← Quay lại trang sách

Chương 16 NGƯỜI KHÁCH CỦA BÁC SĨ KEMP

Bác sĩ Kemp đang mải mê ghi chép trong phòng làm việc cho đến khi những tiếng súng vọng đến làm ông giật mình. Đoàng, đoàng, đoàng... tiếng súng phát ra liên tục.

- Chà, - bác sĩ Kemp chặc lưỡi, đưa cây bút lên miệng cắn và lắng nghe. - Không biết ai nổ súng ở Burdock này nhỉ? Họ đang làm gì vậy?

Ông ta bước lại cửa sổ, đẩy nó lên và chồm mình ra ngoài nhìn xuống thị trấn.

- Hình như có một đám đông đang tụ tập bên cạnh quán Cricketers. - Ông lẩm bẩm và tiếp tục quan sát.

Rồi đôi mắt ông chậm chạp lướt về thị trấn, xa hơn đến chỗ bến cảng rực rỡ ánh đèn. Trăng thượng tuần treo lơ lửng trên sườn đồi phía tây và các vì sao chiếu sáng rực rỡ.

Suốt thời gian đó, tư tưởng ông đi sâu vào sự suy đoán xa xôi về điều kiện xã hội trong tương lai và cuối cùng nó tự tan biến vào dòng thời gian. Kemp đánh thức mình bằng tiếng thở dài, ông kéo cửa sổ xuống lại và trở lại bàn viết.

Khoảng một giờ sau, tiếng chuông ngoài cửa bỗng reo vang. Kể từ khi nghe tiếng súng nổ đến giờ ông mới ngưng viết để nghĩ một chút. Ông ta ngồi lắng nghe tiếng người giúp việc mở cửa và chờ tiếng chân cô ta bước lên cầu thang, nhưng vẫn không thấy.

- Sao vậy hả? - Bác sĩ Kemp thắc mắc.

Ông ta cố gắng tiếp tục công việc nhưng không được, bèn đứng dậy, rời phòng làm việc xuống nhà, rung chuông và gọi người giúp việc khi cô ta xuất hiện trong phòng khách bên dưới. Ông hỏi với xuống:

- Có thư phải không?

- Dạ, không biết có ai bấm chuông, nhưng khi mở cửa ra thì tôi không thấy người nào cả. - Cô ta trả lời.

- Thế là đêm nay mình không được yên. - Ông nhủ thầm và bực bội trở lại phòng làm việc với một vẻ kiên quyết.

Lát sau ông đã bị cuốn hút vào công việc. Không khí chung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và tiếng viết di chuyển trên giấy.

Đêm hôm ấy, bác sĩ Kemp chấm dứt công việc vào lúc hai giờ sáng, ông ta đứng dậy ngáp dài rồi xuống lầu đi vào phòng ngủ. Khi đã thay quần áo và sẵn sàng lên giường, ông cảm thấy khát nước. Ông cầm đèn sáp đi xuống phòng ăn để tìm chai rượu Whisky và cái ly.

Chính thói quen nghiên cứu khoa học của bác sĩ Kemp làm ông trở thành một người rất tinh ý. Khi đi qua gian phòng lớn, ông chợt chú ý đến một vệt đen đen trên thảm trải sàn gần chân cầu thang. Ông định tiếp tục lên lầu, nhưng cứ thắc mắc không biết tại sao lại có vệt đen này trên thảm trải sàn. Ông ta liền quay trở lại, cúi xuống sờ vào vệt đen và không tỏ ra quá ngạc nhiên khi nhận ra vệt đen ấy dinh dính, có màu như máu đang khô.

Ông lấy chai rượu, trở lên lầu và nhìn quanh để cố tìm hiểu vì sao có vệt máu này. Ở hành lang, ông đứng sững kinh ngạc vì thấy tay nắm cửa phòng ngủ bê bết đầy máu. Ông nhìn xuống tay mình. Tay ông sạch bóng. Rồi ông nhớ lại khi rời phòng làm việc đi xuống, cửa phòng vẫn mở, vậy là ông chưa hề chạm đến tay nắm cửa. Ông đi thẳng vào phòng, mặt vẫn bình thản và có lẽ có chút quyết tâm hơn bình thường. Ông đảo mắt dò xét khắp căn phòng một cách chăm chú, rồi nhìn dán vào giường ngủ. Trên khăn trải giường loang lổ một đám máu và tấm vải đã bị xé rách. Lần trước bước vào vì đi thẳng đến bàn cạo mặt, nên ông không để ý. Phía bên góc xa, tấm khăn trải giường bị lõm xuống giống như có người nào đó vừa mới ngồi xuống đấy.

Rồi ông có cảm giác thật kỳ quặc như nghe một giọng nói lớn cất lên:

- Trời ơi! Kemp!

Bác sĩ Kemp không tin là tai mình đã nghe được giọng nói như vậy.

Ông vẫn đứng lặng nhìn đăm đăm vào chỗ lõm xuống trên tấm vải trải giường. Có phải nó phát ra tiếng nói không? Ông nhìn quanh một lần nữa, nhưng không thấy gì khác hơn là cái giường nhàu nát và đầy vết máu. Rồi ông nghe rõ ràng có tiếng di chuyển ngang qua phòng, gần bồn rửa tay. Tất cả mọi người dù có học vấn cao đến đâu, vẫn còn giữ lại chút dấu ấn mê tín nào đó trong tiềm thức. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng ông. Ông đóng cửa phòng, đến gần bàn cạo mặt và đặt các thứ trên tay xuống đấy. Bỗng nhiên, ông giật nẩy mình vì nhìn thấy một vòng băng dính đầy máu bằng vải treo lơ lửng trong không trung giữa ông và cái bồn rửa tay. Ông ta nhìn trân trân cái vòng băng này vô cùng ngạc nhiên. Nó là vòng băng trống rỗng, một vòng băng buộc đúng chỗ nhưng trống không. Ông định bước đến chộp lấy nó, thì tay ông bị giữ chặt lại và một giọng nói cất lên ngay sát bên ông.

- Kemp!

- Hả? - Bác sĩ kêu lên, miệng há hốc.

- Hãy bình tĩnh! - Giọng nói thốt lên. - Tôi là người vô hình đây.

Kemp im lặng một lúc, mắt vẫn nhìn trân trân vào vòng băng. Ông hỏi:

- Người vô hình à?

- Đúng, tôi là người vô hình. - Giọng nói lập lại.

Câu chuyện mà chỉ mới ban sáng ông ra sức giễu cợt bỗng hiện lên nhanh như chớp trong óc ông. Lúc đó ông không tỏ vẻ hoặc quá sợ hãi hoặc quá ngạc nhiên.

- Tôi nghĩ đó chỉ là chuyện bịa đặt. - Ông nhận định.

Tư tưởng cao nhất trong đầu ông là lập lại sự tranh luận lúc sáng nên ông hỏi tiếp:

- Có phải anh đang buộc băng không?

- Phải. - Người vô hình trả lời.

- Chà. Những điều này thật vô lý! Tất cả chỉ là một trò bịp bợm nhằm qua mặt thiên hạ mà thôi! - Kemp nói, rồi đứng lên.

Ông ta bất chợt bước tới, rồi đột ngột vươn tay về phía vòng băng, nhưng lại chạm phải những ngón tay vô hình. Ông rụt phắt tay lại, mặt biến sắc.

- Bình tĩnh nào, Kemp. Tôi đang cần được giúp đỡ đây.

Một bàn tay siết chặt cánh tay bác sĩ. Kemp đánh thật mạnh vào đó.

- Kemp! Hãy bình tĩnh nào! - Giọng nói vang lên và vòng tay siết chặt hơn cổ tay ông.

Kemp quá khích dộng muốn điên cuồng vùng vẫy để thoát ra khỏi sự kiềm chế. Nhưng ông bị bàn tay buộc băng siết thật mạnh vào bả vai và bị ngáng chân đột ngột nên ngã xuống, rồi bị quăng nằm sóng soài lên giường. Ông mở miệng định la lên thì bị một góc khăn trải giường nhét đầy vào miệng. Người vô hình đè chặt ông xuống giường, nhưng hai cánh tay vẫn còn tự do nên ông nện cho hắn một đấm và cố gắng đạp dữ dội.

- Hãy chịu khó nghe tôi giải thích đã nào! - Người vô hình nói, và vẫn ghì chặt lấy bác sĩ. - Có Chúa chứng giám, ông làm tôi điên lên bây giờ đấy. Hãy nằm im đi, đồ ngu! - Người vô hình thét vào tai Kemp.

Bác sĩ Kemp cố gắng chống cự một lúc nữa rồi chịu mới nằm im.

- Để tôi ngồi dậy! - Bác sĩ Kemp nói. - Tôi sẽ ngồi yên.

- Nếu ông kêu lên, tôi sẽ đập vỡ mặt ra đấy! - Người vô hình nói và lấy cái khăn ra khỏi miệng bác sĩ.

Bác sĩ ngồi dậy và sờ vào cổ.

- Tôi là người vô hình, không điên khùng và không phải là ma quái. Tôi là một người vô hình thật sự. Tôi không muốn làm ông đau đớn, nhưng nếu ông cư xử như một thằng khùng quê kệch thì tôi buộc phải làm như vậy. Kemp, ông không nhận ra tôi sao? Griffin ở trường đại học Tổng hợp đây mà! Tôi là một người bình thường, người mà ông đã từng biết và tự biến mình thành vô hình.

- Griffin hả? - Kemp hỏi lại.

- Phải, Griffin đây. - Giọng nói trả lời. - Hồi đó tôi là sinh viên năm thứ nhất, trắng như bạch tạng, cao tới một mét tám, vai rộng, mặt trắng hồng và mắt đỏ. Tôi là người đoạt huy chương vàng về môn hóa học đấy mà.

- Tôi rối tung lên cả rồi! - Kemp nói. - Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Griffin?

- Tôi chính là Griffin đây!

Bác sĩ Kemp ngẫm nghĩ giây lát rồi buộc miệng nói:

- Khủng khiếp quá! Nhưng trò quỷ quái gì đã xảy ra biến một người bình thường thành vô hình như thế này nhỉ?

- Đó không phải là trò quỷ quái, mà là cả một quá trình nghiên cứu hoàn toàn nghiêm túc và có thể hiểu được.

- Thật khủng khiếp! - Kemp nói. - Làm sao trên đời này...?

- Ừ thì khủng khiếp! Nhưng tôi đang bị thương và đau đớn, mệt mỏi... Vì Chúa! Ông là một người đàn ông, phải bình tĩnh chứ. Hãy cho tôi ăn uống chút gì và cho tôi được ngồi xuống đây.

Kemp nhìn chăm chú cái vòng băng khi nó di chuyển ngang phòng, rồi thấy cái ghế bành bị kéo lê trên sàn nhà đến gần bên giường. Chiếc nệm ghế kêu kẽo kẹt và chỗ ngồi lõm xuống. Ông dụi mắt và sờ gáy mình lần nữa.

- Thật còn hơn cả ma quỷ! - Bác sĩ nói và bật cười một cách ngớ ngẩn.

- Như vậy có phải tốt hơn không! Tạ ơn Chúa, ông đã bình tĩnh rồi đấy! Đem lại cho tôi một ít rượu whisky đi, tôi đang sắp chết tới nơi rồi.

- Tôi không thấy anh đang ở đâu. Nếu tôi đứng dậy có thể dụng phải anh? Whisky hả? Được rồi! Tôi sẽ phải đưa tới chỗ nào cho anh đây?

Cái ghế kêu cót két và Kemp cảm thấy cái ly bị lấy đi khỏi tay mình. Ông ta cố giữ nó lại nhưng không được. Cái ly bay lơ lửng cao hơn mép trước của chiếc ghế bành khoảng nửa mét. Sau đó, tự nó chổng ngược lên không. Ông nhìn nó vô cùng bối rối.

- Chuyện này... không thể tin được... Chắc tôi bị điên mất rồi!

- Bậy nào! - Giọng nói cất lên. - Đừng nói gì thêm cả. Tôi đói gần chết và đêm thì rất lạnh với một người trần truồng như tôi.

- Thức ăn à? - Kemp hỏi.

- Phải! - Người vô hình nói và đặt cái ly xuống. - Anh có thể cho tôi cái gì để mặc không?

Kemp khẽ thở dài. Ông đến bên tủ áo, lấy ra một cái áo ngủ màu hồng sẫm, dài và rộng.

- Cái này được không? - Ông hỏi.

Chiếc áo được nhấc lên khỏi tay ông, treo lơ lửng một lúc trên không, vùng vẫy một cách kỳ lạ rồi đứng yên và tự gài nút lại một cách nghiêm chỉnh. Sau khi gài nút xong, cái áo đến ngồi xuống chiếc ghế bành và lên tiếng đòi hỏi:

- Cả quần, vớ, dép nữa và thức ăn nữa!

Bác sĩ trở lại cái ngăn kéo và lấy ra mọi thứ, rồi đi xuống nhà dưới tìm thức ăn. Ông quay trở lại mang theo bánh mì và một lát thịt nguội. Bác sĩ kéo một cái bàn nhỏ và đặt mọi thứ xuống trước mặt người khách.

- Anh không cần dao à?

- Không cần! – Người khách nói và lát thịt lơ lửng trên không rồi biến mất kèm với những tiếng nhai nhóp nhép.

- Vô hình! Lạ lùng thật... - Kemp nói và ngồi xuống chiếc ghế dựa bên giường ngủ.

- Tôi luôn luôn thích nghe cái gì đó về mình trong khi ăn. - Người vô hình nói, và ăn ngấu nghiến. - Lạ lùng lắm phải không? Đúng như vậy. Thật lạ là tôi lại tình cờ lọt vào nhà ông để tìm cách băng bó. Đúng là vận may đầu tiên của tôi đấy! Dù sao chăng nữa tôi cũng định ngủ trong căn nhà này đêm nay. Ông nên hiểu điều đó! Cái đám máu me bẩn thỉu kinh tởm quá. Thì ra khi đông lại, máu vẫn có thể nhìn thấy được. Tôi đã vào nhà được ba giờ rồi đấy.

- Nhưng mọi việc xảy ra như thế nào? - Kemp bắt đầu, giọng nổi giận. - Lộn xộn quá! Toàn bộ sự việc vô lý từ đầu đến cuối.

- Hoàn toàn có lý. - Người vô hình nói.

Cái áo ngủ vươn tay ra phía trước lấy chai whisky. Bác sĩ Kemp nhìn thấy một tia sáng xuyên qua chỗ rách ở vai phải làm thành một vệt sáng hình tam giác ở phía dưới sườn trái.

- Vậy những tiếng súng đó là thế nào? - Bác sĩ Kemp hỏi.

- Có một thằng ngu, gần như là trợ thủ của tôi. Thằng khốn kiếp ấy đã cướp mất hết tiền của tôi.

- Hắn cũng vô hình sao?

- Không.

- Hả?

- Không có gì cho tôi ăn thêm trước khi tôi kể lại cho ông nghe toàn bộ câu chuyện sao? Tôi vẫn đói ngấu đây, mà ông thì lại muốn tôi phải kể đủ thứ chuyện!

- Tôi sẽ tìm xem còn gì ăn ở dưới lầu không. - Kemp nói. - Nhưng e rằng chẳng còn gì nhiều.

Sau khi ăn xong và ăn thật nhiều, người vô hình xin một điếu xì gà. Hắn nôn nóng xé vỏ bọc và cắn đầu điếu thuốc trước khi Kemp tìm được con dao. Thật là lạ khi thấy hắn hút thuốc. Miệng, cổ họng, thanh quản và cuống phổi tự nhiên hiện ra trông như từng đoạn khói bay lượn uốn éo.

- Đây là một dịp được hút thả cửa. - Hắn nói và rít mạnh. Tôi thật may mắn khi vào được nhà ông, Kemp ạ. Ông phải giúp tôi. Tôi đang rơi vào một tình trạng khủng khiếp. Tôi nghĩ mình đã bị điên loạn vì những việc vừa mới trải qua! Nhưng chúng ta sẽ còn làm nhiều việc nữa. Để tôi kể với ông...

Hắn tự rót cho mình thêm một ly rượu whisky pha thêm soda. Kemp đứng dậy, nhìn hắn và đi qua căn phòng trống lấy thêm cho ông một cái ly.

- Ông uống một chút đi, Kemp ạ. Sau mười hai năm mà ông chẳng thay đổi gì mấy. Ông không khéo léo lắm, vẫn lạnh lùng và nguyên tắc... Sau lần thất bại đầu tiên. Tôi phải kể hết với ông. Rồi chúng ta sẽ cộng tác với nhau.

- Nhưng chuyện xảy ra như thế nào? - Kemp hỏi. - Và tại sao ông lại thế này?

- Theo ý Chúa, hãy để tôi hút thuốc trong yên lặng một lát, rồi tôi sẽ bắt đầu kể cho ông nghe.

Nhưng đêm đó, câu chuyện vẫn chưa được kể ra hết. Cổ tay bị thương của người vô hình trở nên đau nhức dữ dội. Hắn lại bị sốt và kiệt sức, nên chỉ kể về chuyện Thomas Marvel một cách đứt đoạn. Hắn hút thuốc nhiều và giọng nói trở nên giận dữ. Kemp phải cố chắp nối lại những đoạn chuyện rời rạc đó.

- Hắn sợ tôi, hắn có ý định làm cho tôi thất bại. Hắn luôn tìm cách tránh né. Tôi thật ngu ngốc, lẽ ra tôi phải khử hắn rồi! Đồ chó! Tôi phải giết hắn...

- Thế anh lấy tiền ở đâu? - Kemp hỏi.

Vì kiệt sức và bị thương, người vô hình không trả lời các câu hỏi của Kemp và yêu cầu ông ta để mình tự do. Hắn xem xét hai cửa sổ phòng ngủ, kéo màn che lên và xem xét các cửa sổ. Bên ngoài, trời đêm rất yên tĩnh, trăng thượng tuần sắp lặn. Rồi hắn xem xét chìa khóa phòng ngủ, cửa phòng thay đồ, để hắn được vừa lòng rằng sẽ được ra vào một cách tự do. Cuối cùng tỏ ra thỏa mãn, hắn đứng trên tấm thảm giữa nhà và Kemp nghe tiếng ngáp.

- Tôi xin lỗi, vì không thể kể hết tất cả những việc đã làm cho ông nghe trong đêm nay, bởi vì tôi đã quá mệt. Chuyện xảy ra tức cười và cũng kinh khủng lắm. Tin tôi đi, Kemp. Dù cho ông không đồng ý với tôi là sự việc xảy ra sáng nay là hoàn toàn có thật. Thật sự tôi không muốn tiết lộ ra rằng tôi phải có người cộng sự mới có thể thực hiện được những công việc như vậy. Nhưng hãy để ngày mai, Kemp ạ, còn bây tôi cần phải ngủ ngay. - Người vô hình nói.

Bác sĩ Kemp đứng giữa phòng, nhìn đăm đăm vào bộ quần áo không đầu.

- Tôi không nghĩ là tôi phải để ông ở lại một mình. - Bác sĩ nói. - Thật không thể tưởng tượng nổi. Những sự việc này xảy ra làm đảo lộn mọi ý niệm trước đây của tôi. Nhưng có điều gì hơn nữa mà tôi có thể tiếp thu không?

- Chỉ có chút đỉnh, chúc ông ngủ ngon. - Người vô hình nói.

- Chúc ngủ ngon. - Kemp nói và bắt tay người vô hình. Ông đi ra cửa, bỗng nhiên bộ đồ ngủ tiến nhanh đến gần ông ta.

- Hãy hiểu giùm tôi, đừng tìm cách làm hại tôi hoặc bắt giữ tôi nhé!... Tôi hứa ngày mai sẽ kể hết mọi chuyện...

Mặt Kemp biến đổi chút ít.

- Tôi nghĩ tôi đã nói với ông rồi. - Kemp đáp, rồi nhẹ nhàng đóng cửa và khóa lại.

Ông đứng đấy một lúc cho sự ngạc nhiên qua đi. Ông vỗ tay lên trán.

- Tôi có đang mơ không? Thế gian có hóa điên không, hay tôi đã hóa điên?

Ông cười và đưa tay sờ cái cửa khóa.

- Giữ không cho hắn ra ngoài phòng ngủ của ta, thật là ý nghĩ ngớ ngẩn.

Bác sĩ Kemp đi đến đầu cầu thang, rồi quay lại và nhìn trân trân vào cánh cửa phòng.

- Dù sao vẫn là sự thật, không thể phủ nhận sự thật được. Nhưng...

Kemp lắc đầu vẻ tuyệt vọng, rồi quay mình đi xuống lầu. Ông ta thắp đèn trong phòng ăn, lấy ra một điếu xì gà và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Thỉnh thoảng ông ta tranh luận với chính mình.

- Vô hình! - Ông ta nói.

- Quả thật là điều khó tín.

- Nhưng sao... tại sao không? Vì nếu làm bằng thủy tinh thì ta vẫn có thể thấy được.

Sự suy tưởng của ông ta trở nên sâu thẳm. Số lượng ba điếu xì gà đã làm mờ mắt hay như một lớp tro trắng trên thảm trải sàn. Cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài. Ông quay bước sang một căn phòng nhỏ chứa đầy báo chí và tài liệu. Ông vớ lấy một tờ báo buổi sáng, mở ra và đọc ngay bài viết về “Chuyện lạ ở làng Iping”, chuyện người thủy thủ ở cảng Stowe đã kể cho Marvel nghe. Kemp đọc nhanh.

- Trùm kín! Hóa trang! Lẩn trốn! Không ai hiểu được nổi bất hạnh của hắn. Hắn đã làm những trò quỷ quái gì đây?

Ông buông tờ báo và nhìn quanh.

- À! - Ông la lên và nhặt tờ nhật báo “St. Fames Gazzete” nằm gần đấy.

- Ta sẽ tìm ra sự thật đây. - Bác sĩ Kemp lẩm bẩm và mở tờ báo ra. Hai cột báo lớn đập ngay vào mắt ông, với tiêu đề “Một ngôi làng ở Sussex hóa điên”.

- Trời ơi! - Kemp kêu lên. Ông đọc ngấu nghiến câu chuyện không thể tin được về những biến cố ở làng Iping mà tờ báo tường thuật lại: “...Chạy ngoài đường tấn công bên phải và bên trái. Jaffers bị thương bất tỉnh. Ông Huxter đau nhức trầm trọng... Một bà mắc bệnh vì sợ hãi. Cửa sổ bể nát...”. Câu chuyện dị thường này được miêu tả khá đầy đủ.

Kemp buông tờ báo xuống và nhìn trân trân về trước. Một lúc sau, ông lượm lại tờ báo và đọc thật kỹ toàn bộ sự việc.

- Hắn không những là người vô hình mà còn là người điên, một tên sát nhân!

Khi bình minh xuất hiện trộn lẫn ánh sáng nhợt nhạt của nó với ánh sáng đèn và khói thuốc trong phòng. Kemp còn đang đi đi lại lại, cố gắng hiểu được những điều ngoài sức tưởng tượng. Vì quá kích động nên Kemp hoàn toàn không thể chợp mắt được một tí nào cả.

Những người giúp việc vô cùng ngạc nhiên khi Kemp, với giọng không bình thường, ra lệnh cho họ mang hai khẩu phần ăn sáng lên phòng làm việc của ông. Nhưng họ không thắc mắc chút nào vì nghĩ rằng ông đã bị bệnh do làm việc quá sức.

Ông tiếp tục bước trong phòng ăn cho đến khi người giúp việc mang báo buổi sáng đến. Tờ nhật báo thông báo nhiều nhưng tường thuật rất ít. Ngoài những tin đã được xác nhận buổi tối hôm trước, còn có một bài viết ngắn về những chuyện xảy ra ở cảng Burdock. Phần này chỉ cung cấp cho Kemp tóm tắt những sự việc xảy ra ở quán Jolly Cricketers và tên của Thomas Marvel. Đáng lưu ý nhất là sự việc cắt dây điện báo ở làng Iping.

Không có gì chứng tỏ cho thấy có mối liên hệ giửa người vô hình và kẻ lang thang, vì Thomas Marvel đã không hé tí gì về ba quyển vở và số tiền mà lão mang theo. Và giọng nói không thể tin được đã biến mất.

Kemp thao thức, đi đi lại lại phân tích mọi sự kiện và lấy làm phân vân không biết phải ứng xử với người vô hình sao cho phải. Cuối cùng, ông đi đến cái bàn viết hỗn độn trong góc phòng và bắt đầu thảo một bức thư ngắn. Viết được một nửa, ông xé đi và viết lại môt bức thư khác. Viết xong, ông ta đọc lại thật kỹ, suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận, rồi bỏ vào một phong bì và ghi địa chỉ gởi đến: “Đại tá Adye. Cảng Burdock”.

Vừa lúc ấy người vô hình cũng thức dậy và đang đập phá ầm ầm trên lầu.