← Quay lại trang sách

Chương 474 Chiến sự (Hạ)

Hắn không hối hận vì đã đối kháng với quý tộc, mà hắn hối hận khi không sớm nghe lời đề nghị của Tô Trầm.

Từ hơn mười ngày trước Tô Trầm đã cảnh cáo hắn, huyết mạch quý tộc mấy lần thăm dò, kế tiếp đó khẳng định sẽ tăng cường đánh mạnh. Nếu tất cả thôn trại rừng Hà Tây không nhanh chóng liên hợp lại, sớm muộn mỗi người cũng sẽ bị đánh tan.

Thế nhưng các thôn trại liên hợp lại cũng có nghĩa là sinh hoạt thường ngày không tiện, các thôn dân vốn đã bị huyết mạch quý tộc cắt đứt nguồn cung cấp thực sự không thể chịu đựng thêm sự thống khổ nào nữa, vì vậy Sát Lặc vẫn do dự không quyết định.

Trên thực tế, hắn vẫn ôm một đường hi vọng, cho rằng huyết mạch quý tộc có thể sẽ không đẩy sự tình làm tuyệt tới bước này. Chỉ tăng giá lên gấp ba mà thôi, những quý tộc kia không cần vì một chút lợi nhuận kia mà liều mạng với bọn họ. Sau lần thăm dò thất bại kia đã chứng minh sức mạnh của bọn họ đáng giá có được cái giá này.

Đây cũng là tâm lý của đại đa số những kẻ yếu, đều là ôm tâm lý may mắn đối với việc không tốt, đối với đối thủ tràn ngập chờ mong khó hiểu.

Cho đến thời khắc cuối cùng, hi vọng bị phá vỡ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc ấy cũng đã muộn.

Giờ phút này nhìn quý tộc đánh tới, hi vọng trong lòng Sát Lặc chính là hi vọng ngươì cầu viện có thể tới cứu hắn.

Chỉ cần có thể cứu những người này, điều kiện gì Sát Lặc cũng đồng ý.

“Thôn trưởng, ở phía tây bắc có quý tộc võ sĩ xông lên.” Một thôn dân xông đến kêu lên.

“Vài người các ngươi đi ngăn chặn nơi đó, mau!” Sát Lặc kêu lên.

Mấy tên thôn dân vội vàng chạy tới, có điều khi bọn họ chạy tới thì đã có hơn mười võ sĩ đột phá phong tỏa, lên tường trại chém giết.

Có thể nói trên tường trại Nhạc Cư Trại hiện khắp nơi đều đã hở, nơi nơi đều là kẻ địch leo lên.

“Thôn trưởng, xuất động thánh thú đi!” Một gã võ sĩ thôn dân kêu lên: “Chúng ta sắp không chống chịu được nữa.”

“Nhưng mà…” Sát Lặc nhìn về Nguyên Sĩ phương xa.

Thân là thôn trưởng, ít nhất hắn có thể phán đoán một ít tình thế đơn giản, chính là một khi thánh thủ hộ xuất động, Nguyên sĩ cũng sẽ ra tay.

Lấy nhân số cùng hung ác của Nguyên Sĩ này, hung thú tuyệt đối không phải là đối thủ, chiến đấu chỉ sợ sẽ kết thúc nhanh hơn.

Ngược lại giống như bây giờ chỉ có võ sĩ bình thường chiến dấu, càng lợi để kéo dài thời gian.

Nhưng mà có rất nhiều chuyện không phải biết là có thể làm được.

Trong Nhạc Cư Trại đã khắp nơi khói lửa, từng thôn dân chết trong vũng máu.

Tiếng kêu thê thảm vang lên khắp nơi, mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống.

Đều là những người hắn quen thuộc, trước khi chết còn nhìn hắn, làm như kỳ quái vì sao cho tới bây giờ thôn trưởng cũng không xuất động thánh thú.

Cách làm chính xác không có nghĩa là có thể được lý giải, ý chí cá nhân ở trong quần chúng lại có vẻ vô lực như thế, cũng bức bách Sát Lặc biết là sai nhưng cũng phải làm.

Hắn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn, chỉ nói:

“Xuất động thánh thú đi.”

“Rống!”

Một chuỗi tiếng thú rống vang lên.

Hai bóng dáng khổng lồ bao phủ tường trại, cũng bao phủ toàn bộ trận địa.

Hai hung thú này nhảy vào, võ sĩ trong trận cũng nhấc lên một hồi tanh mưa máu, thôn dân trên tường trại cũng hưng phấn hô lên, giống như chiến thắng đã nằm trong tay.

Khi mấy bóng hung thú xuất hiện trên tường thành thì nhóm khách khanh quý tộc ở phía xa không những không kinh hoảng, ngược lại lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử sức.

“Đây là con bài chưa lật của bọn họ sao? Hai cực phẩm hung thú?” Một gã Nguyên Sĩ cười lạnh nói: “Vừa lúc làm thịt nhắm rượu!”

Không phải thực lực của cực phẩm hung thú không mạnh mà là so với mấy chục Nguyên Sĩ, mấy trăm võ sĩ, thì rõ ràng kém hơn rất nhiều.

“Nếu đã như vậy thì tiêu diệt hai con súc sinh này để cho những tên chân đất kia cảm nhận được một chút tư vị tuyệt vọng đi!”

Trong lời nói của Thi Trung Vĩ giống như có gió lạnh từ chín tầng trời thổi qua.

Tiếng xé gió vang lên, cuốn theo sát ý vô biên.

Từng Nguyên Sĩ thừa cơ bay ra nhằm về phía cực phẩm hung thú, dâng lên một mảnh ánh sáng nguyên lực màu sắc sặc sỡ, các ánh sáng có màu xanh tím lam bạch vàng đều có, bay về phía hai con hung thú.

“Gào!” Trong nháy mắt tiếng gào thống khổ vang lên khắp không gian.

Vảy giáp cứng rắn dưới sự tấn công sắc bén của nguyên kỹ vỡ tan, huyết dịch tung bay.

Cho dù là cực phẩm hung thú, cho dù sinh mệnh mạnh mẽ vượt xa gấp trăm lần nhân loạn, nhưng đối mặt với mười mấy tên Nguyên Sĩ liên thủ làm khó dễ, còn có khí kình xé như xé vải, cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng được.

Thế nhưng hai hung thú này cũng không hiền lành gì.

Một con thiềm thừ to lớn màu đen sau khi bị công kích trực tiếp ngồi xuống đất, “oa” một tiếng phun ra mảng lớn mây mù có độc. Không chỉ phun ra mây mù có độc mà ở phía sau lưng cũng tràn đầy độc bao. Một ít độc bao gặp phải công kích bị vỡ tan, phun ra mảng lớn nước độc, khu vực quanh thân đều rơi vào trong nước độc.

Con thiền thừ này cũng không biết phân biệt, một khi bạo phát thì bất kể là thôn dân Nhạc Cư Trại hay là võ sĩ quý tộc đều sẽ bị hại, quanh thân nó mấy chục thước trong nháy mắt trở nên trống rỗng không một người sống nào đứng ở đó.

Ngay cả Nguyên Sĩ cũng bị độc khí làm cho lui về phía sau, cũng có hai Nguyên Sĩ phản ứng chậm hít phải một ngụm độc khí, nhất thời sắc mặt thay đổi, vội thối lui tới chỗ xa toàn lực khử độc.

Một con sương lang khác thì nhả ra một mảng lớn băng sương, cực độ băng hàn va chạm cùng với ánh sáng ngũ sắc của Nguyên Sĩ, bắn ra kình khí trùng thiên. Dường như hàn ý bạo phát nên có vô số sương tuyết bay lên tạo thành từng tầng mù mịt, cùng với cái lạnh thấu lòng người.

Rầm rầm rầm rầm!

Tiếng nổ liên tục vang lên, ít nhất có tám gã Nguyên Sĩ bị đánh bay ra ngoài.

Hai con cực phẩm hung thú ở lúc này đã thể hiện ra phong thái hung thú chi vương hiếm thấy.

Thế nhưng nhóm Nguyên Sĩ lại phản kích càng trực tiếp và sắc bén hơn.

Một gã Nguyên Sĩ lao ra, sau lưng hiện ra một bóng dáng màu đen lo lớn, đầu nhìn như chim ưng, nhưng lại có một cái cổ rắn thật dài, bụng có ba móng vuốt, mắt sinh hồng quang. Một khi hiện hình thì phát ra tiếng kêu vang, sắc bén khó nghe, giống như ma sát của những phiến sắt với nhau vậy.

Đây là Xà Cảnh Ưng, một loại yêu thú lấy độc làm thức ăn, thời khắc này vừa mới xuất hiện lập tức phóng về phía cự độc thiềm thừ. Một đường khói độc lượn lờ, nhưng Nguyên Sĩ kia không hề bị ảnh hưởng, ngược lại huyễn tượng Xà Cảnh Ưng ở sau lưng nhướng cái cổ thật dài, miệng ưng mở lớn, độc xung quanh lập tức nhập vào trong đó.

Rõ ràng chỉ là huyết mạch huyễn tượng, nhưng lại cắn nuốt độc tố tồn tại chân thật, không những như vậy lại còn lấy độc làm thức ăn, trở nên uy mãnh lớn mạnh hơn. Một khắc sau Nguyên Sĩ kia ra tay như rắn, đánh vào trên người thiềm thử kia, mang theo một vệt độc huyết màu xanh.