Chương 520 Mở quán
“Nói điểm trọng yếu.” Tô Trầm dùng xong Thanh Khiết Thuật, bắt đầu chỉnh sửa móng tay cùng đầu tóc của mình.
“Vài ngài trước Thân Nguyên Hồng đã quay về.”
“Ồ? Không chết à?” Tô Trầm nheo nheo lông mày: “Thật sự là đáng tiếc.”
Tuy không có trông cậy nhiều, nhưng Thân gia lão tổ không chết, vẫn làm cho Tô Trầm có vài phần thất vọng.
“Chết thì không chết, nhưng bị thương không nhẹ, về một hồi liền tuyên bố bế quan.”
“Tuyên bố bế quan?” Tô Trầm sửng sốt: “Đối ngoại tuyên bố?”
“Vâng!”
“Vậy cũng vô dụng, nói rõ thương thế hắn không có trầm trọng, hắn đây là muốn lập một cái hố, lúc này ai dám giết tới cửa thì khẳng định tự tìm chết.”
Lý Thứ ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ: “Thiếu gia minh giám, trong binh pháp cái này gọi là tỏ vẻ yếu thế!”
“Bỏ đi, loại chuyện trai cò tranh nhau này chung quy là nhìn vận khí, không thành ngư ông được thì cũng hết cách rồi.” Tô Trầm rất bình tĩnh: “Giang Tích Thủy sao rồi?”
“Giang Công Tử đã đi Lăng Nguyên thủy trạch, Tam Giang quân lần nữa quật khởi, đang thống nhất thế lực khắp nơi. Vài ngày trước nghe nói tiêu diệt ba nhà thủy tặc liên thủ, thanh thế đang lên. Còn tiếp tục như vậy thì nói không chừng sẽ chọc vài Diêu Quang đi ra.”
“Không sao cả, lấy huyết mạch Hoang Thú, cho dù là Diêu Quang cảnh thì chỉ cần không phải là cường giả có huyết mạch trên cấp lĩnh chủ, Giang Tích Thủy cũng không có chuyện gì. Lại nói lấy thân phận của hắn, cho dù đánh không lại thì cũng không có bao nhiêu người dám nghĩ đến việc sẽ giết hắn.” Tô Trầm không lo lắng mấy.
“Còn có một việc...” Lý Thứ do dự một chút, ấp a ấp úng nói.
Tô Trầm kỳ quái nhìn hắn: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lúc này Lý Thứ mới nói: “Chúng ta không còn nhiều tiền lắm.”
“Không nhiều lắm?” Tô Trầm sửng sốt: “Còn khoảng bao nhiêu?”
“Không tới ba trăm vạn.”
“Chỉ có không tới ba trăm vạn à?” Tô Trầm thì thào.
Lúc trước Tô Trầm bán một chút Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật đã được hơn bốn ngàn vạn, liên tiếp sau đó thỉnh thoảng đều sẽ có doanh thu. Thế nhưng là Tô Trầm kiếm tiền nhanh mà xài tiền cũng nhanh, một lần thí nghiệm động một tí là tốn ngàn vạn. Với lại hắn chỉ tiêu tiền chứ không kiếm tiền, cho nên tháng nào cũng đều nằm trong trạng thái thiếu hút.
Có thể nói bảy tám năm nay thực lực của hắn chợt tăng mạnh, hoàn toàn là do đốt tiền mà nên.
Cho dù là hậu duệ huyết mạch Yêu Hoàng, thậm chí là hậu duệ Vương tộc, trên tu luyện cũng không có tiêu tiền nhiều như hắn.
Tiêu đến bây giờ chỉ còn có khoảng ba trăm vạn, đã là một kết quả mà Lý Thứ cố gắng cố gắng duy trì lắm rồi.
Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt Tô Trầm hơi khó chịu, Lý Thứ vội nói: “Tiểu nhân lấy tính mạng ra thế, tuyệt đối không có nửa đường kiếm lời về túi riêng.”
Tô Trầm thấy hắn như vậy, cười cười: “Ta biết, ta biết, ta không có hoài nghi ngươi, chỉ là đang tiếc nuối sau này phải rút gọn thực nghiệm, kể từ đó tiến độ sợ là sẽ chậm đi. Ồ, có lẽ ta nên nghĩ biện pháp kiếm chút tiền mới được.”
Nghĩ ngợi, Tô Trầm nói: “Thông báo cho Giang Tích Thủy, để cho hắn mấy ngày nay xuất động thêm mấy lần, cướp hết hàng của quý tộc Thanh Hà cho ta, sau đó không nên đến đảo Ngọc Tâm bán ra giá thấp, toàn bộ giao cho ta để ta xử lý.”
“Làm sao xử lý nhiều hàng hóa như vậy được?” Lý Thứ hỏi.
“Tự nhiên là mở cửa hàng. Khi trở về ngươi đi trên phố, tìm mấy cái cửa hiệu có mặt tiền.” Tô Trầm trả lời: “Đúng rồi, thuận tay mở một cái cửa hàng dược tề.”
Chỉ trông vào Giang Tích Tủy truyền máu hiển nhiên là không được, Tô Trầm cũng định tự mình làm chút cống hiến - Là thời điểm làm chút dược tề bán ra ngoài.
Bây giờ hắn tốt xấu gì cũng là dược tề sư trác việt, chỉ kém một bước nữa là thành đại sư, dược tề sư như hắn ở ngoài đã kiếm được rất nhiều tiền. Có thể nghẹn đến nước này không có đi kiếm tiền, nhắm chừng trong thiên hạ này không có mấy cái.
Nghe được Tô Trầm nói như vậy, Lý Thứ nhắc nhở nói: “Nếu như thế thì có thể phải đối mặt những quý tộc kia.”
Tô Trầm cười cười: “Đúng vậy, lại phải đối mặt. Nhưng còn có cách nào nữa? Ai bảo quý tộc tay chân quá dài. Từ tài nguyên ở Hà Tây lâm cho đến Lăng Nguyên thủy trạch yếu đạo vận chuyển, lại đến chỗ có thể thu lợi cuối cùng như những cửa hàng trên mặt đường này, tất cả đều bị đám quý tộc kia nắm trong tay. Ta ở Hà Tây lâm gặm bọn họ một miếng thịt, ở Lăng Nguyên thủy đạo cắn bọn họ một cái chân, bây giờ là lúc ở Thanh Hà bản thổ đối kháng bọn họ một phen.”
“Hà Tây lâm, Lăng Nguyên thủy đạo đều là trời xa nước xa, ngoài tầm tay với, nhưng cửa hàng Thanh Hà thì nằm gần gang tấc, trong này là hang ổ của bọn họ, phải đánh giáp lá cà.” Lý Thứ nhắc nhở.
Tô Trầm vẫn như cũ cười mỉm: “Đánh giáp lá cà tất nhiên là sẽ hung hiểm, nhưng hung hiểm cũng có chỗ tốt của nó. Ngươi buông tay đi làm đi, có chuyện gì thì đã có ta đây rồi.”
“Vâng!”
Với tư cách là một cái quản gia ưu tú, lúc nên nhắc nhở Lý Thứ sẽ nhắc nhở, lúc nên phản đối sẽ phản đối, nhưng khi chủ nhân đã định ra chủ ý rồi thì bất luận đúng hay sai, hắn đều toàn lực ứng phó đi làm thật tốt.
Theo Lý Thứ đi bôn tẩu thu xếp, rất nhanh đã mua mấy nhà cửa hàng trong thành Thanh Hà, trong đó bao gồm một cửa hàng dược tề cùng một trân phẩm các. Những cửa hàng này chủ yếu bán một ít dược tề cùng nguyên khí đào thải được Tô Trầm chế tác, thuận tay thu mua một ít trân phẩm.
Vì tránh phiền toái không cần thiết, hoặc là nói muốn trong mấy ngày này có thể an tâm kiếm tiền nên Lý Thứ cũng không có đánh bảng hiệu Tô Trầm lên.
Các nhà cửa hàng đều có tên không giống nhau, ngay cả chưởng quầy được mời đến cũng không biết ông chủ của cửa hàng là Tô Đô Ti của Nguyên Đô Thự.
Cửa hàng các nơi cứ như vậy hạ thấp, không tiếng động lặng lẽ khai trương, an tâm buôn bán, trầm mặc kiếm thật nhiều tiền.
Cùng lúc đó, Giang Tích Thủy lãnh đạo Tam Giang quân theo lời của Tô Trầm, bắt đầu điên cuồng cướp bóc đội thuyền của quý tộc Thanh Hà. Trước kia vì tránh chọc giận quý tộc Thanh Hà, nên Tam Giang quân sẽ khống chế việc cướp bóc, bình thường tầm một tháng mới xuất kích một lần. Nhưng lần này mới ba ngày đã xuất động ba lần, liên tục cướp ba mũi đội thuyền của quý tộc Thanh Hà, cướp được rất nhiều hàng hóa.
Tất cả hàng hóa này đều thông qua Trường Thanh Bang đưa đến chỗ của Tô Trầm ở bên kia, cung cấp một lượng lớn hàng cho hiệu buôn của Lý Thứ.
Ngược lại thành Thanh Hà bởi vì nguyên nhân ba mũi thương đội liên tục bị cướp thuyền, lập tức lâm vào tình trạng khan hiếm hàng hóa, các cửa hàng đều nâng giá, bán hàng rất hạn chế, làm cho nội thành lòng người hoảng sợ. Cũng may còn có mấy hiệu buôn vẫn như trước kia bán hàng, trong thời gian ngắn mở rộng tiếng tăm.
Vì vậy dẫn phát ra kết quả là bị người người để mắt đến.
Hôm nay Lý Thứ còn đang ở “An Nghiệp Phúc” hỏi thăm tình hình kinh doanh, đây một là cửa hàng lấy kinh doanh tạp hóa là chủ yếu. Tuy bán mấy vật này không đáng giá bao tiền, nhưng số lượng rất lớn, mỗi ngày có lượng lớn khách lui tới.