Chương 497 Cướp thuyền
Đào ngũ gia nghe được, cười không mở mắt ra được: “Quả nhiên là tiểu tử thú vị, trách không được Lưu Kế tiểu tử kia sẽ rụng trong tay ngươi.”
“Lưu Kế?” Tô Trầm ngẩn người: “Lưu Kế là ai?”
Tiêu Dẫn Quang chen vào nói: “Chính là lão đại lúc trước.”
“Ồ!” Tô Trầm bừng tỉnh đại ngộ.
Đào ngũ gia mở tửu điếm ở Ngọc Tâm đảo đã nhiều năm, tự nhiên đều nhận thức thủy phỉ ở chỗ này.
Tiêu Dẫn Quang là Nhị đương gia Tam Giang quân, hiện tại lại thành thành thật thật theo đuôi Tô Trầm, vừa nhìn đã biết là thay chủ tử. Hơn nữa thuyền Tam Giang quân vừa trở về, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Trầm gõ nhẹ quầy rượu nói: “Vết đao liếm huyết, nào có đạo lý không gặp hạn. Lưu Kế ngã, Tam Giang quân lại không đổ, hy vọng Đào ngũ gia sẽ không có thành kiến gì với chúng ta.”
“Đó là tự nhiên.” Đào ngũ gia cười mị mị nói: “Đến đây chính là làm ăn, không biết nên gọi vị chủ tử mới này như thế nào?”
“Gọi ta là Quỷ Kiểm Nhi đi.”
Trong tửu quán, Tô Trầm nói.
Tiếp tục sử dụng danh hiệu cũ đã từng dùng ở Thâm Hồng sơn cốc, dù có khả năng để cho đối phương tìm hiểu ngọn ngành rồi đoán được thân phận của mình, nhưng ai quan tâm?
Nghe Tô Trầm nói chuyện, lão nhân cười rộ lên: “Quỷ Kiểm Nhi? Được, vậy thì Quỷ Kiểm Nhi cần lão nhân ta cung cấp cái gì đây?”
Tô Trầm đưa một mảnh giấy đến trước mặt lão nhân.
Lão nhân nhìn, rõ ràng là ngẩn ra: “Ngươi muốn tình báo này làm cái gì?”
“Không quan hệ với ngươi.” Tô Trầm trả lời.
Lão nhân nhún vai: “Đúng vậy, dù sao đi đi lại lại cũng là mấy cái chuyện này. Xem ra quý tộc Thanh Hà lần này muốn gặp xui xẻo rồi.”
Hắn nói xong đột nhiên đè thấp thanh âm, môi mấp máy không có phát ra mấy tiếng, chỉ có Tô Trầm không ngừng khẽ gật đầu.
Một lát sau, Tô Trầm gật gật đầu, lấy ra một túi nhỏ: “Đây là của ngươi.”
“Đừng khách khí.” Lão nhân mở túi ra nhìn, sau đó nhếch môi cười rộ lên.
Hắn mau lẹ thu túi vào, nhìn Tô Trầm đã muốn đi ra ngoài tửu quán, nói: “Không lưu lại uống một chén sao?”
“Không cần. Chờ sự tình giải quyết, ta sẽ quay về tìm ngươi.” Tô Trầm đưa lưng về phía lão nhân, rồi giương tay lên.
Đi ra tửu quán, Tô Trầm đột nhiên lấy ra một cái dược bình, ùng ục ùng ục uống vào một ngụm, trên trán chảy ra mồ hôi.
“Chủ nhân!” Cương Nham thân thiết hỏi.
“Ta không sao, chính là độc của lão già kia đủ lợi hại, thiếu chút nữa không kháng lại được.” Tô Trầm thổn thức nói.
Vừa rồi nhìn như là hắn rất đơn giản làm một bút giao dịch với Đào ngũ gia, kỳ thật đã ra tay một hồi.
Nếu không như vậy thì sao Đào ngũ gia có thể dễ dàng tiếp nhận hắn.
Giờ phút này chỉ nghe Tô Trầm nói: “Đào ngũ gia này không đơn giản, nhưng hiện tại xem như phá quan, về sau có tình báo gì có thể đến đây tìm. Về phần hiện tại thì chúng ta còn phải làm thêm một chuyện.”
“Làm cái gì?” Đường Minh hỏi.
“Buổi tối hôm nay có một đội thuyền thành Thanh Hà đi qua nơi này.”
Đường Minh sáng mắt lên: “Chúng ta cướp bọn hắn!”
“Chính là ý này.” Tô Trầm cười nói.
Nếu định ra kế hoạch lấy tặc chế tặc rồi thì tự nhiên phải thực thi.
Tam Giang quân từ giờ đã trở đi, không cướp ai cả, chỉ cướp đội thuyền thành Thanh Hà!
————————————————
Khi hoàng hôn, trên Lăng Nguyên thủy trạch, một đội thuyền chậm rãi đi tới.
Từ xa nhìn lại, ít nhất hai mươi chiếc thuyền hợp thành một đường. Trên thuyền chất đầy hàng hóa từ trong ra ngoài, chủ yếu là diêm, đường trắng cùng các loại hàng da lông.
Có lẽ vì một thời gian dài không gặp cướp cho hộ vệ đội thuyền không có nhiều, chỉ có thưa thớt vài người lưu động trên thuyền tuần tra tới lui.
Ai cũng không có chú ý đến ở một nơi cách đó không xa, có một con mắt ngưng kết từ nguyên lực đang quan sát bọn họ.
Sau khi quan sát một hồi, con mắt này quay đầu trở về, bay vào một mảng cỏ lau liền hạ xuống, dừng ở trong tay Tô Trầm rồi biến mất không thấy gì.
Ở sau lưng hắn, một đội thủy phỉ đã tập kết đợi lệnh.
Thu hồi trinh tra nhãn, Tô Trầm nói: “Tổng cộng ba tên Phi Huyết, sáu tên Dẫn Khí, đều tập trung ở trên hai thuyền đi đầu của đội thuyền. Thông lệnh toàn quân, chuẩn bị xuất kích.”
Tiếng kèn báo ồ ồ trầm thấp nổi lên, thuyền thủy phỉ từng cái lay động nhanh ra khỏi cỏ lau, thừa dịp trời còn tối hướng về phương xa.
Vài tên Nguyên Sĩ khởi động hắc vụ, làm cho nguyên bản bóng đêm dày đặc càng thêm tối đen lên.
Thuyền thủy phỉ trong hắc vụ tràn ngập tiến lên, thẳng đến khi sắp tiếp cận mục tiêu, hộ vệ trên thương thuyền mới phát hiện.
“Người nào?”
Một gã thủy phỉ cười hắc hắc nói: “Tự nhiên là đến mượn quý nhân để phát tài! Các huynh đệ, lên!”
Phành!
Một con thuyền tới trước tiên đã sáp lại gần, sau đó đánh vào trên đầu thương thuyền đi đầu, ngay sau đó vô số câu liêm phi trảo bay ra bắt lấy thân thuyền. Tiếp đến chỉ thấy một đám bóng người xông lên mạn thuyền, cầm đầu chính là Tam Giang quân Nhị đương gia Tiêu Dẫn Quang.
Một đao chặt dứt cột buồm trên thuyền, Tiêu Dẫn Quang hô lên: “Ngươi phản kháng chết! Kẻ chạy trốn chết!”
Trong nháy mắt tiếng báo động vang vọng trời đêm.
Vài tên hộ vệ vọt lại đây: “Người nào, dám cướp thuyền Thanh Hà chúng ta.”
“Cướp đúng là các ngươi!”
Chiến đao của Tiêu Dẫn Quang chém ra một vòng ánh sáng, đâm phá trời đêm, một đao bêu đầu hộ vệ đầu lĩnh.
Thuyền từ sau đâm ra như khóa sắt chận sông, khóa lại tất cả mặt sau đội thuyền, làm cho đội thuyền tiến thối không xong, thuyền thủy phỉ thừa cơ vây công lại.
Thương thuyền tuy nhiều, nhưng lấy vận hàng làm chủ, lực lượng chân chính có thể chiến đấu không có bao nhiêu, tuy đám hộ về liều chết chiến đấu, nhưng trước ba trăm tên thủy phỉ, hoàn toàn bị đồ sát.
Trận chiến này Tô Trầm thậm chí không tham gia, chỉ đứng ở rất xa xem trận chiến.
Chỉ qua thời gian ba nén nhang, rốt cuộc kết cục của đội thuyền cơ bản đã được định.
Nửa thời thần sau, cả đội thuyền đã thành vật trong tay Tô Trầm.
“Lão đại, bắt được hai mươi ba chiếc thuyền, nhân viên một trăm hai mươi bốn người, hàng hóa vô số kể, nên xử trí như thế nào?” Một gã thủy phỉ lại đây hội báo.
“Lưu một thuyền, thả người trở về, thuyền khác mang hàng chạy về đảo Ngọc Tâm, bán cho Đào ngũ gia.” Tô Trầm không để ý nói.
“Vâng!”
“Một hồi đại thắng.” Vệ Dương cười nói.
“Chỉ mới bắt đầu mà thôi.” Tô Trầm nói.
Mang theo rất nhiều hàng hòa, đội thuyền bắt đầu quay về đảo Ngọc Tâm.
Khi hừng đông, đảo Ngọc Tâm nghênh đón mùa đại thu hạch của chính nó.
Vài chục thuyền hàng chất đầy cập bến tàu, dẫn đến một đám trộp cướp đều sôi nổi, kỳ quái là bút tích của ai lại lớn đến như vậy, lập tức mang đến nhiều hàng hóa như thế.
Nhưng sau khi nghe nói là đội thuyền Thanh Hà thì đại bộ phận thủy phỉ đều biến sắc.
“Gặp quỷ, lại dám động hàng Thanh Hà, đám người này không biết chết viết như thế nào hay sao?”
“Ngọc Sơn quân cùng Thanh Xa quân sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
“Không sai, lần trước không phải có một đám người không hiểu chuyện, động hàng của đám quý tộc này, kết quả bị Ngọc Sơn quân tiêu diệt hay sao?”