CHƯƠNG IV
Hai người trở lại yêu nhau. Đôi khi giữa ban ngày, Ánh thấy cần phải viết thư cho người yêu. Thư viết xong nàng ra hiệu cho thằng Chút bên cửa hàng lão Cả Bài. Anh bé con mới nhớn này bỏ việc chạy sang liền để nhận thơ của bà Bô đem vào ấp Hồng Hoa. Anh Chút đã trở thành con chim xanh của bà Bô vậy. Thầy Bửu Quý vội ra Bình Đô, để nghe bà Bô than thở rằng bà chán đời, rằng chồng bà làm bà chán ngấy và sống thế này thì chết mất.
Một hôm, chàng sốt ruột quá đến nỗi phải kêu lên:
- Em chán chồng em thì anh làm được gì chứ?
- A... nếu anh muốn,..
Nàng nói lửng lơ như vậy với một vẻ mặt mơ màng. Chàng thắc mắc hỏi lại:
- Nếu anh muốn thì sao...?
Nàng thở dài:
- Thì chúng ta sẽ đưa nhau đi ở một nơi nào khác..,
- Em điên rồi... Anh với em trốn đi thế nào được!
Nhưng ý nghĩ đưa nhau đi trốn đó vẫn ám ảnh tâm trí Ánh. Nàng gợi chuyện nhắc lại ý định ấy nhiều lần, nhưng Bửu Quý gạt đi. Chàng không muốn đụng chạm lôi thôi đến cái vấn đề nguy hiểm ấy.
Ánh không cần gìn giữ nữa, nàng chi tiêu phung phí như một bà hoàng. Nàng đến tiệm Tấn Phát mua một chiếc tầu thuốc lá bằng sừng và một chiếc can bằng gỗ mun để tặng cho người yêu. Số tiền này, lẽ cố nhiên là ông Đốc Bô phải è cổ ra trả. Bô còn phải trả cả tiền mua một cái chân gỗ đánh vẹc ni bóng loáng, có lò xo êm và một chiếc giầy tây đàng hoàng, để tặng cho Tư Phèo. Việc mua chân tặng này là do Ánh đề nghị. Nhưng anh Tư Phèo thấy cái chân gỗ đẹp quá, đi vào để làm những việc vặt hàng ngày thì phí đi, anh vật nài xin với bà Bô mua cho anh một cái chân khác, tầm thường hơn, để anh đi làm. Cái chân sau này cũng do ông Bô trả tiền. Anh Tư lại chạy đây đó trong quận như trước, nhưng lần này bước anh đi có thêm tiếng lộc cộc của cái cộc chân gỗ.Mỗi lần ông Đốc Bô nghe thấy tiếng lộc cộc này đến gần là ông lại vội vàng quay sang phố khác.
Ngoài chiếc tẩu thuốc lá và chiếc can gỗ mun, thầy Bửu Quý còn nhận được nhiều tặng phẩm nữa như khăn mùi soa, cà vạt.. v.v... Thầy từ chối thì bà Bô không bằng lòng. Thầy thấy hồi này bà ta thường có những ý tưởng kỳ cục, chẳng hạn như bà bảo:
- Đúng mười hai giờ đêm nay, khi chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng, em sẽ nghĩ đến anh, và anh sẽ phải nghĩ đến em...
Nếu thầy tuyên bố là đến lúc đó, thầy đã ngủ rồi hoặc quên khuấy đi mất, thì nàng sẽ trách móc, sẽ khóc thút thít. Thầy sẽ phải dỗ dành, vỗ về làm lành. Và cuộc giận hờn sẽ kết liễu bằng những câu muôn thuở:
- Anh có yêu em không?
- Anh yêu em...
- Anh yêu em nhất chứ?
- Anh yêu em nhất...
- Anh yêu em mãi mãi nhé... Đừng bao giờ bỏ em anh nhé...!
- Anh yêu em mãi mãi... không bao giờ anh bỏ em...!
Những lần trò chuyện có vẻ bi thảm như thế, lần nào Ánh cũng khóc. Bửu Quý lại phải vỗ về, an ủi nàng. Đôi khi nàng nức nở:
- Em ghen anh ạ. Em ghen bởi vì em yêu anh quá. Lúc nào em cũng muốn được gần anh, để giữ anh là của em mãi mãi. Những lúc xa nhau, em cứ tưởng tượng rằng anh đang ở bên một người đàn bà nào khác, anh cười nói với người khác, em lại điên lên. Nhưng... đó chỉ là những điều em tưởng tượng thôi có phải không anh? Vì em yêu anh nhất; cả tâm hồn lẫn thể xác em đều thuộc về anh. Ngoài em ra, không còn ai có thể yêu anh hơn được nữa.
Bửu Quý đã nghe quá nhiều những lời ‘‘tả oán’’ yêu đương ấy rồi, đối với chàng, đó là những lời mè nheo không hơn không kém. Với những lời mè nheo đó, Ánh đã bị chàng xếp vào loại những cô tình nhân cũ của chàng. Những nét thanh tú, kín đáo của mối tình đã mất đi, đã rơi rụng như những làn vải ngoài, để mối tình trở thành trần trụi, với những lời lẽ và những sự khát vọng xác thịt giống y như nhau. Bởi vì chàng, được nghe quá nhiều làn môi dâm dục và kiếm tiền nỉ non những lời ‘‘thề non, hẹn biển’’ấy, cho nên chàng không còn có thể rung động.
Lối sống của Ánh cũng đổi thay với mối tình tội lỗi của nàng. Đôi mắt của nàng trở nên dâm đãng và sắc hơn. Lời ăn tiếng nói của nàng thành ra tự do quá trớn hơn khinh thường đời. Nàng liều đến nỗi dám cặp tay đi chơi với Bửu Quý bên dòng sông, có khi lại vừa đi vừa hút thuốc lá, như là để khiêu khích dân chúng Bình Đô. Dân trong quận không còn ai nghi ngờ gì về mối tình vụng trộm giữa bà Bô và thầy Bửu Quý.
Bà Quản Bành, sau một trận cãi lộn với ông Quản lại theo lệ cũ, đến ở với ông con trai ít lâu. Nhưng lần này có nhiều chuyện làm cho bà cụ phiền lòng và bất mãn. Trước hết bà ức vì Bô không chịu nghe lời bà: chàng vẫn để cô vợ tự do đọc tiểu thuyết tình như cũ. Rồi bà phê bình đến cách cô con dâu trông nom nhà cửa. Một buổi tối bà gặp con Nhài đang rì rầm trò chuyện với một gã đàn ông lạ mặt trong bếp. Thấy bà, gã nọ lỉnh ra vỉa hè mất. Trong bửa ăn, bà Quản đem chuyện này ra nói... Trong lúc Bô còn đang thộn mặt ra chưa biết nói năng làm sao thì Ánh đã phá lên
cười... Bà Quản xám mặt lại vì chuỗi cười ngạo mạn và vô lễ của cô con dâu.. Bà giận điên lên, bà bậm môi ngồi yên một lúc rồi tuyên bố rằng: nếu người ta có tính đĩ thõa thì ít ra người ta cũng giữ cái đĩ thõa ấy lại cho một mình mình, đừng để bọn đầy tớ bắt chước. Ánh quắc mắt đứng phắt dậy:
- Bà nói ai..?
- Con nhà ai mất dạy...
Bô vội vã đứng dậy van xin cả hai người. Bữa ăn bị bỏ dở, cô con dâu về phòng cô con dâu, bà mẹ chồng về phòng mẹ chồng. Vào phòng vợ, Bô thấy nàng nghiến răng, dậm chân:
- Trời ơi người gì mà ngu độn, mà lắm điều đến thế chứ..?
Chàng chạy sang phòng mẹ, bà Quản đang thu xếp hành lý ra về:
- Tại mày đội vợ mầy lên đầu cho nên nó mới dám khinh bỉ cả mẹ mày.
Bà ra đi ngay, nếu cô con dâu không chịu xin lỗi.
Bô trở lại phòng vợ, chàng van xin nàng nhượng bộ. Chỉ còn thiếu có nước quì xuống lậy sống nàng- Sau cùng Ánh chấp thuận:
- Được rồi, nhưng tôi nói trước cho anh biết: lần nầy là lần cuối cùng.
Rồi, với cái dáng điệu cao sang của một nàng công chúa lúc bước lên đoạn đầu đài, nàng nghiêng đầu trước mặt bà Quản Bành:
- Thưa bà, xin bà tha lỗi.
Trở lên phòng, nàng úp mặt xuống gối, khóc như mưa như gió. Sáng hôm sau, khi gặp được tình nhân, nàng vẫn dư rất nhiều nước mắt để khóc nức nở với chàng. Bửu Quý vỗ về nàng:
- Em nên đề phòng. Chắc bả biết,..
- Em không cần. Em còn cần cho họ biết nữa... Đã bốn năm nay em chịu đựng họ rồi. Em không còn sức chịu đựng hơn được nữa. Em chết mất...
Nàng ôm chặt lấy chàng. Mắt nàng đẫm lệ, ngực nàng rung lên thổn thức. Chưa bao giờ Bửu Quý cảm thấy yêu thương nàng đến thế. Tâm trí chàng cũng bấn loạn lên:
- Bây giờ phải làm sao...? Em muốn gì... Anh chiều em...
- Anh mang em đi...! Trời ơi, anh mang em đi, em van anh...
Nàng vội vã hôn chàng, như để đón lấy sự nhận lời của người yêu trong cái hôn nồng cháy ấy. Một lát sau, chàng mới có dịp nói tiếp:
- Nhưng… còn con em...?
- Ta mang nó theo, cần gì!
Những ngày sau đó Ánh đổi hẳn tính nết. Bà Quản là người ngạc nhiên nhất khi thấy cô con dâu đột nhiên trở lại lễ phép ngọt ngào và vâng lời. Như một con bướm thu cánh lại trước khi bay bỗng ra ngoài trời rộng. Ánh can đảm thu mình sống trong cái gia đình mà nàng ghét bỏ ấy trong một thời gian, miễn là nàng được ra đi với người tình. Trước mắt nàng, chỉ còn có ngày trốn ra đi chung sống với nhau mới là quan trọng.
Thời gian chờ đợi đó cũng là thời gian mà nhan sắc của Ánh tươi đẹp lộng lẫy, quyến rũ hơn bao giờ hết. Đôi mắt trong đen của nàng sáng long lanh hơn, má nàng đỏ hồng, làn môi nàng mộng như căng đầy mật ngọt. Da thịt nàng mơn mởm xuân tình. Giọng nói của nàng trở nên êm đềm, huyền bí và tình tứ hơn, Nhiều đêm đi chữa bệnh khuya về, Bô thấy vợ đã ngủ say, mái tóc đen huyền của nàng xõa tung trên mặt gối, bộ ngực đầy đặn trắng ngần phập phồng lên xuống theo nhịp thở êm đềm và làn môi hồng của nàng như chúm chím nở một nụ cười trong giấc mơ, chàng cảm thấy hạnh phúc tuyệt vời. Chàng khe khẽ ngả lưng nằm xuống bên vợ, không dám cả cựa mạnh sợ làm kinh động giấc ngủ của nàng. Rồi chàng nằm mơ màng xây dựng tương lai. Bé Quỳnh đã nhớn... Nó sắp có thể đi học. Chàng tưởng tượng ra lúc Bé Quỳnh đi học về, mấy ngón tay xinh lem đầy mực. Có cả vết mực trên đôi má bầu bĩnh của cô học trò tí hon. Rồi sau đó, chàng phải cho nó về tỉnh trọ học. Tổn phí sẽ mỗi ngày một tăng với số tuổi của Bé Quỳnh. Chàng đặt một kế hoạch, Chàng sẽ tìm mướn một cái trại nhỏ trong vùng, vừa trồng rau, trồng cây ăn trái và nuôi súc vật. Chàng sẽ tự lực trông nom trang trại mỗi buổi sáng trước khi thăm bệnh. Chàng sẽ cố sức để dành tiền, để cho Bé Quỳnh có thể có đủ phương tiện theo học đến nơi, đến chốn như một cô tiểu thư con nhà khuê các. Chà… mười hai, mười ba năm nữa, nó sẽ xinh biết là chừng nào? Chắc nó sẽ giống mẹ nó lắm. Mùa hè, cô con gái cũng mặc áo hoa mỏng, đội nón cói trắng như bà mẹ. Hai mẹ con đi chơi trong cánh đồng đầy hoa nở, người ta sẽ tưởng là hai chị em, Khi nó đến tuổi lấy chồng, chàng sẽ để ý kén chọn một chàng rể thật thà, cần cù, biết yêu thương vợ..v..v..
Trong lúc đó, thật ra Ánh vẫn còn thức. Nàng chỉ giả vờ say ngủ để khỏi phải trò chuyện với chồng. Khi nằm bên nàng, chàng thiu thiu ngủ đi thì nàng âm thầm tỉnh dậy với những giấc mơ hoan lạc khác.
Nàng mơ với những móng ngựa phi rồn rập, nẩy lửa trên con đường thiên lý trắng xóa dưới ánh trăng đêm, nàng nép bên người tình đi tới những chân trời mới huy hoàng, nơi mà nàng sẽ sống mãi mãi, không bao giờ trở về. Chàng sẽ đưa nàng đi..đi đi mãi. Đôi khi, ngựa dừng chân một đỉnh núi cao, nàng sẽ đột nhiên thấy hiện ra dưới mắt nàng một kinh thành xa lạ nào đó, với những lâu đài bằng đá trắng, những cây cầu sắt dài, những chiếc tàu biển nhả khói nằm trong hải cảng, và những con đường hoa lá tưng bừng. Nàng như nghe thấy bên tai vang vang tiếng chuông nhà thờ, với tiếng ngựa hí, tiếng suối nước reo róc rách, và tiếng đàn trầm... Cho đến một buổi chiều vàng, chàng đưa nàng đến một thôn xóm nên thơ nằm trên bờ biển vắng. Có những tấm lưới nâu căng trên bãi cát, giữa những thân phi lao reo xào xạc trong gió hoàng hôn. Họ sẽ ở lại đấy để sống, Nàng sẽ có một căn nhà gỗ thông nằm dưới rặng dừa, phòng nàng có một khung cửa sổ nhìn ra ghềnh đá trắng, Cuộc đời của họ sẽ mênh mang như biển rộng, trời cao, sẽ đầm ấm và đầy trăng sao như những đêm mùa hè trong cổ tích. Đến lúc trời gần sáng, Ánh mới chợp mắt ngủ đi, trong tiếng ngáy đều của chồng.
Nàng đến gặp lão Tấn Phát và căn dặn:
- Tôi cần một chiếc áo choàng ngoài, Áo hai mặt bằng nỉ nâu và đen. Rộng một chút…
Lão Tấn Phát ghi vội món ‘‘còm măng’’ của bà Bô lên cuốn sổ dầy:
- Bẫm bà, bà sắp đi du lịch…?
- Không...! Tôi không đi đâu hết, nhưng tôi cần có áo ngay lập tức. Ông phải hứa...
Sau cái cúi đầu thông cảm của lão tạp hóa, Ánh lại tiếp:
- Tôi còn cần thêm một chiếc rương, bằng sắt nhưng dễ mang, đừng nặng lắm... Với một chiếc sắc da mềm.
Lão Tấn Phát nghĩ thầm:
- Chắc sắp có chuyện gây cấn xảy ra đây.
Bà Bô móc túi đưa ra một chiếc đồng hồ vàng. Lão Tấn Phát kêu ầm lên, tiền nong... Nếu bà Bô chưa có sẵn, xin cứ để mặc lão lo liệu. Sau cùng, lão cũng đành cầm chiếc dây vàng bỏ vội vào túi.
- Mọi thứ ông cứ để sẵn ở đây. Cả cái áo nữa. Lúc nào cần, tôi sẽ đến lấy...
- Bẩm vâng.
Họ đã định ngày trốn đi vào đầu tháng sau. Nàng sẽ lên xe đi về Rouen, như là người về tình mua sắm vài thứ vật dụng đầu tháng, Bửu Quý sẽ chờ nàng ở khách sạn Đồng Lợi. Chàng mua vé xe sẵn để đi Ba Lê liền lập tức. Nàng sẽ được ở lại Ba Lê bảy hôm, rồi tiếp tục lên đường đi Mạc Xây. Hành lý của nàng, từ cửa tiệm của lão Tấn Phát sẽ được gửi thẳng tới khách sạn Đồng Lợi. Từ đó trở đi người ta sẽ mất dấu nàng. Trong tất cả mọi sự sắp đặt ấy cả chàng và nàng đều không đả động đến bé Quỳnh. Chàng hy vọng rằng nàng đã quên đứa con.
Đến cuối tháng, chàng yêu cầu hoãn lại mười lărn ngày nữa để đủ thì giờ thanh toán cho xong vài chuyện. Mười ngày sau chàng yêu cầu nửa tháng nữa. Rồi chàng kêu ốm. Cả tháng Tám chậm chạp trôi qua trong sự đợi chờ. Rồi sau cùng cả chàrg và nàng cùng thỏa thuận rằng ngày cuối cùng phải ra đi là ngày mùng bảy tháng Chín. Ngày đó là ngày chủ nhật.
Rồi sau cùng, ngày nhất quyết lên đường đã đến.
Tối hôm trước, Bửu Quý đến gặp người yêu sớm hơn thường lệ. Nàng âu yếm hỏi chàng:
- Sẵn sàng cả rồi chứ mình?
- Sẵn sàng.
Hai người yên lặng đi bên nhau dưới những vòm cây thưa. Họ đến ngồi trên một phiến đá ven bờ sông. Bửu Quý cúi nhìn dòng nước chảy.
- Sao anh buồn thế?
- Không! Tại sao anh lại buồn chứ?
- Có phải anh buồn vì phải rời bỏ nơi này không? Em hiểu anh lắm, nhưng anh đừng buồn anh ạ. Vì có em ở bên anh, em sẽ mãi mãi yêu anh. Em sẽ đền bù cho anh tất cả.
Chàng cảm động kéo sát nàng vào lòng:
- Em yêu của anh, không bao giờ anh quên được những lời em mới nói...
Mặt trăng tròn vành vạch vừa lên cao trên nền trời, gió bắt đầu thổi rì rào trong hoa lá. Có tiếng chuông đồng hồ ngân nga điểm mười hai tiếng, vẳng đến tận chỗ hai người. Chàng đưa nàng về gần đến cửa. Nàng thì thầm:
- Sáng mai mình nhé...
- Ừ! sáng mai...