← Quay lại trang sách

Chương 489 Trù bị (Hạ)

Lời nói này làm cho An Tự Nhiên giật mình, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Xem ra trong lòng ngươi đã có dự định trước rồi, tốt lắm, ta không ngăn cản ngươi nữa. Ngươi có cần ta hỗ trợ cái gì không?”

Tô Trầm đưa cho An Tự Nguyên một mảnh giấy: “Đây là ta cần.”

An Tự Nguyên nhìn nhìn, cảm thấy kinh ngạc.

Không phải Tô Trầm khẩu vị, lớn mà là Tô Trầm khẩu vị nhỏ.

Hắn nhìn Tô Trầm: “Chỉ như vậy?”

Tô Trầm gật đầu: “Đại nhân chỉ cần cho ta chút ít này, còn lại Tô Trầm sẽ tự mình thu phục.”

An Tự Nguyên rất theo thâm ý nhìn hắn: “Mấy cái thuyền cùng một ít thiết bị mà thôi, chút lòng thành này ta có thể giúp ngươi giải quyết. Nhưng phương diện nhân thủ thì không cần ta đưa người cho ngươi à?”

Tô Trầm lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, nhưng Tô Trầm tự có biện pháp giải quyết.”

An Tự Nguyên giúp là có ý tốt, nhưng trái lại cũng có khả năng mang theo ý đồ khác.

Dựa theo kế hoạch của Tô Trầm, chuyện tiếp theo phải làm là lực lượng trọng yếu trong tương lai nhất định phải thuộc về hắn, là phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của hắn, tình huống này Tô Trầm không hy vọng có thế lực người khác tham gia vào.

An Tự Nguyên chỉ cần phụ trách cung cấp một ít con đường mua hàng là tốt rồi, dù sao đại bộ phận cửa hàng ở Thanh Hà đều bị mười đại quý tộc khống chế, nếu muốn mua chút gì mà không bị mười đại quý tộc biết, thậm chí lừa gạt thì thật có hơi khó khăn.

“Tốt lắm, ta sẽ mau chóng an bài tốt hết thảy cho ngươi.” An Tự Nguyên thu hồi mảnh giấy.

Ra khỏi phủ Thành chủ, Tô Trầm trên đường trở về phủ.

Không có ngồi kiệu, chỉ để Huyết Y Vệ đi theo sau.

Chính là đang đi tới, chỉ thấy đối diện đi đến ba người trẻ tuổi.

Tuy khoảng cách còn xa nhưng một khắc này Tô Trầm có cảm giác đối phương đang hướng về phía mình mà tới.

Hơn nữa trên người đối phương có loại khí tức mơ hồ làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.

Hắn nheo mắt lại, dừng bước chân.

Xa xa bã người trẻ tuổi thản nhiên đi tới.

Ở khoảng cách gần Tô Trầm một trượng thì đứng lại.

Người trẻ tuổi ở giữa áo choàng tóc dài, trên tóc dài còn cài vòng vàng, nhe răng cười, nói: “Tô Trầm?”

“Lớn mật!” Nghe được người hô thẳng kỳ danh, Đội trưởng Huyết Y Vệ ở sau lưng Tô Trầm đã đặt tay lên trên chuôi đao.

Tô Trầm ngăn hắn lại: “Ngươi là ai?”

Nam tử vòng vàng trả lời: “Ta gọi là Kha Minh Thủ, hai vị này là bằng hữu của ta Chu Bạch cùng Ngô Tiểu Lương. Tất cả đều đi ra từ Tiềm Long viện, tính ra thì ngươi thấy chúng ta phải gọi một tiếng học trưởng đó.”

“Thì ra là ba vị học trưởng.” Tô Trầm cười mỉm, thật đúng là khom người xuống một chút: “Tô Trầm ra mắt ba vị học trưởng.”

“Đừng khách khí.” Ở bên cạnh nam tử gọi là Chu Bạch nói: “Ta nhìn ngươi cũng là biết bậc lễ nghĩa, như vậy là được rồi. Nghe nói quan hệ của ngươi với Thanh Hà thế gia quan không tốt cho lắm?”

“Thì thế nào?”

“Không có gì, chỉ muốn nói ngươi biết, thế gia là trụ cốt vững trải của Nhân tộc ta, là khóa hải kim lương đối kháng dị tộc. Đối với thế gia, có thể tôn trọng thì tận lực tôn trọng.”

Tô Trầm mày cau lại: “Thì ra ba vị học trưởng là vì chuyện quý tộc mà đến? Ta nghĩ ba vị có điều hiểu nhầm, Tô Trầm ta chỉ mưu kỳ sự, làm việc không dám đi quá giới hạn. Nếu có vấn đề gì, vậy thì ngươi nên tìm thế gia quý tộc để hỏi, mà không phải là tìm ta.”

Vẻ mặt Ngô Tiểu Lương trầm xuống: “Tô Trầm, ngươi thoái thác như vậy, là không muốn hòa giải sao?”

Tô Trầm không nhìn hắn lần nào, chỉ nói với vòng vàng nam tử Kha Minh Thủ: “Thật là, các ngươi không phải thật là muốn đến thuyết phục ta chứ? Nếu thật là muốn thuyết phục ta mà nói, chắc chắn sẽ không nửa đường chặn lại như thế này, sau đó ý định dùng mấy câu làm cho ta cúi đầu. Hẳn là phải đăng môn bái phỏng, tâm tình bạn cũ, thành lập tình nghĩa, rồi từ từ lập kế hoạch. Hiện tại các ngươi xuất hiện ở đây, nói đến vấn đề nhảm nhí này, mục đích thật sự là muốn nói cho ta biết, các ngươi đến đây hệt như tuyên chiến vậy, là quan sát đối thủ của mình mà thôi... Một loại nhìn như là khiêm tốn nhưng cuồng vọng. Ồ, nếu trâu bò lên mà nói thì ta phải thừa nhận, các ngươi làm được rất là thành công.”

Vẻ mặt ba người đều thay đổi.

Tô Trầm một chốc đã nói ra mục đích trong lòng của bọn họ, thật sự có cảm giác trâu bò không thành cùng bị vẽ mặt.

“Được rồi, đã tỏ rõ đối phương, nói thì cũng nói xong, không có chuyện khác mà nói ta đi đây.”

Tô Trầm nói xong, liền cứ như vậy nâng bước từ đi qua ba người, hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của ba người ra cái gì cả.

Ánh mắt của Kha Minh Thủ âm trầm: “Tô Trầm, tốt xuất gì chúng ta cũng là học trưởng của ngươi, ngươi không có bậc lễ nghĩa như vậy...”

Tô Trầm đánh gãy hắn: “Tiềm Long viện hằng năm tốt nghiệp hơn một ngàn người, luận học trưởng thì Long Tang quốc có ngàn vạn người là học trưởng của ta, các ngươi không cần ở đây lôi kéo cảm tình với ta làm chi.”

Nói xong đã tự thân rời đi.

Nhìn bóng lưng Tô Trầm rời đi, ba người phổi sắp nổ tung.

“Được! Được lắm!” Chu Bạch giọng hung ác nói: “Không nghĩ Tiềm Long viện lại ra một cái tiểu học đệ tâm tính quyết đoán đến như vậy, thật muốn đến lĩnh giáo một phen.”

“Đó là tự nhiên!” Kha Minh Thủ cùng Ngô Tiểu Lương cùng nói.

————————————————

Đám người Kha Minh Thủ có thể là không ngờ đến, bọn họ cao điệu ra mặt chẳng những không dẫn đến bất kỳ áp lực nào cho Tô Trầm, thậm chí ngay cả ấn tượng đều không thể lưu lại lâu trong lòng Tô Trầm.

Hiện tại Tô Trầm đang bù đầu lo lắng chuyện diệt thủy phỉ.

Sau khi trở về Tô phủ, Tô Trầm trực tiếp để Ảnh Thị đưa tin, lệnh cho Vương Văn Tín dẫn năm mươi tên nòng cốt Thanh Bang có thể tin được lại đây.

Sau khi Vương Văn Tín chấp chưởng Thanh Bang, trải qua một thời gian dài chỉnh đốn, vậy mà đã toàn diện nắm Thanh Bang trong tay, ở mặt ngoài hắn vẫn nghe lệnh thế gia, nhưng từ lâu ngầm trở thành người Tô Trầm, chỉ là Tô Trầm có ý mai phục một cây đinh trong mười đại quý tộc, bởi vậy không thể để hắn công khai đi với mình. Chuyện này đối với Vương Văn Tín mà nói là chuyện tốt, dù sao như vậy thì liền miễn trừ được áp lực đối kháng với thế gia.

Nhưng là hôm nay rốt cuộc Tô Trầm cần Thanh Bang hắn làm việc.

Năm mươi người, con số này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, mấu chốt phải là người Vương Văn Tín tin được, tương đương với từ Thanh Bang điều động ra không ít lực lượng nòng cốt, xem như là một lần khảo nghiệm đối với Vương Văn Tín.

Vương Văn Tín không biết Tô Trầm muốn những người này làm cái gì, ở khi thu được tin tức này rất là do dự một phen, sau cùng vẫn là đồng ý.

Hai ngày sau, năm mươi tên nòng cốt Thanh Bang xuất hiện ở đại viện Tô phủ, bọn họ cùng với thủ hạ đạo tặc kia tập hợp làm cùng nhau, hợp thành một mũi đội ngũ khoảng một trăm năm mươi người.