← Quay lại trang sách

Thịt Chết

Đọc thêm mấy trang sách nữa Bào thấy mắt càng trĩu xuống. Sau cùng, Bào phải ngồi hẳn dậy, ra ngoài sân. Bào không buồn ngủ nhưng vì tâm trí đã bừng bừng, những cảm xúc dồn đập đã đốt nóng trí tưởng tượng của Bào.

Trời mới thoáng hơi sương. Từng đám khói trắng mờ mờ đùn bay là là ở những bãi cỏ, những vũng ao và những lùm cây. Những mái bếp trong xóm như vẽ bằng những nét bút đẫm mực. Ánh đèn hoa kỳ và lửa bếp thấp thoáng... Đằng xa, một vùng sáng vàng đục tỏa.

Không cần nghĩ thêm, Bào vào nhà mặc thêm cái áo dạ và quấn khăn len, ra đi. Trong túi Bào còn đúng ba hào. Thế là đủ cho Bào la cà thật khuya như mọi đêm, tới khi nào thật mệt, buồn ngủ lắm, Bào sẽ vào một hàng cà phê vắng uống và ăn bánh rồi về.

⚝ ❖ ⚝

Bào ra đi

Cũng vẫn những con đường ấy và những phố ấy, Bào thong thả bước, lơ đãng nhìn: những khu nhà của Tây vắng thênh thang, cây cối um tùm, đàn hát văng vẳng, những bờ hè ồn ào sáng trưng những hàng tạp hóa, thợ may, thợ giầy, hiệu bánh; những lối xa hơn dẫn về những ngoại ô, ban ngày mù bụi ôtô, ban đêm đèn xanh, đèn hồng êm ả, áo tím, áo thiên thanh tha thướt; và những quãng khuất nẻo, tun hút mấy cái ngõ khúc khuỷu đây người ta thường giật mình vì những tiếng gọi, tiếng chào sặc mùi sái xẩm, bợm đĩ...

Bào đi thêm một quãng đường nữa.

Tới đầu chỗ rẽ này, Bào dừng lại. Bào đã thấy mỏi chân và cái lâng lâng đã mênh mông trong tâm trí. Ngước mắt nhìn thoáng những lùm cây xanh đặc của cái vườn hoa công cộng trước mặt, Bào đứng im một giây nữa rồi đi vào, ngả người xuống cái ghế không có ai ngồi. Bào chờ cho dễ chịu hẳn cả ở xác thịt rồi về ngủ chứ không ăn uống gì.

- Cậu xơi phá sang?

- Phá sang nóng cậu xơi?

- Lạc rang nóng giòn ngon lắm, cậu mua cháu mấy xu?

Những thằng bé bán lạc cứ kế tiếp nhau đến mời Bào như thúc nợ, còn thêm nào những hàng bánh rán, mía hấp và cả ngô rang nữa. Nhất là thứ sau này. Người bán là những cô gái rất đon đả, ngọt ngào. Chưa đủ, thỉnh thoảng họ còn cất lên những câu hát lẳng lơ và cười to lên với nhau. Trong khi ấy ở những cái ghế dưới những lùm cây, những hình thù thì thầm, cười cợt càng mờ đi bởi bóng tối...

Bất giác Bào đứng dậy. Bào nhăn mặt, bước tràn lên vệ cỏ, sang khu bên kia. Đây, không ghế ngồi, không trồng hoa, lù mù những bụi cọ to bằng cả một tòa nhà và những bụm lá um tùm bừa bãi. Cứ cách mấy cái hốc tối lại nhô ra một bóng người:

- Đi chơi! Đi chơi, cậu nào! Chơi nào!...

Trước còn mạnh mẽ, sau qua thêm mấy đám cây, tránh mấy cái hình thù gầy đét và mấy gương mặt nhợt nhạt hiện ra, Bào nhủn cả tâm trí, luống cuống bước.

Bào thấy ghê rợn.

Bào thấy sao Bào không về nhà mà rẽ vào đây?

Nhưng, vừa qua khỏi cái bụm cọ liền với rìa đường Bào lại nóng người lên. Bào đứng phắt lại, cau mày nhìn trước mặt. Như được tiếp bởi một cốc đầy rượu mạnh, Bào vụt bàng hoàng vì một ý tưởng. Bào bước nhanh xuống đường nhưng không đi ra mà sang khu vườn thứ ba ở mé bên kia con sông Lấp.

- Vườn hoa Đưa người!!! Vườn hoa Đưa người!!!

Những tiếng này xô đẩy ran ran trong ý nghĩ Bào, đưa thẳng bước chân Bào vào một chỗ có một cái chõng bán nước thấp lè tè, ánh đèn loi nhoi và mấy cái đầu đương túm tụm.

- Cậu đi chơi?

Bào cười, gật đầu. Trên cái khổ mặt choắt và nhăn nheo nọ, cặp mắt liền sáng lên:

- Đây, ba em nó đây.

Bào không có can đảm nhìn rõ xuống ba cái hình người ngồi chầu hẫu dưới đất nọ. Bào thoáng đưa mắt rồi trỏ vào một người vận áo cánh trắng đương chớp chớp mắt.

- Đây, em áo trắng.

Một nụ cười nở ra. Mụ đàn bà hất hàm cho con em:

- Kìa, thôi, cái em Áo trắng đứng lên.

Vẫn lặng lẽ, cái thân thể run run nọ trỗi dậy, phủi lộp bộp đũng quần. Y ngước mắt nhìn Bào, và, không đợi Bào, y bước trước. Bào bước nhanh theo nhưng mụ đàn bà gọi giật lại và cười nụ:

- Cậu cho tiền ạ.

Bào hồi hộp, cố tránh cặp mắt sắc càng long lanh của mụ:

- Bao nhiêu? À, đây năm xu.

Dứt nhời, Bào choáng váng như đã co chân, sắp nhẩy xuống một vũng nước thẳm. Bào tuy chưa “đi” ở cái vườn hoa này nhưng đã được nghe nhiều bọn bê tha nói rằng suốt từ cổng trại tới đây và sang cả vườn hoa Hạ Lý, cái giá định là năm xu. Năm xu hay “canh dấm” muốn gọi thế nào thì gọi. Với cái giá ấy, hoặc mụ chủ, hoặc con em, hoặc khách chơi có thể ăn được một bữa: bát cơm ba xu, hai xu canh hay cá nấu dấm, xì xụp cũng ngon chán về một sáng sớm rét hay một chiều đã chạy vạy vàng cả mắt.

Cái Áo trắng đưa Bào sang bên kia đường. Bào đương tự hỏi cái chỗ đi đây sẽ nhớp nháp, quái gở đến thế nào thì hai người đã tạt vào một bãi cỏ hoang. Bào sửng sốt toan lùi lại, cái Áo trắng liền đẩy cánh tay Bào:

- Đây rồi mà, ở quá trong ngõ này một tý thôi mà.

Bào càng bàng hoàng. Thêm mấy bước nữa, Bào đứng lại:

- Kìa, mãi tận đâu thế?

Cái Áo trắng lại cười:

- Thôi đây rồi!...

Nó trỏ tay cho Bào nhìn một vòm tối và bước vào trước.

- Trong này, sạch sẽ lắm.

Bào hơi run, cau mày trông. Bào nhận ra đó không phải là cái ngõ mà là cái lối đi không có cửa để phu thùng ra vào sau một tòa nhà cao ngất. Bào cố nén ghê tởm để lần vào cái bóng tối mà Bào thấy phải hôi thối lắm. Nhưng không, chỉ có khí lạnh trùm nhẹ lấy người Bào. Cái khí lạnh của tường vôi mới nó gợi cho người ta cái cảm giác ở một chỗ vẫn còn bỏ hoang bởi một sự chết chóc gì.

Chợt Bào vin lấy cánh tay Áo trắng:

- Gì thế?

Cái Áo trắng không đáp. Nó lấy chân đá đá vào cái đống lù lù chắn lấy lối đi:

- Tôi đây!..

Tự cái đống ấy tiếng rền rĩ lại cất lên:

- Đi khách đấy à?

- Ừ! - Cái Áo trắng gằn tiếng

- Có diêm không?... Cho mấy que... Từ tối đến giờ thèm thuốc quá.

- Ai nghiện ngập gì mà lúc nào cũng sẵn diêm thuốc. Thôi cố nhịn đi.

Cái Áo trắng quay lại, Bào không để y hỏi:

- Tôi cũng không hút thuốc. Thôi đây cho hai xu mà mua.

Cái đống ấy đụng đậy. Một cái đầu bù nhô ra. Cái Áo trắng đón lấy hai xu của Bào, dúi xuống cái đầu:

- Đây, thôi nằm mà ngủ đi...

Bào lại theo sau Áo trắng. Quá đấy, Bào mới khẽ hỏi:

- Ai thế?

- Thằng què đấy.

- Nó ốm à?

- Không, nó đi ăn mày ban ngày tối về đây thì xoay ra gác. Chả ai mướn nó nhưng nó cũng cứ gác. Có nó gác thì yên trí lắm, không sợ chúng nó ngoài kia vào quấy.

Bào ngay thẳng:

- Sao không bảo để tôi cho thêm.

- Hừ! - Áo trắng lườm Bào - Hai xu thế là bữa lắm rồi. À, ban nãy anh đưa chị ấy những một hào cơ à?

- Ừ! Họ lèo nhèo xin thêm, ai còn dám mặc cả.

- Một hào! Anh sộp ghê!

Tới đây, cái lối đi bỗng sáng hẳn lên. Bào ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn. Trước Bào cả một khoảng lộ thiên cao vút. Hai bên tường, cửa sổ mở sáng trưng, ồn ào. Ngay đó, một mùi thơm lừng của những thức xào nấu tràn xuống với những tiếng mỡ reo, tiếng bát đĩa loảng xoảng.

Bào sực nghĩ ra đằng trước chỗ này là một hàng cơm tây, một khách sạn của Tàu và một cái “tràn” ba từng có đến trăm buồng mà lúc nào cũng kín người.

Bào và Áo trắng ngồi xuống một đống gạch. Trước Áo trắng còn ngần ngừ nhưng sau thấy Bào cầm tay mình kéo y mới ngồi hẳn lên hai hòn gạch còn lành, phủi đi phủi lại. Giờ Bào mới thật được nhìn mặt Áo trắng. Áo trắng, ở trước mặt Bào, dưới một khung cửa thừa ánh sáng mới cho Bào thật một cảm giác rằng đó là một con người. Mặc kệ sự ngượng nghịu của Áo trắng, Bào cứ nhìn. Nhưng chỉ giây phút sau, Bào gần như hoa cả mắt vì một sự ngạc nhiên. Cái Áo trắng - cái con em của vườn hoa Đưa người - gương mặt trái xoan và da trắng hẳn hoi. Lạ hơn nữa là hai con mắt. Nó sáng, óng ánh với những ngấn của lòng con ngươi nâu dưới hàng mi cong cong. Không, nó còn thêm hai quầng thâm nhỏ, thứ quầng thâm không do thuốc bôi mà của một da thịt ban đêm, thiếu máu, thiếu ấm áp.

Bất giác Bào nắm cánh tay Áo trắng, kéo ngả người y vào mình:

- Em ngồi lên đây.

Vừa nói Bào vừa vỗ và rung rung đầu gối để đón. Áo trắng cúi mặt, bẽn lẽn cười. Bào lại giục thì y đưa mắt cho Bào:

- Thôi, đi đi anh...

- Hừ! Thì hãy ngồi lên!...

Bào lại kéo tay Áo trắng. Áo trắng đành phải nhích đùi ghé vào đầu gối Bào.

Lại một nụ cười nở ra.

Nụ cười âu yếm của Bào.

Nhưng Bào vội ngừng ngay lại vì một mùi ghê tởm xộc lên mũi. Bào không dám nhìn hẳn vào mặt Áo trắng nữa, cố hít hít rất nhẹ xem mùi ở đâu và là mùi gì. Không!.. Không!... Bào không lầm! Thật là mùi tanh hôi từ cái thân thể mà Bào ôm ấp. Bào càng rợn, và càng đánh hơi, Bào càng thấy rõ nó đóng dầy hàng lớp ở cái ngực đương thở áp vào ngực Bào.

Bào như bị giội thêm nước lạnh.

Bào ghê sợ. Bào còn thấy rằng trên gối Bào như không có một chút nặng gì tuy đó là cả một thân thể ngồi lên của một con người hẳn hoi, nó không còn dám từ chối bất kỳ sự ôm ấp, đè nén nào.

Áo trắng không chỉ thấp bé mà còn gầy nữa. Cánh tay Bào không cần khuỳnh ra cũng đủ để y lọt thỏm vào. và, dưới đùi Áo trắng, đầu gối Bào như đỡ lấy một đứa bé xương xẩu và bèo nhèo. Phần trên mình Áo trắng lại còn thảm hơn. Phải nói rằng, hai cái cánh tay ấy là hai ống sậy lỏng lẹo dính với cái vai và tiếp với cái ngực mỏng.

Trong sự kinh khiếp, tâm trí Bào dần nổi lên một cái gì nghẹn ngào và chói buốt. Bào lại nhìn vào hai mắt nâu long lanh có quầng của Áo trắng. Bào tự nhủ: “Người thế này chỉ mười lăm hay mười sáu tuổi là cùng!” Bào nghĩ đến những đứa con gái bằng trạc ấy thường vơ vẩn ở đầu vườn hoa, ở chợ ngoài kia, ngong ngóng người ta gọi đến thuê bế em và làm những việc vặt. Chính nhà Bào cũng nuôi một đứa như thế. Nó không ẵm con Bào nhưng ẵm các con người anh họ Bào, chơi với chúng nó và để cho chúng cấu, cốc, đấm và chửi khi chúng nó hờn dỗi.

Sao đêm nay Bào lại bỏ đọc sách và lại đi chơi một cách bê tha như thế? Hỏi Bào định tìm cái lạ gì, thú gì? Cảm giác mới! Hừ! Bào lại không biết những cảm giác nhớp nhúa, đau đớn của xác thịt bệnh tật rề rề một đống.

- Thôi! Bỏ ngay cái của quái của quỷ này mà đi ra ngay thôi. Mình còn mơn trớn không khéo không nén được rồi bập vào chỉ một tý là mày chết!

Bào cắn nhẹ môi, mắt đăm đăm.

Một ý nghĩ khác liền nổi lên:

- Vậy chịu phí cả tiền à?

- Ai bảo mày tiếc tiền? Mà mày tiếc làm gì mấy hào chỉ! Mày nên nghĩ đến sự tai hại tàn khốc nếu mày vướng phải bệnh một cách “vô lý” như thế! Ừ! Hay vì mày ngủ với con đĩ đáng để cho người ta ngủ, nó đẹp, nó sạch sẽ, thơm tho, ở một chỗ có chăn kê gối đệm?

Những câu nói này như hét vào tai Bào. Bào mấp mé đứng lên.

- Sợ gì! Sợ gì! Đĩ nào chả là đĩ! Cứ gì phải ngủ với những thứ “gà thượng lưu” mới sung sướng rồi có bị bệnh cũng cam tâm. Cái sung sướng còn do sự nổi tình, sự yêu mến nữa! Mà chính vì những cái này khoái lạc mới sâu xa không có chỉ là con vật giao hợp. Vả lại mình đã đi đến độ phải ngủ với nó đâu mà sợ. Vậy tội gì mất toi tiền đưa mụ chủ. Cứ ngồi ở đây một lúc nữa mà xem có những cái gì quái gở xảy ra. Rồi không thì đi ra, chẳng cho nữa cũng đi. Đi chơi “khan” như thế này là tốt lắm rồi! À... mà mình đã đưa con mụ chủ những một hào mà thường giá chỉ có năm xu, vậy nó ra có thể lấy ở con mụ kia năm xu mà “canh dấm”... Thôi được!...

Ngồi lâu trong cánh tay Bào, Áo trắng đã sốt ruột tuy biết Bào không như hạng đi chơi đểu giả nào, vầy vò mình chán chê mê mỏi mới chịu cho tiền. Mà có cho, những đồng xu của chúng nó Áo trắng phải gớm lắm mới lấy được, nếu không chỉ hẫng với chúng nó một tý là bị chúng nó chạy làng ngay. Thật vừa uất vừa nhục. Có thể chết được! Nhưng trông người có vẻ ăn học như Bào kia, Áo trắng sẽ tránh được sự khốn nạn nọ, nhất là sự bứt rứt vì phải nghe những câu “thuyết” rất rồ dại và độc ác. Nó là những câu hỏi đã thành bài của một bọn đàn ông cộc cằn, kệch cỡm mà cứ làm ra bộ hiểu đời, thương đời để người ta phải màu mè đáp lại.

- Em ơi! Em ở đâu? Tại sao em phải bỏ nhà ra đi? Đời giang hồ của em đã có những phút nào phải khóc không? Em đã có lần nào rung động vì yêu không? Em có còn biết yêu không? Sao em không tìm cách thoát ra khỏi vòng ô uế này?... Em có tơ tưởng gì đến ngày mai không?...

A! Thế là người ta lại bị những nhát dao đâm vào gan, vào ruột. Người ta lại phải nghĩ đến những nguồn cơn, nông nỗi, nghĩ đến sự thật, nghĩ đến cuộc sống! Người ta lại phải nghĩ đến một sự tối tăm đau đớn của một cảnh đời không còn biết, còn dám mong gì mà đành chịu chết dần, chết mòn, chết thối tha, lay lứt...

Một cảm tưởng lạ lạ bỗng thoáng qua sự im lặng của Áo trắng. Áo trắng chớp nhìn Bào một cái.

- Hay cũng lại vớ vẩn đây?

Áo trắng băn khoăn, mắt lại chớp chớp:

- Lại phải chịu vậy thôi! Thằng cha này thế hay hơn thế nữa cũng phải bưng tai, bịt mắt mà “đi” với nó cho xong rồi mà lấy tiền. Cha mẹ kiếp nó! Còn cái đời này, còn phải sống cái cảnh này, thì còn phải đầy đọa khổ sở hơn cả nhà tù tội vì những thằng đàn ông bỏ tiền ra...

Áo trắng chưa dứt câu nói thầm, Bào đã nhích vòng tay, ôm sát lấy y. Bào xoa xoa lưng y và nắn nắn cánh tay y... cắc... cắc... cầm tay y, những ngón tay của Bào được lần lượt bẻ răng rắc. Y còn xoa xoa lại lưng Bào bằng cái bàn tay nhỏ, gầy và mềm của mình.

Nhận ra mắt Bào đã long lanh, cái Áo trắng mỉm cười.

Y bèn đưa tay lên vuốt những sợi tóc xõa xuống trán Bào và kéo áo tây Bào ngay lại cho khít với mép khăn len. Mùi thơm của tóc gội sạch, quần áo mới thay và khăn len mới lần lượt thoáng vào cảm giác của Áo trắng. Áo trắng cười một lần nữa và nhìn lên mặt Bào mà y thấy từ hai con mắt, sống mũi, đến cái miệng, hàm răng, cái cằm đều rạng mã, đẹp đẽ, thật là của một con trai nhà tử tế, tình cờ vào đây chứ không ham gì đâu.

- May thì một đồng không ít ra cũng phải năm hào đây.

Cái Áo trắng như đã được thật Bào đếm tiền vào tay, lòng mừng rỡ nao lên. Y choàng siết lấy người Bào.

Chợt Áo trắng thở một cái mạnh. Một hình ảnh rung lên trong tâm tư y. Như một cánh hoa rung lên trong ánh nắng. Áo trắng thấy hồi hộp, ngực nặng nặng. Nhưng chỉ một giây sau, y lắc đầu, để tâm trí rũ xuống dưới một cái lạnh tê buốt:

- Sao được! Mơ ước chuyện chồng vợ với hạng người giai trẻ, ăn học, sang trọng thế này làm gì cho thêm tủi!

Gần như có những nức nở trong những tiếng nhủ thầm kia. Áo trắng mím môi lại:

- Không!... Không!...

Trong người Bào hơi nóng đã ngùn ngụt. Rồi một cái buồn buồn, tức tức làm Bào rùng cả mình. Bào kéo hẳn ngực Áo trắng ấp vào ngực mình. Bào nhìn lại y, mắt cũng ngây ngất, đắm đuối. Thoáng cái, Bào ngả đầu y lên cánh tay, cúi xuống hôn rít lấy môi y.

- Khốn nạn!... Khốn nạn quá rồi!... Với của này mà mình say sưa đến thế này thì điên dại, mù tối hết mực rồi...

Cùng với những nhời tự nhủ này, bao nhiêu giọng nói khác như tát vào mặt Bào. Sự nghiến rứt, dè bỉu của người nhà, của người quen, sự dê diếu ê chề sống dở chết dở trước những kẻ phải kính trọng. Tất cả những bẩn thỉu sẽ phải chịu nếu mắc bệnh và cần đến sự chạy chữa. Bào đã rõ! Rõ một cách ghê sợ rồi bằng kinh nghiệm của các bạn lấy chơi bời giai gái làm một thú sống.

- Mặc!

Bào chặc lưỡi. Bào bứt rứt. Bào lại ôm chầm lấy cái ngực mỏng tẹt lọt thỏm trong tay Bào và lại hôn rít lấy cặp môi mà Bào thấy rõ từng khía nứt ram ráp... Những hơi thở hổn hển, khò khè. Cái mùi tanh tanh hôi thối. Một xác chết! Một tấm thân mà cơ thể đã nát ruỗng. Mặc! Bào ôm nữa. Bào hôn nữa.

Sương đã mờ mờ trên đầu hai bức tường cao vút. Nhưng các khung cửa vẫn sáng choang. Tiếng ồn ào ran ran hơn. Át cả tiếng cười, nói, đi lại và bát đĩa va chạm, những bàn mà chược la liệt khắp mấy từng gác càng khua ầm ầm. Tiếng đàn hát đã bắt đầu văng vẳng. Tiếng hát líu lo, nỉ non, rền rĩ cũng với tiếng đàn rung rung ngân vang...

Bọn Khách chạy loạn và đầu cơ đã tự những rạp hát chớp bóng và tiệm nhảy trở về. Những đèn thuốc phiện giờ mới thắp lên cạnh những bàn rượu rộng hàng nửa tòa nhà và kín thức ăn. Trên sàn gác, những thảm đã đầy hoa. Ca nữ quấn lụa vàng và kim cương từ Thượng Hải, Hàng Châu, Bắc Kinh sang đã cất giọng nhịp theo những dây tơ vang dội dưới những chiếc đũa ngà tung hoành.

Chợt có tiếng oe oe ở xó trong cùng lối đi và Áo trắng giật mình, quay lại.

- Cái gì thế? - Bào hỏi.

Áo trắng vội vàng:

- Không...

Y chưa kịp dứt nhời, tiếng khóc dội lên, rõ ràng tiếng khóc của trẻ mới đẻ bị bỏ một mình thức giấc. Không để Bào hỏi thêm, Áo trắng thoắt xuống đất, chạy vào cái xó tối âm u nọ. Bào chạy theo. Áo trắng xua tay nhưng không kịp. Y có vẻ sợ hãi, luống cuống bế ở cái đống chiếu lên một đứa bé đùm trong cả một cái chăn. Bào cúi hẳn nhìn cái mặt nhỏ, sần sùi và xám ngoét của đứa bé. Bào bật tiếng:

- Con đấy à?

Áo trắng, mắt lấp lánh:

- Vâng, cháu đấy ạ.

- Nó được mấy tháng rồi?

- Cháu được chín tháng rồi nhưng bé lắm và cứ ốm mãi vì ngay khi mẹ nó mới đẻ, nó cũng chỉ bằng cái nắm tay và lại bị mẹ đau vú.

- Tội nghiệp!... Thế nó không phải con em mà là cháu?

- Vâng, nó là con anh em.

Bào sờ vào mình đứa bé. Một tay đứa bé quờ lên. Bào nắm lấy bàn tay nóng nóng và tóp như cái cẳng chim ấy.

- Sao không quấn tã và kiếm cái gì che gió cho nó?

Đến câu này, Bào không thể không ngượng nghịu. Mặt Bào sạm sạm như Bào phạm một tội. Bào đưa mắt nhìn Áo trắng cũng chỉ có một chiếc áo cánh ngắn ngủn mặc thay cho cả áo dài, cả yếm, và cái quần thâm không hiểu bằng thứ vải gì mà chạm phải Bào đã thấy nó như mạng nhện ấy. Còn chỗ nằm của đứa bé, nó là một lối đi thênh thang, hai bên tường bốn từng gác, trống hốc, lấy gì che được? Mà chỗ này đâu phải chỗ ở hẳn ngoài mấy giờ ban đêm để cái người đương bế nó kia vừa có thể chạy đi chạy về trông nó vừa kiếm khách?

Bố mẹ đứa bé đâu? Hai người này chết rồi hay vì đông con mà phải nhờ nuôi hộ để có thời giờ kiếm ăn? Hay nó thật là con đẻ của Áo trắng nhưng sợ cái tiếng con không bố và bố chỉ là một kẻ rực mỡ, đi chơi xong đêm ấy thì không còn biết gì nữa nên Áo trắng phải chối? Hay đây là một cái “tuých” của một thứ làm tiền với một màn kịch thảm khốc trong bóng tối? Hay????....

- Giời ơi! Vừa ăn buông miệng ra mà đã lại khóc rồi. Khóc gì mà khóc lắm thế?! Lại cứ khóc thét lên thế?!

Áo trắng cuống quít ru, vỗ đứa bé. Bào lắc đầu:

- Không!... cứ ru nó đi. Mà nó vừa ăn cơm hay ăn thức gì khó tiêu, đau bụng nên mới khóc như thế đấy.

- Dào ôi! Nó khóc là nó khóc chứ có đau đớn gì đâu. Tính nó hay khóc ngay từ mới đẻ mà. Mà vừa phải cho nó ăn sữa đấy chưa dám cho ăn gì đâu!

- Hay vì cho nó ăn sữa nguội?

- Nguội với ngậm gì! Có sữa mà ăn là phúc rồi, chả xem như con người ta chỉ có nước cháo và cơm nát. Mà sữa tôi mua của hàng cà phê ngay đầu ngõ, pha vào chai xong là cho bú ngay mà. Thôi mặc nó! Giầu sang sung sướng gì mà lúc nào cũng phải có người ôm ấp và hễ mở miệng là có vú vú em ấn ngay vào...

Như hiểu những câu day dứt mình, đứa bé đạp đạp cái chăn quấn ra, ưỡn cong người, khóc hơn. Áo trắng phải bế vác nó lên, đi đi lại lại, và rối rít:

- Thôi cô xin! Thôi cô xin! Cô biết cháu cô rồi! Cháu cô đáo để lắm rồi! À cháu cô ngoan lắm rồi!

Ngước mắt lên, Áo trắng bảo Bào:

- Anh làm ơn kéo quấn lại cho cháu nó cái chăn nào... Khổ thật, động đến là tụt, cứ lê thê xuống cả đất...

Bào vội làm. Áo trắng cũng vội vàng:

- Ừ cháu nín đi... nín ngay rồi mai cô mua hẳn cả hộp sữa con chim và giã bột pha sữa quấy cho cháu ăn...

Mặc, đứa bé vẫn khóc thét.

Áo trắng quay ra đập đập vàp bức tường:

- Cha mẹ nó này!... Cha mẹ nó này!... Chúng nó chỉ ám ảnh làm cháu sợ, giật mình này. Ngày kia mồng một cô bế cháu đi lễ, cô xin dấu đeo cho cháu, đuổi chết mẹ chúng nó đi...

Áo trắng còn vung tay lên xua xua, đánh đánh như thật có những ma quỷ đói khát đương lởn vởn chực chõm ở chung quanh... Tiếng khóc càng sắc, như xé ra ở những miếng nứa bị dao gọt dài ngoài mặt cật... Sương xuống dầy thêm. Qua những lỗ hổng ở bức tướng trong cùng vít lấy lối đi, khói bếp lại tuôn ra, mù mịt, khét lẹt. Sự huyên náo ở trên cao dội xuống rừng rực hơn với ánh đèn chói lòa.

Bào cũng bứt rứt cả người. Trong những tiếng khóc của đứa bé không phải chỉ vì mê ngủ, đói khát, mà còn vì bệnh tật nghiến ngấu. Áo trắng đã giậm chân, rít lên:

- Giời ơi, sao mà khổ thế này!

Y đứng lại, rung rung cánh tay, môi mím chặt, như để nghe những tiếng thở hổn hển sắp đứt mất của mình. Giây phút sau, y đặt đứa bé xuống chiếu, lập cập quấn lại chăn và nói:

- Thế này không phải! Anh ngồi đây với cháu nó một tý, em ra hàng ngoài kia mua cho nó cốc sữa nữa vậy.

Áo trắng cầm cái chai ở dưới chiếu, chạy ra, để Bào lại bàng hoàng trong cái không khí sặc mùi khói, tiếng ồn ào loạn xạ, và tiếng khóc đã khản và dồn dập của đứa bé giãy giụa.

Trong đời Bào, chưa một lúc chờ đợi nào dài bằng...

Bào đã reo lên khi cái bóng trắng trắng và bé nhỏ thoáng vào với những bước chân thình thịch:

-???

Áo trắng lắc đầu:

- Xe nó đi đâu ấy rồi. Em đã lên mãi đầu phố và sang cả ngõ ngang cũng không thấy hàng nào cả. Hai giờ rồi còn gì!...

Giơ một cánh tay chùi mặt, Áo trắng cúi xuống bế đứa bé lên thì nó đã đái tóe ra, mình mẩy ướt đẫm và vẫn không ngớt khóc. Đốp!...đốp!..đốp! Những cái phát liên tiếp vỗ vào đít con bé. Áo trắng nói không ra hơi:

- Lại còn thế này nữa!.. Lại còn thế này nữa!... Có mỗi cái chăn đái ướt hết cả thì lấy gì mà đắp, mà nằm bây giờ!

- Đừng! Sao lại thế? Nó bé nó biết gì!...

Mắt Áo trắng long lên, giọng nói rít lại:

- Biết gì! Hờn! Hờn này! Hờn với tao này! Chỉ hờn với tao này! Tao làm gì mà mày hờn với tao hở?!

Đốp! Đốp!

Bào nóng cả mặt:

- Tội nghiệp, nó biết gì! Nó có đói, nó có ốm, khó chịu trong người thì mới khóc chứ!

- Tội nghiệp! Này tội nghiệp! Này nó đói, nó ốm, nó khóc!...- Đốp! Đốp - hừ, nó bé nó không biết gì nhưng con mẹ nó biết! Con mẹ nó biết mà nó lại nhẫn tâm để nó đói nó khát, nó làm khổ người ta. Cái con voi giầy, quạ mổ cũng không hết tội kia! Cái quân khốn nạn đầu trâu da chó kia! Chồng nó lặn ngòi ngoi nước, đầu tắt mặt tối ở min ở mỏ với nó bao năm, ho ra máu sắp chết, con nó thì còn đỏ hỏn, thế mà nó bỏ chồng nó, bỏ con nó... Nó đi ăn sung mặc sướng, tiền trăm bạc nghìn. Nó thích làm bà, có kẻ vâng người dạ. Nó theo cái thằng Mặt ngựa đốc công, hút máu hút mủ người ta, róc xương lột xác người ta... Cha mẹ nó! Nó tham giàu! Nó chẳng cần tình nghĩa, chẳng cần gì miệng tiếng! Cha mẹ những quân chỉ biết mát lấy mặt mình, thỏa cái thân mình! Cha mẹ những quân chỉ biết có tiền mà không sợ gì xấu, không tưởng đến kẻ nọ người kia! Hự... hự... anh ơi! Anh chết đi... ai biết cho em không?... Anh ơi!!! Như thân em nếu không vướng víu con anh thì em còn thiết gì đời nữa đâu. Hự... hự... anh ơi! Giời ơi!...

A! Những gì thế? Những cái gì thế? Bào hoa cả mắt. Bào như bị cả một lò lửa dội vào mặt. Bào muốn hét lên...

- Làm gì thế? Chỗ chúng mày chửi nhau đấy à?!

Ào ào ào... tiếp liền những tiếng chửi rủa, không biết những chậu nước gì giội xuống tung toé. Bào không nén được nữa, hét thật. Cái Áo trắng cũng hét theo. Bào chưa kịp đứng dậy, những chậu nước nữa giội thêm. Không kịp để Áo trắng bế con bé đứng lên, Bào dúi vào tay y cả chỗ tiền còn lại trong túi, vùng chạy ra ngoài.

- Này! Này! Sao lại có thế này?...

Bào biết rằng Áo trắng xin thêm nhưng nếu có còn Bào cũng mặc. Bào phải ra ngay khỏi chỗ này! Cái địa ngục bên những tòa ánh sáng, đờn hát, cờ bạc, ăn uống và dâm dục mê tơi này. Đuổi theo Bào là những tiếng gọi rít hẳn lên:

- Lại thằng đểu kia nữa! Quân khốn nạn! Hơn đồng hào chỉ thế mà giữ mẹ nó gần hết đêm. Tình tứ gì hạng mày! Thương xót gì người ta! Tội nghiệp! Cha mẹ nó tội nghiệp! Ai cầu chúng nó tội nghiệp! Ai cầu chúng nó thương xót! Khốn nạn! Khốn nạn! Đồ đểu! Đồ đểu! Toàn những đồ khốn nạn! Những đồ đểu! Giời ơi! Giời ơi!...

Như trong cơn sốt, cả người toát mồ hôi, Áo trắng ngồi sụp xuống, đứa bé trong lòng y không hiểu sao lại bặt đi. Nhưng, như không hề biết có con bé trong tay, Áo trắng gục mặt xuống, ôm chặt cả con bé và đầu gối vào cánh tay, khóc nức lên:

- Hờ anh ơi! Anh ơi!... Cha mẹ ơi!.... Giời ơi!....

1944

(Di cảo)