← Quay lại trang sách

- 4 -

Cái xóm nhỏ xíu nằm trong hốc bà tó ở cái cù lao heo hút nầy, nhờ gió thổi quanh năm, tạm thời mấy con vi trùng ấy bị quét văng xa lắc.

Bây giờ chưa thấy chúng léo hánh, nhưng biết đâu...

Như quê ông chẳng hạn...

Từ cái bận về thăm quê lần chót cách đây hai năm ông chưa dám về lại. Những thay đổi theo chiều hướng tiêu cực mỗi ngày một nhiều: Con trai chửi thề, hút thuốc, bộ dạng cũng dữ dằn hơn; con gái đã không còn mặc mỗi một kiểu áo bà ba, đã biết chăm chút nhan sắc và dạn dĩ lên nhiều lắm! Mỗi lần về thăm, bức tranh kỷ niệm rực rỡ trong ông lại phai mờ đi một chút.

Nhà của Thương ở tận đầu nguồn con sông Cữu Long, quê ông ở cuối. Khoảng cách địa lý tuy không xa lắm, nhưng mức sống, cách sống chênh lệch khá nhiều.

Trong khi ở quê ông hầu hết con gái và một số phụ nữ trung niên đều uốn tóc. Thì ở nơi nầy, tóc ai cũng ngay chò. Thương, cho dù đã ở Sài Gòn gần cả năm, thế nhưng cây kẹp ba lá đã cũ mòn vẫn chưa rời mái tóc của cô, cung cách của một cô thôn nữ vẫn chưa thay đổi.

Ông có cảm giác đây là chốn tận cùng của trái đất. Nơi thời gian nhuốm bệnh lãng trí và không gian thì lơ mơ ngủ gục. Quá yên bình để mà thay đổi!

Con người ở đây cũng thế. Họ bị ngăn cách với nền văn minh vật chất bằng một con sông rất rộng. Niềm vui của họ, rất đơn sơ và nhỏ bé! Chúng được tìm thấy từ những đóa hoa kết trái trên giàn bầu, giàn mướp...Từ những con cá lòng tong, cá chốt...bắt được trên sông. Từ ngọn gió hiu hiu mang mùi rơm, mùi khói trên cánh đồng mà hầu hết đều trồng lúa.

Họ thân mật với ông một cách hết sức tự nhiên, như cái vòi trên dây mướp, hể chạm vào thứ gì là quấn quít ngay. Điều nầy giải thích tại vì sao mà cái tình cảnh cha chồng, con dâu giữa ông và Thương, tuy giả, lại nhanh chóng trở thành gần như là cha con thật.

Những tiếng xưng hô "Ba", "Con" của họ, ngày đầu còn ấp úng, ngượng ngập, nhưng chỉ hôm sau là trơn tru, hết sức tự nhiên như thể họ đã từng là cha con với nhau từ kiếp trước.

Ông cảm động biết bao trước câu hỏi của Thương (nó làm ông nhớ bà má của mình quá chừng):

- "Ba thèm ăn món gì để con biết mà nói má con nấu đãi ba luôn thể?"

Ông cười đáp:

-Món gì cũng được, ba dễ ăn lắm!

Thương không bằng lòng với câu trả lời đó, cứ đeo theo gạn miết.

Ông đành nói thật lòng mình:

-Ba chỉ thèm cái món mắm kho!

Chiều hôm đó ông được thưởng thức một nồi mắm kho vô tiền khoáng hậu! Nó ngon hơn bất cứ thứ gì ông đã ăn từ trước đến giờ.

Vậy mà bà Năm luôn miệng nói một cách áy náy:

-Tại con Thương nó nói trễ quá! Chợ chiều đâu ai còn bán cái giống gì? Cũng may anh Ba ảnh trút cái ống trúm được một con lươn với cây cà ở nhà kịp ra được mấy trái...

Ông nói thật lòng, không hề có ý an ủi:

-Mắm kho với lươn và cà là ngon nhứt hạng đó chị sui!

Rồi ông nói:

-Cái món ngon như thế nầy, sao chị hổng để dành ngày mai đãi tiệc?

Bà Năm lắc đầu nguầy nguậy:

-Làm như vậy bị bà con quở chết! Mắm là phải ăn ên chớ không dọn chung với mấy món khác được, bất kể là món gì! Mình đãi tiệc ít gì cũng phải ba, bốn món trở lên. Ở đây bà con ăn mắm quanh năm, nên tới đám là ai cũng phải đãi thịt, nhứt là thịt heo thì người nào cũng thích.

Bà liền hỏi ý ông:

-Tui tính làm mấy món như vầy anh nghe coi có được hông?

Rồi bà đưa cái nắm tay ra trước mặt, bật từng ngón lên để liệt kê, đầu tiên là ngón cái:

-Một là giò heo hầm măng; Hai là gà nấu cà ri; Ba là thịt kho tàu; Bốn là gỏi lỗ tai heo; Năm là bún tàu xào lòng gà. Anh thấy có đủ chưa?

Ông Hai tấm tắc:

-Đủ quá rồi! Ngon quá rồi!

Ngẫm nghĩ giây lát rồi ông hỏi:

-Chị mời được bao nhiêu khách vậy?

Bà Năm đáp:

-Ban đầu tui tính mời bà con thôi! Nào dè đi tới đâu cũng bị chặn lại hỏi thăm, không lẽ làm ngơ kỳ quá! Tui mời ráo. Tính ra chắc cũng bốn, năm bàn.

Ông Hai giựt mình:

-Một mình chị với con Thương, làm sao cho xuể?

Bà Năm cười tươi rói:

-Anh khỏi lo! Ở đây hô lên một tiếng là bà con kéo tới ì xèo để phụ hà!

Bữa tiệc rất vui và thân mật. Ông Hai vì quá nể nang nên say lữ cò bợ.

Qua cái đám ra mắt để hợp thức hóa tình trạng của Thương, ngày hôm sau ông về Sài Gòn liền, cho dù ba mẹ con họ hết lòng mời ông ở lại.

Sáng đó bà Năm dậy thật sớm! Bà nấu một nồi xôi đậu xanh cho ông ăn dằn bụng, còn bọc một gói bự tổ chảng để ông đem theo ăn dọc đường.

Khi cùng ngồi chờ đò, Thương đưa cho ông một cái bọc ni lông khá to. Trong đó đựng một lít đậu xanh, hai lít nếp với ba cái gói mà cô nói đó là dưa mắm, mắm cá lóc để chưng, mắm cá linh để kho hoặc ăn sống. Ông nghĩ thầm chắc hôm bữa thấy ông ăn mắm coi bộ trơn miệng quá nên mẹ con họ cho thêm để ông đem về ăn cho đã thèm.

Thương chờ đò cặp bến mới nhét vào túi của cái áo sơ mi ông đang mặc, một cái gói dẹp dẹp

Ông mở ra xem liền thì thấy đó là hai miếng rưởi vàng.

Ông cau mày nhìn Thương:

-Sao con đưa ba cái thứ nầy?

Thương chặn ngang cái bàn tay ông đang đưa trả mà nói:

-Ba giữ đi ba! Đặng mua cột đóng cho cái nhà chắc chắn. Đặng ba giăng cái võng nằm cho đã cái lưng. Số vàng nầy nhờ ba mà có, con hưởng hết sao đành.

Ông gạt tay Thương ra, bỏ trở lại vào túi áo cô mà nói!

-Nếu ba mà nhận nó thì chắc ba sống hổng còn lâu.

Thương giựt mình:

-Sao vậy ba?

Ông giải thích:

-Hồi nào tới giờ, ba có thể bị thiên hạ xem thường, nhưng chưa bao giờ tự xem thường mình. Nhờ vậy mà lòng phơi phới, ăn cái gì cũng ngon, nằm chỗ nào cũng ngủ thẳng cẳng. Bây giờ mà nhận một cây vàng nầy, chắc trong lòng cứ mắc cỡ hoài, ăn hết biết ngon, ngủ không yên giấc. Hổng chết sớm sao được?

Rồi ông nói tiếp:

-Con đừng có lo cho ba, để dành tiền mà nuôi con. Ba cây vàng thấy nhiều, nhưng nếu không biết gầy thêm, ăn hoài là hết cấp kỳ đó con.

Thấy Thương có vẻ lo buồn, ông nói thêm:

-Cho dù đây là đứa con ngoài ý muốn, con cũng đừng rẽ rúng nó mà tội nghiệp. Con người ta kết hợp với nhau đều do duyên số. Biết đâu kiếp trước con với nó có hẹn hò làm mẹ con với nhau. Con ráng nuôi cho nó lớn lớn, chừng bảy, tám tuổi là đã biết đội cái mâm chuối chiên của bà ngoại đi bán, nhờ lai rai được rồi đó!

Thương kéo vạt áo lên lau nước mắt rồi nói:

-Nói thiệt với ba, hổng nghĩ tới nó là cái hôm ở nhà ba con đã nhảy xuống sông rồi. Ba đừng có lo! Con mà còn sống là còn nuôi con của con đàng hoàng, hổng có cho đi bán chuối chiên đâu. Ráng nuôi cho nó học thiệt là giỏi, để nó thiệt là khôn, mai mốt khỏi bị người ta ăn hiếp như con vậy!