← Quay lại trang sách

Chương 528 Truy bắt (1)

“Không!” Vu Uy như người điên hô to, hắn đứng dậy trừng nứt cả mắt ra nhìn về phía Tô Trầm.

Tô Trầm thuận tay chụp một chưởng lên trán Vu Uy, cả người Vu Uy rung lên, người mất lực mềm oặt ngã xuống,

Người này đã bị Linh tộc nô dịch, nhất định không cứu về được, đối với hắn tử vong ngược lại chính là giải thoát.

Nơi xa trong tổng đường Ác Hổ Bang bóng người trùng trùng, hiển nhiên đã có người nhìn thấy được bên này, lại đây nhìn.

“Đi thôi, tránh phiền toái.”

Mấy người tiêu sái rời đi, khi đi Quy Đại Sơn tiện tay dùng một chút lửa đốt kho hàng.

Ngày kế tiếp, chuyện lão đại Ác Hổ Bang chết, kho hàng bị cướp rất nhanh đã truyền ra.

Ngay sau đó có một tin tức làm người ta khiếp sợ là Trường Thanh Bang Vương Văn Tín mang người sáp nhập Ác Hổ Bang. Lúc ấy vài vị Đường chủ của Ác Hổ Bang còn đang tranh chấp ai làm lão đại, Vương Văn Tín vừa tới, cường thế thu phục người, trực tiếp quản lý Ác Hổ Bang. Kết quả Ác Hổ Bang cứ như vậy đã hợp nhất, toàn bộ địa bàn cùng thế lực vốn có của Ác Hổ Bang đều thuộc về Trường Thanh Bang.

Các thế lực khác được tin tức muộn, cho nên khi phát hiện được thì Ác Hổ Bang đã sắp giơ cờ hiệu Trường Thanh Bang lên, chính thức quy thuận rồi, vì vậy các phái lão đại đều tức giận giẫm chân.

Có người không cam lòng hẹn Vương Văn Tín nói chuyện, cũng có người lòng ác độc trực tiếp ngầm ra tay, mà Vương Văn Tín cũng không yếu thế, nhất thời thành Thanh Hà phong vân nổi lên tứ phía. Chỉ vì một cái Ác Hổ Bang tiêu vong, lại biến thành khắp nơi không an bình.

Những bang phái này sau lưng đều dựa vào mười đại quý tộc, bọn họ đánh nhau, đối với mười đại quý tộc mà nói cũng là một loại suy yếu, cho nên các quý tộc dồn dập phái người điều đình, thẳng đến khi mất đi nhiều tay chân thì chuyện mới dần dần tắt đi.

Khi thành Thanh Hà lâm vào một mảnh hỗn loạn, không có người chú ý tới Tô Trầm, Cơ Hàn Yến đã lặng lẽ rời khỏi Thanh Hà.

Tiểu Nam Sơn.

Tô Trầm chỉ vào một sơn đạo gập ghềnh, nói: “Trong ảo cảnh Vu Uy chính là đi con đường này, đáng tiếc hắn không có đi sâu vào, với tại ta hoàn toàn không hiểu biết hoàn cảnh cụ thể của Tiểu Nam Sơn, cho nên không thể dụ ra tin tức gì thêm.”

“Có phương hướng thì là được rồi, chuyện còn lại giao cho ta đi.” Cơ Hàn Yến gật gật đầu đối với phía sau, một đám người mặc trang phục tuần bổ đều đã đi hết vào trong núi.

Lần này Cơ Hàn Yến lại đây, tổng cộng dẫn theo mười hai người, người tuy không nhiều lắm nhưng đa số đều là tinh anh, thực lực thấp nhất cũng là Dẫn Khí cảnh.

Quan trọng nhất là, những người này đều tinh thông thuật điều tra truy đuổi, cực có tâm đắc với việc truy lùng này.

Giờ phút này mười hai tên tuần bổ đi ra ngoài, rất nhanh biến mất trong chỗ sâu Tiêu Nam Sơn, kế tiếp là chờ đợi tin tức từ bọn họ.

Một tin tức là ba ngày.

Ba ngày sau, một gã tuần bổ hồi báo, phát hiện một chỗ khả nghi.

Đó là một sơn động nằm ở sườn núi, bốn phía dây leo dày đặc che lấp cửa động.

“Dây leo ở phụ cận cửa động không phải hình thành tự nhiên, mà bị người cấy ghép vào, có dấu vết tu bổ qua. Phụ cận có vết phân người, ở mặt cỏ có thể nhìn thấy một đường mòn hình thành từ việc đi qua đi lại nhiều ngày. Lấy suy đoán này, cửa động kia có hiềm nghi rất lớn.”

Cách đó không xa trên một gốc đại thụ, một gã tuần bổ trẻ tuổi chỉ vào cửa động ở nơi xa nói.

Trên mặt Cơ Hàn Yến lộ ra vẻ tươi cười hài lòng: “Làm được không tệ, Tiểu Lam. Gọi các huynh đệ đi phụ cận tìm tòi thêm một chút, nhìn coi có phát hiện đường ra vào thông đạo khác hay không, có điều ngàn vạn lần không cần tới gần chỗ nó, tránh đả thảo kinh xà.”

“Rõ!”

Cùng lúc đó, Cơ Hàn Yến cũng bắt đầu phái người đi cầu viện binh.

Không sai, từ xưa đến nay Linh tộc luôn là tồn tại không dễ đối phó, Tô Trầm cùng Cơ Hàn Yến không hy vọng xa vời chỉ dựa vào mình là có thể giải quyết được.

Vừa nghe nói phát hiện tung tích Linh tộc ở Tiểu Nam Sơn, An Tự Nguyện lập tức phái người đi triệu tập binh lực, chuẩn bị vây khốn Tiểu Nam Sơn, bản thân hắn thì tự mình đến - Chuyện có liên quan đến Linh tộc đều là đại sự, người nào dám sơ sẩy chậm rãi, Long Tang Quốc sẽ nghiêm trị không tha.

Khu rừng nhỏ ở sườn núi Tiểu Nam Sơn, An Tự Nguyên, Lỗ Thanh Quang cùng với Tô Trầm, Cơ Hàn Yến gặp nhau, cùng tới còn có Vân Báo, làm Thiên Cơ Vệ, hắn lấy sự an toàn của quốc gia là nhiệm vụ của mình, chuyện của Linh tộc đồng dạng cũng nằm trong phạm vi chức trách của hắn.

Nhiều cường giả xuất động như vậy, không phải ý là Linh tộc cường đại đến mức phải nhiều cường giả như vậy mới phó được, mà là một loại thái độ.

Cái này như là quan phương muốn bắt một nghi phạm, tuyệt đối không thể vì đối phương chỉ là một người, một cây đao, mà chỉ phái đến hai ba người, nhất định phải phái ra một đội ngũ ít nhất mấy chục người đến tróc nã, ngăn ngừa chuyện bất ngờ xảy ra.

Lấy binh lực cường thế nghiền ép đối thủ, từ xưa đến nay là con đường chính xác nhất.

“Nói như vậy là các ngươi còn chưa nhìn thấy tên Linh tộc kia? Cũng không thể xác nhân Linh tộc đang có mặt ở đây?” An Tự Nguyên bình tĩnh hỏi.

“Đúng, không có thấy.” Tô Trầm trả lời: “Một khi đi vào, rất có khả năng sẽ đả thảo kinh xà.”

Lỗ Thanh Quang nói: “Cái này cũng đồng nghĩa với làm nhiều chuyện đến vậy, có thể kết quả cuối cùng sẽ là công dã tràng, sau cùng chọc người ta cười nhạo, đúng không?”

Tô Trầm kinh ngạc liếc hắn một cái: “Linh tộc quỷ dị, xưa nay khó đối phó, đối phó kẻ địch như vậy, thận trọng đến thế nào cũng đều tốt cả, cho dù không bắt được cũng không có gì kỳ quái, tại sao Lỗ đại nhân lại muốn chúng ta nhất định phải có trăm phần trăm nắm chắc đây?”

Lỗ Thanh Quang trì trệ một chút, nhưng chỉ hừ một tiếng, nghiêng qua không để ý tới hắn.

Nhìn hắn như vậy, Tô Trầm nhíu nhíu đầu chân mày.

Nửa năm này, tuy đại bộ phận thời gian hắn không ra khỏi nhà, nhưng cũng nghe qua không ít lời đồn đãi.

Đối với những lời đồn đãi này hắn nguyên bản chỉ là cười cho qua mà thôi, cho rằng lời đồn chỉ giới hạn trong trí giả, bây giờ xem ra sự tình không đơn giản như vậy.

Mình có thể không đếm xỉa tới, nhưng vị tất người ta lại không để trong lòng, cho dù không có vì vậy sinh hận cũng sợ là trong lòng ít nhiều có chút vướng mắc.

Nói như vậy, những người kia bố trí cũng không phải tất cả đều uổng phí.

An Tự Nguyên như cũng ý thức được điểm ấy, liếc mắt nhìn Lỗ Thanh Quang, câu từ thấm thía nói: “Tô Trầm nói không sai, Linh tộc đại sự, thận trọng đến cỡ nào đều không đủ. Nếu nhân mã đã sắp đến đông đủ, vậy thì chuẩn bị tiến vào đi.”

“Xin Thành chủ trước đợi một hồi.” Tô Trầm trả lời.

“Sao vậy?” An Tự Nguyên hỏi.

“Có còn một nhóm nhân mã sắp tới.”

“Còn có một nhóm nhân mã?” An Tự Nguyên ngạc nhiên: “Ai?”

“Tự nhiên là Ti tra xét.” Tô Trầm trả lời.

“Ti tra xét?” An Tự Nguyên ngây ngẩn: “Sao bọn họ lại đến?”