← Quay lại trang sách

CHƯƠNG V

Nhưng cái ‘‘ngày mai’’ mong đợi ấy của Ánh không bao giờ đến với nàng. Vì sau khi đứng chờ cho tà áo trắng của nàng biến mất như một bóng ma trong đêm tối, Bửu Quý bỗng cảm thấy choáng voáng đến nỗi chàng phải vịn vào gốc cây cho khỏi ngã. Chàng chửi thề rồi lẩm bẩm trong miệng:

- Mình điên quá đi mất. Tại sao mình lại hứa trốn đi kìa? Việc gì mà phải trốn đi đâu? Lại thêm đèo bồng một đứa con gái nữa?

Bửu Quý lủi thủi đi về. Rồi như tức giận ai điều gì, chàng cầm cây gậy tre đập lung tung vào những cây hoa dại bên đường.

Về đến nhà Bửu Quý đi thẳng lại bàn viết ngồi. Chàng định tâm viết ngay cho Ánh một lá thư đoạn tuyệt, nhưng vừa cầm đến bút chàng lại buông bút xuống bàn suy nghĩ một hồi. Đầu óc chàng trống trơn, không có cả một lời êm dịu để mở đầu một bức thư tình.

Hình ảnh của Ánh đột nhiên mờ đi, như chìm sâu trong dĩ vãng. Để nhớ lại nàng, chàng mở một ngăn kéo lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ đựng những thư từ kỷ niệm của chàng. Trước hết, chàng thấy một chiếc khăn mùi soa của nàng. Chiếc khăn mùi soa ấy, trong thời gian mới yêu nhau, một hôm đi ngựa vào rừng, nàng đã đánh rớt xuống cỏ. Rồi một bức ảnh nhỏ của Ánh. Chàng thấy cái vẻ mơ mộng của nàng trong ảnh thật là nhà quê và buồn cười. Sau đó, chàng đọc lại những bức thư tình của nàng. Và dần dần, chàng đọc cả đến những bức thư tình của những cô con gái khác, những người mà chàng đã yêu đã thương trước Ánh.

Có những bức thư dài thượt, có những bức thư cộc lốc, khô khan, có những bức thư dịu dàng, tha thiết, chan chứa yêu đương,và cũng có những bức thư ngớ ngẩn, vẩn vơ nhạt như nước lã. Chợt Bửu Quý vứt toạch nắm thư lộn xộn ấy vào trong hộp:

- Toàn đồ ấm ớ cả, chẳng ra cái thể thống mẹ gì hết.

Câu nói đó biểu lộ tất cả quan niệm của chàng về các cô nhân tình, chàng hăm hở cầm bút viết:

‘‘Em yêu dấu của anh. Em hãy can đảm lên! Hãy can đảm mà sống em ạ. Vì anh yêu em anh không muốn làm cho đời em đau khổ!’’.

Dòng chữ đầu đã viết trôi rồi Bửu Quý đọc lại và lấy làm đắc ý, Chàng tắc lưỡi nhủ

Thầm:

- Thật ra thì mình còn lương thiện lắm. Mình không muốn làm cho em đau khổ thật tình.

Và chàng hoa bút viết tiếp:

‘‘Em có suy nghĩ một chút nào về quyết định thoát ly của em chưa? Có một phút nào em nghĩ rằng với quyết định ấy anh sẽ có thể đưa em xuống vực thẳm? Đưa em đến những cảnh đau khổ nhất của cuộc đời? Chắc chẳng bao giờ em ngờ như vậy phải không em? Em yêu của anh, em ngây thơ và trong trắng quá’’.

Đến đây Bửu Quý lại ngừng bút để tìm một lý do:

- Hay là bảo với em là gia tài mình đã khánh kiệt? Nhưng không, nói dối như vậy cũng không ăn thua gì. Em chẳng tin nào. Mình cần phải dứt khoát mới được!

Sau vài phút suy nghĩ, chàng lại hạ bút:

‘‘ Anh sẽ không bao giờ quên được em, Mong em tin cho anh điều ấy. Và anh sẽ yêu em mãi mãi. Mối tình chung thủy của anh đối với em sẽ không bao giờ phai tàn. Nhưng cũng có đôi khi, nếu chung sống lâu dài với nhau, chúng ta sẽ phải có những lúc buồn chán nhau. Và những lúc đó anh sẽ đau buồn biết là chừng nào khi anh thấy em oán hận anh, biết đâu em lại chẳng thù ghét anh vì anh đã mang em ra khỏi cuộc sống yên ổn, sung túc hiện nay mà em đang sống? Anh sẽ không sống với sự thật đau buồn ấy. Ánh ơi, em hãy quên anh đi. Tại sao anh lại được gặp em? Tại sao em lại đẹp đến thế? Yêu em có phải là lỗi tại anh không? Trời ơi! Không, không phải. Đó chỉ là do số mệnh mà thôi’’.

- Hay lắm, đổ mẹ nó hết tội cho số mệnh là xong cả.

- ‘‘Cuộc sống tàn nhẫn lắm, em ơi. Bất cứ chỗ nào chúng ta đi qua, chúng ta cũng phải trốn tránh. Cả thế giới sẽ theo dõi, sẽ xô đuổi, sẽ vu khống, sẽ khinh khi chúng ta. Em sẽ bị ngươi đời sỉ nhục. Mà anh thì anh muốn không cho bất cứ một ai được nói chạm tới em. Em là một Nữ Thần của anh. Anh muốn đặt em lên một ngai vàng để anh thần phục, anh muốn cho tất cả mọi người đều phải cúi đầu, kính trọng trước mặt em. Anh sẽ đem hình ảnh của em đi mãi mãi với anh, Anh sẽ ra đi, em ạ. Anh sẽ một mình ra đi đến những nơi chân trời góc biển để tự trừng phạt anh về cái tội đã đem những khổ não vào đời em. Em hãy thương anh, một kẻ đau khổ đã không có cái diễm phúc được sống gần em, và thương nhớ em mãi mãi.

Khi em đọc những dòng chữ này, thì anh đã ra đi xa rồi. Anh phải đi ngay để tránh bị cám dỗ... Anh sẽ trở lại em ạ. Sẽ có một ngày anh trở lại... Nhưng đến ngày đó, tóc chúng ta đã bạc và chúng ta sẽ nhắc lại những chuyện này như những chuyện ngày xưa. Vĩnh biệt em!’’

Bửu Quý đọc lại lá thư, chàng gật gù tỏ vẻ hài lòng:

- Tội nghiệp cho em… chắc em yên trí là mình vô tình như một cục đá. Nếu có vài giọt nước mắt rỏ vào đây thì hay, nhưng mình hết nước mắt từ lâu rồi. Em cũng nên tha lỗi.

Nói xong sẵn có ly nước lạnh gần đấy, Bửu Quý dúng mấy ngón tay vào ly, vẫy nước lên bức thư, giả vờ làm nước mắt. Sau đó, chàng ngồi hút hai điếu thuốc lá rồi đi ngủ.

Lá thư vĩnh biệt đến tay Ánh trong lúc nàng đang ngồi đợi chàng để lên đường đi Ba Lê, trong phòng khách của Khách sạn Đồng Lợi. Trước mắt nàng, trời đất tối sầm hẳn lại. Nàng gượng đứng dậy bước ra cửa, nhưng chưa đi được vài bước, nàng đã gục xuống, và nàng ngất đi...

Khi tỉnh dậy, Ánh thấy mình được đặt nằm trên một chiếc ghế tràng kỷ kê ở góc phòng, một người hầu gái già đang cầm chiếc khăn tay ướt thấm lên trán nàng. Thấy nàng mở mắt, lão chủ khách sạn thở một hơi như muốn trút hết mọi nỗi âu lo ra khỏi lồng ngực. Lão cúi xuống đon đả hỏi:

- Thưa bà, bà còn mệt lắm không…?

Ánh nhìn quanh, ngơ ngác như người mất hồn.

- Không, tôi không làm sao cả. Tôi muốn trở về Bình Đô ngay bây giờ.

Chuyến xe đi Ba Lê khởi hành rồi. Chiếc rương đen của nàng, được khuân từ trên xe xuống, để nằm bên cửa ra vào trông như một chiếc áo quan. Tấm áo choàng của Ánh nằm sóng sượt trên thành ghế...

Ánh mướn một chiếc xe riêng trở về Bình Đô. Suốt mấy tiếng đồng hồ trên con đường dài, nàng ngậm miệng ngồi im trong xe, không nói nửa lời. Đôi lúc, những giọt nước mắt nóng hổi theo nhau chảy dòng dòng trên má nàng. Ánh không buồn đưa khăn lên chùi nước mắt. Nàng cũng không còn biết là nàng đang khóc nữa.

Chiếc xe dừng lại, bên hiên chợ Bình Đô. Trời đã tối mịt rồi, nhiều ánh đèn lấp lánh trên dẫy phố vắng. Ánh xuống xe, nàng móc tập bạc cuối cùng trong sắc ra đưa cả cho anh xà ích. Lặng lẽ như một bóng ma, nàng đi thẳng về phía cửa hiệu bào chế của lão Cả Bài.

Gia đình nhà này đang túi bụi ăn cơm trong căn phòng trong, sát cạnh bếp. Ánh trông thấy bóng thằng Chút đang lúi húi dọn dẹp trên quầy hàng. Nàng gõ nhẹ vào tấm kính, Chút vội vã ra mở cửa. Vừa thấy khuôn mặt hốc hác của bà Bô, Chút ngạc nhiên trố mắt ra nhìn...

- Chút... Đưa cho tôi mượn cái chìa khóa tủ thuốc...

Thưa bà, bà cần gì...?

- Nói khẽ chứ.,.! Đừng cho ai biết hết...

Ánh dằng lấy chùm chìa khóa trong bàn tay run rẩy của anh thanh niên. Nàng tiến thẳng đến tủ thuốc đựng toàn độc dược của lão Cả Bài. Một hôm, nàng đã thấy lão Cả Bài cẩn thận cất vào đấy một ve thạch tín.

Cánh tủ bật mở, ve thuốc độc hiện ra trước mặt Ánh, với một mảnh giấy đỏ có dòng chữ ‘‘Nguy hiểm chết người’’ dán trên nắp. Nàng với tay nhấc ve xuống bàn...

Chút hốt hoảng kêu lên:

- Bà... Bà... đừng làm thế...

Trong nhà, có tiếng Cả Bài oang oang hỏi vọng ra:

- Chút... cái gì thế mày?

Ánh vọc tay vào lọ thuốc độc, nàng bốc một nắm bột đắng đưa lên miệng nuốt; ngấu nghiến, rồi lại một nắm nữa, anh cháu Cả Bài khịu cả giò xuống, mặt anh xanh như tầu lá, cắt không ra lấy một giọt máu. Anh choáng váng phải vịn tay vào quầy hàng, gần như muốn ngất đi...

Khi Ánh về đến nhà, mấy căn phòng tối om không một ánh đèn, lạnh vắng và âm thầm như một căn nhà hoang. Bé Quỳnh đã đi ngủ, Bô đi chưa về. Chàng đi tìm nàng...

Ánh lật đật đến bàn viết, xé vội tờ giấy viết thư nguệch ngoạc viết mấy dòng cuối

cùng: ‘‘Tôi tự tử chết! Xin đừng bắt tội ai hết cả!’’. Nàng chặn tờ giấy dưới bình mực, rồi một cơn khát ghê gớm nổi lên, Nàng thấy khô ran, như có lửa đốt trong cuống họng, nàng chạy vội đến bình nước lọc, ngửa cổ lên tu một hơi dài.,.

Khi Bô về nhà, chàng đã thấy vợ lăn lộn, rẫy rụa trên giường. Chàng vội chạy đến:

- Em... em làm sao thế...?

- Em chết mất... Em khát quá... Anh cho em uống nước...

Bô bưng cả bình nước lọc lại rót cho vợ uống. Chàng không ngờ rằng chính tay chàng đã đổ nước cho vợ chàng chóng chết. Ánh nằm vật xuống gối, nàng thở dốc lên từng hồi, tay nàng chỉ về phía bàn viết... Bô thấy tờ giấy chặn dưới bình mực, chàng run rẩy cầm lên xem:

- Trời ơi... vợ tôi tự tử... vợ tôi tự tử...

Ánh nôn ra máu tươi trên mặt gối. Bô sợ quá chạy xuống dưới nhà kêu ầm lên. Lão Cả Bài hớt hải chạy tới. Biết bà Bô nuốt thạch tín. Lão cũng run không kém gì ông Đốc Bô:

- Cần phải rửa ruột gấp. Chết chưa, không hiểu bà ấy lấy thạch tín ở đâu ra kìa?

Nửa đêm hôm ấy Ánh thở hơi cuối cùng, sau sáu tiếng đồng hồ gào thét, rẫy rụa. Bô ôm chầm lấy xác vợ khóc nấc lên như một đứa trẻ con. Người ta phải kéo chàng ra và nhốt chàng vào trong phòng khám bệnh. Anh Chút được trao cái nhiệm vụ ngồi canh chừng ông Đốc Bô, người ta sợ ông này vì đau khổ quá mà làm điều gì bậy bạ nữa chăng. Sau khi nắm tai anh cháu kéo ra chỗ vắng thẩm vấn mấy câu, lão Cả Bài khám phá ngay ra sự thật! bà Bô tự tử bằng chất thuốc độc lấy ở trong nhà lão. Lão vội vã chạy về nhà cất biến ve thạch tín đi chỗ khác, và ngồi vào bàn viết một bài gửi đăng báo ‘‘Ngọn Cờ Rouen’’ cùng làm hộ người bạn đồng nghiệp lá đơn khai tử.

Sáng hôm sau, ông Năm Hòa nhận được một bức thư từ Bình Đô gửi đến báo tin buồn. Bức thư do chính tay lão Cả Bài viết, với những lời lẽ thật là lòng thòng và khó hiểu làm cho ông lão nhà quê sợ điên cả người. Ông lập tức nhẩy lên ngựa phi nước đại tới Bình Đô. Vào lúc nhá nhem tối, ông tới trước cửa nhà con gái, thấy bức màn tang đen sì treo trên cửa ra vào, ông già té nhào xuống chân ngựa, ngất đi.

Cuộc sống êm đềm trở lại trong cuộc đời bình thản của nhà Y Sĩ Trần văn Bô. Con Nhài là người có diễm phúc được thừa hưởng cả một tủ y phục của bà chủ xấu số để lại. Nhiều khi thoáng thấy bóng con Nhài đi lên cầu thang, trong tấm áo của Ánh, Bô ngơ ngác tưởng như là vợ chàng vẫn còn sống. Chàng chạy theo níu con ở lại:

- Em ơi... em...

Nhưng cuối mùa đông năm ấy con Nhài cũng bỏ Bình Đô trốn đi mất. Cô ả phải lòng một cậu làm bồi nhà hàng cao lâu ở Rouen, và trốn đi theo tiếng gọi của ái tình, cuỗm theo hết cả tủ quần áo của bà chủ cũ.

HOÀNG HẢI THỦY