← Quay lại trang sách

Chương 482 Tiệt hồ (Thượng)

Mỗi khi Tô Trầm chế tạo ra dược tề thí nghiệm nào đó có thể tăng tu vi lên rồi chính mình và Cương Nham đều không cần thì sẽ thưởng cho bọn hắn. Ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ điểm bọn hắn một chút, cho bọn họ ít đi đường vòng. Những đạo phỉ này ngày xưa tu luyện toàn là va va chạm chạm, nào có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, một khi Tô Trầm chỉ điểm lập tức thoán thai hoán cốt, đột nhiên tăng mạnh.

Cho nên trong khoảng thời gian này tu vi của đám người Quy Đại Sơn tăng lên mau chóng.

Phùng lão Tam, Lý lão Tứ cùng Kim lão Ngũ vài tên đều đã là Dẫn Khí đỉnh phong, qua không bao lâu nữa là có thể đột phá, đáng tiếc Phùng lão Tam chung quy không có thể chờ đến khi đó được.

Về phần Quy Đại Sơn và Thành lão Nhị thì còn muốn chợ một đoạn thời gian mới có thể đến đỉnh phong.

Nhưng hai người không vội, bởi vì Tô Trầm đã nói cho bọn họ, đạo sư của hắn đang nghiên cứu phương pháp để vô huyết đột phá Khai Dương cảnh, dự định rất nhanh sẽ thành công. Cho nên nhất thời không cần nóng lòng, dù cho tương lai không có vô huyết đánh sâu vào Diêu Quang, khi sử dụng huyết mạch ở Khai Dương cảnh cũng tốt hơn xa so với sử dụng huyết mạch ở Phí Huyết cảnh.

Những đạo phỉ này nguyên bản là do không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, tự mò mẫm tu luyện cho nên không có cơ hội đạt được huyết mạch, hiện tại trong lúc vô ý biết được không có huyết mạch ngược lại có khả năng có được tiền đồ không tệ thì tự nhiên ai cũng hưng phấn không thôi, bởi vậy mà tâm đi theo Tô Trầm cũng dần kiên định xuống.

Tô Trầm thật ra không quá để ý bọn họ.

Ở cái nhìn của hắn, trăm lượng vàng cũng được, vô huyết đánh sâu vào Khai Dương cũng thế, không có gì đáng giá tiền.

Sơn phỉ Ảnh Thị này cũng chỉ xứng chút giá trị ấy mà thôi.

Đối với bọn họ, tác dụng uy hiếp chung quy lớn hơn dụ dỗ.

Dương nhiên, loại lời nói này sẽ không nói rõ ràng.

Thời khắc này trấn an đám người Quy Đại Sơn, Tô Trầm xoay người nhìn về đám ngươi phía Nhạc Cư Trại.

Sát Lặc đã đi đến quỳ nói với Tô Trầm: “Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!”

“Lời khách khí không cần nói, ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi, mười đại quý tộc công kích tuyệt sẽ không vì vậy mà đình chỉ. Ta hiểu bọn họ, ở ngoài sáng xác thực các ngươi là mục tiêu không thể kháng cự mà bọn họ sẽ đối phó đầu tiên, bọn họ sẽ nghĩ tất cả biện pháp đối phó các ngươi. Nhất là, chuyện này còn quan hệ đến tài nguyên của bọn họ.”

Nếu nói lúc trước Tô Trầm có thể bằng vào An Tự Nguyên Huyết Y Vệ đến kinh sợ đối thủ vậy thì ở Hà Tây thôn này có quan hệ trọng đại này thậm chí còn hơn cả Nguyên Đô Thự, dù là mười đội Huyết Y Vệ cũng không nhất định có thể ngăn cản tâm tham lam của mười đại quý tộc.

Dưới tình huống như vậy, có thể rất nhanh sẽ gặp sự trả thù của mười đại quý tộc.

Hiển nhiên là Sát Lặc cũng ý thức được điểm này, cay đắng nói: “Thật sự là không được, cũng chỉ có thể đáp ứng điều kiện lúc trước.”

Tô Trầm lạnh nhạt nói: “Vậy đám người các ngươi kiên trì còn có ý nghĩa gì? Ta giúp các ngươi là để cho các ngươi đầu hàng? Nếu là nói như vậy thì không bằng hiện tại ta giết sạch toàn bộ đám người các ngươi, tránh cho địch nhân của ta gia tăng thêm lực lượng.”

Sát Lặc chấn động tâm thần, hiển nhiên ý thức được lời này đã đắc tội Tô Trầm, liền quỳ xuống nói: “Là lão hủ lỡ lời.”

Hắn vốn đang quỳ, quỳ lần này lại càng như là nằm úp sấp.

Lúc này Tô Trầm mới nói: “Nhưng ta cũng có thể hiểu được sự sợ hãi của ngươi, dù sao mười đại quý tộc không phải các ngươi có thể kháng cự được.”

Nói xong hắn nhìn Quy Đại Sơn.

Lúc này chỗ tốt của đạo tặc liền hiển hiện ra.

Quy Đại Sơn trước tiên là lĩnh ngộ dụng ý của Tô Trầm, sau đó lớn tiếng nói:

“Đám ngu xuẩn các ngươi, các ngươi ngăn không được mười đại quý tộc, đại nhân nhà ta lại sợ bọn họ hay sao? Có đại nhân tại, tự nhiên có thể giúp các ngươi ngăn đám quý tộc này.”

“Nhưng mà đại nhân không có muốn che chở chúng ta.” Sát Lặc choáng váng nói.

“Nói nhảm, che chở đám tị nạn các ngươi, đương nhiên là không được. Nếu muốn đại nhân chúng ta che chở thì thế nào cũng phải...” Rồi Quy Đại Sơn đột nhiên tạm dừng, hắn không dám thay cho Tô Trầm quyết định điều kiện quan trọng gì, chỉ có thể nhìn về Tô Trầm.

Tô Trầm thản nhiên nói: “Các ngươi muốn đạt được sự che chở của ta thì rất đơn giản, bán những tài liệu này cho ta là được.”

Quả nhiên là như vậy sao?

Nói trắng ra là, Tô Trầm muốn tiệt mười đại quý tộc hồ, sao để lại mạch cho bọn họ!

Hằng năm giao dịch mấy trăm vạn nguyên thạch, cđó không phải là một bút tiền trinh, nếu để Tô Trầm cướp đi thì đối với mười đại quý tộc chính là sự tình thương cân động cốt.

Nếu không phải như vậy thì sao Tô Trầm lại có khả năng đánh vỡ cục diện hòa hoãn, tùy tiện xuất đầu?

Với hắn mà nói, hòa bình chính là thời gian, thời gian là lực lượng!

Duy nhất có thể phá vỡ loại cân bằng này chính là tiền!

Lượng lớn tiền tài thay lượng lớn thời gian!

Đối với Nhạc Cư Trại mà nói, đây là lựa chọn tại vấn đề lập trường.

Tuy trước kia bọn họ cũng có bán hàng hóa cho Tô Trầm nhưng đó chung quy là bán ra lượng nhỏ, hơn nữa Tô Trầm xài tại chỗ, hàng không ra khỏi rừng, ngay tại chỗ tiêu hóa, cơ bản không gây nên phiền toái nào.

Hiện tại Tô Trầm nếu muốn chính thức tiếp quản, sắp xếp mười đại quý tộc ra ngoai... Thì cái này đã có thể không phải là vấn đề ở giá cả tăng lên vài lần nữa rồi.

Sát Lặc khóc khô nói: “Chuyện này, có quan hệ đến toàn bộ trại, ta không thể làm chủ.”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Xin không làm cho sự tình lẫn lộn. Nếu ta không đến thì các người đã chết, mà người chết là không có quyền quyết sách. Những trại khác thì như thế nào, ta mặc kệ, ta chỉ nhìn thái độ của ngươi. Thôn trưởng Sát Lặc, ngươi là muốn theo ta, hay là muốn theo chân bọn họ? Mặt khác, ta lại cho ngươi một cái hứa hẹn. Không phải ngươi muốn giá gấp ba sao? Mười đại quý tộc quá keo kiệt, nếu ngươi theo ta thì ta chẳng những bảo vệ ngươi, hơn nữa ta cam đoan thủy chung thu mua sẽ định ra năm lần giá cả, như thế nào?”

Giá thu mua năm lần, bán đi ra bên ngoài cũng là lợi nhuận hai mươi lần.

Đối với cư dân Nhạc Cư Trại mà nói, thay đổi này có ý nghĩa thật là lớn.

Thu nhập một tháng ba ngàn cùng thu nhập một tháng một vạn năm ngàn, hạnh phúc lũy thừa hoàn toàn khác nhau.

Lời nói Tô Trầm như là đè sập một cộng cỏ rơm cuối cùng của lạc đà gầy yếu, Sác Lặc gật đầu nói: “Được, nếu Tô đại nhân nói như vậy thì mạng người của Nhạc Cư Trại liền bán cho ngài.”

“Lúc này mới được chứ.” Tô Trầm cười mỉm nói.

“Có một việc, lão hủ vẫn không quá rõ ràng.”

Trong đại sảnh chủ trại Nhạc Cư Trại, Sát Lặc cung kính tiếp đã Tô Trầm.

Từ giờ trở đi, Tô Trầm chính là đại lão chống đỡ Nhạc Cư Trại này.