← Quay lại trang sách

Chương 10 NHỮNG SỰ VIỆC XẢY RA TRONG QUÁN TRỌ

Bây giờ để biết rõ trong quán trọ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cần nhìn lại vào lúc Thomas Marvel xuất hiện trong tầm quan sát của ông Huxter khi đang nhìn qua cửa sổ. Đúng lúc đó, bác sĩ Cuss và mục sư Bunting đang ở trong phòng của người khách lạ, họ đàng cẩn thận điều tra những việc lạ lùng xảy ra lúc ban sáng. Được sự đồng ý của lão Hall, họ khám xét thật kỹ lưỡng đồ đạc của người vô hình. Jaffers đã hồi phục lại phần nào sau khi bị té và đã được bạn bè đưa về nhà chăm sóc. Bộ quần áo của người khách lạ vứt bừa bãi đã được bà Hall dọn dẹp ngăn nắp. Trên chiếc bàn đặt bên cửa sổ nơi làm việc của người khách lạ, đập ngay vào mắt bác sĩ Cuss là ba cuốn vở dày, có dán nhãn ghi “Nhật ký”.

- Nhật ký hả! - Ông Cuss nói. - Dù sao chăng nữa chúng ta cũng sẽ biết được ít nhiều về chuyện này.

Mục sư Bunting đến bên, đứng chống tay lên bàn. Ông Cuss ngồi xuống, lấy một quyển vở kê lên hai quyển vở kia và bắt đầu mở trang đầu tiên.

- Hừm, nhật ký gì lạ vậy! Chẳng thấy ghi tên tuổi gì ở trang đầu cả. Chà!... Toàn là các ký hiệu và những hình vẽ khó hiểu nữa!

Mục sư Bunting đứng nhìn qua vai ông Cuss. Ông ta lật sang trang khác với vẻ mặt thất vọng:

- Ông bạn thân mến ơi! Toàn là ký hiệu và hình vẽ cả.

- Không có biểu đồ? Không có một lời minh họa nào cả.

- Đây, ông tự xem đi. Một số công thức toán học với một ít chữ như tiếng Nga và một số chữ Hy Lạp. Đối với tiếng Hy Lạp, tôi cho rằng ông...

Mục sư Bunting lấy cặp kính ra lau và đột nhiên cảm thấy lúng túng vì thật ra ông không còn nhớ một chữ Hy Lạp nào cả. Ông ậm ừ:

- À, phải... chữ Hy Lạp, có thể có được manh mốì đây.

- Tôi sẽ chỉ cho ông một chỗ...

- Tôi muốn xem lướt qua tập đầu tiên đã. - Mục sư Bunting vẫn tiếp tục lau kính, nói. - Để có một nhận định bao quát đã, rồi sau đó chúng ta sẽ tìm ra manh mối.

Mục sư hắng giọng, đặt cặp kính xuống, rồi lại hắng giọng, hy vọng có chuyện gì xảy ra để tìm cách lờ đi. Rồi ông ta uể oải đón lấy quyển vở trong tay ông Cuss, thì bỗng có chuyện gì đó xảy ra thật.

Cánh cửa đột ngột mở ra.

Cả hai người đều ngẩng lên và thấy một khuôn mặt đỏ đội chiếc nón lụa nhàu nát. Khuôn mặt ấy nhìn chằm chằm và hỏi:

- Có phải ông Hall không ạ?

- Không. - Cả hai cùng trả lời.

Mục sư Bunting nói thêm:

- Qua bên kia kìa, ông bạn ạ.

Bác sĩ Cuss khó chịu nói:

- Nhớ đóng cửa giùm nhé!.

- Được rồi. - Có tiếng nói nhỏ, giọng khàn khàn, nghe dường như lạ hơn tiếng nói trước đấy. Sau đó tiếng nói lại vẫn là giọng cũ.

- Phải rồi, các ông nói đúng. - Người lạ nói, rồi biến mất và cánh cửa khép lại.

- Hôm nay thần kinh tôi rệu rạo quá! - Ông Cuss nói. - Cái kiểu mở cửa như vậy làm tôi phải nhảy dựng cả lên...

Mục sư Bunting mỉm cười, ra vẻ dường như lúc nãy ông không giật mình vậy. Ông ra hiệu:

- Nào những quyển vở này...

- Đợi một chút đã! - Ông Cuss nói và bước ra khóa cửa lại. - Bây giờ chúng ta có thể yên tâm không sợ bị ai đột nhập nữa.

Có ai đó hắt hơi khi ông Cuss khóa cửa.

Mục sư Bunting kéo ghế lại ngồi gần ông Cuss nói:

- Có một điều không thể bàn cãi được là trong suốt mấy ngày qua, đã có những hiện tượng rất lạ lùng xảy ra ở làng Iping này. Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể tin vào câu chuyện tàng hình được.

- Khó tin thật. - Ông Cuss nói - Nhưng sự thật là tôi đã chứng kiến, và chắc chắn là tôi đã nhìn thấu vào trong ống tay áo của hắn.

- Nhưng ông có chắc chắn là mình đã thấy rõ không? Giả sử có một cái gương chẳng hạn, người ta có thế tạo ra ảo giác ấy rất dễ dàng. Tôi không biết ông đã từng thấy một nhà ảo thuật tài ba chưa...

- Thôi, tôi không muốn tranh cãi nữa. - Ông Cuss nói. - Bây giờ chúng ta hãy xem xét những quyển vở này. Ồ, tôi cho rằng đây chính là những chữ cái Hy Lạp! Chắc chắn là chữ Hy Lạp.

Ông ta chỉ vào một chỗ giữa trang vở. Mục sư Bunting ghé sát mắt nhìn làm ra vẻ đôi kính khó thấy quá. Bỗng nhiên ông nhận thấy có một cảm giác lạ ở đằng sau gáy, ông cố gắng ngóc đầu dậy, nhưng không cử động được. Có một bàn tay cứng rắn, nặng nề ấn mạnh đầu ông đến nỗi trán dính xuống bàn.

Một giọng nói thì thầm:

- Đừng có động đậy! Nếu không ta sẽ đập vỡ sọ cả hai người đấy!

Mục sư Bunting ngước nhìn vào mặt của ông Cuss kể bên, và người nọ nhìn thấy vẻ kinh hoàng của chính mình phản ánh trên gương mặt của người kia.

Giọng nói lên tiếng:

- Xin lỗi đã quá tay với các ông, nhưng sự thể phải như vậy. Các ông có biết như vậy là tọc mạch vào những bản ghi chép riêng của một nhà nghiên cứu chứ?

Hai cái trán của ông Cuss và mục sư Bunting bị giập vào bàn cùng một lúc và hai hàm răng đều va nhau lập cập.

- Các ông không biết làm như vậy là xâm nhập vào phòng riêng của một người đang gặp chuyện không may hay sao?

Sự de dọa lại lập lại.

- Họ để quần áo của ta ở đâu?

- Hãy nghe đây! - Giọng nói lại cất lên - Các cửa sổ đều đóng chặt và ta đã cầm chìa khóa cửa phòng. Ta là một người đàn ông khá mạnh khỏe và có sẵn que cời than, đó là chưa kể ta là người vô hình. Rõ ràng ta có thể giết chết cả hai ông một cách thật dễ dàng nếu ta muốn, các ông hiểu không? Tốt lắm! Vậy thì ta tha cho nhưng phải hứa làm theo mọi lời yêu cầu của ta, rõ chưa?

Mục sư và bác sĩ đưa mắt nhìn nhau.

- Đồng ý.

Mục sư Bunting lên tiếng và bác sĩ cũng lặp lại. Rồi sức ép đè lên cổ họ được nới ra. Cả hai ngồi dậy, mặt hai ngưòi đỏ rần và họ lắc đầu.

Người vô hình nói như ra lệnh:

- Xin hai ông vui lòng ngồi yên tại chỗ. Que cời than đầy các ông có thấy không?

Họ thấy cái que cời than vung vẩy trong không khí, đụng cả vào mũi của mục sư Bunting.

Sau khi gí que cời than vào sát tận mũi hai vị khách. Người vô hình nói:

- Khi bước vào trong phòng, ta hy vọng sẽ không phải dùng đến que sắt này. Ta chỉ cần tìm những quyển vở và bộ quần áo của ta. Bộ quần áo của ta đâu rồi? Không! Không được đứng lên. Ta sẽ tự tìm thấy nó. Ngay lúc này, dù cho thời tiết đủ ấm áp để ta ở trần nhưng đêm đến sẽ rất lạnh. Ta cần có quần áo và cả ba quyển vở kia nữa.