← Quay lại trang sách

Chương 507 Cái bao tay (2)

Đương nhiên hắn không phủ nhận những nhân tố tương tự khác có khả năng làm cho đệ nhị Áo Thế Đế Quốc diệt vong, nhưng cái này không quan trọng lắm.

Mạt Đặc Lạc Khắc bị hắn nói được không biết nói gì.

Nhưng lão nhân gia vẫn kiên trì ý nghĩ của mình: “Ta thủy chung rất tin tưởng, chỉ có học viện có thể chuyên chú đào tạo ra được năng lực tự tìm tòi thì mới là hảo học viện.”

“Không phải ta phản đối cách nói của ngươi, nhưng hiển nhiên là không chân thật. Rất đơn giản, nếu chỉ đào tạo năng lực tự tìm tòi tự học tập thì như vậy lấy cái gì để phán đoán tiêu chuẩn của bọn họ là cao hay thấp? Không có một loại phương thức đánh giá ưu tú, chỉ bằng thiên mã hành không tưởng tượng cùng không trách nhiệm thì đáng khoe khoang sao? Quản lý học viện như là quản lý quốc gia vậy, cần quy phạm thống nhất tiêu chuẩn. Thạch Khai Hoang đạo sư sử dụng phương pháp với ta không tồi, lại không có nghĩa có thể áp dụng cho từng người. Trên thực tế, tinh anh là thiểu số, người có thể tự học tự tìm tòi luôn là thiểu số, người có thể khai thác phát minh luôn là thiểu số... Đại đa số mọi người đều như máy móc mà làm. Mà thế giới này, hoàn toàn do bọn họ sáng tạo nên.”

“Vậy còn ngươi? Ngươi là cái gì?” Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.

“Ta?” Tô Trầm nghĩ ngời, trả lời: “Người Dẫn Dắt?”

“Người Dẫn Dắt?”

“Đúng vậy, thế giới cần có người dẫn dắt, cũng cần người sáng tạo. Mà người trước chung quy càng khó được hơn người sau.”

“Cho nên ngươi truyền phương pháp trùng kích Phí Huyết ra ngoài, bởi vì ngươi là Người Dẫn Dắt?”

“Xác thực mà nói, ta sau khi truyền phương pháp trùng kích Phí Huyết ra khỏi đây, thì mới trở thành Người Dẫn Dắt.” Tô Trầm một lần nữa cường điệu quan hệ nhân quả lên một chút.

Hắn cười nói: “Ta chỉ dẫn dắt Nhân tộc đi một bước nhỏ, cụ thể như thế nào thì phải nhờ vào chính Nhân tộc.”

“Có lẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ lại dẫn đầu bước ra một bước phát triển mới.” Mạt Đặc Lạc Khắc nói.

Ở bên kia Thạch Khai Hoang có tin vui truyền qua, khoảng cách hoàn thành bí pháp trùng kích Khai Dương đã gần trong gang tấc.

“Ta vẫn nên tiếp tục bước bước này của mình thì hơn.” Tô Trầm than thở một câu.

Một mặt này đã sắp khắc xong, Tô Trầm lại trở khuôn đúc lại rồi tiếp tục khắc.

Thì ra hắn chế tạo là một bộ bao tay.

Chỉ vẻn vẹn một cái, tay trái.

Sau khi đã khắc tốt cả hai mặt bao tay, Tô Trầm thu hồi cương châm, lấy một ít bột phấn màu đen ra rải vào trong khuôn đúc.

Trong bột phấn chính là Ám Ảnh nguyên chất.

Toàn bộ Ám Ảnh nguyên chất còn lại Tô Trầm đều dùng ở chỗ này.

Sau khi làm tốt, Tô Trầm lại đổ một lọ dược tề vào trong khuôn đúc, trong khuôn đúc tăng thêm một tầng ngoài cho cái bao tay, đồng thời chặt chẽ khắc nguyên cấm phong ấn vào trong bao tay.

Tiếp theo là khắc một vòng mới.

Tiếp tục đúc dung dịch, sáp nhập Ám Ảnh nguyên chất, làm chắc phong ấn.

Cứ như vậy liên tục chế tác bảy tầng, phong ấn sáu tầng nguyên cấm, dùng hết toàn bộ Ám Ảnh nguyên chất, rốt cuộc cái bao tay này mới hoàn thành.

Đưa tay gỡ nó từ khuôn đúc xuống, có thể thấy tuy cao bảy tầng nguyên chất, nhưng bao tay không tính là dày, mang vào trên tay hơi mềm nhũn, bởi vì là màu da, không nhìn kỹ thậm chí có thể sẽ không thấy được sự tồn tại của cái bao tay.

Tô Trầm mang bao tay vào, cảm thụ một chút rồi nói: “Xúc cảm cũng không tệ lắm.”

“Hiện tại chỉ thiếu một bước nữa.” Mạt Đặc Lạc Khắc nói.

“Đúng vậy!” Tô Trầm thổn thức nói.

Cổ tay của bao tay có một sợi tơ màu đen, Tô Trầm chậm rãi cầm, nhìn kỹ rồi nói: “Lão nhân, đây là biện pháp của ngươi, nếu không được việc thì đừng trách ta ném vụn nó nha.”

Mạt Đặc Lạc Khắc cười nói: “Yên tâm đi, loại trình độ kết hợp nhục thân này, trước kia ta đã làm mấy ngàn lần.”

“Vậy thì tới đi.”

Rót nguyên lực vào, sợi tơ vậy mà cứng rắn như châm.

Sợi tơ này vừa vào trong cơ thể, liền kéo ra vô số xúc tu thật nhỏ, cắm rễ ở trong cơ thể Tô Trầm, như là thực vật cấm rễ trong bùn đất, bắt đầu điên cuồng hấp thụ khí huyết cùng nguyên lực của Tô Trầm.

“Ừm!” Tô Trầm thét lớn một tiếng.

Hấp thụ mãnh liệt làm cho hai mắt tối sầm, chút nữa ngất đi.

Cũng may đã sớm có chuẩn bị, Tô Trầm nhanh chóng mở dược bình ùng ục ùng ục cho vào miệng mình.

Một lọ lại đến một lọ.

Bao tay như là một quái thú hấp huyết, điên cuồng hấp thụ khí huyết cùng nguyên lực của Tô Trầm, mặc dù Tô Trầm điên cuồng uống dược đều có chút không chịu nổi loại tiêu hao này.

Mạt Đặc Lạc Khắc không ngừng hô: “Kiên trì đứng vững, lại kiên trì một chút, sắp được rồi.”

Bao tay bắt đầu tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.

Hồng quang này càng ngày càng thịnh, cuối cùng đỏ chói mắt, đỏ kinh người, thẳng đến sáng thành một đạo quang trụ.

“Thành rồi!” Mạt Đặc Lạc Khắc kêu to.

Tô Trầm kéo một cái, rút xúc tua ra khỏi cơ thể mình.

“Tê!” Bao tay thế mà phát ra tiếng kêu bén nhọn không cam lòng, sợi tơ thu hồi, xúc tua múa lượn, phấp phới một hồi lâu trong không trung mới dần dần thu hồi.

Tô Trầm giật bao tay quăng ở bên cạnh, bao tay không ngừng ở trên mặt đất nhảy nhót, vặn vẹo ra đủ loại hình thù kỳ quái.

“Mẹ nó, đến cùng ta làm ra quái quỷ gì vậy?” Tô Trầm thấp giọng mắng: “Ngươi xác định đây là nguyên khí?”

“Không?” Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời: “Đây là nguyên năng đạo kiện.”

Nguyên năng đạo kiện là một loại phát minh ở thời kì Áo Thế Đế Quốc, là tác phẩm tiêu biểu nhất ở thời kỳ cơ giới áo thuật.

Khác với nguyên khí là, thật ra nguyên khí là nguyên kỹ nào đó thành hình, nguyên năng đạo kiện lại lợi dụng nguyên chất - Đúng vậy, từ lúc mấy vạn năm trước, Áo tộc đã phát hiện nguyên chất tồn tại, cũng bắt đầu nghiên cứu cùng vận dụng nó.

Nguyên năng đạo kiện khác xa nguyên khí là, khi sử dụng vật phẩm nguyên chất, năng lực nó liền tăng lên.

Vì nguyên nhân này, đời sau có cái đồn đãi, chính là thời kì Áo tộc nguyên khí có thể thăng cấp liên tục.

Thật ra nó chính là nguyên năng đạo kiện.

Sau khi Áo Thế Đế Quốc diệt vong, không có người nào có được Sát Vi Chi Nhãn, vốn cũng không có khả năng tạo nên nguyên năng đạo kiện, chỉ có thể dùng nguyên năng khắc lên một loại dễ dàng nhất - Nguyên khí.

Cho nên đến ngày nay, có không ít người hoài niệm thời kì thượng cổ “Có thể thăng cấp nguyên khí”. Đương nhiên, càng nhiều người cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, là giấc mộng đẹp không tồn tại.

Nhưng hiện tại, giấc mộng này lại được thực hiện bởi Tô Trầm.

Trong đây cố nhiên là có công lao của hắn, nhưng cũng không thiếu công Mạt Đặc Lạc Khắc chỉ dẫn.

“Nguyên năng đạo kiện, thì ra chính là nguyên năng đạo kiện sao?” Tô Trầm nhìn bao tay này, lẩm bẩm tự nói.

Mạt Đặc Lạc Khắc cười nói: “Tuy ta không đi lộ tuyến Cơ giới Áo thuật Sư, không chế tác nguyên năng đạo kiện, nhưng ta có thể nhìn ra, đây là nguyên năng đạo kiện. Có lẽ trên công nghệ có chút khác biệt, nhưng bản chất thì không sai. Chúc mừng ngươi, Tô Trầm, ngươi tái hiện vinh quang thời kì thượng cổ, hoàn nguyên được kỹ thuật đã thất truyền này.”