← Quay lại trang sách

Chương 483 Tiệt hồ (Hạ)

“Ngươi là muốn hỏi ta đã dùng phương pháp thế nào kháng cự nguyền rủa cùng khống chế của hung thú?” Tô Trầm thản nhiên nói.

“Vâng. Nhưng là biện pháp dùng Hắc Diên thảo và Phi Đằng ngao chế ra dược thảo đề kháng nguyền rủa cùng khống chế thật ra ở trong thôn không phải là bí mật gì. Trước có nhiều lần tiếp xúc như vậy, có người lộ ra với đại nhân thì tiểu nhân cũng không có kỳ quái. Chính là pháp môn khống chế hung thú này dù là trong Nhạc Cư Trại cũng không có người biết, lão hủ thật sự không nghĩ ra đại nhân đã dò xét như thế nào.”

Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Pháp môn khống chế hung thú, người biết xác thực là không nhiều lắm. Thế nhưng là thôn trưởng Sát Lặc, pháp môn này không phải chỉ Nhạc Cư Trại mới có. Ngươi có thể làm người ở cho Nhạc Cư Trại trong ngoài kín không kẻ hở, nhưng ngươi có thể làm cho người trại khác cũng không lộ ra tiếng gió gì hay sao?”

Lời này vừa ra thì lúc này Sát Lặc mới bừng tỉnh đại ngộ.

Pháp môn khống chế hung thú xác thực là không chỉ một trại biết, thành thực mà nói cái này vốn không phải bọn hắn phát hiện, là do sau khi Nguyên môn trại phát hiện phân cho các trại, liên hợp mọi người đối kháng mười đại quý tộc.

Sát Lặc bảo hộ bí mật khống chế hung thú, nhưng không có bảo hộ bí mật y nghiệp ở Hà Tây lâm, càng không có giấu diếm thân phận đối địch của hắn cùng mười đại quý tộc, bởi vậy rất nhanh liền có người biết nơi này có thầy thuốc y thuật cao siêu, cho nên tìm đến Tô Trầm cần y, nhưng chưa bao giờ có người của Nhạc Cư Trại. Hơn nữa có Ảnh Thị ngầm nấp ở bên cạnh, đạt được bí mật càng dễ dàng.

Sát Lặc bỏ qua điểm ấy, ở phương diện này làm cho Tô Trầm lách được.

Nếu thời gian trước hắn thuyết minh tình huống này cho Tô Trầm, thì khẳng định Tô Trầm sẽ lựa chọn muốn bí mật mà không phải là lũng đoạn quyền giao dịch.

Thế nhưng hiện tại bí mật của mình đã bị Tô Trầm biết được, Sát Lặc nếu muốn bảo đảm an toàn thì chỉ có thể bán mình cột vào trên cái thuyền này của Tô Trầm.

Bất quá chuyện này không chắc là chuyện xấu, nếu bán mình mà bán tốt thì chưa chắc không phải là một cái đường thoát.

Đừng lôi lên cái gì mất tự do, từ xưa đến nay thật ra mọi người chán ghét không phải là bán mình, mà chỉ là bán mình nhưng lại không bán được giá tốt mà thôi.

Cái gọi là sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn cứt, chỉ là vô nghĩa. Cần biết chó chính là sói thuần hóa mà thành, đối với đám sói hoang dã bụng đói kêu vang mà nói, cuộc sống của chó chính là tồn tại chúng nó muốn mà không thể thành, là mục tiêu tiến hóa chung cực của bọn nó!

Chỉ cần có thể bán được cho một chủ tốt, thì Sát Lặc không ngại bán mình.

Cho nên hắn mau lẹ thu thập tâm thần nói: “Thật ra cũng không phải tiểu nhân không chịu nói cho rõ ràng, thật sự là Tử lưu ly này dùng lên có dị thường hung hiểm.”

“Ta biết, chính là mỗi lần khống chế một hung thú, đều có chết một người, đúng không?” Tô Trầm trả lời: “Xác thực mà nói, thật ra đây không phải khống chế hung thú, mà là dùng linh hồn người thay thế linh hồn thú, cho nên những thủ hộ hung thú này mới có thể nguyên ý nghe lời các ngươi nói, bởi vì chúng nó là do thôn dân các ngươi biến thành. Nhưng có đạo lý đồng dạng, đó là các ngươi không có khả năng bắt buộc ai đi làm chuyện kia. Nếu không người kia có khả năng sẽ quay lại cắn các ngươi một ngụm.”

“Ngài ngay cả cái này cũng biết?” Sát Lặc khiếp sợ: “Bọn họ cái này cũng nói cho ngài?”

“Không có ai nói cho ta biết cái này.” Tô Trầm lại trả lời.

Không có ai nói?

Vậy thì hắn đoán được bằng cách nào?

Hết thảy suy đoán đều phải có căn nguyên, không làm ra được cơ sở khoa học thì toàn là mù mờ.

Sát Lặc không tin Tô Trầm là một cái người mù mờ, cho nên hắn khẳng định Tô Trầm là đoán, lại không rõ ràng là ngay cả gặp đều chưa gặp Tử lưu ly thì sao có thể đoán ra được một phần thuộc tính đặc điểm của nó.

Hắn kinh ngạc nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm thấy hắn như vậy thì cười cười: “Ta giết chết một thủ hộ hung thú của các ngươi, các ngươi lại không thể lập tức bổ sung thêm một cái, ta đoán được cũng không quá dễ dàng. Đương nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đây liền đoán được thì có hơi thái quá, nhưng cụ thể ta cũng không giải thích được. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một sự kiện: Tử lưu ly này kia, ngươi có biết người Nguyên Môn trại lấy được từ nơi nào không?”

Nghe được Tô Trầm còn không biết ít việc, Sát Lặc hơi hơi trấn định một chút tâm thần, lúc này mới nói:

“Là ở trong Hồng Nham động. Nhưng Tử lưu ly ở nơi đó từ lâu đã bị người Nguyên Môn trại thu đi, không lưu lại cái gì cả.”

“Đó chỉ là cái nhìn của ngươi.” Tô Trầm đã đứng dậy: “Ta muốn đi Hồng Nham động một chuyến, Sát Lặc, ngươi phái vài ngươi đi các trại một chút, thoáng thuyết minh tình huống Nhạc Cư Trại, thuận tiện cũng mời bọn họ làm ra lựa chọn. Mặc kệ kết quả gì ta đều chấp nhận.”

“Vâng!” Sát Lặc khom người đáp ứng.

Tô Trầm đã đi ra khỏi đại sảnh.

——————————

Tô Trầm vừa đi chính là ba ngày.

Ba ngày sau, thời điểm Tô Trầm trở về, hai tay trống trơn, chỉ có mặt đầy trầm trọng.

Sát Lặc thật thân thiết nói: “Xin đại nhân giải sầu, tuy không có phát hiện nhưng Nguyên môn trại ở chỗ đó có thể còn có lưu lại một ít Tử lưu ly, dù sao người tự nguyện vì trại đi tìm chết không có bao nhiêu. Nếu đại nhân muốn, ta có thể lại đi...”

“Ta chưa có nói qua là ta không phát hiện gì.” Tô Trầm lại đáp, thuận tay lấy ra một viên tử sắc tiểu viên châu: “Loại này là Tử lưu ly? Bọn họ còn lọt một cái, cho ngươi.”

Thuận tay vứt cho Sát Lặc.

Sát Lặc luống cuống tay chân tiếp được, giật mình nhìn Tô Trầm: ‘Thì ra đại nhân có phát hiện, vậy thì vì sao đại nhân mặt lại khó chịu như vậy?”

“Có một số việc, không biết tốt hơn biết nhiều!” Tô Trầm ý vị thâm trường đáp.

Nghe nói như thế thì rốt cuộc Sát Lặc không dám hỏi nữa.

“Đúng rồi, chuyện bảo ngươi liên hệ với các trại khác làm ra sao rồi?” Tô Trầm hỏi.

Sát Lặc trả lời:

“Đã liên hệ qua, nhưng...” Sát Lặc liếc mắt nhìn Tô Trầm một cái rồi nhẹ nhàng rũ xuống.

Ý tứ hiển nhiên là không đồng ý.

“Ngươi có đi theo bọn họ thuyết minh ngọn nguồn sự tình không?”

“Nói qua, bao gồm cả sự tình Vạn Phong trại cùng Ngân Đô trại bị diệt. Tuy bọn họ lòng đầy căm phẫn, nhưng không bởi vậy liền nguyện ý...”

“Dù là ta đã hạ thấp, ngay cả ra giá gấp năm lần so với quý tộc đều không được?”

“Bọn họ biết được, như thế vốn sẽ không còn đường sống có thể cứu vãn.”

“Bọn họ vậy mà muốn đàm hòa.” Tô Trầm cười lạnh.

“Mục đích của chúng ta vốn là giảng hòa, thật sự những quý tộc này khinh người quá đáng.”

“Có lực lượng không đem khi dễ người thì còn muốn dùng lực lượng làm cái gì?”

Sát Lặc thở dài: “Đúng vậy, ta cũng nói như vậy với bọn họ, chỉ là bọn hắn không có rõ ràng.”

Tô Trầm lạnh nhạt nói: “Không phải bọn họ không rõ ràng, bọn họ là rất rõ ràng.”

“Cái gì?” Sát Lặc sửng sốt.