Chương 21 TRONG NGỎ HẺM DRURY
Người vô hình tiếp tục kể:
- Có lẽ bây giờ ông đã bắt đầu nhận ra đầy đủ những điều bất lợi trong cảnh ngộ của tôi, không chốn nương thân, không quần áo mặc. Mặc quần áo vào đồng nghĩa với việc từ bỏ lợi thế của mình, là tự biến mình trở thành một vật kỳ quái và dễ sợ. Tôi luôn bị những cơn đói dằn vặt, vì nếu ăn là tự đưa vào cơ thể những chất chưa được chuyển hóa và chúng sẽ trở thành những vật nhìn thấy được.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ ra điều đó - Bác sĩ Kemp nói.
- Trước đó tôi cũng vậy. Và tuyết cũng báo trước cho tôi biết những mối nguy hiểm khác. Tôi không thể đi ra ngoài lúc tuyết rơi được, vì những bông tuyết bám lên người sẽ làm tôi lộ diện. Mưa cũng vậy, nó sẽ biến tôi thành một hình bóng bằng nước, một bề mặt bong bóng hình người lấp lánh. Và sương mù nữa, tôi sẽ trở thành một bong bóng mờ nhạt hơn trong sương mù, một bóng ma chập chờn hình người. Hơn nữa, khi đi ra ngoài trong không khí ở London, tôi sẽ bị bụi bẩn bám vào mắt cá chân và những nếp nhăn trên da. Tôi không rõ đi ra ngoài trong bao lâu như thế tôi sẽ trở thành hữu hình. Nhưng chắc là cũng không được lâu.
Dù sao đi nữa tôi cũng không thể ở lại London được. Vấn đề cấp bách nhất của tôi là kiếm quần áo. Nhưng phải làm gì để hóa trang bộ mặt thì quả là tôi còn lúng túng.
Tôi đi về hướng khu nhà ổ chuột ở đường Great Portland để tìm một chỗ có thể trú ngụ được. Sau đó, tôi nhìn thấy trong một cửa hàng tạp hóa bán đủ thứ báo chí, bánh kẹo, đồ chơi, giấy bút, hình nộm của đêm Giáng sinh và một dãy mặt nạ cùng những chiếc mũi giả. Tôi đã tìm ra cách giải quyết. Tôi đi quanh quẩn, nhưng không còn vô mục đích nữa. Đi vòng vèo để tránh lối đi đông người, tôi tiến đến những con đường phía sau khu Strand, vì tôi vẫn nhớ dù không biết chính xác là ở đâu. có vài cửa hàng bán trang phục sân khấu.
Trời lạnh, gió bấc thổi lạnh cắt da. Tôi rảo bước để bớt lạnh. Mỗi lần băng qua đường đều nguy hiểm, mỗi người khách đi đường đều phải cảnh giác coi chừng. Một
lần nọ, khi tôi sắp sửa vượt qua một người đang ở đầu đường Bedford, bỗng nhiên ông ta quay lại đụng vào tôi, làm tôi văng ra đường, suýt chút nữa bị bánh xe ngựa cán...
Cuối cùng rồi tôi cũng đến được nơi tôi muốn tìm, một cửa hàng nhỏ bụi bậm và bẩn thỉu ở gần hẻm Drury. Trong tủ kính bày đầy những dây kim tuyến, đồ trang sức giả, tóc giả, cờ domino và tranh ảnh sân khấu. Cửa tiệm cũ kỹ và tối tâm, trên đó có bốn tầng trông thật buồn bã. Nhìn kỹ qua cửa sổ không thấy có ai bên trong, tôi bước vào. Cửa mở làm cái chuông kêu leng keng. Kế hoạch của tôi bây giờ hoàn toàn rõ ràng. Tôi dự định bí mật lẻn vào nhà, lên lầu để tìm một dịp may. Chờ khi mọi vật im lặng, tôi sẽ lục lạo tìm ra tóc giả, mặt nạ, kính đeo mắt và y phục rồi hòa nhập với mọi người, có lẽ hình dạng của tôi lúc ấy khá kỳ lạ nhưng còn có thể chấp nhận được. Luôn tiện tôi sẽ cướp một ít tiền có sẵn trong nhà.
Sau ít phút tôi nghe thấy tiếng chân nặng nề bước qua phòng và một người đàn ông hiện ra, đi xuống cửa hàng. Đấy là một gã thấp, gầy, lưng hơi gù, trán bóng láng, tay dài lòng khòng mà chân lại ngắn và vòng kiềng. Rõ ràng là tôi đã làm gã phải dừng bữa ăn. Gã nhìn quanh và tỏ vẻ bất ngờ khi thấy căn phòng trống không, rồi bực bội lẩm bẩm: “Lại là cái lũ nhóc chết tiệt!”. Gã bước ra cửa nhìn ngược nhìn xuôi suốt dọc theo đường, rồi quay vào, lấy chân đá mạnh vào cửa cho khép lại.
Tôi bước theo gã. Nhưng gã vội dừng ngay lại khi vừa nghe thấy tôi di động. Tôi cũng đứng sững lại, giật mình vì thấy gã thính tai quá. Nhưng hắn tiếp tục đóng sầm cửa ra vào lại.
Đang lưỡng lự, bỗng nhiên tôi nghe tiếng bước chân gấp gáp trở lui và cánh cửa lại bật mở. Gã đứng nhìn quanh cửa tiệm như người còn chưa thỏa mãn. Gã lẩm bẩm một mình và xem xét thật kỹ phía sau quầy hàng và sau lưng những vật treo một cách nghi hoặc. Gã để cửa vào nhà mở nên tôi lẻn ngay vào phòng trong.
Đó là một căn phòng nhỏ kỳ quặc, đồ đạc đơn sơ, có nhiều mặt nạ lớn treo trong góc phòng. Trên bàn vẫn còn bữa điểm tâm dở dang của gã. Và thật là trớ trêu đôi với tôi, ông Kemp ạ, tôi phải đứng nhìn mà ngửi mùi cà phê, trong khi gã tiếp tục bữa ăn. Những động tác ăn uống trông thật ngon lành của gã sao mà khiêu khích đến như vậy. Căn phòng có ba cửa ăn thông nhau, một lên lầu, một xuống và một ra cửa tiệm, nhưng tất cả đều đóng kín. Tôi không thể ra khỏi phòng khi gã vẫn đang ở đây, ngay cả cử động cũng rất khó vì tai gã rất thính. Tôi bị một luồng khí lạnh thổi từ phía sau lưng và hai lần tôi phải cố kìm lại để khỏi bật ra tiếng hắt hơi.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và bực bội trong lúc gã chưa ăn xong. Gã thu dọn tất cả đồ đạc bày trên bàn lên mâm và bưng vào nhà bếp. Vì mải bưng, nên hắn không quay lại đóng cửa được. Nhân dịp đó, tôi cũng theo hắn bước vào căn bếp bẩn thỉu đó, nhưng vì nền gạch ở đó làm tôi lạnh chân, nên tôi trở lên lầu và ngồi vào chiếc ghế bành trước lò sưởi của gã. Lửa trong lò sưởi đang tàn, không cần suy nghĩ, tôi bỏ thêm than vào lò. Tiếng động này làm gã trở lên ngay lập tức và đứng ngó trân trân vào lò sưởi. Sau đó gã xem xét thật kỹ khắp phòng, suýt chút nữa thì chạm cả vào người tôi. Nhưng dù có cẩn thận đến như vậy, thì hình như gã cũng tỏ vẻ chưa được hài lòng. Gã còn đứng lại dò xét cẩn thận lần cuối trước khi trở xuống dưới nhà.
Thời gian tôi ngồi đợi trên căn phòng nhỏ ấy dường như dài vô tận. Cuối cùng, gã cũng quay trở lên và mở cửa dẫn lên lầu trên. Tôi lập tức bám sát theo hắn. Ở bậc thang, gã bỗng dừng phắt lại đột ngột, làm suýt chút nữa tôi đâm sầm vào gã. Gã đứng nhìn xuống dưới xuyên suốt qua mặt tôi và lắng tai nghe ngóng.
- Nếu có ai ở trong nhà này thì... - Gã vừa nói vừa đưa bàn tay dài đầy lông lá lên chùi môi dưới. Cặp mắt gã đảo lên xuống từ trên đến dưới thang lầu. Rồi gã gầm lên một tiếng và tiếp tục bước lên.
Ngay khi bàn tay gã đã đặt trên nắm cửa rồi mà vẫn bất thần dừng lại với nét mặt biểu lộ vẻ giận dữ hoang mang. Gã bắt đầu nhận ra tiếng động nhẹ nhàng do bước chân tôi phát ra. Chắc hẳn gã có một thính giác nhạy bén như quỷ sứ, nên bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ.
- Có ai trong nhà này không? - Gã kêu lên, kèm theo một tiếng chửi thề cay độc.
Gã thọc hai bàn tay lông lá vào túi, nhưng bất lực không tìm ra thứ cần tìm, và gã đùng đùng chạy vụt qua tôi xuống thang lầu. Còn tôi vẫn bình tĩnh ngồi ở đầu cầu thang cho đến khi gã quay trở lại.
Bấy giờ hắn lại chạy lên mở cửa phòng lần nữa, và tôi chưa kịp bước vào thì hắn đã đóng ập cửa lại ngay trước mặt tôi.
Tôi quyết định tìm hiểu ngôi nhà nên kiên nhẫn chờ thời cơ để làm việc đó. Căn nhà quá cũ kỹ và ẩm thấp đến nỗi giấy dán tường trong căn phòng trên cũng tróc ra từng mảng do bị chuột tấn công. Một số tay nắm cửa đã cứng và tôi rất sợ khi phải mở chúng. Tôi đã xem xét kỹ nhiều phòng nhưng không còn đồ đạc gì có giá trị cả. Trong một căn phòng ở gần phòng của gã, tôi tìm thấy rất nhiều quần áo cũ và bắt đầu lục lọi những món này. Mải miết lục lọi, tôi quên mất đôi tai thính như quỷ của gã. Khi tôi nghe được tiếng chân rón rén và ngước lên thì đúng lúc gã đã lách vào tới sát đống quần áo lộn xộn, tay cầm lăm lăm một khẩu súng ngắn kiểu cổ. Tôi đứng im phăng phắc, còn gã thì há hốc miệng kinh ngạc, thốt lên:.
- Chắc là vong hồn bà ấy!
Gã lặng lẽ khép cửa lại và lập tức tôi nghe tiếng vặn ổ khóa. Rồi tiếng bước chân bỏ đi. Thế là tôi bị nhốt trong phòng. Tôi rất bối rối, nhưng một cơn giận ập đến. Tôi lục tung đống quần áo làm đổ ập cả một chồng ở ngăn trên xuống. Tiếng động này làm gã lập tức quay trở lại, hung hãn hơn nhiều. Lần này gã va phải tôi và hoảng hốt nhảy lùi lại.
- Chuột ư? - Gã nói nhỏ, ngón tay che miệng. Hiển nhiên hắn hơi sờ sợ.
Tôi lặng lẽ lách ra khỏi phòng. Nhưng gã ấy cũng chẳng vừa. Tay cầm lăm lăm khẩu súng ngắn, gã cầm chìa khóa đi khóa lần lượt hết phòng này đến phòng khác rồi bỏ chìa khóa vào túi. Khi nhận ra ý đồ của gã tôi phát khùng lên, không thể nào kìm giữ được nữa. Lúc đó, tôi đã biết gã chỉ có một mình trong nhà, vì vậy không cần gì làm ồn ào, tôi nghĩ vậy bèn giáng cho gã một quả đấm ngay đỉnh đầu.
- Đấm vào đỉnh đầu của gã ấy à! - Bác sĩ Kemp la lên.
- Đúng vậy, và gã bất tỉnh ngay. Tôi còn tìm được cái ghế đẩu để ở đầu cầu thang và nện sau lưng gã một cái làm gã ngã lăn xuống lầu như một bao giẻ rách.
Điều chủ yếu làm tôi suy nghĩ lúc ấy là làm sao phải ra khỏi được căn nhà đó trong tình trạng đã hóa trang không cho hắn thấy. Chính vì vậy không có cách làm nào khác hơn, tôi lấy một cái áo lót bịt miệng gã lại và trói chặt gã bằng tấm vải trải giường.
- Trói gã bằng vải trải giường!
- Đó là một ý kiến hay để làm cho gã ngốc ấy sợ hãi mà im lặng. Bác sĩ Kemp ạ, ông đừng nhìn tôi trừng trừng như nhìn một kẻ sát nhân vậy. Tôi buộc phải làm thế thôi vì gã có súng. Nếu nhìn thấy tôi gã có thể...
- Nhưng... đây là nhà riêng của người ta. - Bác sĩ Kemp nói. - Còn anh lại đang lẻn vào để ăn trộm.
- Ăn trộm? Tôi mà ăn trộm à! Nhầm rồi! Ông phải thấy rõ hoàn cảnh khốn khổ của tôi vào lúc đó chứ!
- Nhưng còn hoàn cảnh của ông ta thì sao? - Bác sĩ Kemp hỏi.
Người vô hình đứng bật dậy:
- Ông muốn nói gì vậy?
Vẻ mặt bác sĩ Kemp hơi nghiêm lại. Ông sắp sửa mở lời, nhưng tự kềm lại được và đột nhiên ông thay đổi thái độ:
- Rốt cuộc thì tôi cũng nghĩ rằng anh không làm gì khác được. Anh đang lâm vào thế bí. Nhưng còn...
- Tất nhiên là tôi đang lâm vào đường cùng. Gã lại làm tôi nổi điên thêm vì luôn tìm cách truy lùng tôi, làm cơn giận của tôi lên đến cực điểm với khẩu súng của gả. Đơn giản là tôi bị chọc giận. Ông không trách tôi chứ?
- Tôi không bao giờ trách ai cả. - Kemp trả lời. - Đó không phải là thói quen của tôi. Thế còn sau đó, anh làm gì?
- Tôi đang đói ngấu. Tôi xuống dưới nhà và tìm được một ổ bánh mì, một ít phó mát. Tôi còn được uống một ít rượu nữa. Ăn uống xong, tôi trở lên lầu. Gã vẫn còn nằm bất động. Đến căn phòng ngó ra đường chứa quần áo cũ, tôi lục soát rất kỹ. Bên ngoài, ánh sáng ban ngày rực rỡ ngược hẳn với bóng tối lờ mờ của ngôi nhà buồn tẻ...
Kế đến, tôi bắt đầu tìm kiếm một cách có hệ thống toàn bộ căn nhà và thu thập được đủ các vật dụng cần thiết.
Tôi tìm được một cái túi nhỏ đựng đồ dùng trang điểm và định dùng những thứ đó để hóa trang bộ mặt. Nhưng xét thấy quá rườm rà lỉnh kỉnh, vả lại khi muốn trở thành vô hình lại phải tốn thời gian để tẩy xóa. Cuối cùng, tôi dùng kính mát, tóc giả và mũi giả bằng giấy bồi để tạo nên một cái mặt nạ, tuy có vẻ hơi kỳ dị, nhưng khá tiện dụng và có thể chấp nhận được. Tôi không tìm thấy áo lót nhưng có thể mua sau này. Tôi không tìm được vớ nhưng đôi ủng của gã khá rộng nên dùng tạm cũng được. Trong ngăn bàn viết ở cửa tiệm, tôi tìm được ba đồng sovereign và khoảng ba mươi shilling và trong phòng nhỏ bên trong tôi tìm được tám bảng Anh bằng vàng. Được bao nhiêu đó tôi hy vọng sẽ hòa nhập được với thế giới bên ngoài.
Tôi thử ngắm mình trong tấm gương ở phòng ngủ để xem còn điều gì sơ sót nữa không, nhưng hình như vậy là tốt rồi. Lấy lại được lòng tin, tôi kéo các màn che cửa lại và xem xét lại mọi việc cẩn thận.
Tôi phải mất hết mấy phút để lấy lại can đảm để mở khóa cửa hiệu, bước ra hòa nhập với mọi người ở ngoài đường phố, bỏ mặc cho gã chủ tiệm tự tìm cách gỡ ra khỏi tấm vải trải giường. Trong năm phút sau đó, tôi dạo hàng chục lần quanh cửa hiệu, không ai tỏ vẻ chú ý đến bề ngoài của tôi cả, và hình như tôi đã khắc phục được điều khó khăn cuối cùng này.
- Anh không bận tâm gì về gã chủ tiệm nữa sao? - Kemp hỏi.
- Không hề bận tâm, vì tôi cho rằng gã có đủ sức khỏe và trí thông minh để tự giải thoát cho minh dù những nút cột khá chặt.
Nói đến đây, người vô hình lặng lẽ bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.
- Rồi sau đó còn gì xảy ra nữa? - Bác sí Kemp cố ý hỏi tiếp.
- Tôi nghĩ những rắc rối của mình đã qua, tôi hoàn toàn không phải bận tâm về điều gì nữa, tôi làm bất cứ mọi việc do tôi chọn, còn hậu quả của chúng ra sao tôi không hề quan tâm Chỉ cần ném các mảnh vải che thân qua một bên là tôi biến mất. Không ai bắt được tôi. Tôi có thể lấy tiền nơi nào tôi thích. Do vậy, tôi tự quyết định khao mình bằng một bữa tiệc lớn. Tôi đến một nhà hàng gọi một bữa ăn trưa, nhưng chợt nhận ra là nếu ăn uống, tôi phải phô bày bộ mặt vô hình của mình ra. Tôi đành dừng lại và nói với người hầu bàn là tôi sẽ quay trở lại trong vòng mười phút nữa, rồi cay đắng bước ra, gần như tuyệt vọng vì đói khát. Ông có từng thất vọng như tôi trong những bữa ăn ngon như vậy chưa?
- Hoàn toàn chưa, nhưng tôi có thế tưởng tượng ra được. - Kemp đáp.
- Cuối cùng, tôi đến một nhà hàng khác và yêu cầu một phòng riêng lấy cớ vì tôi
tàn tật. Họ nhìn tôi một cách tò mò, nhưng đó không phải là chuyện của họ. Cuối cùng, tôi cũng được ăn trưa. Bữa ăn không đặc biệt lắm nhưng cũng đủ ngon miệng. Ăn xong tôi hút một điếu xì gà và cố gắng vạch kế hoạch hành động. Bên ngoài bão tuyết bắt đầu.
Càng suy nghĩ kỹ, tôi càng nhận ra sự vô dụng ngu ngốc của một người vô hình khi ở giữa một thành phố văn minh đông đúc với khí hậu lạnh lẽo dơ bẩn. Trước khi tiến hành thí nghiệm điên khùng này, tôi đã mơ đến cả ngàn lợi thế của một người vô hình. Bây giờ tôi đã thành công, chắc chắn là sự vô hình sẽ giúp tôi đoạt được mọi thứ như ý muốn, nhưng tôi lại không được hưởng những thứ ấy. Vậy thì tôi làm như vậy để đạt được cái gì chứ? Đâu phải tôi vô hình để tự mình phải băng bó chằng chịt từ đầu đến chân và chịu mọi khổ sở? Buổi chiều hôm đó, đối với tôi mọi việc dường như đều thất vọng.
Và tôi quyết định đi tới làng Iping để nghiên cứu cách biến đổi trở lại.
- Nhưng sao anh lại chọn làng Iping? - Kemp hỏi với hy vọng làm cho ông khách của mình tiếp tục câu chuyện.
- Nơi đó khá yên tĩnh, nên tôi đến đó để làm việc. Bây giờ tôi đã có đầy đủ ý tưởng. Tôi đã tìm ra được phương pháp để trở lại thành người hữu hình. Và đó là điều chủ yếu mà hiện nay tôi muốn làm.
- Và anh đến thẳng Iping à?
- Phải, tôi đến để nhận lại ba quyển vở ghi chép và quyển ngân phiếu, mua sắm thêm hành lý và một số hóa chất để thực hiện ý tưởng này của tôi. Tôi sẽ chỉ cho ông xem các công thức tính toán ngay khi tôi lấy lại được những quyển vở ghi chép. Ôi, không biết cái tên du thủ du thực ấy đâu rồi! Tôi phát điên lên mất nếu phải tiến hành lại từ đầu.
Người vô hình cất tiếng cười gằn.
Sau một lúc im lặng, bác sĩ Kemp lên tiếng nói:
- Báo chí ở đây viết rằng khi họ tìm ra anh, họ sẽ xử rất nặng đấy.
- Tôi bị xử tội à? Tên cảnh sát ngu ngốc ấy chết rồi sao?
- Không, - Kemp nói. - Hy vọng anh ta sẽ qua khỏi.
- Vậy là may mắn cho hắn đó. Rõ ràng là chúng đã làm tôi phát điên lên, bọn ngu
ngốc! Tại sao chúng không để tôi yên chứ? Cả cái thằng bán tạp hóa này nữa?
- Hy vọng không ai phải thiệt mạng cả. - Bác sĩ Kemp nói.
- Tôi cũng không biết được tên lang thang của tôi thế nào nữa. - Người vô hình nói, rồi cất tiếng cười buồn bã. - Tôi đã phải làm việc rất nhiều năm để đạt được những thành quả ấy, bỗng chốc bị một thằng ngốc vụng về chen vào phá hỏng! Công việc đang thuận lợi đột nhiên phải làm lại từ đầu! Tôi sẽ xé xác hắn ra nếu tìm được hắn.