← Quay lại trang sách

Chương 480 Tàn sát (1)

Duy nhất làm cho Tô Trầm không ngờ đến là lão Kim này ẩn tàng thâm hậu, tu vi thế mà đã là Khai Dương tầng cao.

Thời khắc này hỏa lực của Hắc ám liên hoa toàn bộ khai hỏa, hóa thành cự thú cắn nuốt huyễn ảnh Kim Dực Hổ của Hách Liên Huy, rốt cuộc giành thắng cuộc.

Hách Liên Uy rốt cuộc từ trong trạng thái mê hồn tỉnh lại.

“Lão Kim...” Hắn lẩm bẩm nói.

“Hách Liên Uy, rốt cuộc ngươi tỉnh lại.” Lão Kim vuốt ngực thở dài nói: “Tỉnh là là tốt rồi, đừng để bị lừa nữa.”

Hắn tiến lên ôm lấy Hách Liên Uy, vì hắn đưa vào nguyên lực. Vừa rồi tuy là ra tay nặng nhưng lão Kim chung quy vẫn lưu thủ, không có giết chết Hách Liên Uy, chỉ là làm cho hắn tạm thời vô lực tái chiến mà thôi.

Thời khắc này mắt thấy Hách Liên Uy tỉnh lại thì cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay tại thời điểm hắn vì Hách Liên Uy thâu lực thì lại nhìn đến ánh mắt của Hách Liên Uy, sau đó đột nhiên lâm vào trong ngây dại.

Không ổn!

Hắn vẫn đang trong huyễn thuật!

Lão Kim kêu to trong lòng.

Tại thời khắc hắn muốn lùi về thì trên người Hách Liên Uy đã bộc phát ra một mảnh cuồng dã sóng triều.

“Không!”

Lão Kim cuồng khiếu.

Lực lượng bùng nổ mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ hắn vào.

“A!” Ở trong tiếng gió thê lương, rốt cuộc sóng triều tiêu tan, giữa sân chỉ còn một lại thân ảnh cháy đen.

“Tô Trầm!”

Cổ họng lão Kim phát ra thanh âm khàn khàn tràn ngập cừu hận.

“Còn chưa có chết sao?”

Tô Trầm có hơi đau đầu day day huyệt thái dương.

Đau đầu không phải vì lão Kim ương ngạnh mà là vì liên tục sử dụng Hải Thị Thận Lâu làm cho tinh thần lực cự lượng hao tổn.

Lợi dụng Hải Thị Thận Lâu đổi trắng thay đen tuy kết quả khá tốt, nhưng cũng bởi vì vậy mà dẫn đến tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Nếu không phải tinh thần lực của Tô Trầm đã muốn đột phá đến còn cao hơn cả cường giả Khai Dương cảnh nửa phần thì không có khả năng thừa nhận hao tổn như thế.

Bất quá có thể làm cho mình không động một chút khí lực liền tiêu diệt hai cường giả Khai Dương thì cũng đã đủ tự hào.

Không, vẫn là có động một chút khí lực.

Nhìn lão Kim, Tô Trầm nói: “Sự cứng cỏi của ngươi là ta thật khâm phục. Đáng tiếc... hẹn gặp lại!”

Vung tay, Siêu cấp hỏa ưng dâng lên mà ra, hỏa diễm kịch liệt cắn nuốt lão Kim.

Lúc này đây, hắn không còn có thể kiên trì nữa.

Nhạc Cư Trại.

Nhìn thấy Tô Trầm dẫn hai gã cường giả Khai Dương rời khỏi, Cương Nham lắc lắc đầu, nhe răng cười nói: “Hiện tại tới chúng ta.”

“Cuồng vọng tạp chủng!” Một gã tu sĩ Phí Huyết cả giận nói: “Tiễn Sơn, Tôn Thần, Thường Mục ba người các ngươi đi đối phó hắn!”

Đã có ba tên tu sĩ Phí Huyết đồng thời lao ra.

Trong đó một ngươi dương tay lên, thả ra một mảng lớn băng phong đánh úp về phía Cương Nham.

Băng phong này mau chóng đông lại ở trên Dung Kim Chiến Giáp của Cương Nham, sau khi khí băng sương thuận theo khe hở trên chiến giáp thẩm thấu vào, không chỉ làm cho thân thể Cương Nham cứng ngắc, cũng ngăn chận hắn bùng nổ lực lượng, các đốt tay trong chiến giáp đã trở nên cứng ngắc lên, làm cho Cương Nham không tiện hành động.

Đồng thời người thứ hai cũng ra tay, là hóa thổ địa chung quanh thành một mảng lầy lội, Cương Nham đạp xuống một bước nửa bàn chân đã lâm vào trong lầy lội. Vốn là hành động của Cương Nham đã có chút không linh hoạt, thời khắc này tốc độ liền bị ngăn trở thêm rất nhiều.

Người thứ ba cũng có chân chính uy hiếp, người này tốc độ cực lẹ, mượn địa hình rừng rậm không ngừng thụp thò trong cây cối, trong tay đánh ra một miếng phi tiêu. Phi tiêu này rơi vào trên người Cương Nham đinh đương loạn hưởng, nhìn như là không có phá hư phòng ngự cường hãn của Dung Kim Chiến Giáp nhưng mỗi một tiêu lại mang đến lực lượng cực đại xuyên thấu qua chiến giáp truyền vào trong cơ thể, chấn mạnh làm cho Cương Nham cũng không thấy thoải mái gì.

Hành động đã không tiện lại con biến hắn thành bia tập ngắm, bị từng phát phi tiêu đánh cho chuyển loạn, chỉ có thể không ngừng huy động hai tay mỏi mệt chống cự.

Vừa rồi còn dũng chiến sáu ngươi, ngai cả cường giả Khai Dương cũng không e ngại so đấu siêu cường lực sĩ, lại bị ba cái Phí Huyết cảnh làm cho chật vật không chịu nổi.

Chuyện này là liên quan đến khắc chế.

Thuần so sánh lực lượng thì Cương Nham không sợ bất luận kẻ nào, vượt giai khiêu chiến là chuyện thường tình.

Nhưng mà lúc này đây đối phương nhắm vào nhược điểm của hắn, phái ra ba người một cái là băng, một cái là thổ, lấy tốc độ đối phó cồng kềnh, lấy nguyên tố khắc lực lượng, thoải mái áp chế hắn.

Nguyên Sĩ phụ trách chỉ huy lặng lẽ cười nói: “Xem bây giờ ngươi còn càn rỡ được nữa hay không!”

Liên tục ngăn lại vài tiêu công kích, Cương Nham nhe răng cười nói: “Chỉ bằng cái này đã nghĩ đối phó được lão tử? Còn thiếu nhiều lắm!”

“Ồ? Vậy ngươi còn có thủ đoạn gì?” Nguyên Sĩ phụ trách chỉ huy gọi là Khương Tiểu Quân, thời khắc này cười nói.

“Ngươi nhìn thì sẽ biết.” Cương Nham lành lạnh đáp.

Hắn vừa lật cổ tay, trong tay đã nhiều ra một lọ dược tề, ùng ục ùng ục uống vào.

Tiếp đến lại thêm một lọ.

Khương Tiểu Quân nhìn đến thì trở nên biên sắc, tuy hắn không biết Cương Nham uống thuốc gì, nhưng cũng biết dược tề thật là có loại lực lượng thay đổi kết quả trận chiến, chỉ là không ngờ đến đại hán thô mãnh này cũng sẽ có mặt này.

Tuy hắn trước nhất đã hạ lệnh cho ba người mãnh công làm cho Cương Nham không uống dược được, nhưng ba người cũng không phải là loại hình cường công, để cho bọn họ làm chậm rãi hao chết Cương Nham là không thành vấn đề, muốn bọn họ cường công đánh rớt dược tề của Cương Nham lại là thật sự rất khó khăn. Quan trọng nhất là lúc này Cương Nam đã thả ra một con Kim Giáp Trùng.

Thủ hộ trùng!

Hắn vậy mà còn có Thủ hộ trùng!

Đại trùng tử này tuy có tần suất công kích rất thấp (thật sự là không thích chiến đấu), nhưng dùng hình thể cứng rắn để thủ hộ chủ nhân là không có vấn đề gì.

Mượn Thủ hộ trùng ngăn trở, Cương Nham đảo mắt xuống chỗ năm bình dược tề.

Sau một khắc hắn đột nhiên rít gào lên: “Vài tên tạp chủng, còn không cút ngay cho lão tử!”

Oành!

Giống như là sấm rền nổ vang bên tai mọi người, toàn bộ tâm trí mọi người đột nhiên u ám, Cương Nham thì đã từ trong lầy lội toát ra nhảy dựng lên.

Nhảy một cái chính là cao mấy trượng, tốc độ trong nháy mắt tăng đến cực hạn, thế mà một chút liền đã vọt đến bên cạnh Thường Mục chuyên am hiểu tốc độ kia.

Thường Mục hoàn toàn không ngờ đến tốc độ của Cương Nham lập tức trở nên nhanh đến như vậy.

“Ngươi...” Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Cho ngươi nhảy này!” Cương Nham âm trầm nói.

Răng rắc một tiếng thì đã vặn gãy cổ họng của Thường Mục.

Thời điểm hắn bắt lấy Thường Mục, thân còn tại trên không trung, khi hạ xuống mặt đất, Thường Mục đã trở thành một khối tử thi.

Thuận tay ném thi thể đi, Cương Nham cười nói: “Chơi bùn, người kế tiếp chính là ngươi.”

Chỉ hướng Tôn Thần dùng thuật lầy lội.

Tôn Thần hoảng hốt, toàn lực bay ngược đồng thời phát huy bùn thuật đến cực hạn.