Chương 23 CUỘC SĂN LÙNG NGƯỜI VÔ HÌNH -VÀ VỤ ÁN MẠNG GlẾT ÔNG WICKSTEED
Phải mất một lúc khá lâu bác sĩ Kemp mới có thể kể rõ cho đại tá Adye hiểu được những việc vừa xảy ra ở đây.
- Hắn điên rồi, lại bất nhân nữa. - Bác si Kemp nói. - Hắn là một con thú điên dại, cực kỳ ích kỷ. Hắn chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài chuyện vụ lợi và sự yên thân cho riêng mình. Hồi sáng này tôi đã được nghe toàn bộ câu chuyện khủng khiếp về âm mưu trục lợi và tàn bạo của hắn! Hắn đã làm cho nhiều người bị thương tích. Hắn cũng chẳng từ cả việc trấn lột người cha ruột thịt của hắn. Hắn sẽ còn giết nhiều người nữa nếu chúng ta không kịp thời ngăn chặn. Hắn sẽ gây ra một nổi kinh hoàng. Không gì có thể làm cho hắn chùn tay được cả. Bây giờ hắn đã thoát ra ngoài trong một cơn giận dữ điên cuồng.
- Hắn sẽ phải bị bắt thôi. - Đại tá Adye nói. - Đó là điều chắc chắn.
- Nhưng bằng cách nào? - Bác sĩ Kemp kêu lên và trong đầu ông bất chợt nảy ra rất nhiều ý tưởng. - Ông phải bắt đầu hành động ngay. Phải huy động tất cả mọi lực lượng tham gia vào việc truy lùng này. Một khi đã trốn thoát, hắn sẽ đi bất cứ nơi nào hắn muốn, để đánh, để giết người một cách tùy thích. Hắn mơ tưởng đến một triều đại thống trị bằng khủng bố. Một triều đại khủng khiếp, ông Adye ạ! Ông phải cho canh gác trên các tàu thuyền nữa. Ông phải gửi điện tín đi khắp nơi nhờ họ giúp đỡ. Điều duy nhất có thể cầm chân hắn ở lại đây là việc hắn muốn đoạt lại mấy quyển vở ghi chép rất quý đối với hắn. Rồi tôi sẽ kể rõ chuyện này cho ông nghe sau. Ở đồn cảnh sát có giữ một gã lang thang, lão Thomas Marvel ấy!
- A, tôi biết rồi. - Đại tá Adye trả lời. - Cả những quyển vở nữa. Nhưng còn người vô hình thì sao?
Bác sĩ Kemp nói tiếp:
- Công việc cần thiết nhất là ông đừng để cho hắn được ăn hay ngủ gì cả, ngày cũng như đêm cả vùng phải trông chừng hắn. Tất cả thực phẩm phải được cất kỹ và canh phòng thật cẩn thận, để có đói hắn phải đột nhập vào nhà hoặc các cửa hàng
để kiếm ăn. Tất cả nhà cửa khắp nơi phải đóng kín để ngăn không cho hắn vào. Cầu trời cho chúng ta những đêm gió lạnh và mưa dầm! Hai mươi dặm quanh cảng Burdock, mọi người phải bắt tay vào việc săn lùng hắn và săn lùng liên tục. Ông Adye, hắn là một mối hiểm họa đây, nếu không bắt giữ và giam cầm được hắn thì thật là kinh khủng khi nghĩ đến những gì có thể xảy ra.
- Ta xuống ngay đi. - Đại tá Adye đáp. - Khẩn cấp lắm rồi. Ông nên cùng đi với tôi. Ta phải thành lập ngay một hội đồng chỉ huy cuộc truy lùng. Phải huy động cả những trưởng ga nữa. Kìa, sao ông không quẳng cái bọc ấy cho rồi!
Họ cùng đi xuống dưới nhà. Đại tá Adye ra lệnh cho một viên cảnh sát mang xe ngựa đến để đưa họ ra nhà ga chính, rồi tiếp tục hỏi bác sĩ Kemp:
- Bây giờ chúng ta còn phải làm những việc gì nữa đây, ông Kemp?
- Chó! - Kemp nói. - Chúng ta cần có chó. Tuy chúng không nhìn thấy hắn nhưng có thể đánh hơi ra hắn được.
- Hay lắm! Chúng ta sẽ huy động chó săn. Những nhân viên nhà tù biết một người Ở Halstead có một bầy chó săn. Còn gì nữa không?
- Còn điều này nữa, - bác sĩ Kemp nói. - Sau khi hắn ăn, thức ăn ở dạ dày vẫn lộ ra cho đến khi bị tiêu hóa hết. Do vậy, hắn phải luôn lẩn trốn sau bữa ăn. Ta phải luôn luôn cho người canh chừng và lùng sục các nơi có bụi rậm, hay các góc đường vắng vẻ. Phải cất giấu thật cẩn thận vũ khí và tất cả những thứ có thể dùng làm vũ khí. Hắn không thể mang một thứ gì quá lâu, do vậy ông phải giấu hết mọi thứ gì hắn có thể nhặt để làm vũ khí tấn công người.
- Đúng lắm. Bất cứ giá nào ta cũng phải bắt được hắn.
- Còn trên đường thì... - Bác sĩ Kemp nói với giọng hơi ngập ngừng.
- Sao hả? - Đại tá Adye sốt ruột hỏi..
- ...Rắc mảnh vụn thủy tinh! Kể ra làm như vậy cũng tàn nhẫn thật. Nhưng phải nghĩ đến những chuyện mà hắn có thể gây ra cho mọi người.
Adye cắn răng hít mạnh một hơi.
- Tàn bạo quá. Tôi không nghĩ mình có thể làm. Nhưng tôi cũng chuẩn bị sẵn thủy tinh vụn. Nếu hắn có bị giết thì cũng đáng đời hắn lắm...
- Hắn điên mất rồi. - Bác sĩ Kemp nói. - Tôi dám chắc là ngay sau khi bình tĩnh lại, hắn sẽ bắt tay vào việc thiết lập triều đại khủng bố của mình. Hắn đã tự tách mình ra khỏi đồng loại rồi. Cơ hội duy nhất của chúng ta là ra tay trước.
Dường như người vô hình lao ra khỏi nhà bác sĩ Kemp trong một trạng thái nóng giận điên cuồng mù quáng. Một đứa bé đang chơi gần cổng nhà bác sĩ bị hắn nhấc bổng lên và quăng mạnh xuống lề đường làm một chân bị gãy. Rồi từ lúc đó trở đi, không ai còn thấy hắn động tĩnh gì nữa. Không ai biết hắn đi đâu và làm gì. Người ta chỉ có thể tưởng tượng được rằng hắn đã chạy điên cuồng dưới ánh nắng tháng sáu nóng bỏng qua ngọn đồi trống trải, rồi đến một thung lũng phía sau thành phố Burdock, ẩn mình dưới những bụi cây rậm rạp ở Hintondean. Điên cuồng và tuyệt vọng vì không chịu đựng nổi số phận. Hắn sẽ chắp nối lại những mưu đồ chống lại đồng loại của hắn. Chắc chắn hắn nổi giận điên cuồng vì sự phản bội của bác sĩ Kemp, mặc dù người ta có thể hiểu được động cơ dẫn đến sự lừa dối đó.
Trong suốt thời gian ấy, số người được huy động không ngừng gia tăng và được rải ra khắp vùng để truy lùng hắn. Mới lúc sáng, hắn còn là một huyền thoại, một nỗi kinh hoàng, thì buổi chiều, chủ yếu là do lời kêu gọi của bác sĩ Kemp, hắn đã trở thành một kẻ thù hữu hình cần phải bắt sống, làm thương vong hay hạ gục. Người dân ở thành phố cảng Burdock tự tổ chức canh phòng một cách nhanh chóng. Từ sau hai giờ chiều, tất cả những chuyến xe lửa chở hành khách xuất phát từ đây đến Southampton, Manchester, Brighton và Horsham đều khóa chặt cửa; còn những chuyến xe lửa chở hàng hóa thì hầu như hoãn lại cả. Trong một vùng rộng lớn chu vi khoảng hai mươi dặm bao quanh cảng Burdock, từng nhóm ba bốn người mang súng, dùi cui và chó lùng sục mọi ngả đường và các cánh đồng.
Những cảnh sát viên cưởi ngựa đi dọc theo các đường mòn trong vùng, dừng lại ở từng nhà báo cho mọi người nên khóa kín cửa và ở trong nhà cho đến khi nào được trang bị vũ khí. Tất cả các trường học đều được giải tán lúc ba giờ chiều và từng nhóm trẻ em sợ hãi vội vã ra về. Lời kêu gọi của bác sĩ Kemp, có chữ ký xác nhận của đại tá
Adye, được gửi đi khắp mọi nơi trong vùng vào khoảng bốn giờ chiều.
Trước lúc trời tối, một nỗi sợ hãi rùng rợn lan khắp vùng. Rồi câu chuyện được truyền miệng nhau một cách mau chóng và chính xác, người ta xì xào bàn tán về vụ án mạng giết ông Wicksteed.
Ông Wicksteed khoảng bốn mươi lăm hay bốn mươi sáu tuổi, là quản gia của ngài thị trưởng Burdock. Ông vốn là một người hiền lành, ít nói. Người ta tìm thấy xác ông ở cạnh một hầm mộ gần nhà của thị trưởng Burdock. Chính ông là người cuối cùng trên thế gian này đã chọc giận một kẻ thù hung hãn như người vô hình. Hắn đã dùng một cây sắt bẻ từ hàng rào gãy. Hắn chận người đàn ông hiền lành này trên đường về nhà ăn cơm trưa, tấn công làm cho ông bị gãy tay, hạ gục ông và nghiền nát đầu ông như đập vỡ một lọ mứt.
Dĩ nhiên là hắn phải lấy cây sắt từ hàng rào và cầm sẵn trước khi gặp nạn nhân của hắn. Thật mà khó phỏng đoán được tại sao lại có cuộc đụng độ này. Người ta chỉ có thể căn cứ vào hai chi tiết sau đây. Một là hầm mộ không nằm trên đường đi về nhà của ông Wicksteed, mà cách xa đường đi đến gần hai trăm bộ. Hai là theo sự xác nhận của một em gái nhỏ đi học buổi chiều kể lại rằng em đã thấy người bị giết chạy khập khễnh một cách rất kỳ lạ đuổi theo một vật nào đó ngang cánh đồng về phía hầm mộ. Bé gái đó là người cuối cùng thấy ông ta còn sống vì cuộc chiến đấu khuất sau lùm cây và lõm xuống đất nên cô bé không nhìn thấy.
Chúng ta có thể hình dung sự việc diễn ra như sau: Griffin sau khi lẩn trốn đã rút một cây cọc sắt ở hàng rào để làm vũ khí, nhưng không hề có ý định dùng nó để giết người. Vừa đúng lúc ông Wicksteed đi qua và nhìn thấy cây cọc sắt treo lơ lửng trên không. Vì cảng Burdock ở cách xa hơn mười dặm nên có lẽ ông Wicksteed chưa hề được nghe nói gì về người vô hình cả. Thế là do sự tò mò, ông Wicksteed đã đuổi theo cây cọc sắt di chuyển một cách vô lý kia và cuối cùng dùng cây gậy chông của mình để đập vào nó.
Vô tình ông Wicksteed đã dồn kẻ chạy trốn vào đường cùng, một bên là hầm mộ và một bên là những bụi tầm ma đầy gai. Griffin là một người rất dễ nổi nóng, do vậy chúng ta dễ dàng hình dung ra phần cuối của cuộc đụng độ này.
Đó chỉ đơn thuần là những giả thuyết mà thôi. Nhưng sự thật không thể chối cãi được là ngoài thi thể ông Wicksteed bị hành hạ đến chết, người ta còn tìm thấy cây cọc sắt bê bết máu được quăng vào giữa bụi cây tầm ma. Việc Griffin vứt cây cọc sắt đi chứng tỏ rằng mặc dù hắn là một kẻ ích kỷ và hung ác nhất, nhưng cảnh tượng nạn nhân chết thê thảm đã làm hắn phải ăn năn hối hận đôi chút. Hắn sợ không dám dùng lại cây cọc sắt đó nữa.
Sau khi giết chết ông Wicksteed, hình như người vô hình đã rời bỏ vùng này tiến về phía đồi trọc. Có hai người đàn ông kể lại rằng họ nghe thấy một giọng nói vào lúc mặt trời lặn ở gần Fern Bottom. Giọng nói ấy lúc thì rên rĩ, lúc thì cười sằng sặc một cách thê lương, lúc thì khóc nức nở, chốc chốc lại gào thét lên thật ghê sợ. Những thứ tiếng đó cứ lập đi lập lại mãi ngang qua giữa cánh đồng rồi dần dần biến mất vào vùng đồi xa xa.
Chiều hôm đó, chắc có lẽ người vô hình đã biết được ít nhiều rằng bác sĩ Kemp đã biết cách lợi dụng những điều hắn đã tâm sự với ông ta. Chắc hẳn hắn đã thấy mọi nhà đều đóng cửa và cố thủ bên trong. Chắc hắn đã lảng vảng đến các quán trọ, nhà ga xe lửa và đã đọc được những lời kêu gọi chống lại hắn. Và khi đêm tối đến, trên các cánh đồng xuất hiện rải rác đó đây từng nhóm ba hay bốn người săn lùng và tiếng chó sủa ầm ĩ. Những nhóm người săn lùng này được hướng dẫn rõ ràng và cụ thể phải xử trí ra sao khi chạm trán kẻ địch cũng như cách thức trợ giúp cho nhau như thể nào. Hắn đã tránh được tất cả họ. Chúng ta có thể hiểu được rằng sự tuyệt vọng của hắn đã lên đến cực độ, vì chính hắn đã cung cấp cho người ta những thông tin dùng chống lại hắn. Suốt hai mươi bốn giờ qua, kể từ lúc gặp ông Wicksteed, hắn luôn luôn là kẻ bị săn đuổi. Nhưng dù sao hắn cũng đã tìm được nơi ăn chốn ngủ, bởi vì sáng hôm sau hắn đã hồi phục được sức khỏe, sự hoạt bát, nhanh nhẹn, giận dữ và hung bạo, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu cuối cùng của hắn chống lại cả thế giới.