← Quay lại trang sách

Chương 11 NGƯỜI VÔ HÌNH NỔI GIẬN

Khi trong phòng khách đang diễn ra những sự việc như đã kể, cũng là lúc ông Huxter đang theo dõi Thomas Marvel đứng dựa lưng vào cổng mà hút thuốc. Cách đó không quá mười bộ, lão Hall và Teddy Henfrey đang tranh luận loanh quanh chẳng đâu vào đâu về một đề tài thời sự ở làng Iping.

Đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm ở phòng của người khách lạ và tiếng thét thất thanh vong ra. Rồi lại yên lặng.

Lão Hall cùng Teddy ngạc nhiên, cùng tiến đến bên cửa phòng của khách lạ với vẻ mặt căng thẳng.

- Có chuyện gì đó không ổn? - Lão Hall nói và Teddy Henfrey gật đầu đồng ý. Họ chợt ngửi thấy mùi hóa chất khó chịu. Rồi có tiếng trao đổi thì thầm rất nhanh bằng một giọng nén lại.

Lão Hall gõ cửa và hỏi vọng vào:

- Các ông có việc gì không hả?

Tiếng nói chuyện đột ngột im lặng một lúc, sau đó cuộc nói chuyện được tiếp tục nhưng chỉ thì thào thoáng qua. Rồi một giọng thất thanh kêu lên: “Đừng! Đừng, ông không được làm vậy!”. Rồi vang lên tiếng bước chân di chuyển, tiếng xô ghế và tiếng giằng co một lát. Lại im lặng.

Bà Henfrey kêu lên:

- Có chuyện gì vậy nhỉ?

Lão Hall cao giọng hỏi lại:

- Các ông có việc gì không?

Tiếng ông mục sư trả lời nghe giật giọng thật kỳ lạ:

- Không sa...o … đâu. Để... mặc... chúng tôi.

- Thật quái lạ! - Teddy Henfrey kêu.

- Kỳ lạ quá! - Lão Hall phụ họa.

- Sao lại họ lại bảo mình đừng có chen vào nhỉ. - Teddy Henfrey thắc mắc.

- Lại có tiếng hắt hơi nữa chứ.

Họ vẫn đứng lắng nghe trước cửa phòng. Tiếng trò chuyện trong ấy vẫn gấp gáp và cố nén giọng cho nhỏ lại. Tiếng mục sư Bunting cao giọng:

- Tôi chịu. Tôi đã nói với ông là tôi không thể...

- Như vậy là sao hả? - Teddy hỏi.

Tiếng mục sư Bunting bên trong:

- Thật là nhục nhã.

Lão Hall nhắc lại:

- Nhục nhã quá! Tôi nghe rất rõ từng lời đấy.

- Ai đang nói vậy? - Henfrey hỏi.

- Chắc là ông Cuss. Ông có nghe được thêm gì không hả?

Im lặng. Bên trong có tiếng sột soạt không rõ và khó hiểu. Lão Hall bảo:

- Hình như tiếng tung vải trải bàn ấy.

Bà Hall xuất hiện sau quầy. Lão Hall vội ra dấu cho bà im lặng và bước ra ngoài. Những bà Hall không hiểu ý chồng nên phản đối.

- Ông đứng nghe lỏm gì vậy Hall? Bộ không có gì tốt hơn để làm sao?

Lão Hall ra hiệu để giải thích, nhưng bà Hall vẫn cố tình làm ra vẻ không hiểu. Thế là lão Hall cùng ông Teddy Henfrey đành phải bước lại quầy rượu, khoa chân múa tay giảng giải cho bà nghe. Bà Hall cho là chuyện tào lao, có thể là họ xê dịch bàn ghế đấy thôi. Lão Hall cãi lại:

- Nhưng tôi nghe nói rõ ràng: “Thật là nhục nhã quá!”

- Tôi cũng nghe vậy nữa, bà Hall ạ. - Teddy Henfrey thêm vào.

Bà Hall định lên tiếng, thì ông Teddy Henfrey vội ra hiệu phải im lặng ngay!

- Có phải tiếng cửa sổ mở ra không?

- Cửa sổ nào? - Bà Hall hỏi.

- Cửa sổ phòng khách. - Henfrey đáp.

Mọi người lại dỏng tai nghe ngóng. Bà Hall ngó qua cửa sổ nhìn về phía nhà ông Huxter. Bỗng thấy cửa nhà ông ta bật mở, Huxter xuất hiện, lao ra đường và hét lên.

- Kẻ trộm! Đứng lại!

Thế rồi ông ấy chạy vụt qua khung cửa.

Lão Hall, Teddy Henfrey và những người có mặt trong quán cùng chạy ùa ra. Họ kịp nhìn thấy một người đang chạy vòng vèo về phía hướng đồi và ông Huxter nhảy dựng, té đập mặt xuống đường. Dưới đường phố người ta đứng ngơ ngác nhìn hoặc chạy về phía họ. Ông Teddy dừng lại và nhận thấy ông Huxter nằm bất tỉnh. Lão Hall và hai người giúp việc nữa cùng kêu toáng lên và lao đến khúc ngoặc, thì thấy Thomas Marvel đang lẩn vào phía góc tường nhà thờ. Họ cùng chợt nảy ra một ý nghĩ phi lý rằng đó chính là người vô hình đã hiện hình trở lại. Họ vội vàng băng qua con đường tắt để đuổi theo. Nhưng mới chạy thêm khoảng mười bước, lão Hall bỗng kêu lên kinh ngạc và nhảy dựng lên, ngã quật sang bên đường, va phải một người giúp việc, đè giúi anh ta cùng té theo. Lão bị té giống hệt như một cầu thủ đá bóng bị đối thủ đốn ngã trên sân cỏ. Người giúp việc còn lại vẫn mải miết đuổi tiếp, nhưng cũng bị vật gì đó ngáng chân té y hệt như trường hợp của ông Huxter. Sau đó, người giúp việc cùng té với lão Hall lóp ngóp bò dậy được thì bị ngay một cú đấm ngã lộn cổ sang phía bên kia đường.

Lúc ấy, đám đông đuổi theo cũng vừa đến nơi. Đến trước nhất là anh bán dừa, một người to lớn khỏe mạnh mặc áo xanh bó sát mình. Anh ta còn đang ngạc nhiên vì thấy con đường vắng tanh, chỉ có ba người nằm té thật kỳ lạ, thì chính anh ta cũng bị một cái gì giáng vào mắt cá chân, té lăn lông lốc.

Người chạy sau anh ta cũng bị ngã sóng soài theo. Cả hai người gượng quỳ gối lên, liền bị đá ngã giúi xuống trong tiếng hỗn loạn của đám đông.

Trở lại lúc lão Hall và ông Henfrey chạy ra khỏi quán. Bà Hall vốn có kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này nên bà vẫn ở lại quán. Bỗng nhiên bà thấy cửa phòng khách mở ra, rồi ông Cuss lao như bay xuống bậc cửa về hướng góc đường và hét lên:

- Bắt lấy nó! Đừng để hắn quẳng cái gói đó đi! Hắn còn cầm gói đồ vật thì còn có thể thấy hắn!

Ông Cuss không hề biết cái gói đó đã được trao cho Thomas Marvel ở dưới cửa số rồi. Mặt ông tỏ vẻ giận dữ và cương quyết, nhưng quần áo của ông chỉ còn là một thứ giẻ rách tả tơi.

- Bắt lấy hắn! Hắn đã lột hết áo quần của tôi và lễ phục của ông mục sư rồi.

Ông Cuss vượt qua Teddy và chạy đến chỗ đám đông ồn ào. Bất chợt chân ông bị mất thăng bằng và ngã sóng soài. Ông thét lên và vùng dậy, nhưng lại bị một cái đấm khác làm ngã lộn trở lại. Ông chợt nhận ra không phải mình đang bị cuốn vào một cuộc đuổi bắt mà là một cuộc tháo chạy cuống cuồng. Tất cả mọi người đang chạy ngược trở về làng, chỉ còn trơ lại một mình ông Huxter vẫn còn nằm lại trên đường.

Ông Cuss cố gắng chạy về đến cửa quán trọ thì nghe thấy sau lưng một tiếng thét lên giận dữ của người vô hình giữa đám đông hỗn loạn xung quanh. Có người bị tát vào mặt. Có người bỗng nhiên bị một quả đấm đau đớn.

Ông Cuss lao trở vào phòng khách.

- Hắn đang quay trở lại đấy, ông Bunting! Cẩn thận một chút, hãy trốn đi mau! Hắn phát, điên rồi.

Nghe vậy, mục sư Bunting đang đứng bên cửa sổ, vội kéo tấm thảm trải sàn và một tờ tạp chí che mình.

- Ai trở lại hả? - Bunting sợ hãi hỏi lại.

- Người vô hình! Hắn đang đánh đấm mọi người như điên cuồng!

Nói xong, ông ta liền vọt chạy ra sân.

- Ối, Lạy chúa!

Mục sư Bunting kêu lên, lưỡng lự không biết xử trí ra sao vì cả hai mối đe dọa đều kinh khủng cả. Nhưng vừa nghe thấy tiếng đánh đấm trên lối vào quán, ông ta không còn đắn đo gì nữa, quýnh quáng chỉnh lại bộ trang phục tạm bợ, rồi trườn theo cửa sổ, vắt chân lên cố chạy thẳng về nhà.

Thật khó mà kể lại quang cảnh hỗn loạn ở làng Iping khi người vô hình quay trở lại điên cuồng đánh đấm và phá phách. Thật ra, ý định đầu tiên của người vô hình chỉ đơn giản là muốn quay về để bảo vệ Marvel lấy quần áo và mấy quyển vở ghi chép. Nhưng Thomas Marvel đã để lộ hành tung nên hắn đành phải can thiệp vào.

Tuy vốn là người biết kiềm chế, nhưng lúc này hắn bỗng nổi giận phá phách và đánh dấm một cách điên cuồng.

Các con đường trong làng đều trở nên hoang vắng. Nhà nhà đều đóng cửa, người người tranh nhau tìm chỗ ẩn nấp cho mình. Khắp mọi nơi chỉ nghe tiếng đóng cửa,cài then và những đôi mắt len lén nhìn qua cửa sổ.

Người vô hình đã đập tan hoang không còn một cánh cửa sổ ở quán“Xe và Ngựa”, rồi ném đá vào cửa sổ phòng khách của bà Gibbins. Đường dây điện báo đi Adderdean đã bị hắn cắt đứt. Cuối cùng, cũng như lúc xuất hiện, hắn biến mất không để lại một chút dấu vết nào. Từ đó, ở làng Iping không bao giờ người ta thấy hay nghe nói về hắn nữa. Hắn đã biến mất hẳn.