Chương 24 CUỘC BAO VÂY NHÀ BÁC Sĩ KEMP
Bác sĩ Kemp đọc một lá thư kỳ lạ viết bằng bút chì trên một tờ giấy bẩn thỉu. Bức thư viết:
“Các người xông xáo và thông minh một cách đáng ngạc nhiên thật, mặc dù ta không thể hiểu nổi các người chịu đựng như vậy để được cái gì. Các người đang chống lại ta. Suốt cả ngày các người đã săn đuổi ta, các người âm mưu cướp đoạt của ta cả một giấc ngủ đêm. Nhưng ta đã được ăn chứ không phải các người, ta đã được ngủ chứ không phải các người, và cuộc chơi chỉ mới bắt đầu. Đúng, cuộc chơi chỉ mới bắt đầu. Không có cách gì khác ngoài việc mở ra một triều đại khủng bố. Ta tuyên bố ngày đầu tiên của triều đại khủng bố bắt đầu. Từ nay trở đi, cảng Burdock không còn nằm dưới quyền kiểm soát của nữ hoàng nữa. Hãy báo cho viên đại tá cảnh sát và lũ người còn lại biết rằng, từ nay trở đi, thành phố này thuộc quyền thống trị của ta - Người khủng bố! Ngày hôm nay là ngày thứ nhất, năm thứ nhất của một thời đại mới - Thời đại Người vô hình, mà ta là người Vô hình đầu tiên. Lúc đầu, cách cai trị của ta sẽ rất độ lượng. Ngay ngày thứ nhất sẽ chỉ có một bản án tử hình để làm gương cho kẻ khác. Kẻ chịu án tử hình là một gã đàn ông tên là Kemp. Hắn sẽ phải chết ngay ngày hôm nay. Dù cho hắn có đóng cửa ẩn nấp, trốn tránh nơi nào, dù cho hắn có vệ binh chung quanh hoặc mặc giáp trụ đi nữa, nhưng cái chết vô hình vẫn giáng vào đầu hắn. Cứ để cho hắn tha hồ mà đề phòng, điều đó chỉ càng gây thêm ấn tượng cần thiết cho thần dân của ta. Cuộc xử tử sẽ bắt đầu vào đúng giữa trưa. Bức thư sẽ được gửi khi người phát thư ra đi. Trò chơi sẽ bắt đầu. Sự chết chóc bắt đầu. Hỡi thần dân của ta, muốn bảo toàn được sinh mạng, các người nhất thiết không được giúp hắn. Ngày hôm nay Kemp sẽ phải chết!”.
Kemp đọc lá thư lần thứ hai, rồi nói:
- Đây không phải là chuyện đùa đâu. Đúng là giọng điệu của hắn! Hắn sẽ làm như vậy thật đấy.
Ông lật tờ giấy gấp đôi lên và nhìn thấy trên mặt ghi địa chỉ có đóng dấu bưu điện ở Hintondean. Ông chậm chạp đứng lên, bỏ dở bữa ăn trưa và đi vào phòng làm việc. Ông nhận được bức thư này vào lúc một giờ chiều.
Ông rung chuông gọi cô hầu gái và bảo cô ta đi quanh nhà kiểm tra lại các cửa sổ và các cửa chớp đã được đóng chặt chưa. Ông cũng đóng chặt cửa sổ phòng làm việc của mình. Từ một ngăn kéo có khóa trong phòng ngủ, ông lấy ra một khẩu súng lục, xem xét cẩn thận rồi nhét vào túi áo ngắn. Ông viết mấy bức thư ngắn, trong đó có một bức gửi cho đại tá Adye, giao chúng cho người hầu gái chuyển đi và dặn dò cẩn thận cũng như chỉ rõ cho cô đường đi ra khỏi nhà. Ông còn nói thêm để cô yên tâm:
- Không có gì nguy hiểm cho cô đâu.
Bác sĩ Kemp im lặng một lúc sau khi làm việc này rồi quay trở lại với bữa ăn đã nguội lạnh. Vừa ăn vừa suy nghĩ, cuối cùng ông vỗ mạnh xuống bàn:
- Chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn! Mình là một con mồi. Hắn nhất định sẽ mắc phải.
Ông lên phòng của mình, cẩn thận đóng tất cả mọi cánh cửa sau lưng.
- Đây là một cuộc chơi, cuộc chơi kỳ lạ.
Nhưng tất cả mọi thế mạnh thuộc về phía tôi, cho dù anh vô hình đi nữa, Griffin ạ.
Bác sĩ Kemp đứng cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra sườn đồi nóng bỏng.
- Hắn cần ăn mỗi ngày. Hôm qua hắn có ngủ không nhỉ? Cầu cho trời trở lạnh, thời tiết ẩm ướt thay cho cái nóng này. Có thể hiện giờ hắn cũng đang theo dõi mình.
Ông liền bước tới đóng cửa sổ lại, một cái gì đó đập mạnh trên khung cửa sổ làm ông giật mình. “Thần kinh mình căng thẳng mất rồi”, Kemp tự nhủ. Nhưng sau đó ít phút, ông lại bước đến bên cửa sổ “Chắc đó chỉ là một con chim”. Ngay khi đó, nghe tiếng chuông reo ở cửa trước, ông bèn chạy vội xuống dưới nhà. Ông thận trọng rút then cài nhưng vẫn móc chiếc xích lên và nép mình sang bên nhìn ra. Đó là đại tá Adye.
- Người giúp việc của ông đã bị tấn công, bác sĩ Kemp ạ.
- Cái gì? - Kemp kêu lớn.
- Những giấy tờ của ông đã bị lấy sạch. Hắn đang lảng vảng ở quanh đây thôi. Cho tôi vào nhà với.
Kemp thả sợi dây xích và hé cửa đủ để cho Adye lọt vào. Ông ta đứng giữa phòng khách, nhìn Kemp cài chặt cửa lại.
- Giấy tờ đã bị giật ra khỏi tay cô ta. Cô ta sợ hãi đến phát điên lên và đã được đưa về đồn cảnh sát dưới ấy rồi. Hắn đang ở rất gần đây. Giấy tờ gì vậy hả?
Kemp tức giận gào lên:
- Tôi là một thằng ngu! Đáng lẽ tôi phải biết thời gian đi từ Hintondean đến đây không quá một giờ, vậy là xong rồi!
- Có chuyện gì vậy? - Adye hỏi.
- Lên đây! - Kemp nói và dẫn Adye lên phòng làm việc và đưa cho ông xem bức thư của người vô hình.
Adye đọc thư và khẽ huýt sáo, rồi hỏi:
- Và ông..?
- Tôi giống như một thằng ngốc định giăng một cái bẫy, nhưng lại để người hầu gái mang dự kiến đó đi... lọt vào tay hắn.
- Hắn ta sẽ đoán ra ý định của ông mất. - Adye nói.
- Không đâu.
Trên lầu có tiếng kính cửa sổ bị đập vở. Đại tá Adye thoáng nhìn thấy khẩu súng lục ló ra phân nửa trong túi Kemp. Một tiếng động thứ hai vang lên khi họ vẫn còn đang ở cầu thang. Khi lên đến phòng làm việc, họ thấy hai trong ba cánh cửa sổ đã bị vỡ tan. Những mảnh thủy tinh tung tóe đầy phòng và một viên đá to nằm lăn lóc trên bàn viết. Kemp bực tức chửi lầu bầu, và ngay lúc đó cánh cửa số thứ ba cũng bị đập vỡ vang lên tiếng như tiếng súng nổ.
- Chuyện gì đây? - Adye hỏi.
- Hắn đang bắt đầu đấy. - Kemp đáp.
- Có đường nào leo lên đây không?
- Không có đường cho cả con mèo nữa.
- Bên ngoài không có cửa chớp sao?
- Ở trên này không có, nhưng ở dưới kia đều có cửa chớp cả.
Những cục đá cứ tiếp tục bay vào cửa sổ, và rồi nghe như có tiếng ai đó đang đập vào những cửa sổ gài chặt bên dưới nhà.
- Đúng là điên loạn rồi! Hắn định đập vỡ hết mọi cửa chớp đã được đóng kín. Hắn chỉ làm vỡ được cửa kính bên ngoài, và các mảnh kính sẽ cứa đứt chân hắn.
Lại có tiếng một cửa sổ khác bị phá vang lên. Hai người đàn ông đứng ở đầu cầu thang bối rối không biết phải làm gì. Đại tá Adye nói:
- Ông còn khẩu súng nào khác không? Tôi sẽ đi về đồn và dẫn chó săn đến, phải bắt hắn dừng lại thôi.
Bác sĩ Kemp đưa tay vào túi, rồi ngập ngừng đưa cho đại tá khẩu súng của mình.
- Ông cứ yên tâm ở đây, tôi sẽ mang chó săn đến ngay thôi, ở đây ông sẽ được an toàn.
Kemp cảm thấy hối hận vì đã đưa vũ khí bảo vệ cuối cùng của mình cho đại tá Adye. Nhưng cũng đành phải vậy thôi vì hy vọng ông ta sẽ đến cứu viện kịp thời.
- Bây giờ mở cửa cho tôi. - Adye nói.
Khi đứng đợi trong phòng khách, họ nghe tiếng cửa sổ phòng ngủ vỡ. Với vẻ nhợt nhạt hơn bình thường, bác sĩ Kemp nhẹ nhàng hé cửa cho đại tá Adye lách ra ngoài rồi cài then lại ngay.
- Ông phải bước thẳng ra! - Kemp nói.
Đại tá Adye dừng lại một chút trên ngưỡng cửa, lưng dựa vào cánh cửa đã khép lại sau lưng. Rồi ông đi thẳng xuống bậc thềm, băng ngang thảm cỏ và đến cổng. Một làn gió nhẹ lướt qua trên cỏ. Có cái gì đó chuyển động đến gần ông ta và một giọng nói vang lên:
- Dừng lại một chút xem nào!
Đại tá Adye đứng chết lặng, tay nắm chặt khẩu súng, tất cả dây thần kinh của ông đều căng ra.
- Anh nói sao hả? - Adye nói với giọng sửng sốt.
- Tôi buộc ông phải quay trở vào nhà ngay lập tức. - Giọng nói cũng tỏ ra căng thẳng và quyết liệt.
- Không thể được! - Adye nói giọng hơi khàn đi và nghĩ đến việc bắn vào hướng phát ra tiếng nói.
- Ông định làm gì vậy? - Giọng nói cất lên và cả hai người đều di chuyển rất nhanh, một ánh sáng lấp lánh lóe lên từ miệng túi của Adye.
Adye ngừng lại và suy nghĩ, rồi chậm rãi trả lời:
- Tôi đi đâu là chuyện của riêng tôi.
Ông chưa nói hết câu thì đã bị một cánh tay vòng qua cổ và bị một đầu gối thúc vào lưng làm đầu ông bị giật ngược ra sau. Ông vụng về rút súng ra bắn điên cuồng, nhưng ngay sau đó ông bị đấm vào miệng và bị tước mất súng. Ông vùng vẫy dữ dội và té xuống.
- Khốn kiếp! - Adye chửi đổng.
Có tiếng cười lớn đáp lại.
- Tôi có thể giết ông ngay bây giờ, nếu như tôi không tiếc vì mất một viên đạn.
Adye nhìn thấy cây súng lục lơ lửng trong không khí, cách khoảng sáu bộ và đang chĩa thẳng về phía ông.
- Sao? - Adye nói và ngồi dậy.
- Đứng lên! - Giọng nói ra lệnh.
Adye làm theo.
- Đứng yên đó! Đừng có giở trò nhé. Nên nhớ rằng tôi có thể nhìn thấy rõ mặt ông, còn ông thì không thể nhìn thấy tôi được. Hãy quay trở vào nhà ngay.
- Ông ta sẽ không cho tôi vào đâu.
- Thật đáng tiếc khi ông không phải là người tôi muốn giết.
Adye lại liếm môi lần nữa. Ông liếc qua nòng súng rồi nhìn mặt biển phía xa xanh ngắt và lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn những dải đồi xanh mượt mà, nhìn vách đá trắng trải dọc theo bờ biển dài đến thị trấn, nhìn thành phố nhấp nhô nhà cửa và đột nhiên ông cảm thấy cuộc sống ngọt ngào đẹp đẽ biết bao. Mắt ông quay trở lại nhìn thứ đồ vật bằng kim loại nhỏ bé kia đang treo lơ lửng trong không khí, ngay trước mặt, chỉ cách mình trong gang tấc. Ông buồn rầu hỏi:
- Tôi phải làm gì đây?
- Phải làm gì à? - Người vô hình hỏi lại. - Nếu để cho ông đi, ông sẽ kêu người đến giúp. Vậy việc duy nhất mà ông phải làm là quay trở vào nhà.
- Tôi sẽ thử. Nhưng nếu ông ấy cho tôi vào, ông hứa sẽ không xông vào chứ'?
- Tôi không muốn tranh cãi với ông. Giọng nói bảo.
Kemp vội vã lên lầu sau khi để Adye ra ngoài và bây giờ ông khom ngưòi ẩn mình giữa những tấm kính vỡ, cẩn thận nhìn qua khung cửa sổ của phòng làm việc. Ông thấy Adye nói chuyện với người vô hình. “Tại sao ông ta không bắn nhỉ?” Kemp tự nhủ. Rồi ông thấy khẩu súng di chuyển làm ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt ông. Ông nheo mắt và cố tìm hiểu xem ánh sáng đó phát ra từ đâu. “Lạ quá! Sao Adye lại nộp súng cho hắn nhỉ?”
Trong khi đó cuộc nói chuyện giữa đại tá Adye và người vô hình vẫn tiếp tục. Adye cố gắng thuyết phục:
- Anh hãy hứa đừng xông vào nhà. Đừng để cuộc chơi đi quá xa. Hãy dành cho người ta một lối thoát chứ.
- Hãy quay vào nhà. Tôi đã nói rõ là tôi không có hứa hẹn gì cả.
Đại tá Adye đột nhiên quyết định. Ông quay về phía ngôi nhà chậm rãi bước tới, hai tay chắp sau lưng. Bác sĩ Kemp hồi hộp theo dõi ông. Khẩu súng lục thấp thoáng khi ẩn khi hiện bám theo sau Adye. Sau đó, mọi việc diễn biến một cách chớp nhoáng. Đại tá Adye giật lùi lại, xoay người chộp lấy khẩu súng, nhưng bị trượt, hai tay ông giơ lên và ngã sấp xuống, để lại một luồng khói xanh trong không khí. Tuy bác sĩ Kemp không nghe tiếng súng nổ, nhưng ông thấy rõ đại tá Adye quằn quại, chống tay ngồi dậy rồi lại ngã vật xuống rồi nằm bất động.
Trong một lúc, bác sĩ Kemp vẫn đứng nhìn chằm chằm vào thân hình bất động của Adye. Buổi trưa hè oi bức và yên tĩnh, dường như cả không gian chỉ bị khuấy động bởi một đôi bướm vàng bay đuổi nhau qua những bụi cây giữa, Adye nằm im lìm trên bãi cỏ gần cổng. Bác sĩ Kemp nhìn cảnh vật xung quanh nhà thật cẩn thận để tìm bóng dáng khẩu súng lục, nhưng nó đã biến mất. Đôi mắt ông quay lại nhìn Adye. Cuộc chơi đã thật sự được mở màn một cách chẳng được hay ho gì lắm.
Rồi có tiếng chuông reo, tiếng đập phá dồn dập ở cửa trước, nhưng theo lệnh của Kemp, những người giúp việc đều ở trong phòng khóa cửa lại. Rồi tiếp theo là sự im lặng. Kemp ngồi im lặng, nhìn ra ngoài lần lượt qua khung cửa sổ vỡ.
Ông bước tới cầu thang, lắng nghe đầy lo lắng, tự hỏi không biết kẻ thù hiện đang làm gì. Ông tự trang bị cho mình một thanh cời than và đi kiểm tra toàn bộ các cửa. Mọi việc vẫn an toàn và im lặng. Ông trở lại phòng làm việc. Adye vẫn nằm bất động bên cạnh con đường trải sỏi. Từ lan can, ông nhìn thấy người hầu gái và hai viên cảnh sát đang từ ngoài đường bước vào. Cảnh vật im lìm chết lặng. Ba người dường như tiến đến rất chậm.
Có tiếng đổ vỡ bên dưới. Ông ngập ngừng và đi xuống lầu lần nữa. Bỗng nhiên, ông ta nghe tiếng đổ vỡ và tiếng đập phá các thanh sắt chốt cửa sổ. Kemp vội vặn chìa khóa và mở cửa nhà bếp. Đúng lúc ấy, cánh cửa sổ bị gãy vỡ nát và bay vào trong. Kemp đứng im sợ hãi. Khung cửa sổ bị phá bằng rìu chỉ còn một thanh ngang chưa gãy và vài mảnh kính vỡ bám vào khung. Bây giờ chiếc rìu lại tiếp tục đập phá. Rồi bỗng nhiên nó nhảy sang bên và biến mất. Kemp thấy khẩu súng lục đang nằm trên đường đi bên ngoài bỗng bật lên không. Ông vội ngồi thụp xuống vừa lúc viên đạn bay sượt qua, làm một mẩu gỗ trên cánh cửa sát đầu ông bị bật toác ra. Kemp đóng mạnh cánh cửa và khóa lại. Ông nghe tiếng Griffin phá lên cười ha hả. Rồi tiếng rìu đập phá và những mảnh vỡ tiếp tục văng ra. Kemp trở vào hành lang, cố suy nghĩ: “Chỉ một lát nữa thôi người vô hình sẽ đột nhập được vào trong bếp. Cánh cửa này không thể ngăn cản hắn lại lâu đâu, và rồi...”
Một tiếng chuông vang lên ở cửa trước. Chắc là cảnh sát đến. Kemp chạy vào đại sảnh, móc đầy xích lên rồi mới rút then ra. Đợi người hầu gái lên tiếng, ông mới bỏ xích cửa xuống cho ba người lách vào nhà, rồi đóng ập ngay cửa lại. Ông nói với họ:
- Người vô hình có súng với hai viên đạn còn lại. Hắn đã giết Adye, hay ít ra cũng đã bắn ông ta. Các anh có thấy ông ta trên bãi cỏ không? Ông ấy đang nằm đó.
- Ai? - Một viên cảnh sát hỏi.
- Đại tá Adye. - Kemp trả lời.
- Chúng tôi đi vòng ngả sau nên không gặp. - Người hầu gái đáp.
- Tiếng gì đổ vỡ vậy nhỉ? - Một viên cảnh sát hỏi.
- Có lẽ hắn đang ở trong nhà bếp hoặc sẽ vào đây. Hắn tìm đâu được một cái rìu...
Bất ngờ căn nhà rung chuyển bởi những cú nện rìu của người vô hình bổ xuống cửa vào bếp. Cô hầu gái nhìn đăm đăm về phía nhà bếp, và hoảng sợ chạy vào phòng ăn ẩn nấp. Kemp cố giải thích mọi việc qua những câu đứt đoạn. Họ nghe tiếng cửa bếp sụp xuống,
- Đi đường này! - Kemp thét lên và đẩy hai viên cảnh sát sang lối vào phòng ăn. Ông giúi vào tay một viên cảnh sát thanh cời than đang cầm trong tay và lấy một thanh khác ở phòng ăn đưa cho người kia.
Rồi bất ngờ ông nhảy lùi lại.
- Coi chừng! - Một viên cảnh sát thét lên, chùng người xuống đỡ cái rìu bằng thanh cời than. Tiếng súng nổ và viên đạn tạo nên một lỗ toác hoác trên bức tranh. Người cảnh sát thứ hai dùng thanh cời than giáng trúng khẩu súng làm nó rơi xuống sàn nhà.
Ngay từ tiếng va chạm đầu tiên, cô gái hầu phòng đã chạy tới mở tung cửa sổ với ý định trèo qua để chạy trốn.
Chiếc rìu chạy trở vào hành lang và họ có thể nghe thấy tiếng thở của người vô hình. Hắn nói:
- Hai người tránh ra ngay. Tôi chỉ muốn trừng trị Kemp mà thôi!
- Còn chúng tôi thì lại muốn anh. - Một viên cảnh sát nói, tiến nhanh lên một bước và dùng thanh cời than quất vào chỗ vừa phát ra tiếng nói.
Có lẽ người vô hình lùi lại và trốn vào chỗ giá cắm dù. Trong khi viên cảnh sát còn đang lúng túng thì người vô hình phản công lại bằng một nhát rìu lên đầu làm cho cái nón của anh ta bị co rúm như tờ giấy và anh ta ngã lộn nhào xuống chân cầu thang. Nhưng viên cảnh sát thứ hai đã dùng thanh cời than đánh vào phía sau cán rìu trúng phải vật gì đó, làm vang lên một tiếng kêu khô khốc. Một tiếng kêu thét lên đau đớn và chiếc rìu rơi xuống sàn nhà. Viên cảnh sát bồi tiếp vào chỗ trống nhưng không trúng gì cả. Anh ta đạp lên chiếc rìu, rồi quất thêm một cú nữa rồi dừng lại, đứng im lắng nghe những tiếng động nhỏ nhất. Anh ta nghe tiếng cửa phòng ăn mở ra rồi tiếng chân chạy nhanh vào trong phòng. Đồng đội của anh ta lật người ngồi dậy, máu chảy ròng ròng ở khoảng giữa mắt và tai.
- Hắn đâu mất rồi? - Viên cảnh sát bị thương hỏi.
- Không biết. Có lẽ hắn đã chuồn mất, nhưng tôi đã đánh trúng hắn. Còn bác sĩ Kemp... ông đâu rồi.
Nhận thấy sự vắng mặt của bác sĩ Kemp, anh ta cất tiếng gọi lớn:
- Bác sĩ Kemp!
Yên lặng. Anh ta gọi tiếp:
- Bác sĩ Kemp!
Vẫn không có tiếng trả lời. Anh ta nói với bạn đồng đội:
- Bác sĩ Kemp thật là anh dũng.
Viên cảnh sát nghĩ tốt nhất là đi vào phòng ăn xem sao. Cửa sổ phòng ăn vẫn mở toang nhưng không hề có cô hầu gái cũng như bác sĩ Kemp ở đó.