← Quay lại trang sách

Chương 408 Thu phục (1)

Hắn lại vẫn không lùi, Đoạn Giang Sơn hô lại là một đao chém xuống, Long Đặc Nhĩ không tránh, trở tay đâm ra một mâu, thân mâu quỷ dị vẽ ra một đạo hắc quang, đâm vào trước ngực Đoạn Giang Sơn, một kích mang hắn xuyên thủng, đồng thời đao của Đoạn Giang Sơn cũng bổ ra cả nửa thân hắn.

Bì Nguyên Hồng đuổi tới một quyền đánh vào đầu Long Đặc Nhĩ, đầu Long Đặc Nhĩ ngửa ra, toàn bộ đầu đều ở dưới một quyền này biến hình, huyệt Thái Dương xuất hiện lõm xuống thật lớn. Nhưng hắn vẫn không chết, tay phải còn lại đánh ra tia chớp, đánh vào miệng vết thương trên bụng Bì Nguyên Hồng. Tuy Bì Nguyên Hồng sử dụng cương thiết dược tề, nhưng lần này vẫn đau đến thân hình hắn bị kiềm hãm.

Du Mộng Nam đã rất nhanh đuổi tới, Diệu phong chưởng vỗ trúng ngực Long Đặc Nhĩ, răng rắc mang xương sườn hắn đánh gãy mấy cây, một cây trong đó lại cắm vào trái tim Long Đặc Nhĩ. Nhưng mà dựa vào hiệu quả cường đại của cấm thuật, Long Đặc Nhĩ chính là bất tử, trở tay một kích đánh Du Mộng Nam, hai người ở một khắc kia so lực, Du Mộng Nam đến cùng lực thua một bậc, nhưng lại bị hắn đánh bay, đồng thời ngay ở lúc nàng bay lên, trong tay đột nhiên hiện ra một đạo ngân tuyến, đối với cánh tay Long Đặc Nhĩ quấn một vòng, rồi xiết mạnh, cánh tay nọ đã bay lên.

Song chưởng đều không còn, thiết huyết dũng sĩ này liền tru lên lao ra, vung chân phi đá.

Chỉ tiếc một cước này lại đá không ra.

Bì Nguyên Hồng hai tay bắt lấy hai chân hắn, lãnh khốc nói: "Bất tử sao? Xem ngươi còn có thể sống hay không?"

Hai tay phân ra, đã mang Long Đặc Nhĩ xé thành hai nửa.

Ở thời điểm Bì Nguyên Hồng cùng Long Đặc Nhĩ tử chiến, Tô Trầm còn đang dắt chó.

Đúng vậy, không sai, hắn đang dắt chó.

Phiến đá thông linh ở không trung bay tới bay lui, Mạt Đặc Lạc Khắc cũng theo đó mà liên tục kêu sợ hãi, Tử lân yêu thú thì như một con chó lớn chơi ném đĩa vậy, bị phiến đá thông linh câu dẫn chạy tới chạy lui.

Nó cũng không ngu ngốc.

Nhưng mà sứ mệnh khắc ở trong huyết mạch làm cho nó không có quyền lợi lựa chọn.

Nhưng nó không có quyền lợi lựa chọn, Mạt Đặc Lạc Khắc có.

Không nghĩ Mạt Đặc Lạc Khắc đang làm người bay ở không trung phẫn nộ rít gào: "Đủ rồi, tất cả đều dừng lại!"

Theo tiếng hô của hắn, một cổ tinh thần trùng kích vô hình nhằm về phía Tử lân yêu thú cùng Tô Trầm.

Nhưng mà Tử lân yêu thú nọ chợt vung chân lên, phát ra tiếng hô phẫn nộ, cổ ý chí của Mạt Đặc Lạc Khắc thế mà không thể khống chế được Tử lân yêu thú.

Hắn vốn cũng không là Áo thuật sư am hiểu tâm linh, chỉ là vì trở thành u linh không thể tiếp xúc vật chất mới bắt đầu nghiên cứu, nhưng bởi vì không có trụ cột, lại không thể lật xem điển tịch nào, không đường học tập, thuần dựa vào tự mình nghiên cứu, cho nên tiến bộ khá chậm. Lúc trước có thể khống chế Tử lân yêu thú nọ còn là vì Tử lân yêu thú trước kia chưa trải qua, bị hắn đánh lén thành công, hiện tại muốn làm lại trò cũ cũng là khó khăn.

Về phần Tô Trầm càng không cần phải nói, Nhân tộc vô luận trí lực ý chí đều ở trên yêu thú, ngay cả yêu thú này đều có thể đề kháng tinh thần trùng kích, Tô Trầm thì không cần phải nói.

Mạt Đặc Lạc Khắc lần này tinh thần trùng kích không thể khống chế một người một thú, ngược lại cho Tô Trầm cơ hội.

Đồng thời ngay lúc Tử lân yêu thú đề kháng lại tinh thần trùng kích, Tô Trầm cũng đã phát động ảo ảnh, Tử lân yêu thú nọ lập tức lâm vào trong thế giới hư ảo, không thể thoát ly.

Tô Trầm đối với sử dụng ảo ảnh xưa nay rất cẩn thận, số lần sử dụng chưa bao giờ nhiều, nhưng mỗi một lần sử dụng đều cơ bản là dưới tình huống bảo đảm xác xuất thành công—— vô luận như thế nào, hắn đều không hy vọng gặp phản phệ.

Thời khắc này Tử lân yêu thú khựng lại, bên kia Long Đặc Nhĩ cũng bị Bì Nguyên Hồng xứ thành hai nửa, chiến đấu rốt cuộc đã kết thúc.

Tô Trầm lúc này mới ôm bụng đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Nhược Vũ, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Nhiều nhất một nén hương, nơi này sẽ sụp đổ." Kỷ Nhược Vũ trả lời.

"Vậy còn chờ cái gì, nhanh mang toàn bộ thứ có thể lấy đều lấy đi!" Tô Trầm hạ lệnh.

"Rõ!" Kỷ Nhược Vũ Nguyệt Lông Sa đáp ứng một tiếng, lại lần nữa bắt đầu càn quét tất cả trong phòng thí nghiệm.

Lúc này đã không lo lắng giá trị vật phẩm, chỉ cần xem hẳn không tệ lắm liền thu vào trong nguyên giới rồi nói sau. Ngay cả đám người Du Mộng Nam Đoạn Giang Sơn cũng chịu đựng đau đớn bắt đầu thu vét.

Chỉ có Tô Trầm sừng sững bất động, cầm lấy phiến đá trong tay, nhìn về phía Mạt Đặc Lạc Khắc.

"Ngươi nói, ta nên xử lý ngươi như thế nào đây?" Hắn cười lạnh nói.

"Đừng giết ta!" Mạt Đặc Lạc Khắc kêu to lên: "Ta nguyện ý trở thành nô bộc trung thành nhất của ngươi! Ta từng là thủ tịch Đại áo thuật sư Áo Thế đế quốc, có được tri thức phong phú, ta có thể dạy ngươi rất nhiều thứ. Ngươi không phải cũng biết thượng cổ áo thuật sao? Xúc tu không khí? Đó là thứ rách nát gì chứ? Ta có thể dạy ngươi càng xuất sắc hơn!"

"Nghe lên cũng không tệ lắm. Nhưng đáng tiếc, tất cả nơi này ta đều phải mang đi ra ngoài, giao cho bên trên. Ngươi nếu thành người hầu của ta, ta đối với mặt trên cũng không dễ ăn nói." Tô Trầm thản nhiên nói.

Mạt Đặc Lạc Khắc ngẩn ra.

Tô Trầm đã nói: "Cho nên vẫn nên đập nát đi."

Mạt Đặc Lạc Khắc sợ hãi, hắn vội nói: "Ngươi có thể mang ta giấu đi..."

Lời nói kế tiếp còn chưa nói ra miệng, Tô Trầm đã trầm giọng nói: "Câm miệng, ngươi là muốn ta bán đứng quốc gia sao?"

Mạt Đặc Lạc Khắc tâm thần rung lên, rốt cuộc ý thức được nơi này không phải chỉ có một mình Tô Trầm.

Một khắc nọ hắn nhìn ánh mắt Tô Trầm, ánh mắt hắn đang hướng về Tử lân yêu thú mà nhìn lướt qua.

Mạt Đặc Lạc Khắc đến cùng là lão già sống mấy vạn năm, nhìn Tô Trầm, lại nhìn nhìn Tử lân yêu thú nọ, đột nhiên tỉnh ngộ, kêu lên: "Ngươi nếu giết ta, yêu thú này sẽ không thể khống chế được, ngươi sẽ mất đi công cụ uy hiếp nó."

Quả nhiên, Tô Trầm tay ngưng lại, sau đó nói: "Nhưng mà giữ lại ngươi, nó cũng sẽ khởi xướng công kích đối với chúng ta, vậy làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Mạt Đặc Lạc Khắc không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm thở dài, chỉ có thể nhắc nhở: "Trừ phi, ta có được phương pháp nào đó khống chế ngươi."

Mạt Đặc Lạc Khắc bừng tỉnh đại ngộ: "Máu của ngươi... mang máu của ngươi nhỏ ở trên phiến đá, lại niệm động chú ngữ đối ứng, chính là những từ khắc vào phiến đá này, từ nay về sau, ngươi sẽ trở thành chủ nhân phiến đá thông linh. Nhưng trả giá, ngươi sẽ không thể giải trừ nó."

"Vậy sao." Tô Trầm thở dài một tiếng: "Đó cũng là chuyện không có biện pháp, vì sống còn, chỉ có thể chuyện gấp mà làm thôi."

Nguyệt Lông Sa nghe được mắt cũng trợn trắng.

Thông minh như nàng, sao có khả năng nghe không ra Tô Trầm đang làm cái gì.

Hắn chính là muốn tìm cớ để mình hợp pháp giữ lấy phiến đá thông linh này.