dán nhãn thuốc độc, những cái chai tròn có cổ thon nhỏ, những cái chai lớn bằng thủy tinh xanh lá cây, thủy tinh trắng, những cái chai có nút bằng thủy tinh dán nhãn bạc, những cái chai nút bần, chai nút cây, chai rượu vang, chai dầu olive cao cấp...

Ông ta xếp chúng thành hàng thành dãy trên mặt lò sưởi, trên chiếc bàn đặt bên cửa sổ, xung quanh nhà và trên kệ sách, nghĩa là đặt khắp nơi, khắp chỗ. Ngay cả hiệu thuốc ở Bramblehurst cũng không thể bày ra được một nửa số chai thủy tinh nhiều như thế. Thùng này tiếp theo rương kia chỉ toàn là chai. Ngoài chai ra, còn có thêm một số ống nghiệm và một cái cân được đóng gói rất cẩn thận.

Sau khi tự tay tháo gỡ các rương ra, người khách lạ liền đi đến bên cửa sổ và ngồi xuống bàn bắt đầu làm việc, chẳng hề để tâm mảy may đến rơm rác bừa bộn khắp sàn nhà, đến ngọn lửa đã tắt, đến rương sách vở bên ngoài, và cả những đồ đạc khác đang được đưa lên.

Khi bà Hall mang bữa ăn chiều lên, ông ta cũng không hay vì bị cuốn hút mải mê vào việc rót những giọt dung dịch từ các chai thủy tinh vào ống nghiệm. Cho đến tận lúc bà đã dọn dẹp xong cả đống rơm rác và đặt mạnh cái khay ăn lên bàn, ông ta mới hơi quay đầu lại nhìn và lập tức lại quay đi. Nhưng bà Hall đã kịp thấy ông ta đã gỡ mắt kính ra đặt trên bàn, và dường như bà thấy hai hốc mắt ông ta là hai cái lỗ dị thường. Người khách lạ vội vàng đeo kính lại, rồi mới quay mặt đối diện với bà. Bà Hall định than phiền về chuyện rơm rác trong phòng thì ông khách đã nói chặn trước:

- Tôi yêu cầu bà nên gõ cửa trước khi bước chân vào phòng! - Ông ta nói bằng giọng cáu bẳn khác thường.

- Dạ, tôi có gõ, nhưng hình như ông không nghe thấy!

- Có thể như vậy. Nhưng công việc nghiên cứu của tôi quá gấp và thật sự cần thiết, cho nên một sự xáo động nhỏ nhất như tiếng kẹt cửa cũng đủ làm tôi khó chịu. Vì vậy, tôi cần phải yêu cầu bà...

- Được thôi thưa ông. Nếu thấy cần, ông có thể khóa cửa lại bất cứ lúc nào.

- Phải đấy. - Người khách lạ nói.

- Thưa ông, còn đống rơm rác này, tôi xin được phép thưa cùng ông...

- Bà đừng lo về chuyện này. Nếu chuyện rơm rác có làm phiền bà thì xin bà cứ việc ghi thêm vào hóa đơn thanh toán tiền. - Ông ta nói lầm bầm như đang nguyền rủa bà Hall vậy.

Ông ta đứng đó trông rất kỳ lạ, giận dữ và nóng nảy, một tay cầm chai, một tay cầm ống nghiệm, đến nỗi làm cho bà Hall phải hoảng hốt. Nhưng bà vốn là một phụ nữ mạnh mẽ và cương quyết.

- Nếu vậy, ông định trả bao nhiêu?

- Một siling. Ghi vào một siling. Một siling là đủ rồi chứ?

- Vậy là khá nhiều ạ, dĩ nhiên nếu ông bằng lòng... - Bà Hall nói và cúi xuống lượm chiếc khăn trải lên bàn.

Ông khách lạ quay lưng lại phía bà Hall và ngồi xuống ghế, cái cổ áo choàng vẫn dựng đứng lên.

Suốt buổi chiều, ông ta khóa kín cửa phòng lại và làm việc trong im lặng. Nhưng có một lần người ta nghe có tiếng xô động mạnh trong phòng. Hình nuư có tiếng đập bàn và tiếng chai lọ va chạm với nhau và tiếng mảnh chai bể rơi loảng xoảng, sau đó có tiếng bước chân đi nhanh trong phòng. Sợ có chuyện gì xảy ra, bà Hall vội lên đến bên cửa, nhưng không dám gõ mà chỉ im lặng đứng lắng nghe.

- Ta không thể nào tiếp tục được nữa! - Người khách lạ lảm nhảm như mê sảng. Không thể nào tiếp tục được! Ba trăm ngàn, bốn trăm ngàn! Một con số lớn vô cùng. Bị lừa rồi! Ta phải trả giá bằng cả cuộc đời!... Kiên nhẫn! Kiên nhẫn mãi! Thật quá ư là ngu ngốc!

Dưới nhà có tiếng gót giày bước vào quán, bà Hall không thể rình nghe thêm nên vội vã bỏ đi để mặc cho ông khách nói lảm nhảm một mình. Lúc bà trở lại, căn phòng đã trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng lịch kịch mơ hồ của chiếc ghế ngồi, và tiếng leng keng của các chai lọ thỉnh thoảng phát ra. Cơn giận đã trôi qua. Người khách lạ tiếp tục làm việc.

Đến lúc mang trà vào cho ông ta, bà Hall thấy có một đống mảnh thủy tinh bể trong góc phòng dưới chiếc gương lõm và một vệt vàng vừa được lau chùi sơ sài. Bà liền lưu ý đến vệt vàng ấy.

- Cứ ghi vào hóa đơn tính tiền. - Người khách lạ nói nhanh. - Đừng làm phiền tôi nữa. Nếu có hư hại gì xin bà cứ ghi vào hóa đơn tính tiền, tôi sẽ trả. - Và ông ta đánh dấu vào một quyển vở để trước mặt.

Chiều tối hôm ấy, ở một quán bia nhỏ bên sườn đồi Iping, Fearenside nói với một giọng bí mật:

- Này, tôi sẽ kể cho các ông nghe một chuyện này nhé!

- Chuyện gì vậy? - Teddy Henfrey nói.

- Con chó của tôi vừa cắn thằng cha mà ông vừa nói đấy mà. Này... hắn ta là người da đen đấy! Ít nhất thì cũng là ở chân tay. Tôi đã nhìn thấy rõ qua chỗ rách ở ống quần và găng tay. Đen sì! Đen như cái nón nỉ của tôi đây này.

- Lạy chúa! - Henfrey nói. - Lại thêm một trường hợp lạ lùng nữa. Này, mũi của hắn ta đỏ nhợt như bôi sơn vậy.

- Đúng thế đấy! - Fearenside nói thêm - Tôi cũng thấy vậy. Theo tôi hắn ta là một loại người lai có da vằn vện. Chỗ này đen, chỗ kia trắng. Trước đây tôi đã nghe nói về một trường hợp như vậy. Đó là trường hợp thông thường ở loài ngựa, và hắn ta lấy làm xấu hổ về điều này.