← Quay lại trang sách

Chương 465 Khuôn đúc thức hải (2)

Bất luận là bộ phận Dong Huyết Đồ Đằng hay là bộ phận nguyên chất mới đều cần Tô Trầm tiêu hao tinh thần đi suy nghĩ, đi giải toán.

Nếu có mang những bộ phận mình quen thuộc đi vào khuôn đúc, vậy thực sự có thể tiết kiệm bộ phận lực giải toán này, toàn lực giải toán bộ phận chưa quen thuộc.

Làm như vậy mang lại chỗ tốt chính là tiết kiệm rất nhiều năng lực giải toán, có thể thôi diễn bộ phận tầng cao hơn.

Trước kia Tô Trầm đều ở trong phòng thí nghiệm, không có nhu cầu thôi diễn. Lúc này ở trên thuyền nhàm chán, rốt cuộc lại nghĩ ra ý tưởng này.

Nghĩ tới đây, hắn bắt dầu thử nghiệm đưa tinh thần lực tiến ngược vào thức hải của mình, trong thức hải nổi lên một màn sương mù mênh mông.

Sương mù này chính là biểu hiện cụ hóa của tinh thần lực trong thức hải.

Sương mù đang không ngừng tung bay dần dần ngưng tụ biến thành một cái bàn dài.

Đó là một cái bàn thực nghiệm.

Bàn thực nghiệm nhanh chóng hoàn thành.

Có lẽ là lần đầu tiên rèn đúc nên nó có chút đơn sơ, tạo hình cũng không đẹp, nhưng nó đại diện cho tinh thần lực của Tô Trầm phát triển cho một phương hướng mới.

Tô Trầm thử nghệm cố hóa bàn thực nghiệm này, rút toàn bộ sương mù đi.

Đến khi một tia sương mù cuối cùng rút ra khỏi bàn thực nghiệm thì Tô Trầm cảm thấy tinh thần lực của mình hơi đau đớn, giống như tinh thần lực gặp phải loại phản vệ nào đó.

Hắn phát hiện tinh thần lực của mình trong quá trình này hạ xuống một chút.

Thế nhưng bàn thực nghiệm đã hoàn toàn được giữ lại trong thức hải.

Quả nhiên là có thể.

Khóe miệng Tô Trầm hiện ra một nụ cười.

Tiêu hao tinh thần lực của mình để kiến tạo một cái bàn thực nghiệm trong thức hải của chính mình, đổi lại có rất nhiều người không muốn làm. Có điều Tô Trầm cho rằng cái này mang ý nghĩa thăm dò.

Không ai biết làm như vậy trong tương lai có thể phát triển thành cái gì, có thể tạo ra giá trị gì, có thể không có giá trị, cũng có thể ngược lại liên quan to lớn tới bản thân.

Nhưng Tô Trầm không ngại thử.

Học bá chân chính vốn là luôn tràn ngập tinh thần học hỏi, tràn ngập tinh thần thử nghiệm.

Sau đó Tô Trầm bắt đầu chế tạo cốc đun, bình tam giác các vật dụng vân vân, cái này lại khiến hắn tiêu hao một chút tinh thần lực.

Sau đó Tô Trầm lại tiêu hao một chút tinh thần lực chế tạo ra tài liệu Thi linh hoa vân vân.

Sau đó lại ở trong thức hải phối trí một ít tỉnh thần dược tề.

Một năm chế tỉnh thần dược tề khiến cho Tô Trầm đối với chế tạc tỉnh thần dược tề đã không thể quen thuộc hơn.

Thế nhưng muốn cho tinh thần lực xây dựng ra vật phẩm giả thuyết phỏng theo thế giới chân thật có đặc tính phản ứng lẫn nhau cũng không phải chuyện dễ dàng, nó cần thành lập cơ thế phản ứng tương quan mới có thể làm được.

Lúc này Tô Trầm thất bại.

Tuy ở hiện thực cho dù hắn nhắm hai mắt cũng có thể hoàn thành tỉnh thần dược tề, nhưng trong thực nghiệm thức hải, tất cả không theo quy luận tuần hoàn như thiện thực. Mà cái Tô Trầm cần làm là để cho chúng giống với hiện thực nhất, cái này cũng cần hắn sáng tạo ra và giao cho nó quy luật tự nhiên của thế giới chân thật.

Tô Trầm phát hiện, thông qua phương thức này, bản thân cũng là một loại nghiên cứu quy luật tự nhiên.

Nếu mình có thể có được một kết luận nào đó của quy luật tự nhiên nhưng lại thất bại trong thí nghiệm thức hải, vậy thì có ý nghĩa rằng kết luận đó có vấn đề, cần một đột phá mới. Ngược lại, nếu như không xảy ra vấn đề nào thì chứng minh kết luận đó chính xác.

Đến bây giờ, Tô Trầm đã tìm được ý nghĩa tồn tại đầu tiên của khuôn đúc thức hải.

May mắn chính là, sau khi thí nghiệm thất bại thì toàn bộ vật phẩm biến mất, tinh thần lực sẽ trở về với Tô Trầm, Chỉ là mỗi lần kết hợp thì tinh thần lực cắt rời sẽ khiến cho hắn đau đầu một chút, điều này khiến cho Tô Trầm gia tăng sức chịu đựng với thất bại.

Vì thế Tô Trầm bắt đầu liên tục thử.

Thời gian cứ trôi qua im lặng trong thí nghiệm, khách thuyền nhanh chóng chạy khỏi thành Thanh Hà, đi thẳng về phía Tây, đi tới một mặt sông mênh mông.

“Đi về phía trước chính là Ngư Long hạp, đi qua Ngư Long hạp chính là rừng Hà Tây. Qua rừng Hà Tây chính là trấn Tây Lâm.” Chủ thuyền ngồi trên mũi thuyền chỉ về phía trước nói.

“Rừng Hà Tây? Chính là rừng rậm cổ từ thời thượng cổ trong truyền thuyết, có người nói hiện tại bên trong còn có rất nhiều tài liệu quý giá của di thú thượng cổ đang bị trớ chú, người ngoài không thể dễ dàng ra vào nơi đó?” Tô trầm đứng ở đầu thuyền hỏi.

Qua hơn nửa ngày đi thuyền, khách thuyền đã đi xa khỏi Thanh Hà, Tô Trầm cũng kết thúc khuôn đúc thức hải của mình, rốt cuộc cũng kéo thức hải trở về thực tế.

“Không sai, chính là nơi đó.” Thuyền lão đại liên tục gật đầu nói: “Nơi này cực kỳ quỷ quái nhưng hàng năm đều có rất nhiều người vào thám hiểm, tìm kiếm tài nguyên, nhưng rất ít người có thể sống sót trở về.”

“Rất ít người vẫn là có người?” Tô Trầm nói.

“Ai ui khách quan ngài tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, quá nguy hiểm. Rừng Hà Tây này xác thực là có người sống sót trở về, nhưng những người sống sót trở về là những người chưa từng thâm nhập vào rừng rậm. Cho dù là như thế nhưng vẫn có không ít người trở về bị trớ chú. Có một gia đình bởi vậy mà toàn gia đình đều bị chết!”

Tô Trầm nở nụ cười nói: “Cái này là trớ chú hay là mang bệnh truyền nhiễm?”

“Cũng không phải sao, cho nên mới nói là đáng sợ.”

“Nhưng ta nghe nói, trong rừng Hà Tây này có người có thể sinh tồn?” Tên nho sinh trẻ tuổi kia nói.

“Họ đều là dân địa phương, một ít người hoang dã. Những người này sinh trưởng trong rừng Hà Tây đều không bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ cũng không ra khỏi rừng rậm được, có người nói một khi rời rừng một thời gian quá lâu cũng sẽ chết. Đây thực sự là người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, chính là một cái lao tù lớn.” Chủ thuyền lắc đầu liên tục nói.

“Thảo nào ta nghe nói tuy sản vật rừng Hà Tây nhiều nhưng tài nguyên đều bị mười đại quý tộc Thanh Hà nắm giữ.” Tô Trầm lẩm bẩm nói.

“Còn không phải sao. Đó là tài nguyên lớn của bọn họ. Bọn họ dùng giá rẻ mua từ dân bản địa rất nhiều tài nguyên quý hiếm, qua tay bán với giá cao hơn gấp trăm lần, thu lợi rất cao.” Cương Nham ở bên cạnh nói: “Nghe nói An Thành chủ và mười đại quý tộc có quan hệ không tốt phần lớn nguyên nhân là ở đây. An Thành Chủ muốn thu thuế ở phương diện này nhưng những huyết mạch quý tộc kia từ chối, cự tuyết không báo giá thực. Sản vật hàng năm của Rừng Hà Tây đến hàng ngàn vạn nguyên thạch, nhưng mà An Thành Chủ ngay cả một đồng vàng ròng tiền thuế cũng không thu được. Hắn có thể không gấp sao?”

Tô Trầm hừ một tiếng nói: “Cho nên mới nói, các thế gia đại tộc này chỉ biết hút máu lại không cống hiến, thật đáng chết.”

Thực lực của thế gia quý tộc ở địa phương rất hùng hậu, vài tên thuyền khách nghe Tô Trầm nói như vậy cũng bị dọa sợ hết hồn, không dám nói cùng hắn.