← Quay lại trang sách

Chương 501 Uy hiếp đến từ Diêu Quang (2)

Lấy danh nghĩa Nguyên Đô Thự, dùng lương tiền lương triều đình, mời chào thủ hạ cho mình!

Không thể không thừa nhận, đây là một biện pháp rất tốt.

“Cần bao nhiêu người?” Lý Thứ hỏi.

“Võ sĩ tám trăm, Nguyên Sĩ một trăm.”

Tô Trầm công phu sư tử ngoạm, một thoáng liền tăng thực lực Nguyên Đô Thự lên gấp ba.

Thực lực tăng gấp ba, tương đương với tiền lương tăng theo, cho dù là An Tự Nguyên cũng chưa chắc tiếp nhận được.

Nhưng mà có chuyện của Huyết Y Vệ, lúc này là thời cơ tốt nhất để hướng An Tự Nguyên mở miệng. Qua thời cơ này, An Tự Nguyên có thể không tiếp nhận.

Khi toàn bộ mọi người còn đang vì chuyện Lăng Nguyên thủy trặc mà xôn xao bát nháo, thì Tô Trầm đã bắt đầu bất động thanh sắc khuếch trương thế lực của mình.

Ba ngày sau, Thành chủ An Tự Nguyên chính thức phê xuống, thông qua kế hoạch khuếch trương Nguyên Đô Thự.

Kế hoạch nạp người của Nguyên Đô Thự đề lên nhật trình, dán ra thông cáo chiêu tân, bắt đầu rộng rãi chiêu Nguyên Sĩ thiên hạ.

Cùng lúc đó, An Tự Nguyên lần nữa đệ thư, vì Tô Trầm xin Đô Ti.

Về phần Hình Sát Bắc, đệ thư là mất tích, coi như là tính xong.

Tuy mỗi người đều biết rằng Hình Sát Bắc là rụng trong tay Tô Trầm, nhưng việc này đúng là không thể nói thế nào được.

Không có ai muốn tiếp tục dây dưa trên chuyện này.

Dù sao thật sự nháo lớn chuyện này, làm cho rõ ràng thì Tô Trầm vị tất có việc, mười đại quý tộc trước tiên đã vsc khả nghi lên thân mình.

————————————————

Trong phòng thí nghiệm rộng lớn sáng ngời, Tô Trầm ngồi ở trên vị trí của mình, đang tự hỏi cái gì.

Một phiến đá cách đó không xa, Mạt Đặc Lạc Khắc như u linh xông ra.

Hoặc là nói, hắn vốn là một u linh, mỗi một lần xuất hiện đều vô thanh vô tức mang theo một cỗ khí tức u ám thâm thúy.

Như là một đoàn sương khói phập phềnh ở không trung, Mạt Đặc Lạc Khắc nhìn Tô Trầm: “Chủ nhân trẻ tuổi của ta, ngươi không tiến hành thực nghiệm của mình, lại đang nghĩ cái gì vậy?”

Tô Trầm tay sờ cằm: “Ta đang tự hỏi vấn đề này. Phương hướng thực nghiệm có rất nhiều, mà ta lại không biết mình nên đi đâu.”

“Vậy ngươi muốn đạt được cái gì?”

“Lực lượng, có thể đối kháng lực lượng cường đại của đối thủ.”

“Đối thủ rất mạnh?”

“Diêu Quang thì sao?”

Mạt Đặc Lạc Khắc ngẩn ra một chút: “Ngươi đang nói giỡn? Lấy thực lực hiện tại của ngươi, cho dù là ở Phí Huyết cảnh cũng không phải vô địch, đã ảo tưởng đối kháng Diêu Quang.”

“Ta biết, ta biết. Lấy thực lực hiện tại của ta, đại khái có thể đối kháng đối thủ có cấp bậc Yêu Hoàng cùng đối thủ cùng cảnh giới, cũng có thể thắng được khá nhiều đối thủ. Nhưng nếu là đối phó Khai Dương cảnh, thì chỉ giới hạn trong tạp huyết, hơn nữa là một đám yếu kém nhất kia. Cơ bản là vượt cấp đánh một đám cao giai cặn bã. Nếu là gặp phải đối thủ Khai Dương cảnh có huyết mạch thượng phẩm yêu thú trở lên, cơ bản không thể thắng. Đương nhiên, Hải Thị Thận Lâu chính là tiền vốn của ta, nhưng mà Hải Thị Thận Lâu thì không nên tính vào, bởi vì tính thành bại của nó dựa vào IQ của đối thủ mà không phải thực lực, cho nên không đủ ổn định. Cho đến Diêu Quang cảnh... hoàn toàn không có hy vọng gì. Cho dù là Diêu Quang tạp huyết rác rưởi nhất, đều có thể một ngón tay diệt ta.”

“Ngươi biết là tốt rồi.”

“Nhưng ta phải chuẩn bị.” Tô Trầm nói: “Hình Sát Bắc cùng vài tên sư huynh từ Tiềm Long viện đến ám sát ta, lại thất bại. Trừ phi bọn họ ngu như heo, nếu không lần tới ra tay tất nhiên lực lượng sẽ gấp mấy lần cái này. Ở trước mặt mấy chục cường giả Khai Dương cùng một cường giả Diêu Quang, ta cho rằng nên là người sau, dù sao như vậy thì càng thêm đơn giản, thuận tiện, không phải sao? Tuy vậy ta càng hy vọng là người trước.”

Mấy chục Khai Dương cảnh, đánh không lại còn có hy vọng đào tẩu.

Một Diêu Quang cảnh, chênh lệch hai cấp, thật sự ngay cả hy vọng chạy trốn cũng không có.

“Như vậy sao.” Mạt Đặc Lạc Khắc trầm tư lên: “Có một vấn đề vẫn muốn hỏi ngươi. Nếu trong mười đại quý tộc có cường giả Diêu Quang, vì cái gì bọn họ vẫn không ra mặt đối phó ngươi?”

Tô Trầm không cần nghĩ ngợi trả lời: “Mười đại quý tộc có Diêu Quang cảnh không sai, nhưng Diêu Quang cảnh cũng không phải là mời từ bên ngoài đến, là tự thân nội tình bọn hắn. Mỗi một Diêu Quang cảnh, thật ra đều là tộc trưởng, lão tộc trưởng, nguyên lão, các loại lão tiền bối có địa vị tôn quý của gia tộc. Có thể nói, toàn bộ gia tộc thật ra đều phải phục vụ những người này. Đối với những đại nhân vật này mà nói, người nhà, khách khanh, hộ viện, nô bộc, đều là những thủ hạ có thể lợi dụng được mà thôi. Phía dưới xảy ra vấn đề, mình không cần nghĩ biện pháp, để cho lão nhân xuất mã, vậy còn ra cái gì? Lão tộc trưởng phục vụ vì hạ nhân? Đây chẳng phải là điên thân đảo phận sao? Cho nên đối với những người đó mà nói, trừ khi gia tộc đến độ sinh tử tồn vong, thì sẽ không dễ gì ra tay. Ngược lại, nếu hạ nhân gặp được vấn đề gì, cho lão nhân phiền toái, vậy thì đổi một người khác là được rồi. Thủ pháp như vậy, giảm khí lực của mình, thúc đốc bên dưới, chẳng phải là vừa vặn.”

“Nếu như vậy, vì cái gì ngươi còn lo lắng Diêu Quang sẽ đối phó ngươi?”

“Người không lo xa, tất có họa gần. Tuy trên lí lẽ nói rõ lão nhân này có thể sẽ không nhàn rỗi tự mình ra tay, nhưng ai biết được sẽ đặc biệt sủng ái một ít người nào đó? Nếu có người ăn thiệt thòi ở chỗ của ta, rồi lại đi chỗ lão tổ tông vừa khóc, vừa ồn, thì không thể nói trước được lão già này có kéo xuống da mặt đi đối phó ta hay không. Loại sự tình này không thể nói nhất định xảy ra, nhưng khả năng vẫn là có. Mặt khác...”

Tô Trầm do dự một chút, tiếp tục nói: “Ta dùng người Nhạc Cư Trại, lại thanh trừ thủy đạo, đối với quý tộc căn bản sinh ra ảnh hưởng nhất định. Chỉ sợ sớm muộn gì, những lão nhân đó sẽ ngồi không yên.”

“Nói như vậy, ngươi là muốn kiềm chế một chút. Nếu không thì ngươi gọi đạo sư của mình ra?”

“Người ta có thể gọi, vấn đề là ai mà biết mấy lão gia này khi nào thì ra tay? Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày phòng trộm. Hơn nữa, không có cố gắng thử qua, lại như thế nào biết mình không có khả năng kháng được Diêu Quang uy hiếp?”

Mạt Đặc Lạc Khắc coi như là hoàn toàn chịu phục.

Biết rõ có khả năng Diêu Quang cảnh sẽ tìm mình phiền toái, nhưng Tô Trầm vẫn như cũ kiên trì muốn đối mặt.

Thế nhưng đây mới là Tô Trầm.

Hắn chính là người như vậy, người có gan lật đi thiên hạ quý tộc, nếu đối mặt một hai Diêu Quang đã muốn gọi quân tiếp viện thì cái gọi là lý tưởng vĩ đại có gì đáng nói?

Nếu Tô Trầm đã quyết định muốn đối mặt, thì Mạt Đặc Lạc Khắc chỉ có thể tích cực hiến kế.

Hắn trầm tư nói:

“Lấy thực lực hiện tại của ngươi, nếu muốn đối kháng Diêu Quang thì chênh lệch còn quá lớn. Biện pháp giải quyết tốt nhất chỉ có một, chính là ngươi có thể trong khoảng thời gian ngắn tấn thăng Khai Dương. Nhưng cần tu luyện trường kỳ cùng phương pháp tấn thăng, trừ khi ngươi định sử dụng huyết mạch dược tề, bằng không trước khi Thạch Khai Hoang hoàn thành phương pháp trùng kích Khai Dương, ngươi đừng có nghĩ đến chuyện này.”