PHẦN HAI - 20 -
Có chuyện gì mà coi bộ anh không vui vậy?
Thư vừa lấy ngón tay trỏ chọc vô lỗ rún sâu hoắm của người đàn ông đang nằm bên cạnh vừa hỏi.
Ông Tiến thở dài:
-Thằng Hùng đi đâu mất biệt, anh tới nhà tìm hoài không thấy. Hỏi thăm mấy người hàng xóm với hai nhà sát vách, cũng không ai biết nó đi đâu.
Thư an ủi:
-Đám cưới xong rồi, chắc ảnh thấy mình không còn cần thiết nữa nên...
Ông Tiến thở dài thêm lần nữa:
-Nó giúp mình chuyện lớn như vậy rồi bỏ đi không nói một tiếng. Anh chưa kịp đền đáp gì hết, trong lòng bức rức quá, càng nghĩ càng hối hận.
Thư hỏi:
-Hối hận chuyện gì?
Ổng kể cho Thư nghe chuyện tấm cạc, rồi chắc lưỡi:
-Có vậy thôi mà nó giận tới từ mặt anh luôn. Cái thằng đa cảm thấy mà sợ.
Thư nói:
-Chắc không phải ảnh giận anh đâu. Có lẽ ảnh chỉ giúp mà không cần mình phải trả ơn bằng thứ gì hết. Coi bộ ảnh cũng giàu hả anh?
Tiến lắc mạnh đầu, bắp thịt trên vai rung theo. Thư không nhìn nên nghĩ ổng mỏi, bèn nhấc cánh tay đang lót dưới ót của mình lên rồi kéo cái gối lại kê đầu.
Ông Tiến nghiêng người ôm Thư, hất cái gối qua một bên, lót cánh tay xuống ót cô như cũ. Thư cố nhoài người ra, nhưng bị hai cánh tay to, mập ấy khóa chặt.
Ổng nói:
-Để cho anh ôm, anh đang buồn lắm!
Rồi đáp:
-Nó mà giàu cái gì, nghèo rớt mồng tơi thì có!
Thư cự lại:
-Nghèo sao ăn mặc xịn dữ vậy? Quần áo toàn là hàng hiệu không hà!
Ông Tiến cười:
-Anh sắm cho chớ nó đâu mua nổi.
Thư ngạc nhiên:
-Bộ anh trả lương cho ảnh thấp lắm hay sao mà...
Ông Tiến lại trút từ trong ngực ra một hơi dài thòng:
-Nó có làm cho anh đâu mà trả lương.
Thư hỏi tới:
-Vậy ảnh làm nghề gì vậy anh?
Ổng đố:
-Đâu em đoán thử coi!
Thư đáp mà không suy nghĩ:
-Dạy học.
Ông Tiến lắc đầu:
-Trật lấc!
Thư thận trọng hơn:
-Chạy mánh!
Ổng phì cười:
-Trật xa mút tí tè. Cái nghề nầy đặc biệt lắm. Em không thể ngờ đâu.
Thư nói một lèo:
-Đạp xích lô, bán kẹo kéo, thiến heo, nhổ răng dạo...
Ông Tiến cười sằng sặc, nói một cách thích thú:
-Em đoán tới tết Công Gô cũng chưa ra nữa. Cái nghề nầy khắp Sài gòn chỉ có mỗi mình nó làm thôi. Độc nhứt vô nhị; Vô tiền khoáng hậu...
Thư phụng phịu:
-Thôi em không đoán nữa đâu. Anh nói liền đi.
Ông Tiến hơi chần chờ, ngại nói ra Thư sẽ giận, sẽ trách bộ hết người rồi sao mà đi nhờ cái dân mạt hạng như vậy làm chú rể giả.
Thư thấy ổng làm thinh thì càng tò mò hơn, lại lấy ngón tay trỏ chọc vô cái rún sâu như giếng ấy rồi hăm:
-Nói lẹ lên, không thôi là em chọt cho lủng bụng đó!
Ổng nói, giọng nhẹ hều:
-Nó làm nghề vớt rác trên sông.
Thư nghe như có ai dí điện vào sống lưng.
Cô hỏi, giọng như đang bị ngộp:
-Nhà ảnh ở đâu?
Ông Tiến đáp:
-Ở quận tám!
Rồi tả oán thêm:
-Em không tưởng tượng ra đâu. Nhà nó nhỏ như cái toa lét của mình vậy đó. Cặp sát kinh nên mùi sình hôi rình. Đã vậy còn không có điện.
Ông Tiến cảm nhận thân hình của Thư đang cứng lại trong tay mình.
Ổng hỏi:
-Em sao vậy?
Thư đáp:
-Khi không mà em ớn lạnh.
Ông Tiến nói mơn:
-Để anh làm cho em nóng lên nghe.
Thư lắc đầu:
-Em mệt rồi.
Ông Tiến năn nỉ:
-Mệt cái gì mà mệt, mới có...
Thư chận ngang câu nói và cả bàn tay đang di động trên ngực mình:
-Con cũng mệt rồi, để cho nó nghỉ.
Đây là chiêu thượng sách nhứt của Thư. Lúc nầy hể muốn vòi vĩnh điều gì, cô đều nhân danh đứa con đang nằm trong bụng của mình.
Câu chuyện vừa nghe khiến Thư choáng váng. Cô nhủ thầm "lẽ nào...".
Thư nghe tứ chi rụng rời, còn không nhấc nổi đến một ngón tay, nói chi tới cái chuyện... Cảnh lâm nạn ngày xưa đang hiện rõ mồn một trong đầu cô như khúc phim quay chậm.
Ông Tiến đang hăng tiết vịt nên chưa chịu đầu hàng, rà môi lên xuống trên má Thư.
Thư chẳng còn lòng dạ nào mà đáp ứng.
Cô nhắc để đuổi khéo:
-Anh không về đi ăn với vợ sao?
Ông Tiến đáp:
-Còn sớm mà, ở thêm chút nữa...
Thư nói:
-Anh về trễ coi chừng bị kẹt xe đó. Bốn giờ trở lên là công nhân ở mấy cái khu chế xuất gần đây họ tan ca, đổ ra ào ạt chật cứng đường.
Ông Tiến liếc nhìn cái đồng hồ treo trên vách rồi van nài:
-Mới hơn ba giờ. Còn kịp...
Thư nghĩ ra một chiêu mới, áp dụng liền:
-Em hết tiền xài rồi!
Ông Tiến cụt hứng ngay lập tức.
Ổng hỏi giọng quạu đeo:
-Em xài tiền gì mà như ăn gỏi vậy? Mới đưa hôm thứ hai, chưa hết tuần mà xài đứt hai triệu là sao? Anh có là tỷ phú đô la cũng không nuôi nổi!
Thư thút thít:
-Em bị móc túi.
Ông Tiến không tin, gặng:
-Sao bây giờ mới nói?
Thư ráng ép cho hai giọt nước mắt chảy ra:
-Em sợ anh rầy.
Ông Tiến rút cánh tay ra, ngồi dậy một cái rột rồi đi thẳng vô nhà tắm.
Thư không đi theo mà nằm im trên giường, làm bộ giận dỗi để không phải chịu đựng thêm bất cứ một điều gì. Đột nhiên lẩm bẩm:
-Trái đất sao mà nhỏ như cái nồi cám heo.
Ông Tiến hỏi:
-Em nói cái gì đó?
Thư làm thinh, kéo mền trùm kín đầu.
Ông Tiến bỗng nghe hối hận. Đây là lần đầu tiên ông nặng lời với cô về chuyện tiền bạc. Ổng tắm thật nhanh, mặc đồ xong liền ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tấm mền ra rồi hỏi:
-Em giận anh rồi hả?
Thư đáp, giọng nghẹn ngào:
-Anh đối xử với em y như mấy con điếm hạ cấp vậy đó!
Ông Tiến xuống nước:
-Anh xin lỗi, anh đâu dám có ý đó. Anh biết em là con nhà đàng hoàng, có học thức...
Thư khóc to:
-Tại thương anh nên em mới lâm vào cái cảnh như thế nầy. Mấy đứa bạn của em, tụi nó đứa nào cũng chồng con đàng hoàng, đâu có sống cái cảnh lén lút, hồi họp như em.
Ông Tiến càng ăn năn thêm, van nài:
-Thôi cho anh xin, đừng khóc nữa. Anh biết lỗi rồi, từ nay không tái phạm nữa đâu.
Để thể hiện thiện chí của mình, ổng móc cái bóp rút ra mấy tờ giấy xanh đặt lên bàn ngủ.
Ổng cúi xuống hôn lên má Thư rồi nói:
-Anh về nghe! Chiều nay em đừng nấu cơm, đi ăn ngoài cho khỏe.
Ông Tiến đi khá lâu rồi mà Thư vẫn còn nằm miết trên giường.
Từ lúc biết người vừa đóng vai chú rể để cứu cô ra khỏi cái cảnh bị gia đình, xã hội khinh khi, ruồng bỏ, cũng chính là người đã cứu mình thoát khỏi cảnh tù tội của mấy năm trước, Thư lo bấn lên liền. Cô chẳng còn bụng dạ nào mà nghĩ đến bất cứ chuyện chi, bất cứ người nào, cho dù hệ trọng đến tính mạng, nói gì tới mấy cái chuyện ăn với uống.
Bây giờ cô đã hiểu ra cái nhìn trân trối của ông Hùng khi gặp mình hôm trước. Đó là cái nhìn sửng sốt vì bất ngờ chớ nào phải bị tiếng sét ái tình như cô đã nghĩ.
Nỗi xấu hổ bỗng dâng trào rồi nhận Thư chìm lĩm. Thư kéo mền trùm kín đầu, cảm giác như có ai đang đứng trước mặt và nhìn mình một cách hết sức nghiêm khắc.
Cái kỹ niệm mà cô giấu tận đáy lòng, chẳng bao giờ chủ động lấy ra xem ấy, như khúc phim đang chiếu thật chậm. Từng chi tiết bỗng hiện ra mồn một:
Cô nhớ đến đôi mắt thật hiền nhìn cô đầy thương cảm trên gương mặt thanh thoát như tiên của người đàn ông ấy. Nhớ cảm giác sượng sùng của mình khi xỏ tay vào chiếc áo đi mưa cũ mèm. Nhớ hai bắp cơ to như hai con chuột trên cánh tay khi ông ta gồng mình dốc hết khả năng mà bơi. Nhớ cái động tác cúi rạp người và vung cây dầm lia lịa. Nhớ tiếng đạn xé gió cùng tiếng cây dầm xé nước rào rào. Nhớ cả những giọt nước bị bắn tung lên trời, lóng lánh như kim cương dưới ánh trăng...
Thư nghĩ thầm:
-"Chắc ông ta thất vọng về mình lắm!"
Bỗng dưng cô buộc miệng phân bua:
-Thông cảm giùm tôi đi. Tôi yếu đuối và bất hạnh lắm!
Thốt ra câu đó xong, Thư nghe tủi thân quá, nước mắt liền lăn dài trên đôi má.
Thư bỗng căm giận xã hội sao hết sức bất công, liệt cái mặt hàng duy nhất mà cô có vào loại hạng bét. Nếu đó không là một nhu cầu bức thiết đối với nam giới và được họ săn lùng ráo riết thì làm sao xuất hiện những nhà cung cấp như cô. Nó còn quan trọng, cần kíp gấp mấy lần chuyện cơm, áo nữa là đằng khác, bởi không ít người đàn ông phải bỏ danh dự, tài sản, sinh mạng của họ vì nó.
Thử hỏi nếu không có mấy người phụ nữ như cô, xã hội sẽ giải quyết vấn đề ấy bằng cách nào?
Đâu phải ai ai cũng may mắn tìm được nửa kia của mình. Cho dù tìm được rồi thì cũng "hãy đợi đấy!" chớ đâu có "muốn là được" ngay đâu. Những lúc ấy, nếu không có những cô gái tội nghiệp đó, thì ai có thể giúp họ giải quyết cái nhu cầu mà "trời cho không nhận không xong" ấy?
Xét cho cùng, những bức xúc của Thư đâu phải là không chính đáng. Những người phụ nữ trót mang cái nghiệp: "Sống làm vợ khắp người ta " ấy, đáng lẽ được xem như ân nhân của nhân loại nói chung và nam giới nói riêng. Đáng lẽ họ phải được đền đáp một cách thỏa đáng. Đáng lẽ mỗi năm nên có một ngày vinh danh, để ghi nhận công lao to tát ấy. Thế nhưng ngược lại! Họ bị khinh khi, rẻ rúng đến tận cùng!
Điều nầy khiến những "công nhân" của cái nền công nghiệp rất sạch vì không xả khói và rác, cũng không tiêu tốn nhiên liệu nhiều như mấy ngành khác vì chỉ diễn ra trong bóng tối, hoặc dưới mấy ngọn đèn mù mờ ấy, mang mặc cảm mình là đồ bỏ đi rồi nãy sinh những tư tưởng tiêu cực, không còn quý trọng bản thân nữa.
Với những người mà ngay cả bản thân còn không yêu quý thì đừng đòi hỏi họ quý trọng điều chi. Họ sẽ trở nên nông nổi, sẽ bị lợi dụng, biến thành nạn nhân và công cụ của những kẻ giàu thủ đoạn. Bị ngược đãi nên đôi khi họ cư xử hết sức tàn nhẫn với những người khác, kể cả với bản thân.
Chính giống đực là nguyên nhân trực hoặc gián tiếp đưa đẩy các cô gái đến cái khổ nghiệp ấy. Họ thực hiện hành vi bóc lột của mình một cách vô cùng tinh vi rồi sau đó lại trục lợi. Họ cố tình gieo rắc trong tâm thức của giống cái rằng đó là điều đồi bại nhất của đàn bà, một cái tội tày trời không thể thứ tha. Họ khiến cho những cô gái sa chân vào cái nghề ấy bị dày vò cả tinh thần lẫn thể xác. Những người phụ nữ nào đã thực hiện việc giao phối không phải với chồng của mình, cho dù là chủ động hay thụ động, đều mang mặc cảm có tội, phải giấu kín bưng và sống với cái tâm trạng nơm nớp lo âu suốt đời.
Nếu công việc của họ được đánh giá một cách thật công bằng, sáng suốt. Nếu xã hội không do đa số đàn ông điều hành. Nếu nam quyền không đặt lên hàng đầu. Nếu cái đẹp về hình thể không được suy tôn quá đáng... thì cái mà người ta đang gọi là "tệ nạn" ấy, đâu trở nên vượt quá tầm kiểm soát.
Từ ngày căn bịnh Aids hoành hành, những con bướm đêm ấy lại càng bị truy lùng dữ dội. Họ lại bị gán cho cái tội gieo rắc dịch bệnh, tai ương.
Lại một lần nữa, họ, những nạn nhân lại bị đối xử y như thủ phạm. Mà theo Thư và một số người khác, thì nguyên nhân tạo nên đại dịch ấy, bắt nguồn từ những đôi "pê đê" mà thôi.
Cái thân phận bị mua và bị ngược đãi ấy được áp đặt cho tất cả phụ nữ, không loại trừ một ai, kể cả những người xuất thân từ giới quý tộc, như công chúa Huyền Trân chẳng hạn.
Bà công chúa ấy đã có công với đất nước biết bao! Nhờ bà nên nước ta mở mang thêm bờ cõi mà không tốn đến một giọt máu.
Thế nhưng để đền đáp lại bà đã phải chịu biết bao nhiêu lời đàm tiếu.
Và như còn chưa đã nư giận, ông trời bắt bà phải gánh thêm sự dè bĩu của hậu thế cho đến tận ngày nay. Biến con đường mang tên bà thành cái chợ tình tai tiếng nhứt Sài Gòn.
Một nữ sĩ khác còn có số phận bi đát hơn Công Chúa Huyền Trân, đó chính là bà Thị Lộ, vợ của vị đại thần Nguyễn Trãi. Bà bị chồng dâng cho vua, khi vua chết và cho dù nguyên nhân không phải do bà. Bà vẫn bị xử tử hình với bản án dìm cho chết ngộp.
Cái mạng của một vị vua, cho dù là loại sâu dân mọt nước, cũng được xem là một tổn thất nặng nề của đất nước. Để bù đắp lại người ta bèn giết thêm những vị công thần, những trang liệt nữ khác.
Người ta ca tụng bà Trưng, bà Triệu, bà Bùi thị Xuân bởi công trạng của họ mang hơi hướm của đàn ông. Họ cởi voi, cầm giáo, giết quân thù chẳng gớm tay. Những người phụ nữ giữ đúng bản sắc, dùng khí giới của chính mình, cho dù có xã thân vì nước cũng chẳng ai được vinh danh như vậy.
Sinh ra làm đàn bà là phải chịu đựng biết bao nhiêu thiệt thòi. Ngay từ lúc lọt lòng đã không được hân hoan chào đón. Ở một số quốc gia, đẻ con gái là một thảm họa, đứa bé đó có khi còn bị giết chết. Cho dù ai cũng biết rằng không có họ thì nhân loại sẽ đi đến chỗ diệt vong, thế nhưng cái hành động giúp lưu truyền nòi giống đó lại bị cho là tội lỗi, nhứt là đối với những người phụ nữ không có được cái chức danh "vợ".
Ngày nay ai cũng thơn thớt cái miệng là mình chủ trương nam, nữ bình quyền, thế nhưng thử đến mấy cái nhà bảo sanh mà coi. Những ca sanh con so là trai, chẳng những ông bà nội ngoại, cha mẹ đứa trẻ sơ sinh đó mừng rở tột cùng. Các bác sĩ, y tá mặt mày cũng tươi rói.
Họ nói như reo với sản phụ:
-Xin chúc mừng, bà đã có một cậu quý tử rồi!
Ở những ca sanh con gái họ cũng thông báo như trên, có điều bỏ bớt ba chữ "xin chúc mừng", bởi đâu biết người mẹ ấy có mừng không mà chúc.
Cái nghiệp "làm vợ khắp người ta " ấy là một loại mực mà những người phụ nữ không may mắn như Thư, nếu đã lỡ dính vào thì chẳng bao giờ gột rửa cho sạch bong. Chúng suốt đời như một vết thương chẳng bao giờ lành. Họ sẽ mãi mãi băng bó và luôn luôn đau xót.
Càng nghĩ Thư càng uất ức, nước mắt cứ tuôn ra không kềm lại được. Đó là những giọt nước mắt hết sức lẽ loi vì đâu ai chia sẻ! Và đó mới chính là những giọt nước mắt thật nhất, mặn nhất, xót xa nhất...Nó có vị cay đắng của nỗi tủi buồn, mùi mục rửa của một loại hoa không kết trái.
Thật ra với công việc và đồng lương hiện tại Thư có thể duy trì cuộc sống mà không cần phải lệ thuộc vào ông Tiến. Thế nhưng cô đã quá gắn bó với những tiện nghi vật chất. Với căn nhà khang trang. Với cái phòng ngủ có gắn máy điều hòa. Với cái giường đắt tiền, tấm nệm Kim Đan, bộ drap gối mền cao cấp. Với cái tủ lạnh đầy nhóc trái cây cùng những thức ăn xa xỉ mà ngày xưa Thư không nuốt nổi như phô mai, bơ, ma don ne...Tất cả những thứ ấy giờ đã quen thuộc đến độ trở nên cần thiết như không khí và nước đối với cô vậy. Cần thiết cho đến nổi cô phải có chúng bằng mọi giá, kể cả phải đánh đổi lòng tự trọng của mình.
Chiếc xe Dream, điện thoại di động, kể cả chiếc nhẫn nhỏ xíu Thư đeo trên ngón tay...Tất cả đều cho Thư một niềm khoái cảm sâu xa, êm ái khi nhìn ngắm. Chúng đều do ông Tiến mua tặng, Thư yêu chúng nên yêu luôn ông ta từ hồi nào chẳng biết.
Sự xuất hiện của ông Hùng khiến Thư lo sợ rằng một ngày nào đó, ông Tiến sẽ biết được quá khứ của cô và không nhìn nhận đứa bé trong bụng cô là con của ổng.
Người ân nhân mà đã bao lần Thư nhớ đến với lòng biết ơn sâu sắc, bây giờ bỗng trở thành một mối hiểm nguy bậc nhất. Đe dọa sẽ phá hủy toàn bộ cuộc sống của cô. Cho nên thay vì đền ơn, cô chỉ muốn tống ông ta bay ra khỏi trái đất càng xa, càng tốt.
Khóc đã thèm rồi, nước mắt cạn hết rồi...Thư dần dần lấy lại sự bình tâm. Tuy nỗi buồn phiền, sự lo sợ vẫn còn tràn tới miệng, nhưng đầu óc đã nhẹ đi nhiều và tỉnh táo hơn một chút. Thư cũng đã nghĩ ra được giải pháp: Cô sẽ đi tìm ông Hùng, năn nỉ để ổng không kể với ông Tiến việc cứu cô. Trong trường hợp ổng không đồng ý, cô sẽ làm mất uy tín của ổng, bằng cách nói với ông Tiến là ông Hùng đã tỏ tình với cô và bị cô cự tuyệt, để rủi mà ông ta có kể thì ông Tiến cũng không tin.
Nghĩ thông rồi là Thư thực hành liền. Cô tốc mền ngồi dậy, đi rửa mặt, thay đồ để đến nhà ông Hùng không chậm trễ một giây nào.
Thư chọn bộ đồ giản dị nhất. Cô không trang điểm, chỉ chải tóc cho thật thẳng, rồi cột lại bằng sợi dây thun màu đen. Cô biết mình phải trông thật đơn sơ, hiền lành, mộc mạc trước mặt ông Hùng thì ông ta mới có thiện cảm với mình. Những típ người như ông ấy, phương pháp hữu hiệu nhứt để sai khiến chính là khơi gợi cái lòng trắc ẩn, vốn hết sức dồi dào trong họ.