Chương 495 Lấy tặc trị tặc
Tô Trầm hướng mắt lên trên người tên thủy phỉ đang quỳ gối phía trước.
Đây chính là tên Khai Dương cường giả sử dụng đao, gọi là Tiêu Dẫn Quang, huyết mạch Thạch Liêm thú, thực lực coi như không tệ.
Tô Trầm đã biết được chi thủy phỉ bị bọn họ tiêu diệt này gọi là Tam Giang quân, ở Lăng Nguyên thủy trạch coi như là một chi thủy phỉ có quy mô trung đẳng, hơi có danh tiếng, nhưng ngày hôm nay đã bị bọn họ một ổ bứng sạch.
“Những người này ngươi định xử lý như thế nào? Giết hết? Hay là giao quan?” Đường Minh hỏi.
Đường Minh xưa nay tâm cao khí ngạo, nhưng kể từ khi trải qua Kim Thủy di tích thì Tô Trầm đã trở thành một trong ít người làm hắn bội phục. Nhưng dùng lời nói của hắn, hắn chỉ bội phục là thủ pháp xử sự của Tô Trầm, còn đối với vũ lực của hắn... Hừ hừ, hiện tại mọi người đều là Phí Huyết cảnh, hắn không thể nào có thể dùng cảnh giới áp mình nữa.
Thời khắc này hỏi Tô Trầm, là muốn nhìn xem hắn sẽ xử lý những người này như thế nào.
Tô Trầm đáp: “Giao quan? Ta chính là quan, còn giao cái gì nữa? Về phần giết thì...”
Hắn cố ý kéo dài ngữ điệu, làm cho chúng thủy phỉ ở dưới đều khẩn trương hẳn lên, có người sợ khóc to tiếng khóc lên, liên mồm cầu xin tha thứ.
“Nhiều người như vậy, nhiều chiến lực như vậy, giết thì không khỏi đáng tiếc. Với lại lúc trước có nói qua là đầu hàng thì không giết cho nên nuốt lời cũng không tốt cho lắm.”
Mọi người đồng thời thở nhẹ.
Chỉ có Khương Hàm Phong bĩu môi: “Lúc trước ngươi giết tên thủy phỉ đầu lĩnh kia cũng không có nói giữ lời.”
Ngô Hiểu cho hắn một cước, nhắc nhớ không phải là lúc hảo bằng hữu ngữ xuất vô kỵ, Tô Trầm lại không thèm để ý, tiếp tục nói: “Thật ra loại sự tình này trước kia đã có tiền lệ rồi, ngươi nói đúng không, Cương Nham?”
Cương Nham không biết xấu hổ vò đầu: “Ừm. Để cho ta ai, ai ta cũng đều có thể dạy bảo, những tiểu tử kia, không phải đều như vậy mà thành sao.”
Thủ hạ hiện tại của Tô Trầm đều có xuất thân sơn tặc, lại nhiều thêm một đám thủy phỉ thì không có gì ly kỳ quái lạ.
Thời khắc này một gã sơn tặc lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần sợ, chỉ cần theo chủ thượng của chúng ta, liền không có chuyện gì. Nhớ ngày đó chúng ta cũng là sơn tặc một vùng, lại vì đánh cướp chủ thượng mà bị hắn bắt, không ngờ cuối cùng thành người của chủ thượng, càng được chủ thượng ban cho thần công. Vừa rồi Ngư long biến có thấy hay không? Chính là chủ thượng cấp ân điển cho!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ cần ngoan ngoãn quy thuận như bọn ta thì còn có thể có cơ hội mà sống.”
“Nhưng nếu ai dám ngoài nóng trong lạnh, phản bội chủ thượng thì ta cam đoan kết cục của hắn so với tử vong còn thống khổ gấp vạn lần.”
“Ha ha, thật ra chủ thượng vẫn rất hoan nghênh đám phản bội, lúc nào hắn cũng sợ vật thí nghiệm không đủ nhiều nha.”
“Đúng vậy, làm thí nghiệm phẩm cũng không tệ. Không chừng vận khí tốt còn có thể như là Thường Nhị, một bước lên trời.
“Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy.”
Một đám sơn tặc võ sĩ đánh trống reo hò cười rộ lên.
Xưa nay Tô Trầm luật lệ nghiêm minh, hiện tại đám người đánh trống reo hò cười vui, nói không có Tô Trầm chỉ thị thì không có ai tin.
Nhưng mấy tên thủy phỉ này lại không biết, nghe xong lời này thì trong lòng nổi lên hy vọng, một đám hô to: “Nguyện vì chủ thượng quên thân phục vụ!”
Tô Trầm lười biếng nói: “Chịu nghe lời là được rồi, quên thân phục vụ thì coi như xong đi. Các ngươi nếu thật sự là thấy chết không sờn thì sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy. Nhưng đã đến tay của ta, ta không sợ các ngươi không bán mạng, có vài thứ hiện tại các ngươi còn không biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết. Chính như lời của tên tiểu tử vừa rồi, chỗ này của ta, thật ra rất hoan nghênh các ngươi phạm sai lầm. Cương Nham giáo huấn đám khốn kiếp này rất tốt, bọn họ không phạm sai lầm gì, làm cho gần đây ta luôn khan hiếm vật thí nghiệm. Nếu các ngươi không sợ, thì cứ tới khiêu chiến ta là tốt rồi.”
Đám phỉ nghe vậy run như cầy sấy, không biết tân chủ tử này là cái dạng người gì, thế mà mỗi ngày ngóng trông thủ hạ làm sai, mà nguyên bản một đám sơn tặc trở thành gia đinh hộ viện, vốn phải là vô kỷ luật vô tổ chức, hôm nay vậy mà ai cũng dùng mạng quên thân mình, quả thật là không thể tin được.
Không chờ cho bọn hắn làm rõ đầu mối trong việc này, Tô Trầm lại nói tiếp:
“Được rồi, trước tiên áp giải bọn họ xuống đi, chờ cho ta lấy chút ít thuốc cho bọn họ uống, là có thể thả ra dạy bảo rồi.”
“Vâng.” Tự nhiên có người mang toàn bộ đám tù binh xuống.
Sau khi toàn bộ tù nhân bị áp xuống thì lúc này Tô Trầm mới nói với đám người Đường Minh: “Những người này, ta không định đưa bọn họ về.”
“Không phải ngươi vừa mới nói để bọn họ quy thuận ngươi sao?” Khương Hàm Phong kỳ quái.
Tô Trầm lắc đầu: “Quy thuận là quy thuận, không có nghĩa là muốn để cho bọn họ về làm hộ viện của ta. Hàm Phong, Đường Minh, ta có ý tưởng này, bất quá cần sự ủng hộ của các ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta định trùng kiến Tam Giang quân.”
“Cái gì?” Mọi người đều ngạc nhiên.
“Trùng kiến Tam Giang quân?”
“Đúng! Trùng kiến Tam Giang quân.” Tô Trầm thực khẳng định nói: “Vấn đề Lăng Nguyên thủy phỉ, không phải một hồi chiến diệt là giải quyết được. Nhưng Tam Giang quân là một phần tạo thành Lăng Nguyên thủy phỉ, thậm chí không phải là một phần quan trọng tạo nên, lại càng không lệ thuộc Thanh Hà quý tộc. Nếu muốn đánh liên minh Quý tộc Thanh Hà, rửa sạch nạn trộm cướp tại Lăng Nguyên, thì trận diệt chiến này không thể đình chiến, phải liên tục không ngừng đánh tiếp.”
“Liên tục không ngừng đánh tiếp...” Đường Minh có chút hiểu ý tứ của Tô Trầm: “Ngươi là muốn...”
“Lấy tặc trị tặc!” Tô Trầm đáp.
Ở Lăng Nguyên thủy trạch thành lập một đội thủy phỉ cho riêng mình, một mặt khơi mào nội chiến, lấy tặc chế tặc, mặt khác có thể xuống tay với thương đội của mười đại quý tộc.
Những năm gần đây, mười đại quý tộc dựa vào thế lực của mình nắm trong tay thủy đạo, độc bá tài nguyên, kiếm được lượng lớn lợi nhuận.
Nhưng hiện tại, trước tiên Tô Trầm chen một đao vào tài nguyên ở thượng du của đối phương, tận lực hung hăng một kích vào con đường vận chuyển của bọn họ.
Thông qua phương thức này, không ngừng suy yếu lực lượng của đối thủ, càng khiến cho đối phương mỏi mệt, không rảnh rang đối phó kẻ địch.
Hôm nay, ở Hà Tây lâm bên kia, mười đại quý tộc tranh đấu cùng thôn dân địa phương còn đang tiếp diễn, thủy đạo lại nổi lên lũ lụt, những thứ này đều sẽ phân tán tinh lực bọn họ, cũng cấp lượng lớn thời gian cho Tô Trầm.
Mà thời gian, chính là thứ Tô Trầm cần.
Mỗi khi qua một ngày, Tô Trầm sẽ cường đại thêm một phần, đối thủ lại nhỏ yếu đi một phần.
Đối phó mười đại quý tộc là gánh nặng đường xa, Tô Trầm không có nhất thời nóng lòng gì cả.
Huống chỉ, trừ bỏ mười đại quý tộc ra còn có kẻ địch càng thêm uy hiếp đang ẩn trong bóng tối không có đi ra.
Trước lúc giải quyết kẻ địch này, Tô Trầm không có khả năng hao nhiều tinh lực cùng tài nguyên lên đám người quý tộc này.
Cứ để cho bọn họ tự giết lẫn nhau đi.