← Quay lại trang sách

Chương 15 TRONG QUÁN JOLLY CRICKETERS

Jolly Cricketers là một quán rượu nằm ngay dưới chân đồi. Ông chủ quán mập mạp hồng hào tì tay lên quầy rượu và nói chuyện với một người đánh xe có vẻ xanh xao. Trong khi đó, một người khách râu đen, mặc đồ xám đang vừa ăn uống, vừa nói chuyện bằng giọng Mỹ với một viên cảnh sát đã hết ca trực.

- Có tiếng ồn ào ngoài phố, chắc có chuyện gì rồi! - Người đánh xe nói và cố nhìn lên đồi qua tấm màn che cửa sổ. - Có người nào đó chạy vội ở bên ngoài.

- Hình như bên ngoài có đám cháy. - Ông chủ quán lên tiếng.

Bỗng có tiếng bước chân nặng nề đến gần và cánh cửa quán bật mở. Thomas Marvel đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, chiếc nón lụa rách nát đã rơi đâu mất. Với vẻ nhếch nhác ấy, lão ào vào trong quán và cố gắng đóng cửa lại. Nhưng cánh cửa được một sợi dây chằng giữ lại nửa chừng.

Thomas Marvel kêu lên giọng lạc đi vì khủng khiếp:

- Hắn đang đến đó! Người vô hình đuổi theo tôi! Chúa ơi! Cứu tôi! Cứu tôi với!

- Đóng hết các cửa lại! - Viên cảnh sát quát lên. - Ai đến? Làm gì mà ầm ĩ lên như vậy?

Nói xong, anh ta đến bên cửa, nới sợi dây chằng ra, đóng ập cửa và cài then lại. Còn người có hàm râu rậm cũng phụ đóng các cánh cửa khác lại.

Có tiếng gõ cửa gấp gáp và tiếng gọi bên ngoài:

- Ai đấy? - Viên cảnh sát thét lên hỏi.

Không có tiếng trả lời. Thomas Marvel co rúm người lại kêu lên:

- Hãy để tôi trốn vào trong. Hãy nhốt tôi lại ở đâu đó. Hắn đang đuổi theo tôi. Hắn dọa giết tôi và nhất định sẽ làm cho bằng được.

- Ở đây, ông cứ yên tâm - Người khách có râu nói. - Có chuyện gì vậy?

- Để cho tôi trốn mà. - Marvel nói và la to khi có một cú tông bất ngờ làm cánh cửa rung rinh. Tiếp theo cú đập cửa đó là tiếng gõ vội vã và tiếng la hét ở bên ngoài.

- Ê! - Viên cảnh sát kêu lên. - Ai đó?

- Hắn sẽ giết tôi! - Marvel gào thật to với giọng van nài. - Hắn đang có dao hay một cái gì đại loại như thế. Đừng mở cửa. Làm ơn đừng mở cửa. Cho tôi trốn vào đâu bây giờ?.

- Đây, ông nấp vào đây. - Ông chủ quán nói và mở nắp quầy rượu lên.

Thomas Marvel chui tọt vào dưới quầy rượu, trong khi bên ngoài những tiếng gọi mở cửa lại vang lên. Ông chủ quán đã cho Marvel trốn vào một ngăn trong quầy.

- Hắn là người vô hình hả? - Người khách có râu hỏi, một tay để sau lưng. - Tôi đoán đã đến lúc chúng ta đối mặt với hắn.

Cửa sổ của quán bỗng nhiên bị vỡ tung, trên đường đầy tiếng la hét và tiếng chân rầm rập. Viên cảnh sát leo lên băng ghế dài nhìn đăm đăm ra xem ai ở ngoài cửa. Xong, ông ta bước xuống và nhíu mày, nói:

- Đúng là người vô hình rồi!

Ông chủ quán sau khi giấu kín Thomas Marvel, bèn trở ra nhìn cánh cửa sổ vỡ nát và đến gần hai người kia.

Tất cả bỗng nhiên im lặng. Viên cảnh sát lưỡng lự tiến về phía cửa và nói:

- Phải chi tôi mang cây dùi cui theo! Bây giờ nếu mở cửa, hắn sẽ vào nhà mà chẳng có gì ngăn lại được.

- Đừng có sốt ruột về cái cửa đó quá vậy! - Người đánh xe nói với vẻ lo lắng.

- Cứ kéo then cài cửa ra. - Người khách râu đen nói và rút ra một khẩu súng ngắn. - Và nếu hắn vào thì...

- Không được làm thế! - Viên cảnh sát ngăn lại nói. - Như vậy là giết người đấy!

- Hãy an tâm, tôi biết mình đang sống ở đâu mà! - Người khách râu đen nói. - Tôi chỉ bắn vào chân hắn thôi. Cứ rút then cài cửa ra đi.

- Đừng chĩa súng sau lưng tôi nhé! - Ông chủ quán nói và ngóng cổ nhìn lên bức màn che cửa.

- Tốt lắm! - Người khách râu đen nói.

Rồi lăm lăm khẩu súng trong tay, người khách râu đen cúi khom mình xuống đến cạnh cánh cửa, rút then mở cửa ra. Chủ quán, người đánh xe và viên cảnh sát đều chăm chú nhìn về phía đó.

Người khách râu đen đứng nép vào một bên cánh cửa đã rút then, súng giấu sau lưng, giọng bình tĩnh nói:

- Vào đi!

Nhưng không một ai bước vào cả, cánh cửa vẫn đóng.

Năm phút trôi qua. Bổng... cánh cửa hé mở. Mọi người nín thở nhìn, hóa ra chỉ là một người đánh xe khác thận trọng bước vào. Mọi người vẫn đứng chờ.

Bộ mặt lo lắng của Thomas Marvel ló ra sau cánh cửa quầy rượu. Lão hỏi:

- Các cánh cửa của quán đã đóng hết chưa? Hắn đang đi quanh nhà để rình mò đấy. Hắn tinh ranh và xảo quyệt như một con quỷ vậy.

- Trời ơi! - Ông chủ quán to béo kêu lên. - Còn cái cửa sau nữa! Hãy xem lại cửa sau!

Ông ta nhìn quanh một cách bất lực. Cánh cửa quầy rượu liền đóng sập lại và người ta nghe tiếng ổ khóa xoay.

Ông chủ quán phóng ra khỏi quầy rượu.

Một lúc sau, ông ta quay lại, tay cầm một con dao chặt thịt lớn.

- Cửa sau đã bị mở! - Ông ta nói và chiếc cằm nung núc thịt xệ xuống.

- Có lẽ hắn đã lọt vào trong nhà bếp rồi! - Người đánh xe thứ nhất lên tiếng.

- Hắn không ở trong nhà bếp đâu! - Ông chủ quán nói. - Có hai người đàn bà ở đấy. Tôi đã dùng con dao phay này băm nát trong ấy rồi. Hai người này bảo không có gì đáng để ý cả.

- Vậy ông đã đóng cửa sau lại chưa? - Người đánh xe thứ nhất hỏi.

- Tôi đã khóa rồi.

Người khách râu đen cất cây súng ngắn vào chỗ cũ. Và ngay lúc ấy, chiếc nắp quầy rượu bỗng bật tung, chiếc chốt cửa kêu lách cách và bật rơi xuống nghe thật khủng khiếp, cánh cửa trong quầy rượu đã bị mở. Họ nghe tiếng Thomas Marvel rú lên như một con vật bị bắt. Ngay tức khắc, mọi người nhảy ào vào quầy rượu để cứu lão. Khẩu súng ngắn của người khách râu đen nổ giòn làm tấm kính ở sau quầy rượu rung lên, rơi xuống vỡ tan tành.

Khi vào được sau quầy rượu, ông chủ quán thấy Thomas Marvel đang gập người xuống một cách kỳ lạ và đang giãy giụa về phía cửa ăn thông sang bếp. Cánh cửa bật ra và Marvel bị lôi vào nhà bếp. Có tiếng rú lên và tiếng soong chảo khua loảng xoảng. Thomas Marvel rũ đầu xuống và bị kéo lê về phía cửa sau đã mở.

Viên cảnh sát cố vượt qua ông chủ quán, cùng một người đánh xe nữa lao vào. Viên cảnh sát tóm được một cánh tay vô hình đang lôi cổ áo của Marvel, nhưng anh ta liền bị đấm vào mặt và loạng choạng lùi lại. Cánh cửa mở ra và lão Marvel cố gắng ẩn mình sau nó. Tiếp đó, người đánh xe bỗng nắm được một vật gì đó. Anh ta la lên:

- Tôi tóm được hắn rồi!

- Hắn đây nè! - Ông chủ quán la lên.

Lão Marvel được buông ra đột ngột, rơi xuống đất, bèn nhoài người và cố gắng bò qua chân những người đang ấu đả để tìm đường tẩu thoát. Cuộc chiến mò mẫm diễn ra ngay trên ngưỡng cửa. Mãi đến lúc này, lần đầu tiên người ta mới nghe thấy tiếng người vô hình thét lên đột ngột vì bị viên cảnh sát dẫm lên chân. Rồi hắn gào thét điên cuồng và nắm đấm của hắn lại vung lên lia lịa. Người đánh xe đột nhiên cúi người xuống rồi gập đôi lại vì bị một cú đá thật mạnh vào bụng dưới. Cánh cửa từ nhà bếp đi vào phòng ăn đóng sầm lại để che cho Thomas Marvel lẩn trốn. Mọi người nhận ra mình đang tóm bắt và đánh lộn vào một khoảng trống không.

- Hắn đâu mất rồi? Thoát ra ngoài rồi hả? - Người khách râu đen hỏi.

- Phía này. - Viên cảnh sát bước vào và dừng lại chỉ.

Một miếng ngói rít lên bay sượt qua đầu anh ta, rồi vỡ tan tành giữa đám chai lọ trên bàn trong nhà bếp.

Nòng súng thép loáng lên phía trên vai viên cảnh sát và năm viên đạn nối tiếp nhau bắn về hướng miếng ngói vừa phóng ra. Khi bắn, người khách râu đen lia tay quét thành một vòng cung ngang để những viên đạn tỏa ra theo hình rẻ quạt.

Tiếp theo là im lặng. Người khách râu đen nói:

- Ai đi tìm một chiếc đèn pin đi. Chúng ta thử kiếm xem xác hắn ơ đâu.