← Quay lại trang sách

IV - Đoạn Kết

Hai đứa tôi bắt đầu rẻ bước vào ngỏ nhà Minh Châu. Thằng bạn dừng lại mua điếu thuốc, còn tôi vẫn tiếp tục đi. Nhà nàng tương đối gần đầu ngỏ, chỉ khoảng 6,7 căn thôi.

Tính từ ngày rời bỏ quê hương ra đi, hai mươi năm đó Sàigòn với nhiều thay đổi, nhưng con hẻm nhà Minh Châu thì hình như vẫn vậy. Tôi dễ dàng nhìn lại căn nhà ngày xưa vì ngay trước sân có cây gì to lắm, đầy bóng mát. Cây to đó vẫn còn nguyên.

Khi tôi đến gần, thấy cuối sân một người đàn bà đẫy đà ngồi trên một cái đòn, quay lưng về phía tôi, và đang gọt một trái dưa leo hay quả mướp gì đó.

Tôi không thể nhìn thấy mặt vì cô ta quay lưng, và đầu đang cúi xuống nên mái tóc buông lơi tới vai che hết gương mặt. Cô ngồi đó, trong sân nhà nên không cần giữ ý gì, một ống quần bên phải xăn lên tới tận đầu gối, cặm cụi gọt…

Tôi bước chậm lại, lặng lẽ quan sát. Người phụ nữ đó không có vẻ gì là Minh Châu ngày xưa cả, trừ…mái tóc. Ôi mái tóc thì giống quá! Chính mái tóc này đã làm tôi phân vân: “Có phải Minh Châu đó không?”

Trong một thoáng, linh tính báo người kia đã biết có người đang nhìn lén và sắp sửa quay lại, tôi đã mau hơn một giây, quay lưng trở đi ra.

Người đó là ai? Có phải Minh Châu? Tôi chưa kịp nhìn thấy, hoàn toàn không biết.

Tại sao tôi phải quay lưng đi?

Bởi vì tôi sợ người đó là Minh Châu thiệt.

Tôi sợ phải nhìn vào thực tế một bóng hình mà bao năm qua, thỉnh thoảng nếu có khi nào nghĩ đến, thì đó phải là một bóng hình đẹp, một kỷ niệm đẹp. Tôi chỉ muốn giữ trong ký ức bóng hình đẹp cô bé Minh Châu của tuổi 16, 17 mộng mơ năm nào.

Tôi bước ra được mấy bước thì thằng bạn đang đi vào? Nó hỏi có thấy Minh Châu trong nhà không mà sao có vẻ thần thờ vậy? Tôi không muốn giải thích dài dòng với nó, vả lại lòng đang bồi hồi, đầy mâu thuẫn, không biết nói sao cho cạn ý nên gật đầu đại. Thằng bạn hỏi sao không chào, tôi nói không cần, rồi bước mau đi ra.

Vài hôm sau tôi trở về Mỹ, và từ đó chưa quay lại quê hương chuyến nào nữa. Đã nhiều năm, mỗi khi nhớ đến chuyện này, tôi luôn cho mình thông minh, phản ứng kịp thời, nên đã không phải đối diện với một thực tế có thể phủ phàng. Nhờ phản ứng mau lẹ đó mà Minh Châu trong tiềm thức tôi khi nào cũng còn là một bóng hình đẹp…

Sáng Thứ Bảy weekend. San Jose mưa bay rỉ rả. Hai vợ chồng và con gái chất nhau lên xe cùng đi ăn phở. Trên đường đi, không hiểu câu chuyện đưa đẩy thế nào, vợ tôi cao hứng kể lại chuyện tình Minh Châu này cho con nghe. Tới đoạn tôi quay mặt bỏ đi, con gái hỏi why? tại sao ba lại bỏ đi?

Hayz...! Tôi chưa kịp lựa lời giải thích cho con hiểu, nó nói tiếp thôi chuyện hồi đó không tính nữa, nhưng bây giờ, ngay bây giờ, gặp lại hoàn cảnh giống ngày xưa, ba có quay đi nữa không?

Tôi nói ngay với con rằng sẽ không quay đi nữa đâu. Tôi sẽ đứng đó để gặp lại, để thăm hỏi, để hàn huyên. Nói cho cùng giữa hai chúng tôi chẳng là gì cả. Tình yêu thì chưa tới, tình bạn cũng chỉ…sơ sơ, ngắn ngủi. Có chăng, chỉ là một cái crush nhè nhẹ của tuổi mới lớn, vậy thôi!

Con gái từ băng ghế sau nhoài lên vỗ lưng ba khen

- You’re good man, Dad. I know you would see her now. Why not?

Tôi đang cảm động chưa kịp nói gì, nghe nó tiếp

- Khi nào ba về VN và đi thăm cô Châu đó, cho con đi theo với nha?

Ai za! Con gái rượu muốn gì đây.?

- OK no problem.

- Và…với má nữa đó.

Biết ngay mà!

Ha ha OK too, con gái ngoan.

Chuyện xưa, người xưa của tôi chỉ có vậy thôi.

Còn chuyện bây giờ, sáng Thứ Bảy weekend, trời cuối Thu bên ngoài mưa bay bay se se lạnh.

Kỷ niệm thôi tạm cất lại.

Vợ chồng con cái quây quần bên tô phở đặc biệt thơm ngát bốc khói.

Tôi thì có thêm ly cà phê sữa…

./.

ThaiNC