← Quay lại trang sách

Chương 475 Không biết xấu hổ (1)

Ngay sau đó lại là một gã Nguyên Sĩ xuất kích, huyết mạch Xích Quán Hỏa Ly kích phát, nhấc lên ngọn lửa tận trời, dưới ngọn lửa hưng hực thì phong thiên băng sương cũng dần dần suy yếu.

Lại có một người, huyết mạch Hoài Phong Kiêu, cuốn gió vô biên, hỗ trợ thế lửa, lực chiến sương tuyết.

Phong hỏa lôi đình, các loại nguyên kỹ, các loại huyết mạch ở thời khắc này được triển khai dồn dập, đan thành một mảng thịnh cảnh mỹ lệ kỳ quái.

Mà ở dưới quang cảnh mỹ lệ này, là hai con hung thú bất lực khóc thét thê lương.

Hai cực phẩm hung thú này là niềm hi vọng của Nhạc Cư Trại, mắt thấy bị mấy chục Nguyên Sĩ Nhân tộc vây công, thôn dân Nhạc Cư Trị cùng nhau bi phẫn.

Thế cục biến hóa, vào giờ khắc này Nguyên Sĩ Nhân tộc trở thành đại ác, hai con cực phẩm hung thú trở thành thủ hộ chính nghĩa.

Chỉ là đối mặt với “thế lực ác”, Thú tộc cô đơn không còn lực công kích, chỉ có thể liều chết thủ hộ, rên rĩ giẫy dụa trong khổ chiến lần cuối. Mà trong quá trình này, càng nhiều thôn dân cũng bởi vậy mà chịu ảnh hưởng, dồn dập ngã xuống, trường trại thủ hộ cũng vì vậy mà sụp đổ toàn diện.

“Không!”

Sát Lặc phát ra tiếng hò hét tuyệt vọng.

Cảnh đẫm máu trước mắt khiến cho hắn tan nát cõi lòng, không thể cứu vãn.

Tất cả đều như hắn dự đoán, sau khi thả hung thú ra sẽ khiến cho Nguyên Sĩ ra tay, dẫn đến chiến cuộc kết thúc càng nhanh.

Sai lầm!

Biết rõ sai lầm mà vẫn phạm!

Cái này có lẽ chính là bi ai của tiểu nhân vật, đã định không có mắt nhìn xa, thậm chí thấy được cũng không làm được chuyện gì.

Bên trong sát trường đẫm máu, từng người một ngã xuống, Sát Lặc nhìn ra bốn phía, tất cả đều đã rơi vào biển lửa.

Hôm nay, tất cả Nhạc Cư Trại nhất định phải sẽ bị diệt sao?

“Dừng tay! Mau dừng tay! Chúng ta nguyện ý đầu hàng!” Sát Lặc rống to.

Không một ai để ý đến hắn.

Người giết đỏ cả mắt đã không cần tù binh, chỉ muốn một hồi giết chóc cho sướng tay.

“Không! Mau dừng tay!” Sát Lặc điên cuồng hò hét: “Chỉ cần các ngươi chịu ngừng tay, ta đồng ý tất cả điều kiện trước đó, cái gì ta cũng đồng ý!”

“Qủa nhiên là đến Hoàng Hà tâm mới chết sao? Đáng tiếc, đến bước nay ta đã không có hứng thú muốn các ngươi đầu hàng.” Thi Trung Vĩ cười lạnh nói: “Vẫn là giết các ngươi, sau đó để những thôn xóm còn lại biết mà đầu hàng thì càng tốt hơn.”

Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Thế công thêm lớn, một người cũng không để sót!”

“Rống!” Mọi người đồng thời quát lên.

Giờ khắc này, Nguyên Sĩ cũng tốt, võ sĩ cũng thế, toàn bộ đều hóa thần thành kẻ điên điên cuồng nhất, mất đi nhân tính, tùy ý giết chóc.

Phác phác phác phác!

Máu bắn tung tóe khắp nơi, từng thôn dân ngã xuống, hai hung thú lại liên tục bị thương.

Thiềm thử khổng lồ đã nhả hết nọc độc, chỉ có thể dựa vào nhục thân tác chiến, băng sương cự lang cũng dần dần vô lực nhả sương, trong phong hỏa oanh lôi không ngừng bại lui, trên người xiết hiện mảng lớn vết thương.

Nguyên Sĩ Nhân tộc gần như điên cuồng trút xuống sức mạnh của mình, chơi trò chơi giết chóc, có khí thế mang toàn bộ thôn trại đều hóa thành đất đai khô cằn.

Sát Lặc hoàn toàn tuyệt vọng, quỳ trên đất, ngửa đầu tê rống: “Vì cái gì? Trời xanh vì sao lại đối xử với chúng ta như thế!”

“Lần lượt bỏ qua các cơ hội, đưa ra sự lựa chọn sai lầm, rồi khi đối mặt với thời khắc tai nạn lại oán giận trời xanh, cho rằng đây là số mệnh. Quả nhiên ngươi cũng đáng thương mà cũng có chỗ đáng trách? Sát Lặc trưởng thôn, bộ dáng này của ngươi ta không biết là nên đồng tình hay là nên khinh bỉ ngươi.”

Một giọng nói khinh thường truyền đến, Sát Lặc nghe được run rẩy dữ dội.

Hắn quay đầu nhìn Tô Trầm ở phía sau hắn không xa, ánh mắt lười nhác nhìn hắn, giống như nhìn một người chết.

Nhìn thấy Tô Trầm, Sát Lặc đột nhiên bửng tình, hắn hô to:

“Mau giúp chúng ta, ta nguyện ý dâng cho ngươi toàn bộ bí mật!”

Miệng Tô Trầm nhếch lên:

“Bí mật của ngươi? Là phương pháp dùng hắc diên thảo cùng phi đằng đặc chế thành thảo dược chống lại trớ chú tập kích? Hay là dùng tử lưu ly đến từ Hà Lạc trại để khống chế hung thú? Bỏ đi lão nhân, ngươi không có cái gì có thể cho ta, cái ngươi gọi là bí mật kia ở trong mắt ta sớm đã không đáng một văn tiền.”

Cái gì?

Lời nói của Tô Trầm làm cho lão Sát Lặc hoàn toàn ngây ngốc.

Bí mật tự cho là lớn nhất lại bị Tô Trầm một lời nói toạc ra, Sát Lặc có loại cảm giác vô lực bị xem thấu hết thảy.

Dưới liệt hỏa thiêu đốt, hắn nhìn Tô Trầm, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Tô Trầm lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Ngươi đã không có gì có thể giao dịch với ta cho nên ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ, toàn bộ người trong trại này đều thiếu ta một cái mạng.”

Hắn nói xong, quay đầu nói với Cương Nham ở bên cạnh: “Đi thôi, thừa dịp hai đầu hung thú còn chưa chết.”

“Đã rõ!” Cương Nham nhếch miệng, mở cái rương trong tay ra.

Răng rắc!

Dung Kim Chiến Giáp đã tự động xuyên vào người hắn.

Cầm Chiến Nha Lão Nhận trong tay, Cương Nham gầm lên như hổ gầm xung phong về sau.

“Cái tên này?” Một tên Nguyên Sĩ trẻ tuổi thấy một người thân mang trọng giáp xông lại thì khinh thường dương tay một thoáng đánh ra một đạo chưởng phong.

Chưởng phong như đao chạm vào Dung Kim Chiến Giáp, chém ra một tia lửa.

“Là nguyên khí?” Nguyên Sĩ trẻ tuổi kia thoáng cái đã biến sắc.

Lúc này Cương Nham đã vọt tới.

Nguyên Sĩ kia rốt cuộc ý thức được không ổn, liền bắt đầu nghiêm túc lên. Trong tay ngưng tụ ra một thanh đại lam sắc liêm nhận, đột nhiên đẩy về phía trước.

Liêm nhận thật lớn theo sát mặt đất bay ra ngoài.

Cương Nham tiếp nhận liêm nhận lao đến, ngay tại lúc liêm nhận sắp chạm trúng, đột nhiên tay trái xuất hiện một mặt cự thuẫn trực tiếp chắn liêm nhận ở bên ngoài cự thuẫn, sau một khắc thân thể to lớn đã đằng không mà lên ép về đối thủ.

Trên mặt Nguyên Sĩ trẻ tuổi kia xuất hiện vẻ điên cuồng: “Muốn chết!”

Trong nháy mắt hắn đánh ra 18 chưởng.

Cương Nham vẫn chỉ xung phong, chưởng kình đánh vào Dung Kim Chiến Giáp chỉ làm dấy một tiếng leng keng giòn giã, không cách nào ngăn được bước tiến của hắn nửa phần.

Rốt cuộc Nguyên Sĩ kia biến sắc, mắt thấy Cương Nham đã xống đến bên cạnh liền quát to một tiếng, ngưng tụ ra một tầng hào quang thủ hộ trên người.

Sai lầm này đã triệt để muốn mạng của hắn.

Cương Nham xông đến mục tiêu, đánh một quyền vào trên mặt của hắn.

Một quyền này mang theo chiến giáp hùng hậu như là đập vỡ trừng gà, nổ ra một tầng trắng đỏ.

Một quyền lấy mạng!

Cương Nham không dừng lại tiếp tục xông tới người tiếp theo.

Một tên Nguyên Sĩ chết đi rốt cuộc làm cho mấy người chú ý.

Có ba người đồng thời nhìn về phía Cương Nham sau đó đồng loạt ra tay.

Sương hoa đầy trời, nguyên lực giao nhau, sấm vang chớp giật.

Cương Nham phát ra một tiếng gầm thét như mãnh hổ, tiến vào công kích của ba tên Nguyên Sĩ Phí Huyết cảnh, tại thời điểm xông tới gần người thứ nhất, Lão Nha Chiến Nhận vung lên cắt yết hầu một người, tiếp theo đó cả người va vào ngực người thứ hai, thân hình to lớn, sức mạnh hùng hồn chỉ một đòn đã đụng nứt xương người kia, kế tiếp lại oanh ra một quyền, Phá Giáp Trùy đánh vào trên thân người thứ ba, tuy đối thủ tránh né đúng lúc nhưng một cánh tay đã bị phế bỏ tại chỗ.