← Quay lại trang sách

Chương 490 Thủy chiến (Thượng)

Không có người biết Tô Trầm muốn những người này làm gì, chỉ là ở ngày tiếp theo, trong phòng thí nghiệm của Tô Trầm, thường thường sẽ truyền đến tiếng hô tê tâm liệt phế.

Đó là tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ —— nếu không phải là người tiến vào sau cùng có thể đi ra, vẻ mặt vui sướng mà nói thì cái tiếng này có thể làm cho mọi người sụp đổ.

Nhưng sau khi nhìn thấy những người đi ra từ phòng thí nghiệm có được lực lượng, thì mọi người lại lần nữa tràn ngập mong chờ.

Lực lượng khiến cho bọn họ chờ mong, nhưng cái giá cần phải trả làm cho bọn họ sợ hãi.

Thời gian này là trôi qua trong giày vò như thế.

Thời gian thật sự rất mau, đảo mắt đã trôi qua nửa tháng rồi.

Hôm nay, rốt cuộc Tô Trầm đã hoàn thành công tác cải tạo một gã đạo tặc sau cùng.

Lượng công việc mỗi ngày mười người, đối với Tô Trầm mà nói là cường độ to lớn, mấy ngày nay hầu như hắn đều đặt toàn bộ tinh lực ở phương diện này, đến nỗi ngày hoàn thành gần như có loại cảm giác giải thoát.

Ngay tại thời điểm hắn còn đang thưởng thức tác phẩm của mình thì chợt nghe ở bên ngoài có người nói:

“Thiếu gia, có người cầu kiến.”

Là Minh Thư.

“Người nào?”

“Người tới tự xưng là Khương Hàm Phong.”

“Hàm Phong?” Tô Trầm đột nhiên chấn động tâm thần: “Mau mời bọn họ tiến vào... Không, ta tự mình đi tiếp.”

Không để ý mỏi mệt, Tô Trầm đi ra cửa lớn, chỉ thấy ở bên ngoài đứng vài người trẻ tuổi, chính là Khương Hàm Phong, Chu Quyên Giai, Mã Hiên, Vệ Dương, Đường Minh, Ngô Hiểu, Triệu Hâm, Nghiêm Linh cùng Kiền Hạo Ly chín người.

Nhìn thấy Tô Trầm, vài người trẻ tuổi đồng loạt gọi lên.

“Tô Trầm!”

“Tô Tam ca!”

“Tô Tri Hành!”

“Tô học trưởng!”

Một trận gọi loạn.

Tô Trầm cười ha ha đón tiếp: “Các ngươi đến rồi.”

Đúng vậy, bọn họ chính là viện binh đến từ Tiềm Long viện của Tô Trầm.

Đệ tử cùng thời với Tô Trầm đều đã tốt nghiệp, Tô Trầm muốn tìm trợ giúp cũng chỉ có thể tìm xuống dưới.

Hôm nay bọn người Khương Hàm Phong đã là học trưởng năm mười, tiếp qua mấy tháng sẽ chính thức tốt nghiệp Tiềm Long viện. Ở trước tốt nghiệp, tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác từ Tô Trầm, vừa có thể nhận cống hiện từ học viện, vừa có thể giúp bằng hữu tốt.

Đối với bọn họ mà nói, có thể cùng kề vai chiến đấu với Tô Trầm, chính là chuyện rất vui vẻ.

“Đúng vậy.” Khương Hàm Phòng lúc nào cũng thích nói chuyện hưng phấn nói: “Đáng tiếc Hàn Lâm Hà cùng Tiểu Tứ Thập có việc không đến được, bằng không thì mọi người đều tề tụ đủ.”

“Không việc gì, các ngươi có thể đến là tốt rồi. Vừa lúc ở bên này ta cần sức người, các người đến là giúp ta một đại ân rồi.”

“Tam ca ngươi nói đi, muốn chúng ta đi đối phó ai! Ngươi chỉ chỗ nào, chúng ta đánh chỗ đó.” Vài tên tiểu tử tưng bừng nói, chỉ có Đường Minh như trước cao ngạo ôm song chưởng không nói lời nào, chỉ là trong mắt cũng có chiến ý bừng bừng.

“Vậy nếu ta nói là ở trên nước thì thế nào?” Tô Trầm cười nói.

Dọc theo Thanh Hà một đường đi về phía nam, sau khi đi vào Bắc Vọng hạp, thủy thế tức thì chảy xiết hẳn lên.

Bởi vậy một đường hướng về phía Tây nam, không bao lâu sau đã vào Lăng Nguyên thủy trạch.

Lăng Nguyên thủy trạch dòng nước tung hoành, có hai hồ ba sông hội tụ nơi này, vì vậy mà ở hạ du hình thành một mảnh đồng bằng phù sa trải dài, chính là Tam Hà bình nguyên.

Vì địa hình độc đáo phức tạp, nên Lăng Nguyên thủy tạp thành nơi hội tụ của thủy phỉ.

Nơi này tụ tập mấy chục đội thủy phỉ to nhỏ.

Nhỏ nhất cũng phải là mấy chục người, một hai chiếc thuyền, vẫn dám dương cờ hiệu lên đi cướp của, lớn nhất thì tụ tập tám trăm, kêu gọi nhau tụ tập ở bến nước, cùng quan quân đối chiến.

Hà Ly hào một đường theo gió vượt sóng theo sông, theo ở phía sau là Hà Lang, Hà Sư, Hà Hổ cùng Hà Ngư bốn thuyền buồm to lớn.

Loại thuyền buồm lớn này đuôi buồm sắc lẹm, đuôi nghểnh cao, có long cốt xỏ xuyên qua từ đầu đến đuôi, ăn sâu vào trong nước, chuyển hướng linh hoạt, tối thích hợp đi lại ở đường sông phức tạp. Bụng thuyền lõm xuống, tải lượng lớn nhưng không có boong thuyền bảo hộ, càng không có trang bị cái gì, rõ ràng thuyền lấy vận hàng là chủ yếu.

Thời khắc này Tô Trầm đứng ở mũi tàu, bên cạnh là mấy người Đường Minh, Ngô Hiểu.

Sau khi thuyền tiến vào trong thủy trạch, tầm nhìn trống trải rõ ràng hẳn lên, trước mắt là một mảnh thủy vực trắng xóa, ngẫu nhiên sẽ có một hai đầu thuyền nhỏ lướt qua.

“Nơi này là Lăng Nguyên thủy trạch. Lăng Nguyên tám trăm dặm thủy trạch, mỗi ngày đều có ngàn vạn thuyền muốn đi qua nơi này, nuôi sống trăm vạn người ở trên hai bờ sông thì không nói, đồng dạng còn phải nuôi sống hàng vạn tên thủy phỉ. Trong đó có một bộ phận thủy phỉ bình thường, còn lại đa số là chó thế gia quý tộc dưỡng.” Tô Trầm nói.

“Lăng Nguyên thủy quân không xuất động thanh trừ qua?” Khương Hàm Phong hỏi.

“Xuất! Sao lại không xuất! Vấn đề là phải có hiệu quả mới được. Mười lần thanh trừ, tám lần không công, còn lại hai lần là tìm một ít con tôm cái tép giết, tính cái đó là thắng lớn.” Tô Trầm cười lạnh nói: “Ý nghĩa chân chính để Lăng Nguyên thủy quân tồn tại cho đến bây giờ cũng không phải là tiêu diệt thủy phỉ, mà là chấn nhiếp thủy phỉ. Đối phó thủy phỉ là chuyện tốt, nhưng cần phải diệt hết thủy phỉ sao? Như vậy thì còn cần Lăng Nguyên thủy quân làm gì? Cho nên đối với bọn họ mà nói, không chế cùng chấn nhiếp mới là quan trọng nhất.”

“Trách không được quốc gia có chuyện nhỏ như vậy mà làm không được.” Chu Quyên Giai thổn thức nói.

“Nếu chúng ta giúp bọn hắn diệt thủy phỉ, thành ra là đắc tội bọn họ?” Đường Minh nói.

“Không sai! Cho nên thủy phỉ có thể giết, nhưng không thể gặp một cái là giết một cái, phải lựa chọn đối phó. Đương nhiên lời này có chút phóng đại, thật muốn diệt thì không phải là chuyện dễ dàng gì, hiện tại đó là chuyện chúng ta muốn làm đều làm không được, cho nên không cần lo lắng dài xa như vậy.”

“Đúng vậy, thủy phỉ nào có giết dễ dàng như vậy, toàn là một đám giảo hoạt. Trên nước vòng vo một ngày, cũng không có thấy thuyền thủy phỉ nào nổi bọt một cái.” Khương Hàm Phong than thở nói.

Theo Khương Hàm Phong dứt lời, chỉ gặp ở xa mây mù mờ ảo, chợt xuất hiện mấy chiếc thuyền lớn.

Bởi vì hơi nước cách bọn họ không xa, cho nên thuyền này vừa xuất hiện thì đã rất gần bọn họ, gần đến mức có thể nhìn thấy những gương mặt người hung nanh tranh ác, còn có vẻ mặt tàn nhẫn khát máu.

Bọn họ trên thuyền hô gào, phóng lớn cánh buồm, mượn sức gió thẳng hướng mà đến, tốc độ ít nhất hơn gấp đôi Tô Trầm bên này.

“Là thủy phỉ!”

Có người kêu lên.

Không có thấp thỏm lo âu, ngược lại là nhè nhẹ hưng phấn cùng kích động.

“Rống!!!”

Gió đến đám thủy phỉ rống lên một tiếng, đám thủy phỉ này cởi đồ lộ ra một thân bưu hãn, trên thuyền vung cương đao, tùy ý rít gào ra tiếng hô hét huyết tính nguyên thủy nhất.

Ở trong cái nhìn của bọn họ, đây là một hồi thịnh yến săn bắn.

Không phải là độc nhất vô song, bên Tô Trầm hiển nhiên cũng là nghĩ như vậy.

Nhìn hướng đội thuyền, mọi người không sợ hãi, chỉ có hưng phấn không kìm được.

"Toàn tốc đi tới!" Tô Trầm đã hạ lệnh.