← Quay lại trang sách

Chương 498 Giằng co

“Lần đó chỉ là hàng lậu của hai nhà quý tộc tại Thanh Hà mà thôi, lần này hình như toàn bộ đều là hàng của liên minh Quý tộc, chính là đắc tội toàn bộ giới quý tộc.”

“Bọn họ chết chắc rồi, có điều tiện nghi cho người Ngọc Sơn quân.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Chúng tặc trong mắt tràn ngập đồng tình nhìn đám người Tô Trầm.

Mặc kệ là bọn họ nghĩ thế nào, Tam Giang quân vẫn như cũ hưởng thụ tư vị phát tài.

Trải qua một phen cò kè mặc cả thật kịch liệt, cuối cùng Đào ngũ gia cấp ra một cái giá coi như là hậu đãi, mang toàn bộ hàng hóa ăn xuống.

“Một trăm vạn nguyên thạch, tất cả ở chỗ này.” Đào ngũ gia đưa một cái nguyên giới cho Tô Trầm.

“Vẫn là Đào ngũ gia khẳng khái.” Tô Trầm cười tiếp nhận.

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sau khi lấy tiền thì nhanh chạy khỏi nơi này, một đoạn thời gian đừng có đến đảo Ngọc Tâm.” Đào ngũ gia nói.

“Tạ Ngũ gia nhắc nhở, ta biết nên làm thế nào.” Tô Trầm cười cười, dẫn mọi người rời đi.

Không có dừng lại lâu, đến bến tàu liền trực tiếp lên thuyền rồi rời đi.

Ngay lúc hắn vừa đi không bao lâu thì một chiếc thuyền lớn vội vã đuổi đến.

Từ trên thuyền nhảy ra một tên cự hán cuồng dã lưng mang khảm đao, lớn tiếng quát: “Khốn kiếp cướp đội thuyền Thanh Hà đang ở đâu?”

Sau khi hoàn thành gioa dịch, Tô Trầm không nén lại lâu mà nhanh chóng giao quyền chỉ huy cùng quyền lực Tam Giang quân cho mấy người Đường Minh cùng Chu Quyên Giai, sau đó liền rời khỏi Tam Giang quân chạy đến Thanh Hà thành.

Lúc đi còn không quên xin Đường Minh một lọ huyết dịch của hắn để dùng nghiên cứu, làm cho Đường Minh oán giận không thôi.

Tô Trầm trở về thành Thanh Hà, lúc này trời còn chưa sáng, thành Thanh Hà một mảnh cô tịch.

Thế nhưng là Tô Trầm biết, yên tĩnh này sẽ không duy trì được bao lâu.

Không có làm gì nữa, trực tiếp về Tô phủ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Trầm còn đang trong mộng đẹp thì chợt nghe trên bến tàu vang lên một mảnh tiếng chuông trầm muộn.

Đây là tiếng chuông đại biểu thất bại cùng bi ai, ý nghĩa xuất hiện tổn thất thật lớn.

Nghe tiếng chuông như thế, khóe miệng Tô Trầm hiện ra vẻ tươi cười.

Hắn biết rốt cuộc đã có tin tức truyền đến.

Trở mình, Tô Trầm tiếp tục ngủ.

Hai canh giờ sau, Minh Thư đến gõ cửa.

“Dặc Dương tiên sinh cầu kiến.”

“Để hắn chờ ở phòng khách.”

Một lát sau Tô Trầm đi ra, trong phòng khách đã đứng một nho sinh trẻ tuổi ý tứ hàm xúc, chính là vị môn khách kia của An Tự Nguyên, Lữ Dặc Dương.

Nhìn thấy Tô Trầm, Lữ Dặc Dương nâng tay làm lễ: ‘Dặc Dương ra mắt Tô Tri Hành.”

“Lư tiên sinh khách khí, không biết tiên sinh tại sao lại đột nhiên đăng môn?” Tô Trầm tiếp đón Lữ Dặc Dương ngồi xuống, lại cho Minh Thư nâng trà lên rồi mới hỏi.

Lữ Dặc Dương cười nói: “Thật ra ta đến vì cái gì, Tô đại nhân hẳn là hiểu nhất.”

Tô Trầm gạt trà vụn trong chén trà, nói: “Lời này của Lữ tiên sinh, làm cho ta có chút hồ đồ.”

“Tô đại nhân không biết, thì tiểu nhân sẽ nói thẳng. Buổi tối ngày hôm qua, một đội thuyền của liên minh thương nghiệp Thanh Hà bị cướp.”

“Ồ?” Tô Trầm vẻ mặt bất động: ‘Cái này có gì khác thường hay sao? Lăng Nguyên thủy trạch, trộm cướp phần đông, tiêu diệt không được, thường có thương thuyền bị cướp, loại sự tình này có gì kỳ quái?”

“Nhưng mà thuyền bị cướp lệ thuộc thương nghiệp liên minh, đây là mấu chốt.”

“Thì tính sao?” Tô Trầm ngẩng đầu nhìn Lữ Dặc Dương.

Lữ Dặc Dương cười nói: “Cũng không có thế nào cả, chính là sợ có rất nhiều người cảm thấy chuyện này có liên quan đến đại nhân. Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh Thành chủ đại nhân đến nhìn, phỏng chừng lát nữa còn có người sẽ ở ngoài cửa bái phỏng.”

Nghe nói như vậy, rốt cuộc Tô Trầm thu hồi vẻ mặt bông đùa hỏi: “Thành chủ đại nhân nói như thế nào?”

“Nhìn biểu hiện của Tri Hành đại nhân lúc nảy thì vô luận như thế nào ngài cũng không thể thừa nhận.”

“Chỉ sợ ta không thừa nhận, bọn họ cũng sẽ định là ta làm.”

“Tin tưởng Tô Tri tự có có biện pháp giải quyết chuyện này.”

“Ừm.” Tô Trầm chậm rãi lướt trà vụn: “Mấy ngày nay ta sẽ thường xuyên công khai lộ mặt, đợi qua ít ngày, đến thời điểm phát sinh án lần nữa, tự nhiên chứng minh được bản thân không ở tại đó.”

“Đây cũng là một biện pháp. Tuy bọn họ có thể không tin... Nhưng ai muốn bọn họ tin đâu? Bên trên không trở ngại gì là được. Nhưng mà Tô đại nhân, người không ở đó thì người có tin đám người đó làm được sự tình gì không?”

“Ngươi đi báo cho Thành chủ đại nhân, nói Tô Trầm ta cũng có mấy bằng hữu để dựa vào.”

“Được, vậy tại hạ cáo từ.”

Được đáp án mình cần, Lữ Dặc Dương không nói lời thừa, trực tiếp cáo từ.

Lặc Dặc Dương chân trước vừa đi, đằng sau đã có Lao quản gia bái phỏng.

Đương nhiên lần này hắn không đại biểu cho Liên gia, mà là toàn bộ mười đại quý tộc.

Lúc trước Liên gia cùng Tô Trầm náo thành một đoàn, nhưng bởi vì hiệp nghị hòa bình, nên Liên gia không có tìm Tô Trầm phiền toái nữa, hơn nữa Lao quan gia là người biết chuyện, cho nên hiện tại quan hệ Liên gia cùng Tô Trầm ngược lại tạm coi là được.

Sau khi phát sinh một chuyện cướp thuyền kia, phần đông quý tộc trước tiên muốn tìm Tô Trầm, tìm đến tìm lui lại phát hiện Lao quản gia đến mới là thích hợp nhất.

Sau khi Lao quản gia đi vào, chuyện kế tiếp liền là đi vào quá trình tiêu chuẩn.

Đầu tiên là Lao quản gia đại biểu mười đại quý tộc tỏ vẻ “thân cận an ủi” với Tô Trầm, tận lực bồi tiếp cái nhìn của bản thân về chuyện có liên quan đến Lăng Nguyên thủy tặc, Tô Trầm còn rất phối hợp tỏ vẻ “khiếp sợ” với chuyện thương thuyền gặp nạn, cũng tỏ vẻ căm hận xương hủy với Lăng Nguyên thủy hoạn, cho rằng Lăng Nguyên thủy hoạn là vấn đề lớn, cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng chung giải quyết. Cuối cùng hai bên đạt thành cái nhìn chung về chuyện thủy tặc tàn sát bừa bãi, nhất trì cho rằng ngày sau phải tăng cường hợp tác diệt trừ, lúc này Lao quản gia mới cáo từ rời đi, Tô Trầm tiễn người ra cửa, cho thấy đây là một hồi hội đàm thành công.

Đương nhiên, vừa đi ra đại môn Tô phủ, Lao quản gia liền mặt mày suy sụp, chuyện này thì nói sau.

Tiễn bước Lao quản gia, người Nguyên Đô Thự lại đến nữa.

Chính là Hình Sát Bắc muốn gặp hắn.

Đến Nguyên Đô Thự, chỉ thấy Hình Sát Bắc thượng tọa chủ vị, vẻ mặt âm trầm.

Nhìn đến Tô Trầm, nói thẳng: “Tô Tri Hành mấy ngày nay cũng thật tiêu dao nhỉ?”

Hình Sát Bắc xưa nay ương ngạnh đã quen, không có hứng thú nói bóng nói gió, đi lên là chụp mũ ngay, hiển nhiên đã nhận định Tô Trầm chính là chủ mưu cướp thuyền.

Đáng tiếc Tô Trầm không phải người dễ nói chuyện, nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nói: “Ngươi muốn gặp ta, là vì muốn vấn an ta?”

Lời nói này làm Hình Sát Bắc nổi giận, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Trừng mắt nhìn Tô Trầm nói: “Tô Trầm, ngươi...”

Tô Trầm nâng tay: “Ít nói nhảm, ta mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm. Hôm nay đã có vài nhóm đến tìm ta, cho nên ngươi muốn nói gì ta biết rõ. Ta sẽ ở đây trực tiếp trả lời ngươi, chuyện thương đội bị cướp không liên quan gì đến ta, lời là ta nói như vậy, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi.”

Nói xong Tô Trầm nhấc chân đi ra ngoài.