← Quay lại trang sách

Chương 529 Truy bắt (2)

Ti tra xét Trần Văn Huy xuất thân thế gia, là cháu trai Vương gia, từ xưa đến nay đều không nằm dưới trướng An Tự Nguyên, không nghe mệnh lệnh của hắn.

Tô Trầm gọi Ti tra xét là cứu binh, thật sự có hơi kỳ quái.

Tô Trầm trả lời: “Tất nhiên là phải tới, đừng quên Cơ tổng bộ là Phó tổng bộ Ti tra xét của Ba Châu, đến thành Thanh Hà phá án, tự nhiên cần sự phối hợp của Ti tra xét. Hôm nay Cơ phó tổng bộ phát hiện tung tích Linh tộc, tự nhiên phải thông báo Ti tra xét, mà người Ti tra xét cũng bụng làm dạ chịu phái người ra hiệp trợ phá án.”

Ngôn từ của Tô Trầm rất chuẩn xác, An Tự Nguyên lại nghe được một ít ý tứ: “Ngươi là muốn...”

Tô Trầm hờ hững nói: “Linh tộc cường đại, không phải nhỏ nhặt gì, không ai biết được chống loại bọn họ sẽ phải trả giá ra sao, có lẽ trong trận chiến này sẽ chết rất nhiều người.”

Những lời này ra miệng, An Tự Nguyên đã sắp hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tô Trầm, cười hắc hắc nói: “Không sai, trận chiến này nếu không chết người là không có khả năng. Ti tra xét phụ trách an toàn trong thành, hiệp trợ Ba Châu truy đuổi Linh tộc, lại bụng làm dạ chịu, nếu có chút tổn thương thì cũng khó mà tránh được.”

Rất nhanh Ti tra xét đã đến.

Trần Văn Huy mang theo bảy tám mươi tên tuần bổ Ti tra xét, khi nhìn đến An Tự Nguyên thì rõ ràng sắc mặt trở nên hơi khó coi.

An Tự Nguyên giang hai tay: “Đã lâu không gặp, Trần tổng bộ.”

Trần Văn Huy hừ một tiếng, xoay người không để ý tới hắn.

Cơ Hàn Yến làm ra bộ mặt giải quyết việc công, nói: “Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì, hôm nay nhiệm vụ đứng đầu chính là đối phó Linh tộc, nếu ai làm hỏng đại sự, đừng trách ta bẩm báo tường tận.”

Trần Văn Huy hừ lạnh nói: “Ta biết nên làm ra sao.”

“Nếu vậy thì đi thôi.”

Cơ Hàn Yến dẫn đầu đi đến sơn động.

Nữ nhân này cũng là lớn gan, cứ như vậy làm gương đi đầu, Tô Trầm có chút lo lắng cho nàng cũng theo sát phía sau, tiếp theo là Vân Báo.

Nguyên bản kế hoạch dùng Ti tra xét làm tiêu hao phẩm ngược lại bị đẩy xuống mặt sau.

Nhưng việc này cũng như là cho Trần Văn Huy một viên an thần, làm cho những ngờ vực vô căn cứ trước kia giảm đi rất nhiều.

Trong sơn động âm u ẩm ướt, có mang theo một cỗ mùi vị ẩm mốc.

Sơn đạo sâu thăm thẳm lại dài hẹp, tối om không biết dài bao nhiêu.

Một gã tuần bổ điểm lên hỏa tinh đăng, ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước, mọi người cứ thế sờ soạng mà đi.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên rầm rầm một đám biên bức bay lại, dọa mọi người nhảy dựng, lúc ấy có người thiếu kiên nhẫn ra tay, quét một mảnh hỏa diễm ra ngoài thiêu đám biên bức kia sạch sẽ, nhưng cũng dẫn phát động tĩnh. Chợt nghe một tiếng dao động oành đùng thật lớn, nổ vang truyền dọc sơn đạo.

“Mẹ nó, động tĩnh nhỏ một chút được không?” Trần Văn Huy đỏ mặt lên, mắng thuộc hạ mình một tiếng.

Vừa rồi là người của hắn thiếu kiên nhẫn làm nên động tĩnh.

“Quên đi, Linh tôc xưa nay nhiều thủ đoạn, cho dù không náo ra động tĩnh thì cũng không chắc sẽ giấu diếm được đối phương.” Vẫn là An Tự Nguyên trấn định nói.

Dù sao đã náo ra động tĩnh rồi nên mọi người không che dấu nữa, toàn lực chạy đi.

Rốt cuộc bọn họ đi vào trong một căn đại sảnh.

Trong đại sảnh, một người áo đen đang đứng trong đó, đưa lưng về phía mọi người.

Một âm thanh quỷ dị khó lường vang lên trong đại sảnh: “Hoan nghênh các vị đi vào sở thí nghiệm.”

Đây là một đại sảnh cực kỳ rộng lớn.

Sâu ở trung tâm đại sảnh có một cái chậu than, bên trong có một ngọn lửa đang không ngừng múa lượn chiếu rọi khắp mọi nơi.

Cuối đại sảnh là một đài thí nghiệm thật lớn, cao cao tại thượng như một tế đàn, bên trên còn bày đầy các loại vật ly kỳ cổ quái.

Tên Linh tộc kia đang đứng ở sau đài thí nghiệm, như một u linh phiêu đãng ở không trung.

Linh tộc là kết quả của sự chuyển hóa linh hồn, bọn họ giống Mạt Đặc Lạc Khắc ở chỗ trời sinh không có chân thể, có thể nói là sinh mệnh năng lượng thuần túy.

Bởi vì trước khi chuyển hóa là sinh mệnh có trí tuệ, cho nên tuy là năng lượng thể nhưng vẫn bảo trì hình tượng trước khi chuyển hóa - Thân cao cùng tứ chi, trên người bị hoa văn kỳ lạ giăng kín, thậm chí có thể thấy được một làn da thâm tối.

Hắn đứng ở nơi đó, chân cách đất chừng nửa thước cao, lẳng lặng lơ lửng ớ đó, trên người còn choàng một cái áo choàng.

Tô Trầm nghĩ, u linh thì không cần mặc y phục, đối phương làm vậy hẳn là nó còn bảo lưu thối quen trước khi chuyển sinh, hoặc là hắn cho rằng dù là u linh thì cũng không thể để người trần truồng được.

Đối với chuyện mọi người đến, Linh tộc này cũng không có biểu hiện quá mức khiếp sợ.

Trên thực tế phần lớn Linh tộc là lãnh khốc cùng lạnh lùng, bọn họ quen với cô tịch, ôm ấp cô tịch, tình cảm đã tiêu vong theo nhục thân, như là một tòa giếng cạn rất khó sinh ra dao động lớn gì.

Cho nên dù trời sập ở trước mặt bọn họ thì cũng sẽ không có biểu hiện gì to lớn.

Giờ phút này nghe đối phương nói chuyện, Cơ Hàn Yến hừ lạnh nói: “Rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi đồ chuột chết ưa thích khoan động.”

Bởi vì trời sinh tính tình quái gở, Linh tộc đều thích sinh hoạt ở địa phương cách xa con người, hơn nữa tổ địa quật của họn họ là một tòa tổ ong thiên nhiên, cho nên Linh tộc thường xuyên được gọi là chuột chết thích đào động.

Cơ Hàn Yến miệng không tích đức, vừa lên đã nói lời khó nghe, Mặc không có tức giận, chỉ nói:

“Ác ngôn không mang đến lợi ích gì cho ngươi, sẽ chỉ làm ngươi mất đi phong độ vốn có.”

“Nhưng nó làm cho ta rất thoải mái.” Cơ Hàn Yến trả lời.

Mặc khẽ lắc đầu: “Chỉ có đề thăng tâm linh, mới có thể mang đến sung sướng chân thật. Đắm chìm trong miệng lưỡi lợi hại tựa như là sơn dương lạc đường, ngươi hãy sớm tìm về nơi mà ngươi bị lạc.”

Trong mắt Cơ Hàn Yến hiện lên sát ý: “Ta không phải là sơn dương của ngươi!”

Nàng nói xong đã oanh một băng quyền ra ngoài.

Không có uy thế lừng lẫy kinh người, chỉ là một quyền vô cùng đơn giản, lại áp súc toàn bộ lực lượng vào trong một kích, vì vậy ở đằng trước đường quyền của Cơ Hàn Yến, vậy mà kéo ra một đạo quỹ tích thật dài, một đường lan tràn đến chỗ Mặc.

Chỉ một quyền này đã xác nhận Cơ Hàn Yến công lực lại tiến triển.

Chỉ là một quyền cực độ nội liễm có tràn ngập lực lượng cường đại này vừa tiếp cận người của Mặc, như là gặp phải một trở ngại vô hình, lặng yên ấn vào khoảng không trước người, hiện ra một mảng lớn vệt rạn nứt dầy đặc như mạng nhện.

Như là một loại phòng hộ tráo vô hình hấp thu toàn bộ một quyền này của Cơ Hàn Yến.

Tô Trầm nhìn vào trong mắt, cảm thấy có vài phần tương tự Thượng Cổ huyễn thuật Thủy Tinh Chi Tường.

Mặc lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối: “Ngươi quá xúc động, nhân loại trẻ tuổi, vốn định ta muốn thật tốt nói chuyện với ngươi.”

“Tốt lắm, ta cũng nghĩ muốn thật tốt nói chuyện với ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải ngoan ngoãn chịu phục trước đã!” Cơ Hàn Yến lần nữa đánh ra một quyền.