Chương 500 Uy hiếp đến từ Diêu Quang (1)
Không có huyễn thú công kích, trong Nguyên Cấm trận còn kèm theo lượng lớn lôi điện lực không ngừng giáng xuống, hình thành thế trận đan xen. Càng nhiều âm phong thảm thiết gào thét mà đến, như là có ngàn vạn ác quỷ đang gào thét kêu khóc, càng làm cho người trong lòng lo sợ.
Thế nhưng là trong mắt Tô Trầm, hắn chỉ nhìn thấy đám người áo đen đang huy đao chém giết lung lung.
Nếu vận dùng Vi sát chi nhãn, thì có thể nhìn thấy phương thức vận hành đặc thù của nguyên lực, đang hình thạch một mạch lưu lạ thường ảnh hưởng đối thủ.
Một ít mạch lưu hình thành nên thương tổn thực chất, nhưng không uy hiếp không lớn, một ít mạch lưu thì xâm nhập nhân thể, hình thành ảo giác, còn có một số mạch lưu thì có tác dụng làm khung để xây dựng thế giới hư ảo, làm cho chân thật cùng hư ảo lần lượt biến đổi ở trong này. Không chỉ có lợi dụng nguyên lực biến ảo hung thú công kích đối thủ, thậm chí còn dùng bản thân người trong trận thương tổn lẫn nhau.
Một người áo đen công kích vào trận pháp bị ảnh hưởng thay đổi thành công kích đồng bạn của mình, nhưng trong mắt những người áo đen kia, công kích này đều là cường lực công kích huyễn thú.
Bọn họ trong thế giới mê huyễn hò hết điên cuồng, đại chém đại giết.
Cái này, chính là Thập Sát Đấu La Vạn Tượng trận.
Thập Sát Đấu La Vạn Tượng trận tự nhiên không phải bút tích của Tô Trầm, mà do mấy người Khương Hàm Phong, Vệ Dương, Mã Hiên, Nghiêm Linh liên thủ chế tác.
Bọn họ đi vào thành Thanh Hà, nhiệm vụ đầu tiên là ứng theo yêu cầu của Tô Trầm vì hắn bố trí một loại trận thế có thể chống đỡ ít nhất bảy tám cường giả Khai Dương, thậm chí có thể bám trụ cường giả Diêu Quang.
Loại trận pháp này đương nhiên bọn hắn không thể một mình bố trí, thế nhưng là nhiều người liên hợp, lại có Tô Trầm không tiếc tiền vốn đầu nhập cho nên cũng miễn cưỡng đủ.
Thời điểm trận pháp hoàn thành, Tô Trầm từng hy vọng đừng có cơ hội dùng đến nó.
Không nghĩ mới chỉ qua vài ngày, nó liền nghênh đón nhóm khách đầu tiên.
Thời khắc này Thập Sát Đấu La Vạn Tượng trận nổi lên, thiên địa biến sắc, âm phong ầm ầm, lôi đình từng trận, người áo đen đang trong trận phải thừa nhận phong bạo lôi đình, một đám phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Thay vào đó trận pháp này che đậy thanh quang, không truyền ra ngoài chút nào, người bên trong long trời lỡ đất, bên ngoài sóng êm gió lặn.
“Mẹ nó, liều mạng với nó!” Hình Sát Bắc phát ra tiếng rống bạo dã cực kỳ, lực lượng cường giả Khai Dương bùng nổ, toàn lực phun trào, uy danh hiển hách, nếu không có đại trận ngăn trở, thì chỉ bằng một mình hắn có thể san toàn bộ Tô phủ thành bình địa.
Nhưng Thập Sát Đấu La Vạn Tượng trận chung quy mục tiêu vẫn là Diêu Quang cảnh, không phải một hai cái Khai Dương cảnh bạo nộ là có thể dễ dàng lay động. Toàn bộ cố gắng của hắn đều như kiến càng lay cây, không có ý nghĩa gì, không lưu lại cảnh tượng đồ sộ, lại chỉ có một người thưởng thức là Tô Trầm.
Oành!
Nương theo một mảnh tiếng nổ vang lên thật lớn, một đầu lôi đình đánh xuống, Hình Sát Bắc nổ mạnh ngã xuống đất.
Cuối cùng đám người xâm nhập thất bại như vậy, từ đầu đến cuối, Tô Trầm không hề ra tay một lần.
Nhìn Hình Sát Bắc ngã xuống rồi, Tô Trầm phất tay, triệt tiêu trận pháp lúc này mới đẩy ra cửa phòng Lý Thứ.
Lý Thứ không có ngủ, đang viết gì dưới đèn sáng.
“Khuya như vậy không nghỉ ngơi, còn đang làm gì vậy?”
Lý Thứ gặp là Tô Trầm, đứng dậy nói: “Đang hạ một bước kế hoạch.”
“Ồ? Ta xem thử.”
Tô Trầm cầm giấy nhìn lại, chỉ thấy trên đầu là ba chữ.
Hình Sát Bắc!
Lý Thứ giải thích nói: “Hình Sát Bắc thân là Nguyên Đô Thự Đô Ti, người này không trừ, thủy chung là họa lớn của chủ nhân. Ta đang suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể diệt người này.
“Ừm... Ta đến tìm ngươi cũng là vì chuyện này.” Tô Trầm nói.
“Quả nhiên chúng ta nghĩ giống nhau.” Lý Thứ hưng phấn nói.
“Không, chỉ là muốn ngươi tìm vài người đi ra ngoài quét dọn một chút.”
“Quét dọn? Quét dọn cái gì?” Lý Thứ khó hiểu.
Tô Trầm phủi tờ giấy nọ: “Đi xem thì sẽ biết.”
Một lát sau, trong đình vang lên tiếng kinh hô của Lý Thứ.
Nghe âm thanh này, Tô Trầm nhìn nhìn lại trang giấy trong tay, mỉm cười, trong tay toát ra một đoàn hỏa diễm, tờ giấy nọ đã hóa thành tro tàn.
“Nói như vậy, bọn họ là dùng cái này để điều các ngươi đi?”
Cầm một khối lênh bài nho nhỏ trong tay suy nghĩ, Tô Trầm nhìn như là tùy ý hỏi.
Dưới tay Thống lĩnh Huyết Y Vệ nói: “Đây là lệnh từ phủ Thành chủ, đã xác nhận là thật, không biết tại sao Hình Sát Bắc làm ra được.”
“Người truyền lệnh nói?”
“Cũng là người phủ Thành chủ, sau khi lừa chúng ta rời khỏi đây đã tự sát.”
“Như vậy à.” Tô Trầm lẩm bẩm một tiếng, không có nói gì.
Một hồi lâu sau, hắn mới phất tay nói: “Chuyện này không trách các ngươi, các ngươi chỉ phụng mệnh làm việc, đi xuống hết đi.”
Một đám Huyết Y Vệ cùng lui ra.
Minh Thư ở bên cạnh hừ nói: “Thiếu gia, Huyết Y Vệ này có vấn đề. Cho dù là đột nhiên nhận được điều lệnh, thì cũng phải chào hỏi ngài một tiếng chứ? Cứ như vậy chào hỏi cũng không làm, trực tiếp rời đi, thật đúng là không thể nói nổi, ai nhìn vào cũng thấy vấn đề a.”
“Ừm, nhưng thì thế nào? Giết bọn họ?” Tô Trầm hỏi lại.
Minh Thư nghẹn lời.
“Chung quy không phải người một nhà, không đáng tin cậy cũng là bình thường. Ta quan tâm chỉ là đằng sau chuyện này Thành chủ có bày mưu đặt kế hay không mà thôi.”
“Trừ bỏ An Tự Nguyên, còn có ai có thể chỉ huy Huyết Y Vệ?” Minh Thư tức giận nói.
“Vị tất như vậy, nói không chừng có người hy vọng ta nghĩ như vậy đây.” Ngón tay Tô Trầm gõ án thư nói: “Đó gọi là thỏ khôn chết, nấu chó săn. Hôm nay thế lực mười đại quý tộc vẫn còn, nhưng bị gãy một ít. An thành chủ không đến mức vội vã tự đoạn một tay như vậy. Ngược lại nếu ta bởi vì vậy mà sinh hiềm khích với Thành chủ, chỉ sợ ngược lại là trúng âm mưu của đối phương.”
“Thế nhưng là Huyết Y Vệ...”
Tô Trầm nâng tay ngăn lại: “Chuyện Huyết Y Vệ, theo cái nhìn của ta thì ta càng nguyện ý lý giải đó là do một người khác vì tư lợi bản thân làm ra, về phần có phải hay không thì không quan trọng, dù sao ta không hy vọng nó mở rộng ra. Thế nhưng chuyện này đã nhắc nhở ta, lúc nào cũng dựa vào ngoại lực, chung quy không phải chuyện lâu dài. Cần muốn nắm chặt thời gian xây dựng thực lực của mình.”
“Không phải thiếu gia đã có Tam Giang quân rồi sao?”
“Tam Giang quân chỉ là thế lực ngầm, ở ngoài mặt không có khả năng liên hệ với ta. Chúng ta còn cần một mũi lực lượng ngoài mặt, tiện đối đầu với những người kia hơn.”
“Như vậy ý của thiếu gia là...”
Tô Trầm đứng dậy, lòng vòng đi thong thả vài bước, sau đó nói:
“Hình Sát Bắc đã sắp xong đời, Nguyên Đô Thự sẽ quay về tay ta. Liền lấy Nguyên Đô Thự làm trung tâm, trùng kiến lực lượng. Lý Thứ!!!”
“Tiểu nhân ở đây.”
“Lấy danh nghĩa Tri Hành của ta tại Nguyên Đô Thự, chính thức đệ thư phủ Thành chủ, nói Thanh Hà gần đây nhiều thị phi, Nguyên Đô Thự cần tăng thêm lực lượng. Ta muốn... mời chào nhân thủ.”