← Quay lại trang sách

ĐOẠN KẾT

Câu chuyện kể về cuộc thí nghiệm ma quỷ lạ lùng của người vô hình đến đây đã kết thúc. Nếu bạn muốn biết rõ hơn về con người ấy, bạn phải đến một ngôi quán nhỏ ở gần cảng Stowe mà nói chuyện với ông chủ quán. Trên tấm bảng hiệu của cái quán ấy chỉ vẽ có cái nón và đôi ủng với bảng hiệu là quán “Người vô hình”. Chủ quán là một người đàn ông mập lùn, có cái mũi lõ thật to, tóc cứng và da mặt lấm chấm đỏ.

Bạn cứ ăn uống một cách hào phóng thì lão ta sẵn sàng kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện xảy ra với lão vào cái ngày ấy và kể chuyện các luật sư đã làm cách nào để lão không được hưởng kho tiền vàng đồ sộ mà người ta đã tìm thấy. Lão còn kể rằng có một người thanh lịch đã trả cho lão một đồng guinea mỗi đêm để lão kể lại toàn bộ câu chuyện này ở phòng hòa nhạc Hoàng gia.

Và nếu bạn muốn cắt dòng hồi tưởng dông dài của lão một cách dột ngột, bạn chỉ cần hỏi lão về ba quyển vở ghi chép trong câu chuyện ấy. Lão thừa nhận là có ba

quyển vở ấy thật, người ta đồn là lão giữ lại nhưng lão vẫn một mực thanh minh và thề rằng mình không có giữ.

- Chính người vô hình đã lấy lại và đem giấu chúng khi tôi bỏ chạy khỏi cảng Stowe rồi. Chỉ tại bác sĩ Kemp làm mọi người cứ nghĩ rằng tôi đang giữ ba quyển vở ấy.

Và sau đó, lão chìm đắm vào trong một trạng thái suy tư, ủ dột, nhìn bạn bằng ánh mắt e dè, bối rối, rồi lảng sang chuyện khác và tìm cách rời khỏi quầy rượu.

Lão ta là một người độc thân và đã thề rằng suốt đời không lấy vợ.

Cứ mỗi sáng chủ nhật, trong suốt cả năm, khi lão tách mình khỏi thế giới bên ngoài, và mỗi đêm sau mười giờ, lão khóa hết mọi cánh cửa lại và xem xét thật kỹ dưới cả gầm bàn và xó tủ. Khi đã yên tâm, lão mới mở một ngăn kéo bí mật trong tủ dựng tiền, lấy ra một chiếc hộp. Trong đó đựng ba quyển vở bìa da nâu sờn bẩn vì đã có lần bị chôn giấu. Lão chủ quán đặt ba quyển vở ấy trên bàn, rồi chậm rãi ngồi vào ghế bành, nhồi thuốc vào cái tẩu bằng đất sét. Rồi lão kéo một quyển vở đến gần mình, mở ra từng trang và nghiên cứu từ sau ra trước. Lão ta nhíu mày, bậm môi vì chẳng hiểu gì những ký hiệu bí mật của người vô hình để lại cả. Lão tựa người vào ghế bành lơ mơ nhìn qua làn khói thuốc về một chốn vô hình.

Lão mơ màng trong một giấc mộng kỳ diệu không bao giờ tắt trong suốt cuộc đời lão.

Và dù bác sĩ Kemp không ngừng hỏi lão và cả đại tá Adye cũng đã thường xuyên điều tra, thẩm vấn lão, nhưng không một người nào trên đời này có thể biết những quyển vở đó ở đâu ngoại trừ chính bản thân lão.

Trong những quyển vở đó chứa đựng các bí mật không thể hiểu được của sự vô hình và còn các bí mật kỳ dị khác nữa.

Và sẽ không có người nào khác biết về chúng cho đến khi lão ta nhắm mắt lìa trần.

HẾT