Chương 25 CUỘC SĂN ĐẢO NGƯỢC
Ông Heelas, người hàng xóm gần nhất của bác sĩ Kemp đang ngủ trưa trong căn nhà nghỉ mát của ông ta. Khi cuộc phong tỏa nhà bác sĩ Kemp bắt đầu, tiếng đập phá cửa sổ nhà bác sĩ làm ông ta tỉnh dậy. Ông nhìn thấy cửa kính, cửa sổ nhà hàng xóm đã bị đập vỡ tan tành. Bỗng cánh cửa chớp của phòng ăn bật mở tung ra và cô hầu gái giãy giụa trong khung cửa. Lát sau có một người xuất hiện phía sau, giúp cô thoát ra ngoài. Người đó chính là bác sĩ Kemp. Người hầu gái đã chạy lao ra phía trước rồi biến mất giữa các bụi cây. Ông lại thấy bác sĩ Kemp trèo lên bệ cửa sổ nhảy xuống, chạy dọc theo con đường mòn khuất sau những bụi cây. Sau đó bác sĩ lại xuất hiện và chạy hối hả xuống dốc về phía nhà ông Heelas.
Lúc bấy giờ ông Heelas mới kêu lên:
- Trời ơi! Đúng người vô hình là một kẻ tàn bạo thật rồi.
Ông Heelas nghĩ như vậy và vội chạy vào nhà, ông cuống cuồng giục người nhà:
- Đóng các cửa chính, cửa sổ. Đóng lại tất cả. Người vô hình đang đến.
Tức thì các cửa nhà đều được đóng lại. Chính bản thân ông cũng chạy đi đóng chặt cánh cửa sổ sát mặt đất. Một lúc sau, bác sĩ Kemp đã vượt qua hàng rào ngoài vườn và chạy qua sân quần vợt tiến về phía ngôi nhà.
- Ông không thể vào đây được đâu. - Heelas nói và lấy tay gài then cửa lại. - Tôi rất lấy làm tiếc nếu hắn đuổi kịp ông, nhưng không thể để ông vào nhà được.
Kemp xuất hiện ở ngoài khung cửa kính với vẻ mặt đầy kinh hãi. Ông lấy tay đập liên hồi vào cánh cửa, nhưng vô hiệu, đành phải chạy vòng qua cổng phụ ra phía đường đồi. Theo bản năng tự nhiên, ông chạy theo hướng xuống dốc. Lúc này đấy chính ông cũng phải chạy giống như Thomas Marvel đã chạy mà ông thấy cách đây mấy hôm. Ông chạy khá tốt vì vẫn thường xuyên tập luyện. Mặc dù mặt ông trắng nhợt và ướt đẫm mồ hôi, nhưng ông vẫn tỉnh táo đến cùng. Ông chạy sải bước, né tránh những hòn đá cuội và các mảnh thủy tinh vụn để dành cho đôi chân trần của người vô hình.
Lần đầu tiên trong đời, Kemp nhận thấy con đường đồi dẫn đến thành phố ở phía xa kia sao mà heo hút và hoang vắng đến lạ lùng. Tất cả những ngôi nhà ven đường đều đóng cửa kín mít theo đúng chỉ dẫn của chính ông. Nhưng ít nhất họ cũng nên để chỗ để đề phòng những trường hợp như thế này chứ! Một chuyến xe trạm vừa dừng lại ở chân đồi. Qua khỏi đó là đồn cảnh sát. Phải chăng ông đã nghe được tiếng bước chân đuổi theo? Gắng sức lên! Ở dưới phố người ta đang nhìn ông và một vài người cũng đang chạy. Lúc này chiếc xe trạm đã gần bên và trong quán Jolly Cricketers người ta đang đóng cửa ầm ĩ. Bác sĩ Kemp chạy lướt qua cửa quán đến đầu đường, ở đây có nhiều người hơn. Người đánh xe và người phụ việc của anh ta đứng bên những con ngựa đã tháo cương đang chằm chằm nhìn ông. Xa hơn nữa là những người thợ đào đất đang đứng chỗ bãi bồi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Kemp chạy hơi chậm đi và kêu lên với mấy người thợ đào đất đang ra hiệu và ông nhảy qua hố đào đất tạo thành một chướng ngại giữa ông và kẻ săn đuổi.
- Người vô hình!
Ông định chạy vào đồn cảnh sát, nhưng lại thôi và quay sang con đường bên cạnh, sau đó chạy theo một ngõ nhỏ dẫn trở lại trục lộ chính. Vài đứa trẻ đang chơi ở đây, thét lên và chạy tán loạn khi thấy ông xuất hiện. Khi băng trở lại đường phố chính, ông nhận ra một đám đông đang chạy ồn ào. Ông liếc nhìn về hướng đồi. Cách chiếc xe trạm khoảng chừng mười bộ, một người thợ đào đất to lớn vung mạnh cái vá chạy ra, cố bám sát gót là người điều khiển xe trạm tay đang nắm chặt. Những người khác theo hai người này vừa chạy vừa la hét. Từ phía dưới phố, nhiều người cũng đang chạy đến. Kemp nhìn thấy rõ một người đàn ông cầm gậy từ trong cửa hàng nhảy ra.
- Giãn ra mau! - Người nào đó la lên.
Bác sĩ Kemp chợt nhận ra tình thế cuộc đuổi bắt đã xoay chuyển. Ông đứng lại nhìn quanh, thở hổn hển, rồi nói:
- Hắn đến gần rồi! Làm thành một hàng ngang mau.
- A! - Tiếng người vô hình kêu to.
Bác sĩ Kemp bị đánh mạnh vào dưới tai bước loạng choạng mấy buớc và cố quay mặt lại với kẻ thù vô hình. Vừa vững bước ông liền đấm mạnh để trả miếng vào không khí. Tiếp đến, ông lại bị đấm vào dưới quai hàm và té nhào xuống đất. Ngay lập tức, ông bị một đầu gối đè lên mạng sườn và một đôi bàn tay hăm hở bóp chặt cổ họng ông, nhưng một bên tay bóp yếu hơn tay kia. Ông giơ tay lên nắm chặt hai cổ tay ấy và nghe một tiếng thét đau đớn của kẻ tấn công. Cái vá của người thợ đào đất quay tít phía trên ông đập mạnh vào vật gì đó làm nó ngã lăn ra một cách mơ hồ. Ông cảm thấy một giọt sền sệt nong nóng rơi xuống mặt mình, cổ họng ông bỗng được nới lỏng ra, Kemp cố hết sức lách mình ra chộp lấy một bả vai, lộn người đứng dậy. Ông siết chặt hai khuỷu tay vô hình gần mặt đất.
- Tôi đã giữ được hắn rồi! Bác sĩ Kemp thét lên. - Giúp tôi với, giúp tôi đè hắn xuống! Hắn té rồi! Nắm chân hắn!
Ngay lập tức mọi người nhào đến đấm đá loạn xạ. Không có tiếng la nào nữa sau tiếng thét của Kemp, chỉ nghe tiếng chân, tiếng đấm và tiếng thở nặng nhọc.
Bằng một cố gắng phi thường, người vô hình hất được hai đối thủ văng ra và quỳ gối lên. Nhưng Kemp vẫn bám chặt hắn như chó săn bám vào con hươu, và hàng chục cánh tay siết chặt, giăng xé kẻ vô hình. Người điều khiển xe trạm đột nhiên tóm được cổ và vai hắn vật ngửa ra. Đám đông nhào lại đấm đá. Rồi bỗng vang lên một tiếng kêu man dại:
- Xin tha chết cho tôi! Xin tha chết!
Tiếng kêu đó nhanh chóng tắt đi thành một tiếng nghẹt.
- Hãy lui ra! Hắn bị thương nặng rồi! Lùi lại ngay! - Bác sĩ Kemp kêu lên.
Phải mất một lúc lâu mới dẹp được một khoảng trống. Bác sĩ Kemp quỳ xuống nắm lấy đôi tay vô hình trên mặt đất. Bên cạnh ông, một viên cảnh sát ghì lấy hai cổ chân vô hình
- Đừng buông hắn ra! - Người thợ đào đất cầm vá la lên. - Hắn giả bộ đấy.
- Hắn không giả bộ đâu. - Kemp nói, rồi buông một tay đưa lên sờ vào phía mặt Griffin - Lạy chúa! Miệng hắn ướt đẫm cả.
Dân chúng từ trong nhà túa ra. Cửa quán Jolly Cricketers mở rộng. Kemp cúi xuống, tay như rà trên khoảng không.
- Hắn không còn thở nữa. Tôi không còn nghe tiếng tim đập...
Một bà già đứng nhìn qua tay của anh thợ đào đất to lớn, bỗng thét lên the thé:
- Nhìn kìa!
Nhìn theo ngón tay bà chỉ, mọi người thấy lờ mờ, trong suốt như làm bằng thủy tinh nào là mạch máu, gân cốt, dây thần kinh và đường nét của bàn tay, một bàn tay bị giập và úp sấp. Và cứ vậy dần dần, từ chân tay đến toàn thân tiếp tục biến đổi một cách kỳ lạ. Đầu tiên là những dây thần kinh, xương cốt, mạch máu, rồi tiếp đến da thịt cứ hiện dần lên mỗi lúc một rõ.
Cuối cùng, khi đám đông giãn ra để bác sĩ Kemp đứng thẳng dậy, người ta nhìn thấy trên mặt đất là một thân hình trần truồng và thảm thương, một thân hình thâm tím, đầy thương tích của một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Râu và tóc của người ấy đều trắng, nhưng không phải bạc như người già, mà là màu trắng của người bạch tạng. Đôi tay người ấy co quắp lại, mắt mở trừng trừng biểu lộ vẻ tức giận, nhưng đã mất hết thần sắc.
- Đậy mặt hắn lại! - Một người kêu lên.
Người ta mang từ trong quán Jolly Cricketers ra một tấm khăn trải giường, phủ kín người hắn rồi khiêng vào quán.