Chương 466 Hà Tây Mật Lâm (Thượng)
Tô Trầm nói: “Nhà đò, ta đổi ý, chúng ta lên bờ tại rừng Hà Tây đi.”
Vốn Tô Trầm muốn đi xa hơn chút nữa tới Tây Lĩnh săn giết hung thú, hiện tại lại tính giải quyêt ở đây.
Chủ thuyền vừa nghe Tô Trầm muốn lên bở ở rừng Hà Tây, sợ đến mức vội khuyên can thế nhưng Tô Trầm sống chết không đổi ý, chỉ có thể nghe theo.
Khách thuyền lại đi được nửa ngày nữa thì qua Ngư Long hạp tới rừng Hà Tây.
Sau khi thuyền nhỏ ngừng lại, Tô Trầm và Cương Nham lập tức lên bờ.
Nhìn thấy hai người vào rừng, Thuyền lão đại lắc đầu thở dài: “Lại là hai người đi chịu chết.”
Cũng cho rằng hai người xem như là người chết.
Lên bờ, hai người xuất phát đi về phía rừng rậm.
Nơi rừng cây này u tĩnh thâm thúy, càng đi vào trong lại càng u ám.
Đến khi tiến vào sâu hơn sẽ phát hiện cây càng dài càng cao, rễ càng lòi ra, trên đường đi dâu đâu cũng có rễ cây lồi ra đan xét quất chằng chịt vào nhau, xa xa nhìn như là thanh xà đầy đất.
Từ trên ngọn cây cũng thả xuống nhiều sợi râu ria, tình cờ cũng có thanh xà xen lẫn trong đó, có người đi qua thì đánh bất ngờ.
“Phác!”
Tô Trầm nhấc tay, hai ngón tay kẹp lấy đầu con rắn, sau đó quay đầu đi, một luồng nọc độc từ bên tai bay qua.
Tay hắn giống như cái kìm kiềm trụ đầu rắn, tận lực mở lớn, sau khi quan sát kỹ rồi lấy một chút nọc độc rồi phóng thích con rắn kia.
Dưới vi sát chi nhãn, nọc độc bí mật đã bị nhìn thấu.
Tô Trầm nhanh chóng phân tích cấu thành của loại nọc độc này, uy lực không lớn, nhưng có thể tinh luyện ra một loại độc tính chuyên chất. Nếu kết hợp với độc tính nguyên chất mà trước đó Tô Trầm đã nắm giữ được thì có lẽ có thể luyện ra độc tố cực mạnh.
Trong đầu Tô Trầm lập tức hiện lên hơn mười phương án.
Độc không phải là phương hướng mà hắn muốn nghiên cứu, cho dù là như vậy, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể trở thành đại sư độc dược.
Ném con rắn xuống, Tô Trầm và Cương Nham tiếp tục đi về phía trước, hắn nhanh chóng gặp phải một con hoa mãng rừng rậm. Loại mãng này là hung thú, tuy chỉ là hạ phẩm nhưng ít ra sau khi giết chết nó có thể cung cấp nguyên lực.
Chủ tớ hai người cũng không khách khí, trực tiếp hấp thu nguyên lực.
Thế nhưng loại nguyên lực này sau khi hấp thu có tác dụng với Cương Nham lớn hơn là với Tô Trầm.
Phí Huyết cảnh lấy thanh vi làm tiêu, muốn thăng cấp cần nguyên lực lớn hơn rất nhiều so với Khai Dương cảnh. Một con hung thú hạ phẩm có thể thăng lên bao nhiêu dĩ nhiên Tô Trầm hiểu rõ. Cái này cũng giống như người thăng cấp vậy, bản thân muốn thăng lên lần thứ hai cần kinh nghiệm cao hơn nhiều, giết tiểu quái còn giảm kinh nghiệm.
Cho nên hai người không dừng lại mà tiếp tục đi vào bên trong rừng.
Sau khi đi được một đoạn đường, Tô Trầm đột nhiên ra hiệu dừng lại.
Trước mắt Cương Nham là một mảng không trống rỗng, cái gì cũng không có, nhưng mà ở trước mắt Tô Trầm cách đó không xa trên một mảnh đất trống chính là một mảng phù du lớn dày đặc những điểm nhỏ màu đỏ.
“Phía trước có cái gì?” Cương Nham ý thức được điều gì đó hỏi.
“Ừm, một loại sinh mệnh giống như vi chất, cứ gọi nó là vi sinh vật đi, ngươi mở linh nhãn là có thể nhìn thấy.”
Từ khi phát hiện trong khối kim loại mới có nhiều tầng tổ hợp nguyên chất, có hiệu quả đặc dị, cũng mắt thường khó có thể phát hiện vật chất này, Tô Trầm gọi tên loại tồn tại này là vi chất.
Vi chất, nguyên chất và hạt trong thế giới vi mô trở thành ba cấp bậc trong mắt của Tô Trầm.
Tuy vi chất dùng mắt thường khó có thể phát hiện được, nhưng nguyên kỹ loại linh nhãn vẫn có thể nhìn ra chút manh mối, chỉ là không thể quan sát chi tiết giống như Vi Sát Chi Nhãn, nhìn thấu bản chất.
Cương Nham trả lời với vẻ mặt đau khổ nói: “Ta ngại nó quá phức tạp nen vẫn không sao luyện tập được.”
Tô Trầm sắc mặt trầm xuống nói: “Nham tộc chỉ có thể chất đặc thù, không thể vận dụng nguyên lực như Nhân tộc, nhưng không có nghĩa là Nham tộc trời sinh đần độn, không có nghĩa là Nham tộc chỉ có thể làm việc không dùng tới đầu óc. Cương Nham, nếu như ngươi coi bản thân mình thành một người Nham tộc chỉ cần đánh đánh giết giết mà không cần động não thì người khác sao có thể giúp ngươi, tương lai của ngươi sẽ không có tiền đồ.”
Cương Nham không nói gì cúi đầu: “Ta đã biết, sau khi trở về ta sẽ luyện tập thật tốt.”
Lúc này Tô Trầm mới quay đầu nhìn vi sinh vật nhỏ bé này, sau đó hắn đi tới.
Khi hắn tiến vào mảnh đất trống thì những vi sinh vật này giống như bạo động vậy, đồng thời xông về phía Tô Trầm.
Bên trong mức độ vĩ mô, một trận gió lạnh xuất hiện, giống như có mãnh thú tới gần nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ cái gì, chỉ có cảm giác âm u quỷ dị rất lớn.
Nếu dùng linh nhãn nhìn thì có thể nhìn thấy từng mảng sương khói màu đỏ đang tràn ngập xung quanh, giống như khói bụi nổi lên.
Mà ở trong thế giới vi mô thuần túy, những vi sinh vật này giống như một cỗ sóng triều tiến vào tai mắt mũi miệng lỗ chân lông của Tô Trầm, nối tiếp nhau ùa vào thân thể của hắn, cắm rễ trong thân thể của hắn, đồng thời từng bước xâm chiếm tính mạng của hắn.
Tô Trầm cũng không tránh né sóng triều màu đỏ xâm nhập.
Khi sóng triều màu đỏ tiến vào trong cơ thể mình, hắn lập tức kéo quần áo và bắt đầu quan sát cơ thể mình.
Kết hợp với thuật nội thị, hắn có thể nhìn thấy rất rõ tình huống trong thân thể của mình.
Hắn nhìn thấy những vi sinh vật màu đỏ này một khi tiến vào trong thân thể thì giống như là dòi rúc vào xương, phân bổ vào mỗi vị trí bên trong cơ thể người. Tim, tạng, tỳ, vị, thận, thậm chí là nguyên lực khí hải trữ nạp nguyên lực cũng bị chúng nó lọt vào ăn mòn.
Chỉ một lát sau Tô Trầm lập tức cảm thấy hô hấp của mình không thoải mái, tim đập nhanh, tức ngực, thậm chí là hoa mắt chóng mặt.
“Trớ chú…” Tô Trầm phun ra hai chữ này.
“Chủ nhân!” Cương Nham nhìn ra tình hình Tô Trầm không ổn, đang muốn tới gần.
Tô Trầm vung tay lên nói: “Ngươi đừng tới đây, nếu ngươi tới đây ta không cứu được ngươi!”
“Nhưng mà thân thể của ngài…” Cương Nham chỉ vào Tô Trầm phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Chỉ trong chốc lát hắn nhìn thấy thân thể Tô Trầm đang xuất hiện biến hóa quỷ dị, khối lớn màu đỏ đang sinh ra ở trên người hắn, trên mặt hắn. Từng khối khối giống như cái bớt đỏ nhưng bốc lên thành từng cái bong bóng.
Đột nhiên một cái bong bóng vỡ ra, nước mủ chảy ra vô cùng tanh hôi.
Cương Nham không nhìn thấy biến hóa bên trong Tô Trầm, chỉ là cảnh tượng khủng bố trước mắt này dọa cho hắn sợ không nhẹ.
Tô Trầm cũng nâng cánh tay lên, nhìn thấy cánh tay mình đã xuất hiện mảng hồng ban lớn, bót nước lan ra toàn thân.
“Khụ!” Tô Trầm ho một tiếng phun ra một ngụm máu.
Máu này đúng là sống, bay trên không trung một vòng mới hạ xuống đất, rơi vào trên lá cây lập tức phát sinh ra tiếng ăn mòn.
Nếu không phải có thể nhìn thấy tất cả bí ẩn bên trong thân thể mình thì Tô Trầm đã bị cảnh tượng này dọa sợ.