← Quay lại trang sách

Chương 494 Đầu hàng

Thủy phỉ đầu lĩnh như là người điên ra quyền cuồng bạo, từng đạo quyền mang không ngừng nổ trên không trung, quyền thế ngưng tụ như là thực chất.

Sau khi tu vi đạt đến Khai Dương, nguyên lực ngưng tụ càng phát ra hùng hồn, mỗi một quyền mỗi một thức đều mang theo cự lực hùng hồn. Sau lưng thủy phỉ đầu lĩnh hiện ra hình ảnh cự quy, cái đầu lớn co duỗi, tần suất hệt theo thiết quyền vung ra, mỗi một quyền đều có mang theo ảo giác hình đầu chùy cực kỳ cường đại, oanh kích vào không trung phành phành phành phành, đã thấy mấy cái hỏa ưng đều bạo nổ.

Thủy Quy huyết mạch của Thủy phỉ đầu lĩnh này có thiên phú kinh người, không chỉ có công phòng hai đạo, càng là có kỹ năng bơi hơn người.

Nếu không phải Tô Trầm một lần làm ra một trăm năm mươi ngư nhân, thủy chiến không người có thể địch, thì đơn thuần là thủy chiến, không phải ai cũng là đối thủ của hắn.

Giờ phút này hắn nổi trên mặt nước, thủy phỉ đầu lĩnh toàn bộ xuất lực, đầu chùy cuồng bạo công kích ra vẫn như trước bày ra lực lượng cường đại không gì sánh kịp, thế công hung mãnh thế mà áp chế Tô Trầm.

Thế nhưng là thủy chiến không so được lục địa.

Nơi này không có hoán chuyển na di, cận chiến đánh nhau, trừ phi đạt đến Diêu Quang cảnh, lăng không độ hư như không chuyện gì, nếu không thì thủy chiến tuyệt không đơn thuần so ở tu vi, phải có phương thức tác chiến mới được.

Thủy chiến là thiên hạ của viễn trình, ai có thể phát ra năng lực viễn trình cường đại thì liền chiếm cứ thượng phong.

Mà ở phương diện này, nguyên kỹ hiện đại thật sự không so được với thượng cổ huyễn thuật.

Tuy giờ phút này thủy phỉ đầu lĩnh cản được Tô Trầm, nhưng hắn rõ ràng đấu pháp cuồng bạo của hắn là tiêu hao nguyên lực cỡ nào.

Hắn không duy trì được quá lâu.

So sánh lại, tuy Tô Trầm bị áp chế, nhưng lại ung dung hơn nhiều, chỉ không ngừng đánh ra liệt diễm quần ưng, đối với hắn mà nói, chỉ cần bám trụ người này là được, vì ở chiến trường khác, người của hắn chiếm cứ toàn bộ ưu thế.

Đường Minh dĩ nhiên là đè đối thủ ra mà đánh, còn một trăm năm mươi tên ngư nhân võ sĩ thì đang điên cuồng săn giết đối thủ của mình.

Bọn họ gào thét trong nước, không ngừng lao ra mặt nước rồi lại rơi vào trong nước, từ không trung, từ dưới nước, trên mặt nước, từ bốn phương tám hướng khởi kích tập kích với đối thủ, cứng rắn biến một hồi thủy chiến thành chiến tranh toàn diện.

Toàn bộ thủy phỉ sợ càng sợ, một ít người hô to thành tiếng: “Chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”|

Đạo tặc thì không cần khí tiết gì cả.

Đánh không lại thì hàng thôi, thiên kinh địa nghĩa.

Võ sĩ này cũng không có giết bọn họ, phàm là có người kêu hàng như như là tróc nã tặc nhân ném vào đằng sau thuyền.

Đương nhiên có một ít hung tính đại phát rồi mới hàng.

Một gã thủy phỉ hô to đầu hàng, ngay lúc ngư nhân võ sĩ đang truy mình tiếp cận thì đột nhiên trở mặt rút ra một thanh thủy đao, đâm tới võ sĩ kia.

Phành!

Tiếng kim thiết giao nhau vang lên thanh thúy, thủy phỉ sửng sốt.

Chỉ thấy trên người đối phương hiện ra một mảng ánh vàng.

Kim cương chiến thể!

Trừ bỏ ngư nhân hóa, Lợi xỉ thuật, Giảo bàn thủ ra thì Tô Trầm còn cho bọn họ Kim cương chiến thể.

Đây không phải là loại chiến thể Kim cương chiến thể hàng nhái trên mạng kia, mà là Kim cương chiến thể hoàn chỉnh có Kim cương dược tề.

Kim cương chiến thể lực phòng ngự cường đại, chỉ là sau khi sử dụng thân thể sẽ trầm trọng, giảm đi tốc độ, nhưng vô tình loại suy nhược này thủy chung trong thủy chiến không phải là vấn đề gì. Thủy chiến không cần hoán chuyển na di, sức nổi sẽ giảm bớt sức nặng, càng kéo gần lại chênh lệch, hơn nữa khi ra tay trong nước thế công sẽ có suy yếu không nhỏ, vì vậy phối hợp với Kim cương chiến thể, quả là phòng ngự vô địch.

Trừ khi là cường giả cấp số như thủy phỉ đầu lĩnh, bằng không Phí Huyết cảnh muốn giết bọn họ không dễ chút nào.

Một đao này đi xuống, không thể đâm xuyên đối thủ, ngược lại cắt thủy đao thành hai đoạn.

Võ sĩ nhếch miệng cười: “Con mẹ nhà ngơi, thích chết như vậy thì đi chết đi.”

Mở rộng cái miệng, đã cắn xuống cổ họng tên thủy phỉ kia...

Rốt cuộc chiến trận đã hoàn toàn nghiêng về một bên.

Chiếc thuyền thủy phỉ cuối cùng cũng bắt đầu buông tha.

Nhưng bọn họ muốn chạy, lại chạy không được.

Bởi vì Cương Nham đã lên thuyền.

Cùng hắn đi lên còn có mấy tên Mã Hiên, Ngô Hiểu.

“Buông vũ khí, lập tức đầu hàng sẽ giữ được một mạng. Nếu không giết không tha!” Cương Nham cầm Độc Giác Chiến Nhận trong tay, uy phong lẫm lẫm nói.

Chúng thủy phỉ nhìn nhau, một ít người muốn ném vũ khí.

“Thề chết không hàng!” Một gã thủy phỉ lao đến.

Phành!

Cương Nham vung Thiết sơn thuẫn, một cái đã vỗ nát đầu tên thủy phỉ nọ.

“Còn có ai?” Hắn lười biếng hỏi.

Chúng tặc nhìn nhau, rốt cuộc cùng nhau bỏ đi vũ khí rồi quỳ xuống.

Bên kia, Đường Minh vẫn đang đại chiến với Khai Dương cường giả kia, thủy long cuốn lên, đã muốn hoàn toàn đột phá đao thế của cường giả kia, thủy long cực lớn đập xuống, Khai Dương cường giả đã dần dần không chống nổi.

“Lập tức đầu hàng thì ngươi còn có thể tiếp tục sống sót!” Đường Minh nói.

Người nọ nhìn trái nhìn phải, cũng biết đại thế đã mất, vì vậy thở dài, vứt bỏ đao nói: “Ta đầu hàng.”

Thủy long đột nhiên cuốn tới, hoàn toàn cuốn người nọ lên cao.

Từ giờ khắc này trở đi, mạng của hắn tùy người ta thao túng.

Một màn này nơi vào trong mắt thủy phỉ đầu lĩnh, trong lòng càng phát ra kinh hãi.

Hắn cũng biết đại thế đã mất, lòng hung ác, gọi to: “Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!”

“Ồ? Ngươi cũng muốn đầu hàng sao?” Tô Trầm cười cười: “Cũng được, như vậy thì ta bớt được một chuyện.”

Thủy phỉ đầu lĩnh nghe xong thì nội tâm liền thả lỏng.

Lúc này thể lực của hắn đã hầu như không còn gì, cho dù không hàng thì nhắm chừng không chống đỡ được bao lâu.

Dứt khoát buông tay, nửa quỳ trên mặt nước, một bộ để Tô Trầm làm gì thì làm, trong lòng đã âm thầm định chủ yếu, chờ hắn đến gần liền bạo khởi đột kích. Người này rõ ràng là thủ lĩnh, chỉ cần bắt sống hắn là có thể tìm thấy đường sống.

Tô Trầm khoan thai đạp sóng đi đến, đi vào bên người thủy phỉ đầu lĩnh, vượn tay sờ sờ đầu của hắn, nói: “Đáng tiếc...”

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?

Thủy phỉ đầu lĩnh sửng sốt.

Ngay sau đó, lòng bàn tay Tô Trầm phun ra ám kình.

Phành!

Thủy phỉ đầu lĩnh lung lay thân thể, tai mắt mũi miệng ồ ồ đổ máu.

“Ngươi... làm thế nào ngươi... biết được...”

Hắn gian nan nói vài lời, một đầu ngã quỵ vào trong nước.

Tô Trầm chậm rãi thu tay lại: “Ngay cả đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Thân là thủ lĩnh, người khác có thể hàng, duy ngươi không thể! Nếu ngươi không chết, ta làm thế nào hợp nhất thủ hạ của ngươi? Về phần ngươi có tâm tư khác hay không... thì căn bản không quan trọng nữa rồi.”

Trên boong thuyền, trước người Tô Trầm quỳ rất nhiều người, chính là thủy phỉ tù binh.

“Tổng cộng một trăm sáu mươi hai người, trong đó có một gã Khai Dương Nguyên Sĩ, mười tám gã Phí Huyết cảnh, bốn mươi mốt gã Dẫn khí cảnh. Mặt khác chết trận một gã Khai Dương, năm tên Phí Huyết cùng mười hai tên Dẫn Khí.” Cương Nham đang cầm danh sách báo cáo cho Tô Trầm.