- 21 -
Thư cứ tưởng là mình chẳng thể nào quên cái xóm nhỏ ấy, nào ngờ đi tìm loay hoay, đảo tới, đảo lui cả tiếng đồng hồ cũng chưa gặp.
Hôm ấy cô đi khỏi chỗ đó lúc tờ mờ sáng, lại quá hổ thẹn nên cứ cắm đầu mà bước. Lúc đó cô đâu có nghĩ sẽ quay trở lại để mà ráng nhớ. Hơn nữa mấy năm gần đây, Sài gòn thay đổi nhanh đến chóng mặt, cho nên Thư cứ đi lòng vòng mãi mà không tìm ra được.
Chán nản quá Thư bèn dừng xe lại, ngó quanh...
Một giọng phụ nữ đon đả:
-Mua đậu phộng nấu đi cô. Bữa nay có đậu mới, ngọt và chắc lắm!
Thư nhìn người phụ nữ trung niên có gương mặt khá dễ coi ấy. Cười thật tươi để lấy cảm tình rồi hỏi:
-Chị làm ơn cho em hỏi thăm. Chị có biết nhà của cái ông bơi xuồng đi vớt rác trên sông không vậy?
Người phụ nữ ấy lớn tuổi hơn Thư nhiều nên nghe Thư gọi mình bằng chị thì khoái ra mặt.
Cô ta đáp một cách sốt sắng:
-Biết chớ sao không? Ổng ở sát vách với tui mà.
Thư mừng rơn vội nói:
-Chị cho em mua hết cái chỗ đậu phọng nầy nghe! Em xin phép chở chị về và nhờ chị chỉ cho em nhà của ổng có được không chị?
Cô Tám, người phụ nữ ấy, mừng rơn nhưng còn làm bộ mại hơi:
-Cô mua nhiều quá ăn đâu hết. Thôi chờ đó đi, một lát bán xong rồi, tui dắt cô lại nhà ổng giùm cho.
Thư năn nỉ:
-Em thích đậu phọng nấu lắm. Bây nhiêu đây em ăn cái một. Chị cứ gói hết cho em.
Cô Tám bèn trút hết đậu phọng vào cái túi ni lông rồi đưa cho Thư.
Thư hỏi:
-Bao nhiêu vậy chị?
Cô Tám, cũng như tất cả người bán hàng chuyên nghiệp khác, hể gặp khách mua có vẻ sang sang, thì đều nói:
-Cô trả bao nhiêu cũng được.
Thư móc tờ giấy bạc có mệnh giá cao nhứt ra đưa. Cô Tám ngần ngại:
-Đưa làm chi tiền lớn quá, tui đâu đủ thối?
Thư cười, nói cho cổ yên tâm:
-Chị cứ cầm đi, khỏi thối, đừng có ngại gì hết. May mà em gặp chị chớ không thôi cứ chạy vòng vòng hoài. Bây nhiêu tiền đó cũng không đủ đổ xăng.
Cô Tám nghe vậy thì mừng rơn, lật đật nhét tờ tiền vô túi.
Thư đập nhẹ lên yên, chỗ ngay sau lưng, mời:
-Chị lên ngồi đi, em chở về cho.
Cô Tám bưng cái rỗ không, thót lên ngồi một bên.
Thấy cổ không dám ôm mình, Thư nói:
-Chị cứ ôm chặt em đi, không có sao đâu.
Cô Tám đáp:
-Tui nắm cái yên được rồi, không té nổi đâu.
Thư hỏi:
-Chạy hướng nào hả chị?
Cô Tám đáp:
-Cô chạy hết con đường nầy là tới một cái hẻm nhỏ. Chạy thẳng vô luôn, mút con hẻm là tới nhà ổng.
Thư vừa đi vào con đường trải đá nhỏ xíu là nghe mùi sình xông lên nồng nặc. Cô bất giác nín hơi rồi chịu hết xiết nên thở ra một cái khì thật mạnh.
Cô Tám giải thích:
-Bữa nay nước ròng nên mới hôi nhiều như vậy đó! Cô mới tới nên chịu không nổi. Tụi tui ở riết rồi cũng quen.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà nhỏ còn hơn Thư tưởng tượng.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thư, cô Tám giải thích:
-Miếng đất nầy ngay ngã ba, xấu thế lắm, không ai dám cất nhà nên mới còn mà tới tay ổng.
Thư hỏi:
-Tại sao ngay ngã ba là xấu vậy chị?
Cô Tám giải thích:
-Đất ngay ngã ba là bị người ta dòm chòng chọc, cái nầy kỵ lắm! Hơn nữa ngay chóc mũi xe, rủi nó mà đứt thắng là mình lãnh đủ cho nên ai cũng né.
Thư hỏi như nói một mình:
-Cái nhà hẹp té như vầy làm sao mà ở?
Cô Tám giải thích:
-Hồi đó ổng ở phía trước, chỗ căn nhà nầy. Bây nhờ nhường lại cho ông Chín nên lui về phía sau. Đi hết cây cầu là tới nhà của ổng liền
Rồi chỉ tay vào cây cầu cặp bên hông căn nhà hẹp té đó.
Cô Tám nói thêm:
-Nhà ổng không chừa đường đi vô nên rộng hơn một chút.
Cây cầu dựng quá xơ xài, bề ngang chừng năm, sáu tấc vừa đủ cho một người đi. Không đủ chỗ để dắt xe, nên muốn vào nhà Thư phải để xe bên ngoài, mà như thế thì mạo hiểm quá!
Thấy nét mặt Thư lộ vẻ phân vân, cô Tám đã đoán ra.
Cổ nói:
-Cô cứ đứng đó đi, để tui kêu ổng ra giùm cho.
Rồi cổ kêu to:
-Anh Hai ơi! Anh Hai!
Thấy Thư nhìn mình, cổ giải thích:
-Hổm rày có một ông ăn mặc rất lịch sự, cũng đi xe "rim" như cô, tới kêu cửa hoài mà ổng không chịu lên tiếng. Chắc thiếu nợ người ta nên lánh mặt. Cô có kêu tới khan tiếng, ổng nghe cái giọng lạ hoắc cũng không chịu ra đâu.
Chờ hồi lâu không thấy ông Hai lên tiếng. Cô Tám liền nói:
-Để tui vô coi ổng có ở nhà không?
Nói xong cổ cắp cái rỗ bên nách rồi đi te te.
Chưa đầy mười phút cổ quay ra liền và nói với Thư:
-Ổng không có ở nhà. Tui nhìn qua kẹt cửa thấy cái nhà trống trơn hà!
-Không biết ổng đi đâu?
Thư thở dài, nói lẩm bẩm một mình.
Cô Tám cho là Thư hỏi mình, nên trả lời:
-Chắc ra đình quá!
Thư hỏi:
-Đình ở đâu vậy chị?
Cô Tám đáp:
-Gần đây thôi! Cô cứ đứng đây chờ để tui chạy đi kêu ổng vô giùm cho.
Cô Tám vừa đi được nửa đường thì đã thấy ông Hai đi lon ton tới.
Cổ mừng quá, nói rối rít:
-Có cái cô đẹp lắm đi chiếc xe "rim" mới cáu cạnh tới kiếm anh đó.
Rồi chỉ tay về phía Thư, nói:
-Cổ đang chờ kia kìa.
Ông Hai nhìn theo ngón tay trỏ của cô Tám và nhận ngay ra Thư. Thư đang ngó về hướng ổng nên "chộp" liền tia nhìn đó và gật đầu chào lập tức.
Ông Hai muốn tránh mặt cũng không kịp, đành đi thẳng tới.
Ông hỏi:
-Thư kiếm tôi có chuyện gì không?
Thư đáp:
-Em có chút chuyện định nhờ anh giúp.
Cô Tám nghe Thư gọi ông Hai bằng anh thì nghĩ thầm:
-"Con nhỏ nầy thiệt là...Ông Hai ít gì cũng gấp đôi tuổi nó, đáng lẽ phải xưng con gọi chú mới đúng. Dòm cái tướng lịch sự quá mà ăn nói coi bộ không giống người đàng hoàng".
Cái cảm tình chan chứa cổ đang dành cho Thư bỗng giảm đi năm chục phần trăm.
Đã vậy Thư còn đuổi khéo:
-Cám ơn chị nhiều lắm! Em không dám làm mất thì giờ của chị thêm...
Vậy là năm mươi phần trăm còn lại cũng đi đời nhà ma. Cổ không chờ Thư nói hết, ngoe nguẩy bỏ vô nhà liền không thèm chào đến một tiếng.
Đợi cô Tám đi hẳn rồi ông Hai mới nói:
-Tôi có nói trước với thằng Tiến rồi. Tôi chỉ tham dự đến đó thôi...
Thư lật đật ngắt lời:
-Chuyện nầy không liên quan tới anh Tiến. Ảnh không biết em đi kiếm anh đâu. Em không muốn ảnh biết em và anh đã quen nhau từ mấy năm trước nên...
Ông Hai làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
-Thư nói gì lạ vậy? Tôi với Thư trước đây có gặp nhau đâu mà quen!
Thư nhìn ổng một cách ngỡ ngàng rồi hỏi:
-Không phải bốn năm trước, chính anh là người đã vớt em trên cái kinh nầy sao?
Ông Hai lắc đầu:
-Chắc Thư nhận lầm người rồi. Tôi mới về đây ở hơn một năm thôi!
Thư khăng khăng:
-Người đó giống hệt anh, cũng ở cái hẻm nầy, không lẽ...
Ông Hai làm như đã hiểu ra, liền giải thích:
-Vậy chắc là người ở đây trước tôi rồi. Anh ta bán căn nhà, cái xuồng lại cho tôi. Anh ta trạc tuổi tôi, mặt mày cũng hao hao nên Thư lầm là phải.
Để thuyết phục hơn, ổng đánh liều:
-Y ta cũng ở gần đây thôi, hay là tôi dắt Thư tới...
Thư lật đật lắc đầu:
-Dạ khỏi! Dạ khỏi!
Ông Hai làm bộ tò mò, hỏi:
-Nếu tôi là y thì Thư định nhờ chuyện gì?
Thư đáp lấp lửng:
-Chỉ là...Chỉ là...mà cũng không còn quan trọng nữa.
Cô lại bán tín, bán nghi, hỏi tiếp:
-Sao lúc gặp em anh nhìn sửng sốt như thể nhận ra người quen, làm em còn tưởng...
Ông Hai cười:
-Tại lâu quá không thấy người đẹp như Thư nên tôi chới với.
Thư cười giòn rụm. Sung sướng vì được khen và rũ bỏ mối lo nên bỗng nghe yêu đời phơi phới.
Cô cao hứng nói:
-Anh đi dùng cơm với em nghe. Em chưa ăn nên nghe đói ngấu.
Ông Hai từ chối:
-Tiếc quá, tôi mới đi ăn chực chỗ thằng em về.
Thư năn nỉ:
-Thì ăn thêm nữa, có sao đâu.
Ông Hai lắc đầu:
-Bữa nay nó làm mắm ruốc xào xả ớt, ngon quá nên tôi ăn tới hết chỗ chứa. Đành hẹn Thư khi khác thôi!
Thư thở dài:
-Biết có còn gặp nữa không mà mời.
Ông Hai làm thinh.
Thư bỗng hỏi:
-Sao anh lánh mặt anh Tiến vậy?
Ông Hai giả bộ ngạc nhiên, hỏi lại:
-Tôi lánh mặt nó hồi nào?
Thư đáp:
-Ảnh nói ghé đây kiếm anh hoài mà không gặp.
Ông Hai cười:
-Hổm rày tôi đi thăm người bạn ở xa, mới về nhà hôm nay.
Rồi nói đùa:
-Thư hên lắm đó, tới ngay chóc. Chắc trước khi đi có vái ông địa phải không? Bởi nếu sớm hoặc trễ hơn một ngày là không gặp tôi đâu.
Thư cười:
-Em có thờ ông địa đâu mà vái.
Rồi tò mò:
-Anh định đi xa hả? Ở đâu vậy anh?
Ông Hai gật đầu:
-Cũng không xa lắm, Bến Lức thôi hà!
Thư hỏi tiếp:
-Anh đi chơi bao lâu?
Ông Hai lắc đầu, nói đùa:
-Đi thiệt chớ đi chơi gì. Người bạn đó xúi tôi bỏ nghề vớt rác về đó ở với ảnh.
Thư hỏi ngay:
-Bỏ nghề rồi anh làm việc gì?
Ông Hai đáp:
-Ảnh có một mảnh đất, rủ tôi hùn vốn, góp công với ảnh trồng rau sạch.
Thư mừng quá! vậy là cô đã có cơ hội đền ơn cho ân nhân.
Cô nói với giọng đầy ấp nhiệt tình:
-Làm đi anh, bỏ quách cái nghề cực khổ nầy cho rồi.
Rồi ngập ngừng đề nghị:
-Cần thứ gì anh cứ nói với em một tiếng, em sẽ...
Ông Hai cười:
-Chắc không đến nổi làm phiền Thư đâu! Miếng đất nhỏ xíu hà...
Thư hấp tấp ngắt lời:
-Em mang ơn anh nhiều lắm! Ước mơ lớn nhứt của em là được giúp đỡ anh. Anh hãy hứa là khi nào cần bất cứ điều gì, người đầu tiên anh nghĩ đến phải là em.
Giọng nói rất thành thật xuất phát từ tấm chân tình ấy khiến ông Hai nghe lòng ngập tràn một niềm cảm động. Ông im lặng hồi lâu để nén cơn sóng cảm xúc đang dâng lên ào ạt, thiếu điều làm nghẹt cái cổ họng. Chờ nó lắng xuống tận đáy lòng, ông mới nói:
-Tôi không có nhiều nhu cầu nên sự giúp đỡ về vật chất gần như không cần thiết. Chỉ cần Thư sống thật tốt, nuôi dạy đứa bé trong bụng nên người thì tôi vui rồi.
Lời khuyên chí tình ấy khiến Thư rưng rưng.
Cô ráng nuốt nước mắt rồi nói:
-Em xin hứa với anh điều đó!
Họ vẫn đứng ngoài đường nói chuyện với nhau. Ông Hai không muốn cuộc trò chuyện kéo dài quá lâu nên không mời Thư vào nhà.
Ở những xóm bình dân, những người lạ đi xe đắc tiền, có vẻ sang trọng xuất hiện đều bị dòm ngó ghê lắm, huống chi đây lại là một cô gái trẻ đẹp.
Mấy người phụ nữ trong xóm liền đem ghế ra trước nhà ngồi. Họ trò chuyện với nhau một cách rôm rả, nhưng hai con mắt vẫn nhìn về phía ông Hai.
Ba đứa con trai choai choai kéo nhau đi ngang qua họ, chúng nhìn Thư đăm đăm rồi huýt sáo. Một tên nhỏ nhứt quay lại nhìn Thư thêm lần nữa rồi khen:
-Đẹp ác!
Ông Hai bèn giục:
-Tối rồi, thôi Thư về đi, ở đây lâu bất tiện lắm!
Thư chỉ chờ có vậy là chào liền:
-Cám ơn anh đã tiếp chuyện. Em xin phép đi về.
Rồi rồ máy chạy ào.
Ông Hai nghĩ thầm:
-" Cô gái nầy kể ra cũng còn tốt! Cô ta dám đến đây tìm mình để nói tiếng cám ơn mà không ngại thằng Tiến biết được cái quá khứ của cổ. Chắc cổ không hoàn toàn tin lời mình nói đâu. Coi bộ cổ xúc động quá! Chân thành quá! Chắc sẽ giữ đúng lời hứa với mình".
Ông Hai nghe lòng lâng lâng, bèn vừa đi vừa chúm môi huýt sáo bản nhạc " Vết thù trên lưng ngựa hoang" mà ngày xưa mình hằng ưa thích. Đã lâu rồi ông không sử dụng cái tài lẻ nầy, nên làn điệu không còn mượt mà như trước, khiến ông hơi hụt hẩng.
Cô Tám nãy giờ vẫn lắng tai thu âm từng lời chuyện trò của họ, không bỏ sót một tiếng nào.
Nghe ông Hai nói sắp bỏ nghề và đi xa, cô bỗng nghe lòng buồn vô hạn rồi đâm ra giận ổng ngang xương. Tiếng huýt sáo rộn rả ấy càng làm cô nỗi cơn tam bành.
Cổ chửi thầm trong bụng:
-"Cái đồ già dịch! Mới được con gái tới kiếm, xưng hô anh anh, em em rồi là hồi xuân liền. Làm như thanh niên mới lớn, huýt sáo om sòm nghe mà điếc con ráy!"
Rồi cổ thở dài, chưa chi mà đã nghe lo: Lo từ nay sẽ phải bỏ tiền ra mua củi, lo xôi cháy không biết bán cho ai, lo trời mưa bán ế chẳng có ai mua mão giùm...
Căn nhà thằng Út cách nhà ông Hai khoảng nửa thước tây. Đang tuần trăng mật nên đêm nào những tiếng động bên đó cũng xăm lăng qua nơi ông ngủ.
Những tiếng rên nho nhỏ, những lời trêu chọc, âu yếm của đôi uyên ương đó lắm khi nghe rõ mồn một, chúng gợi cảm quá khiến ông nổi gai ốc đầy mình. Ông thở dài tự nhủ:
-Tụi nầy nó hiếu chiến quá! Hèn gì ông già Chín phải tống chúng ra khỏi nhà cho lẹ để khỏi ảnh hưởng tới hòa bình thế giới.
Ông bỗng đâm ra hối hận vì đã chia sẻ lảnh thổ của mình.
Chẳng riêng gì ông, cô Tám cũng là một nạn nhân trong cuộc chiến đó.
Một hôm cổ gặp ông Hai trong đình, liền nói:
-Hổm rày tui tính nhờ anh giúp giùm một chuyện mà kiếm hoài hổng gặp. Vậy chớ anh đi đâu mà cả tuần nay mất tăm, mất dạng vậy?
Ông Hai đáp:
-Tui đi Bến Lức! Cô tính nhờ tui chuyện gì?
Cô Tám chắt lưỡi:
-Cái chuyện nầy nó ngặt lắm! Nói ra thì kỳ mà không nói cũng không xong.
Ông Hai đăm đăm nhìn cổ như thúc giục.
Cô Tám ho khan một tiếng rồi nói:
-Hổng biết anh có để ý hông chớ từ hôm thằng Út cưới vợ tới giờ tui thấy chỗ ở của mình bất tiện lắm!
Ông Hai hỏi:
-Bất tiện cái chỗ nào?
Cô Tám gắt:
-Thì còn cái chỗ nào nữa. Cái chuyện vợ chồng phải tối lửa tắt đèn, im ru mà làm, vậy mà tối nào tụi nó cũng rên hừ hừ, có khi ban ngày cũng nghe. Anh thì hổng nói gì, chớ tui có hai đứa con gái, nên ngặt mình dữ lắm! Nhứt là cái con Gọn nó tò mò hơn ai hết. Hôm bữa kia nó hỏi tui vợ chồng thằng Út làm cái gì mà rên dữ vậy, tui không biết trả lời ra làm sao nữa.
Cổ dừng lại để lấy hơi rồi nói tiếp:
-Tui tính nhờ anh nói với ông bà Chín khuyên giùm vợ chồng tụi nó giùm, chớ để như vậy tui sợ hai đứa con gái của tui bị ảnh hưởng, đây rồi tụi nó...
Nói tới đó cổ ngưng ngang, nhìn ông Hai bằng cặp mắt vô cùng thống thiết.
Ông Hai cụp mắt xuống để tránh, tuy làm thinh nhưng đưa tay vò đầu liên tục. Điều nầy chứng tỏ ổng đang bức rức, suy nghĩ dữ dội, cô Tám thấy thể thì tràn trề hy vọng.
Cổ nói tiếp:
-Anh là người ơn của họ, anh nói họ mới chịu nghe, chớ tui mà mở miệng chắc bị chửi te tua. Thôi anh ráng giúp giùm tui nghe. Cái ơn nầy tui không bao giờ quên đâu!
Nói xong cổ đưa tay chùi mắt. Ông Hai thấy tội cho cổ quá không nén nổi cái gật đầu, chừng ý thức lại ông hoảng hốt chỉnh liền:
-Chuyện nầy tế nhị lắm cô Tám ơi! Tui mà nói dám thằng Út nó chửi là tui để ý rình rập vợ chồng nó! Bà con láng giềng hiểu lầm thì khó mà sống lắm!
Cô Tám lắc đầu:
-Ở xóm nầy ai cũng biết anh là người đàng hoàng nhứt mà, anh đừng có ngại.
Ông Hai thở dài, linh cảm mình sắp gặp rắc rối. Ông đâu có ngờ rằng mình đang đứng trước một tai họa, xém mất mạng chớ chẳng vừa.
Số là cách một hôm sau khi ông thuật lại cho ông Chín nghe những lời than phiền của cô Tám, thì ngay chiều hôm đó, lúc đang ngồi coi ti vi trong đình, con Gọn bỗng chạy a vào vừa lôi tay ông đứng lên, vừa nói:
-Bác Hai ơi! Bác chạy lẹ đi, anh Út đang xách dao đi kiếm bác đó!
Ông hết hồn hỏi:
-Sao nó lại xách dao đi kiếm. Có chuyện gì vậy?
Con Gọn vừa rung vừa nói:
-Hồi trưa nầy ảnh uống rượu với ông Tư nhậu, không biết nghe xúi quẩy cái thứ gì mà ảnh cứ chửi om sòm rồi đòi kiếm bác để xin tí huyết đó!
Ông Hai hết hồn, chưa kịp phản ứng là nghe tiếng thằng Út rống to ngay trước cửa:
-Hai rác đâu! Ra đây trình diện coi! Mầy hổng biết thân, biết phận mà đòi dê vợ tao hả? Tao đâm cho mầy lòi ruột để chừa cái tánh ba mươi lăm nầy mới được.
Ông Hai tức đến không còn biết sợ, ông xô con Gọn qua một bên rồi xông ra cửa. Thằng Út vừa thấy ông Hai là chẳng nói chẳng rằng, đưa thẳng cái tay cầm dao lên cao rồi chém mạnh xuống.
Ông Hai lạng người qua một bên rồi đá thật mạnh vào cánh tay của nó. Con dao văng thẳng lên trời khoảng ba thước thì quay trở lai. Nó cắm cái mũi xuống đất, canh đúng ngay cái đầu thằng Út mà lao xuống. Thằng Út sợ đến nổi cứ đứng chết trân. Khi con dao cách cái đầu thằng Út chừng năm tấc, ông Hai liền nhảy vọt lên rồi chụp lấy cái cán một cách gọn hơ.
Có tiếng nhiều người la hét và tiếng ngã đánh huỵt của một người nào đó ngay sau lưng ông. Ông Hai quay mặt lại nhìn. Mai, cô vợ mới tinh của thằng út đang nằm sóng xoài trên mặt đất.
Thằng Út ngó ông hai một cách sửng sốt, miệng há hốc. Nó không ngờ người đàn ông ốm nhom, coi bộ nhu nhược nầy có võ nghệ cao cường đến vậy.
Ông Hai nhìn nó trừng trừng, đặt cây dao vô tay nó rồi gằn từng tiếng:
-Tao, không, có, tình, ý, gì, với, con, vợ, của, mầy, hết!
Thằng Út mặt mày xanh lè, môi tái nhách, cầm lấy cây dao bằng bàn tay rung bần bật
Sau chuyện đó tiếng tăm của ông Hai bỗng nổi như cồn.
Tư lùn vâng lịnh sư phụ đến tìm ổng mỗi ngày để kêu gọi sự hợp tác nhưng ông Hai vẫn bặt vô âm tính! Cả xóm Đình xôn xao, huyền thoại bắt đầu dệt quanh ông Hai, sự vắng mặt của ông ngay sau đó, càng khiến nó trở nên hấp dẫn và vô cùng bí hiểm.
Từ hôm ấy trở đi, bà con xóm Đình không còn gặp lại ông Hai thêm một lần nào nữa. Căn nhà ông bỏ trống một thời gian rồi sau đó sáp nhập vô nhà cô Tám. Cổ giải thích với mọi người là ông Hai đã bán cái phần sau đó cho cỗ với giá một chỉ vàng.
Kể từ khi xảy ra cái chuyện bị tước dao, thằng Út không còn cặp kè với Tư Nhậu nữa. Nó chiếm luôn con đường để căn nhà rộng ra thêm một chút. Hai vợ chồng nó cũng bớt hùng hục, chiến tranh coi mòi lắng dịu.
Thỉnh thoảng có một người đàn ông sang trọng, chở một cô gái khá đẹp đến kiếm ông Năm để hỏi thăm về ổng. Lần nào ông Năm cũng lắc đầu bảo với họ rằng mình không biết.
Con Lẹ thi đậu vô cái trường đại học gì đó, thế là giá trị của cô Tám được tăng lên mấy bậc. Bây giờ trong lời nhiếc móc chồng của vợ Tư Nhậu, có thêm tên của cổ.
Cô Tám bắt đầu làm thêm cái nghề buôn gạo, cô hay đi về miệt Long An, chợ Đệm để mua rồi bán lại cho bà con trong xóm. Một hôm cổ rỉ tai với con Gọn rằng lúc đi ngang cây cầu bến Lức, cổ có trông thấy một người bơi xuồng vớt rác trên sông. Vì xa quá lại ngồi trên chiếc xe chạy rất nhanh, nên cổ không biết đó có phải là ông Hai hay không.
Con Gọn cằn nhằn:
-Sao má hổng xuống xe mà con có phải là ổng hông?
Rồi rủ:
-Hôm nào con với má tới đó kiếm bác hai nghen?
Cô Tám gật đầu, đôi mắt bỗng trở nên mơ màng...
HẾT