Chương 20 Ở TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI
Vào tháng giêng năm ngoái, bão tuyết bắt đầu đổ xuống vùng tôi ở, thời tiết đã phản bội tôi! Mệt mỏi, lạnh lẽo, đau đớn, không chốn nương thân, không nơi ăn uống, không thổ lộ được nỗi đau khổ của mình với ai cả, không ai trên đời đáng để tôi tin tưởng. Tình cảnh của tôi lúc ấy là như thế đó. Tất cả mọi cánh cửa ở London đều đóng lại trước mắt tôi, mặc dù tôi là người vô hình đi nữa.
Rồi sau đó, chợt nảy ra một ý kiến rất hay, tôi bèn lần đến cửa hàng Omnium, một cửa hàng lớn bán đủ thứ mặt hàng từ thực phẩm đến vật dụng gia đình. Lúc tôi đang đứng ở lối ra vào thì một chiếc xe chở hàng dừng lại bên ngoài. Một nhân viên ra mở cửa, tôi liền tìm cách lẻn vào.
Nhưng vì người mua kẻ bán đi lại tấp nập nên tôi phải lánh đến một gian hàng lớn bán giường nệm trên tầng hai. Tôi tìm được một chỗ ở giữa đống nệm bông và chui vào đó nghỉ ngơi. Tôi dự định chờ cơ hội để kiếm thực phẩm, chút ít tiền và áo quần để cải trang đến nhận gói vở ở nơi gửi rồi sau đó tìm chỗ trọ để thực hiện các ý đồ của mình.
Giờ đóng cửa đã tới. Khách hàng lục tục kéo ra về. Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy những người bán hàng dọn dẹp một cách nhanh chóng những hàng hóa đã bày bán suốt ngày. Các hộp đựng hàng hóa, vải vóc, bánh kẹo, đã nhanh chóng được để vào chỗ của chúng một cách ngăn nắp. Cuối cùng những cái ghế ngồi được lật ngược để lên các quầy làm cho sàn nhà được trống trải. Rồi một số nhân viên vệ sinh đến quét dọn lau chùi. Cuối cùng cửa tiệm đóng và khóa lại. Không còn tiếng ồn ào nữa. Khi sự im lặng bao trùm khắp nơi, tôi mới bắt đầu đi lang thang một mình qua các quẩy hàng chằng chịt và các phòng trưng bày tranh.
Chỗ tôi đến đầu tiên là cửa hàng bán vớ dài và găng tay. Chung quanh tối om nên tôi phải đi lục tìm diêm quẹt. Thật khó khăn nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được nó trong ngăn kéo đựng tiền của bàn viết. Rồi tôi phải tìm đèn sáp. Thắp nến lên, tôi xáo trộn khắp mọi nơi, ngăn kéo, hộp và thậm chí xé cả bọc để tìm những vật dụng cần thiết như giày, vớ, quần áo, áo khoác, khăn quàng, nón.. Tôi cảm thấy mình trơ lại thành con người và điều tôi nghĩ kế tiếp là thực phẩm.
Trên lầu là gian hàng bán thức ăn nhanh, tôi tìm thấy được món thịt nguội, còn cà phê thì có sẵn trong hộp, tôi đàng hoàng đốt bếp gas lên hâm nóng lại. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi ăn uống ngon lành. Sau đó tôi đến gian hàng bán đồ hộp để lấy thêm một số chocolate, bánh kẹo cùng với mấy chai rượu vang trắng.
Gần đó là gian hàng bán đồ chơi. Tôi chợt nghĩ ra một ý kiến hay và tìm được một chiếc mũi giả. Cần thêm một chiếc kính mắt sậm màu. Nhưng ở đây không có gian hàng bán kính. Thật ra chiếc mũi cũng không vừa. Lại còn phải có tóc giả và mặt nạ nữa chứ.
Cuối cùng tôi leo lên ngủ trên đống nệm trải giường ấm áp và thoải mái. Tôi thiếp đi trong một cơn ác mộng hỗn độn về tất cả những điều kỳ dị đã xảy ra trong mấy ngày qua. Tôi thấy người chủ nhà xấu xí nhỏ nhắn la lối trong phòng tôi. Tôi thấy hai người con trai lạ lùng của bà chủ nhăn mặt hỏi về con mèo. Tôi trở lại cảm giác lạ lùng khi thấy cái khăn biến đi mất. Tôi đi vòng qua sườn đồi lộng gió và người thầy tu già hít mũi lầm thầm: “Thế rồi cát bụi lại trở về với cát bụi”.
Tôi mơ thấy cảnh người ta đưa đám và chôn cất cha tôi. Cái miệng huyệt của cha tôi mở ra, một giọng nói cất lên: “Cả mày nữa!”. Rồi bỗng nhiên tôi bị ai đó dẩy xuống huyệt. Tôi vùng vẫy la lối, nhưng họ vẫn tiếp tục. Người thầy tu già lẳng lặng hít mũi làm lễ. Tôi nhận ra rằng mình vô hình và không nghe tiếng nói, và những sức hỗn độn đè lên người tôi. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chiếc quan tài mở ra toang hoác hút lấy tôi. Những cái vá sỏi bay theo lấp tôi lại. Vì tôi vô hình nên chẳng ai để ý tới. Tôi oằn mình vùng vẫy và sực tỉnh giấc.
Ánh sáng ban mai nhợt nhạt của London đã ùa đến. Tôi ngồi dậy và quên mất nơi đây là một gian hàng... Và khi nhớ lại mọi chuyện, tôi nghe có tiếng người nói.
Rồi phía dưới các gian hàng đã sáng hơn, tấm màn cửa được kéo lên, tôi thấy hai người đàn ông đi tới. Tôi nhổm dậy nhìn quanh để tìm đường trốn. Tiếng động của tôi gây nên làm họ chú ý.
- Ai đó? - Một người la lên.
- Dừng lại! - Người kia thét lớn.
Tôi trong hình dạng một hình người không đầu lao vụt ra một góc và đâm bổ
vào một đứa bé trai chừng mười lăm tuổi. Tôi đẩy làm nó té nhào và chạy vượt qua, rồi ẩn mình trong một quầy hàng khác. Một lúc sau, tiếng chân rầm rập chạy qua và tôi nghe thấy tiếng la lên: “Tất cả giữ chặt lấy cửa!”. Tiếng hỏi han. Tiếng quát tháo khắp nơi.
Nằm trên sàn, tôi sợ mất vía. Thật kỳ quặc. Lẽ ra vào lúc đó tôi nên cởi bỏ hết quần áo thì tôi lại quyết định cứ để nguyên như vậy mà chạy trốn. Chỉ lát sau, qua khe hẹp của quầy hàng có tiếng kêu lên: “Nó đây rồi!”
Tôi bật đứng dậy chụp lấy một cái ghế ngồi trên quầy, quẳng nó vào tên ngốc vừa kêu lên, rồi quay mình phóng lên lầu.
Tên ngốc ấy né mình tránh cái ghế, kêu lên ngạc nhiên và tiếp tục đuổi sát theo tôi. Trên lầu chất đầy những bình, lọ có màu sắc rực rở. Gọi là gì nhỉ?
- Bình mỹ nghệ. - Kemp đoán.
- Đúng đấy, bình mỹ nghệ. Thế là vừa chạy đến đầu cầu thang, tôi quay lại, chộp lấy một chiếc bình và đập vỡ tan vào đỉnh đầu tên ngốc ấy khi hắn vừa lao lên. Cả đống bình lọ đổ nhào xuống. Tôi nghe thấy những tiếng la hét và tiếng chân chạy khắp bốn phía. Tôi phóng như điên về phía quầy ăn uống. Một gã đầu bếp mặc đồng phục trắng đuổi theo tôi. Tôi lẩn nhanh vào quầy bán đèn và đồ sắt, dùng một cái để đèn giáng vào gã nấu bếp làm hắn ngã lăn ra. Lúc này tôi mới nghĩ đến việc phải vội vàng cởi ngay bộ quần áo đang mặc trên người. Áo khoác, quần dài, giày... cởi ra thật dễ dàng, còn cái áo lót thì cứ bó chặt lấy người tôi như bám vào da vậy. Tôi nghe có tiếng nhiều người đang đi đến. Gã đầu bếp còn nằm bất tỉnh bên kia quầy. Tôi lao vọt ra như con thỏ bị đuổi chạy ra khỏi bụi rậm.
- Đằng nàyl Ông cảnh sát ơi! - Tôi nghe thấy ai đó la lên. Tôi vội chạy trở lại phòng chứa khung giường và cuối phòng có kê những chiếc tủ đứng để đựng quần áo. Tôi lao vào giữa khe tủ và ngã sóng soài, nhưng rồi cũng cởi được chiếc áo lót ra. Tôi trở lại là người vô hình, đứng thở gấp. Một lúc sau, tôi đứng lên thở hổn hển và sợ sệt nhìn viên cảnh sát và ba nhân viên của cửa hàng đi quanh góc. Họ chạy ào tới khi thấy chiếc áo lót, chiếc quần chẽn, cuộn theo cả chiếc quần dài có cả dây đeo.
- Hắn đã bỏ lại những thứ đồ vật đã ăn trộm ở đây! Nhất định hắn đang quanh quẩn ở đâu đây thôi! - Một gã trẻ tuổi nói.
Tuy vậy, họ vẫn không tìm ra tôi.
Tôi đứng xem họ lùng sục một lúc, rồi nguyền rủa số phận ăn mày đã để mất hết quần áo. Sau đó, tôi đi đến quầy giải khát, uống một ly sữa, rồi đến bên lò sưởi suy gẫm về tình cảnh mình hiện nay.
Một lát sau hai người phụ việc đi vào quầy và bắt đầu bàn tán sôi nổi về vụ trộm.
Ở đây đã được báo động cả rồi, lúc này thật khó mà mang ra khỏi cửa hàng bất cứ thứ gì. Khoảng mười một giờ trưa, tuyết tan ngay khi vừa rơi xuống, thời tiết trở nên đẹp và ấm hơn. Biết không thể trông mong được gì ở cửa hàng này nữa, tôi quyết định bỏ ra ngoài, mất hết mọi hy vọng thành công.