← Quay lại trang sách

Chương 478 Quyết đấu (Trung)

Tô Trầm cười: “Không có gì, một loại huyễn thuật nho nhỏ mà thôi. Nói thật thì, lấy một chọi hai thật ra ta không có gì chắc ăn cả, cho nên vẫn là từng bước từng bước giải quyết là tốt nhất!”

Nói xong Tô Trầm dương tay đánh một cái hỏa ưng lại đây.

“Khốn kiếp!” Hách Liên Uy nâng tay ra quyền, quyền thế quấy phong vân, hóa làm Kim Dực Mãnh Hổ gào thét mà ra, đánh vào trên hỏa ưng của Tô Trầm, một kích làm vỡ nát, dư thế không giảm tiếp tục hướng về Tô Trầm.

Chỉ một kích liền phá hủy thủ đoạn đắc ý của Tô Trầm. Luận thực lực, hiển nhiên hắn còn ở trên cả Lý Dược lúc trước.

Tô Trầm cũng không nghĩ cùng hắn đánh bừa.

Phát động Bạch Tháp Chiết Dược, thoải mái tránh đi một quyền này.

Ngay tại lúc hắn muốn phản kích thì hỏa ưng bị đánh xơ xác hóa thành dư âm hỏa diễm trùng kích vào trên người lão Kim.

Lão Kim đột nhiên tỉnh lại, bật thốt kêu lên: “Sao lại thế này?”

“Lão Kim ngươi tỉnh?” Hách Liên Uy mừng rỡ, hắn lập tức đã hiểu được: “Thì ra cái huyễn thuật chó má này là không chịu được đánh, chỉ cần chịu bị đánh một cái là tỉnh lại.”

“Thì tính sao?” Tô Trầm lại cười lạnh, hai mắt có lưu quang chuyển động, nhìn về phía lão Kim.

Lão Kim tinh thần run lên, đúng là trúng chiêu một lần nữa, đứng bất động tại chỗ.

Thông qua công kích làm cho đối phương tỉnh lại không thuộc về đối phương tự bài trừ ảo cảnh cho nên sẽ không tạo thành tinh thần phản phệ cho mình, nếu không Tô Trầm công kích đối thủ một lần liền gặp phải một lần phản phệ thì cái ảo cảnh này cũng không chơi được.

Hách Liên uy gặp lão Kim lần nữa trúng chiêu thì cười dài lại đánh ra một quyền về sau.

Phành!

Lão Kim lại lần nữa bị một quyền đánh tỉnh.

Hắn hiển nhiên là còn không có từ trong chuyện này tỉnh ngộ lại, gặp Hách Liên Uy công kích mình thì cả giận nói: “Hách Liên Uy, ngươi cái thằng ngu này đánh ta làm gì?”

Hách Liên Uy bĩu môi: “Ta đang giúp ngươi.”

Đã thấy lão Kim lại lần nữa trì trệ bất động, liền biết hắn lại bị Tô Trầm khống chế.

Cái chết tiệt Tô Trầm này đúng là không sợ hao tổn tinh thần lực, một lần lại một lần dùng huyễn thuật khống chế lão Kim.

“Mẹ nó!” Hách Liên Uy bất đắc dĩ chỉ có thể lại đánh ra một quyền.

Ảo ảnh tuy chịu công kích thì liền sẽ tỉnh, nhưng không phải đánh nhẹ một cái thì sẽ tỉnh, nó có giới hạn của mình, cũng cần tạo thành tổn thương nhất định với thân thể mới được. Về phần thương tổn giới hạn thì quyết định bởi tầng thứ ảo cảnh.

Cho nên một quyền này của Hách Liên Uy không thể nào quá nhẹ, đánh vào trên người lão Kim tuy là làm hắn tỉnh lại nhưng cũng đau nhe răng trợn mắt, cả giận nói: “Ngươi còn đánh!”

Hắn không biết chuyện gì, Hách Liên Uy lần đầu công kích mình còn chưa tính, hiện tại thế mà còn liên tục công kích, trong cơn giận dữ trở tay đánh ra một quyền.

“Kháo! Lão tử là đang giúp ngươi!” Hách Liên Uy kêu to, đang muốn né một quyền này thì lại phát hiện quyền này thần kỳ đến mau, hắn thậm chí còn không thấy rõ quyền lộ, trên mặt đã hung hăng trúng một quyền, đương trường bị đánh bay ra ngoài

“Lão Kim ngươi con mẹ nó điên rồi hả? Thế mà lại đánh ta?” Hách Liên Uy kêu to lên.

Lại nhìn lão Kim, chỉ thấy hai mắt hắn màu đỏ, khí thế toàn thân đều trở nên tà dị quỷ mị hẳn lên.

“Đây là...” Hách Liên Uy lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Trầm cúi đầu lẩm bẩm làm như đang thấp giọng tụng niệm cái gì, toàn thân trên dưới tràn ngập quang huy thần bí.

“Ngươi đã không chế hắn?” Rốt cuộc Hách Liên Uy hơi hiểu được.

“Ta làm thịt ngươi!” Lão Kim gào thét xông lại, lần nữa xông ra một quyền.

Hách Liên Uy hai tay đan lại ngăn trở Liệt Vân Thủ của lão Kim, đồng thời trở tay đánh một chưởng đến Tô Trầm cách đó không xa.

Hắn biết rõ, giờ khắc này chỉ có giết Tô Trầm thì mới có thể giải cứu lão Kim từ trong khống chế của Tô Trầm.

Phành!

Dưới sự va chạm kịch liệt, toàn thân Tô Trầm toát ra một mảng lớn hắc ám hào quang, cứng rắn đỡ công kích của Hách Liên Huy.

“Đây không phải là Hắc ám liên hoa của lão Kim sao?” Hách Liên Uy giật mình.

Chợt hiểu ra, cái này nhất định là lão Kim đang bảo hộ Tô Trầm.

Chết tiệt!

Nhất định phải làm thịt hắn!!!

Hách Liên Uy rống giận trong lòng, sau lưng huyễn ảnh Kim Dực Hổ dâng cao, huyễn hóa ra một cổ khí thế mênh mông.

Hổ trảo cự đại xung thiên, hướng về Tô Trầm áp chế.

Cùng lúc đó, Hắc ám liên hoa trên người Tô Trầm cũng đang không ngừng nở rộ, liên hoa nở rộ như mây mù màu đen, đỡ Tô Trầm lên, chống đỡ hổ trào kình thiên hạ xuống.

Oành!

Trong va chạm, liên hoa quấy, hổ trảo sôi sục, hai mảnh khí lưu vàng đen đánh vào nhau, như diễm chợt hiện.

“Lão Kim!” Hách Liên Uy hò hét, liên tục đánh ra 18 Liệt Hỏa Hổ Trảo.

Lão Kim cũng giảo động liên hoa, một mảnh hắc ám cánh hoa không ngừng chuyển động, như máy trộn bê-tông chụp vào từng cái hổ trảo rồi quấy nát bấy, làm cho huyễn tượng phá toái, uy lực toàn bộ tiêu trừ, tất cả quy về nguyên lực.

Hách Liên Uy hoàn toàn nổi giận: “Lão Kim, ngươi trúng tà rồi, mau tỉnh lại!”

“Ta đcm, mẹ nó chứ! Rõ ràng là ngươi trúng Tô Trầm tà thuật, mau tỉnh lại cho ta!” Lão Kim nộ hô, huyết mạch Hắc Ám Liệt Vân Thú phát động, Hắc ám liên hoa điên cuồng giảo động, tận lực quấy phá lực lượng của Hách Liên Uy.

“Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Như thế nào ngươi lại không chịu nói rõ ràng?” Hách Liên Uy càng đánh càng phát cáu, hiểu được không cần phải nhiều lời nữa, toàn lực công kích Tô Trầm.

Giết hắn, chỉ cần giết hắn thì lão Kim tự nhiên sẽ tỉnh lại.

Hắn điên cuồng công kích, huyết mạch Kim Dực Hổ tăng đến cực hạn, hai cánh phát ra một mảnh phong lôi minh âm, từ không trung không ngừng đánh xuống từng đạo lôi đình. Quyền cương mãnh xen lẫn tại trong lôi đình hỗn loạn, oành ra diễm lưu không ai bì nổi.

Lão Kim cũng làm như phát hỏa.

Hắc ám liên hoa tiếp tục nở rộ, toàn bộ đóa hoa lần nữa sắp xếp có thứ tự, cũng hóa thành một cái miệng hắc ám khổng lồ, những cánh hoa kia hóa thành từng cái răng bén nhọn một ngụm cắn xuống Kim Dực Hổ.

Một mảnh dòng xoáy hắc ám vì vậy mà mở rộng càng lúc càng lớn, cho đến khi hoàn toàn nuốt gọn Kim Dực Hổ.

“Còn không mau tỉnh lại cho ta!” Trong dòng xoáy hắc ám, chính là tiếng kêu phẫn nộ cùng lo lắng của lão Kim.

Nghe được cảm xúc lo lắng vô cùng của lão Kim, không thế nào nhìn ra là đang bị khống chế, Hách Liên Uy tâm thần đột nhiên run lên.

Chẳng lẽ... Ta mới là người bị Tô Trầm khống chế tâm thần?

Nhưng là từ khi nào?

Hắc Liên Uy nhớ tới lúc mình đối thoại cùng Tô Trầm.

Ở thời điểm hắn miệt thị Khai Dương cảnh, trong mắt hình như có ánh sáng khác thường lưu chuyển.

Chẳng lẽ là thời điểm kia hắn đã khống chế mình rồi sao?

Không phải lão Kim bị khống chế.

Là ta!

Thì ra cho đến nay bị lừa gạt đều là ta!

Là ta, luôn luôn ra tay với lão Kim.

Hách Liên Uy lòng đã tràn ngập hối hận.

Cảnh tượng trước mắt biến hóa, cái kia bị hắn công kích có phải là Tô Trầm nào, rõ ràng chính là lão Kim.

Trách không được hắn dùng Hắc ám liên hoa tốt đến như vậy...