← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII

Rồi sau cùng, ngày Đại Hội Canh Nông được chờ đợi nhiều ấy đã đến với dân Bình Đô. Người ta đã sửa soạn đại hội từ vài ba hôm trước. Cửa quận Bình Đô được treo đèn kết hoa và lập một khán đài bằng gỗ khá lớn. Một tiểu đội lính vệ binh từ quận Bình Tây được gửi tới để tăng cường đội lính Cứu Hỏa của Bình Đô, vì quận này không có lính nhà nước. Hai đội lính thi nhau biểu diễn đi lại rầm rập quanh chợ. Trong cánh đồng cỏ ven dòng sông, người ta dựng một lều vải dùng làm chỗ đãi tiệc cho quan khách sau đại hội.

Từ tảng sáng, dân chúng khắp miền lũ lượt kéo tới Bình Đồ. Từng đoàn xe ngựa, xe bò đậu chật cả đường phố quanh chợ. Ai nấy đều tỏ vẻ hớn hở, chỉ riêng có bà Ba Bủng, chú quán Sư Tử Vàng là buồn, vì ban tổ chức không dùng quán của bà làm nơi đãi tiệc, cũng không cần nhờ bà nấu nướng mà lại đi mượn một lão đầu bếp đến làm.

Cho đó là một sự sỉ nhục đáng kể, bà Ba đứng rầu rĩ trước cửa quán lẩm bẩm chỉ trích tất cả mọi người. Lão Cả Bài chợt đi qua, sáng nay lão diện một bộ đồ lớn hách nhất, trịnh trọng điểm thêm cái mũ dạ đen và một cây ba-toong tre cầm nơi tay.

- Kính chào bà Ba...

- Ông đi đâu thế ông Cả?

Cả Bài dừng lại, lão tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Tôi đi dự dạ hội, thưa bà! Tôi có chân trong Ủy Ban Cố Vấn Canh Nông.

Bà Ba trề môi:

- Ông mà cũng đi họp à? Ông thì biết gì về canh nông cơ chứ?

- Chết... chết, bà lầm, tôi là một bào chế sư, tức là một nhà hóa học. Hóa học là một ngành không thể thiếu được trong địa hạt Canh Nông. Hai nữa xin giới thiệu với bà tôi lại là tác giả một cuốn sách sưu tầm hữu ích về canh nông nhan đề là ‘‘Quan điểm về mấy vấn đề phân bón’’ do tôi xuất bản hồi tháng tư năm ngoái, hiện có trưng bầy tại Thư Viện Quốc Gia Rouen.

Từ vấn đề phân bón, bà Ba Bủng và Cả Bài chuyển qua vấn đề đãi tiệc quan khách một cách không xứng đáng, trong gian lều vải, rồi đến chuyện lão Tấn Phát đã đệ đơn kiện nợ nhà hàng cà phê Bình Đô, một quán ăn địch thủ trong quận của bà Ba Bủng. Nhà cà phê Bình Đồ sắp phải treo bảng vỡ nợ và bị tịch biên đem ra bán đấu giá đúng như sự mong ước của bà Ba. Nhưng bà này vẫn không tiếc lời chỉ trích lão Tấn Phát, bà cho lão này là vô nhân đạo, chủ nợ bóc lột. Bỗng bà chỉ tay bảo cả Bài:

- Kìa ông, nhà Tấn Phát kia kìa? Hắn đang chào bà Đốc Bô ở phía đầu chợ. Mà bà Đốc Bô đi với ai thế kia nhỉ? Trông như ông Bửu Quý thì phải.

Lão Cả Bài vội rảo bước đến chào bà Bô, nhưng vừa lánh được lão Tấn Phát, Bửu Quý vội dắt bà Bô rẽ vào một con đường nhỏ ra phía bờ sông để tránh gặp lão Cả Bài. Tới bờ sông, họ đứng lại. Chàng quay nhìn về phía sau.

- Thế là thoát...

Nàng mỉm cười. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ nắm lấy cánh tay chàng. Cử chỉ ấy làm cho Bửu Quý suy nghĩ. Chàng liếc mắt quan sát diện mạo nàng. Dưới chiếc mũ cói rộng vành, khuôn mặt thanh tú của nàng vẫn dịu dàng, vẫn thản nhiên như không. Đôi mắt của nàng mở rộng nhìn ra dòng sông, làn mi dài như hơi rung động trong gió sớm. Giải lụa xanh buộc trên mũ nàng lả lướt bay theo chiều dương liễu. Nàng khẽ nói:

- Tại sao lại ra đây? Chúng ta đi dự hội kia mà...

- Vì tôi muốn được một mình gần bà trong giây phút...

Đôi má Ánh chợt đỏ hồng lên. Hàm răng trắng ngà của nàng cắn nhẹ lên vành môi hồng, như người giận dỗi một chuyện gì. Bửu Quý không nói hết câu vừa bỏ dở. Chàng chuyển qua chuyện trời đất, cỏ cây. Trong cỏ xanh vài bông Marguerite đã nở. Chàng chỉ vào bông cúc bảo nàng:

- Đây là loài hoa của những người yêu nhau. Nếu tôi hái vài bông, bà.sẽ nghĩ sao...?

- Tôi sẽ nghĩ rằng chắc ông đã yêu...!

Nàng cũng không nói hết lời, chàng tiếp:

- Có lẽ... có lẽ...!

Giữa lúc đó, Bửu Quý nhớ tới cô nhân tình mới nhất của chàng. Đó là một cô đào hát ở Rouen. Mới yêu nhau có mấy tháng, chàng đã chán ngán rồi, vì cô ả phấn sáp quá không được tươi trẻ như bà Bô. Cô ả lại có tật hay vòi vĩnh vàng bạc. Hình ảnh của cô nhân tình ấy làm cho khuôn mặt của Bửu Quý có những nét âu sầu, chán nản thật hợp thời hợp cảnh.

- Nhưng tôi chưa yêu ai bao giờ, và cũng chưa có ai thực tình yêu tôi cả. Trong cuộc đời tôi thiếu thốn nhiều thứ quá. Nếu đời tôi có một mục đích, nếu tôi đưọc gặp một người... Trời, tôi sẽ sống mạnh, sống hùng biết là chừng nào? Tôi có thể san bằng tất cả mọi chướng ngại, vượt hết mọi trở lực, đập tan tất cả...

- Tôi tưởng ông không còn có điều gì đáng phàn nàn nữa? Ông đã tự do này, ông lại giầu có... ..

- Tôi mà giầu à, xin bà đừng mỉa mai...

Ánh bỗng giật nẩy mình. Từ phía chợ, một loạt súng vừa nổ vang, bảo hiệu ông Tỉnh Trưởng đến chủ tọa đại hội đã tới.