← Quay lại trang sách

Chương 533 Truy bắt (5)

“Chuyện này không có khả năng!” An Tự Nguyên vô cùng khiếp sợ.

“Hãy tiếp nhận thần xử phạt, đám ngu xuẩn vô tri!” Mặc cười hắc hắc.

Sau lưng An Tự Nguyên, một huyễn ảnh cự thú có thân hình thật lớn hiện ra.

Yêu thú cấp Lĩnh Chủ, Bạch Nghê huyết mạch.

Đường đường Diêu Quang cường giả, lại bị một tên Linh tộc hạ đẳng làm cho phải dùng đến cả huyết mạch lực.

Có điều giờ phút này, uy áp khủng bố của huyết mạch quét ngang toàn trường, làm cho toàn bộ mọi người phát ra tiếng lạnh run từ cõi lòng, thế nhưng là trong lòng An Tự Nguyên chỉ có sự nhục nhã.

Nhục nhã sâu sắc.

Tên khốn kiếp chết tiệt này, nhất định phải băm thây hắn ra vạn mảnh.

Bất quá ngay sau đó, một đầu Yêu thú cũng to lớn tương tự không biết làm cách nào xuất hiện trong đại sảnh.

“Huyết Nha, cho bọn họ thấy được một chút lợi hại đi.” Mặc lãnh khốc nói.

“Rống!” Tiếng thú hống thật lớn tràn ngập trong núi, cả phiến không gian này nữa.

Yêu thú màu máu khổng lồ cứ như vậy hiện ra trước mặt mọi người, lấy uy thế không thể ngăn cản chặn công kích của An Tự Nguyên lại, lấy sự mạnh mẽ của An Tự Nguyên vậy mà trong lúc nhất thời không làm gì được.

Tuy từ lâu đã biết Linh tộc am hiểu khống chế sinh mệnh, nhưng làm một tên Linh tộc hạ đẳng, vậy mà có thể khống chế được sinh mệnh cường đại như vậy, thật làm cho người ta phải kinh hãi.

Rầm rầm rầm rầm!

An Tự Nguyên cuồng bạo oanh thiết quyền của mình ra, Phách Giả Chi Quyền chấn nên uy thế ngập trời: “Toàn lực tiến công, Thủy Tinh Mê Cung của hắn không có khả năng hồi phục vô hạn!”

Toàn bộ mọi người đồng loạt gào thét lao ra.

Ý nghĩa của mọi người giống với An Tự Nguyên, không có cái gì thật sự vô hạn cả, Thủy Tinh Mê Cung hết lần này đến lần khác khôi phục thì tất nhiên sẽ làm Mặc tiêu hao rất nhiều nguyên lực, chỉ cần liên tục đánh, chung quy sẽ làm cho Mặc tiêu hao hết nguyên lực, đến lúc đó hắn chỉ có thể chờ bị người ta bắt lấy mà thôi.

Chỉ có Tô Trầm là không ra tay.

Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Chiến đấu vẫn còn đang diễn ra trong đại sảnh, Mặc vẫn như trước đang liệp sát bọn họ, một người lại một người ngã vào trong vũng máu.

Tử vong càng kích thích khả năng sinh tồn của bọn họ điên cuồng hơn, toàn lực công kích tới Thủy Tinh Mê Cung, sợ hãi mình sẽ trở thành người tiếp theo phải chết, nhất định trước lúc tử vong phải trước đánh vỡ chỗ này.

Bởi vì vậy mà chiến trường càng bộc phát ra hào quang mãnh liệt rực rỡ, làm cho tất cả mọi người đều ngâm mình trong ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng thật mạnh mẽ!

Tô Trầm nheo mắt lại.

Đột nhiên một vấn đề xuất hiện ở trong đầu của hắn.

Vì cái gì Mặc lại không thử giết một số đối thủ càng cường đại hơn, mà lại bắt đầu giết người yếu trước?

Nếu Tô Trầm là Mặc, đầu tiên hắn chắc chắn sẽ giết người mạnh nhất là An Tự Nguyên, cho dù thực lực An Tự Nguyên cường hãn không có dễ giết như vậy thì ít nhất cũng sẽ thử một lần. Nếu như việc này sẽ làm lãng phí đi một ít khí lực, thì cũng có thể thử ra tay với Lỗ Thanh Quang, Trần Văn Huy, còn có Cơ Hàn Yến, những người như mình nữa.

Nhưng hắn không động thủ với ai, chỉ là ung dung từng bước từng bước săn giết những tuần bổ, thành vệ có thực lực yếu nhất.

Bởi vì muốn mèo vờn chuột, đùa giỡn đối thủ?

Đó là tâm tình của những người tuyệt đối cường thế, đứng ở thế bất bại mà thôi.

Tô Trầm không có tiếp nhận chuyện thực lực đối phương đã đạt đến loại tình trạng này, dù bây giờ Mặc đang biểu hiện ra thực lực mà một tên Linh tộc hạ đẳng không nên có.

Nếu không phải, thì rất có thể hắn nhất định phải làm như vậy.

Vì cái gì?

Tô Trầm nhanh chóng chuyển động đầu óc, tự hỏi rất nhiều khả năng, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

“Tô Trầm, ngươi làm gì vậy? Sao không động thủ?” Cơ Hàn Yến hô.

Tô Trầm nghe tiếng liền quay đầu, hắn nhìn thấy Cơ Hàn Yến đang đánh ra một tầng khí băng sương, dũng mãnh đánh về mê cung sặc sỡ.

Tầng sương trắng va chạm với thủy tinh làm kích động nên một sắc thái cực kỳ diễm lệ, chiếu cho Tô Trầm hầu như không thể mở mắt ra được.

Hắn ngửa đầu nhìn về đỉnh vách đá dày và rộng, được khảm tinh đăng.

Đột nhiên hắn nâng tay đánh về không trung, đánh vào tinh đăng trên vách đá.

Bốp!

Đèn vỡ vụn.

Ánh sáng rung động.

Tô Trầm đang muốn đánh một cái khác lại nghe một tiếng gào thét, có một cái hỏa cầu cực kỳ mãnh liệt đang đánh về phía mình.

Chợt thân hình Tô Trầm lóe lên, tránh thoát được công kích, cười mỉm nói: “Xem ra ngươi không thích cách làm của ta lắm. Nhưng vì cái vì ngươi lại không dùng quỷ thủ tới đây để giết ta?”

Không có hồi đáp, chỉ có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực càng ngày càng mãnh liệt cùng tiếng giết trong trận chiến.

Tô Trầm lại càng bình tĩnh hơn.

Hắn giơ tay trái lên, Ám Diễm Cự Nhân thật to lớn lượn lờ mà ra, ngửa đầu phát ra tiếng rít gào cuồng bạo.

Nhưng mà ngay sau đó, Tô Trầm vung tay lên, không ngờ Ám Diễm Cự Nhân liền biến mất không thấy gì.

“Ngươi làm gì vậy Tô Trầm?” Cơ Hàn Yến kinh ngạc.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ lại không nên dùng chiêu này mà thôi.” Tô Trầm nói.

Triệu hồi Ám Diễm Cự Nhân ra rồi hủy bỏ, không việc gì làm lại lãng phí lượng lớn nguyên lực, nhưng Tô Trầm không thèm để ý, mà nói: “Hàn Yến, Giang Tích Thủy muốn ta thiết kế hai môn nguyên kỹ mới thích với với ngươi, ngươi nhìn cho kỹ, đây là một loại ta thiết kế giúp ngươi, gọi là Sương Tuyết Phương Hoa.”

Hắn nói xong dương tay ấn về phía trước, liền thấy một mảnh băng tuyết rất lớn ở trước mặt đột nhiên chuyển động cuồng cuộng, nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng băng tuyết cánh hoa.

Băng tuyết cánh hoa này góc cạnh bén nhọn, lóe ra hàn quang âm lãnh, không ngừng chuyển động cuồng cuộng trên không trung như là một cái máy xoay thịt vậy, cuốn tất cả mọi thứ vào trong rồi xoay thành bột mịn.

Tiếng của Tô Trầm từ từ truyền tới: “Cơ Hàn Yến, chiến pháp của ngươi cương mãnh, mạnh mẽ có thừa, lại không đủ nhanh nên mất nhiều tác dụng. Mà phong cách chiến đấu của ta từ xưa đến nay là hướng về không có khuyết điểm càng quan trọng hơn ưu thế cường hóa, cho nên ta thiết kế Sương Tuyết Phương Hoa này cho ngươi. Nó có thể liên tục vận chuyển không ngừng nghỉ, cũng có thể khống chế trong tay, tự do đuổi giết mục tiêu. Bởi vì mang rất nhiều hàn khí cho nên dù người không chết, thân hình cũng sẽ bị trì trệ, không thành động thong thả được. Đúng rồi, nó là bản nâng cấp của Phong Thanh Võng, có trụ cột là Phong Thanh Võng thì sẽ học tập nó nhanh hơn.”

Trong mắt Cơ Hàn Yến lóe ra ánh sáng hưng phấn: “Nguyên kỹ không tệ, không thể tin được nhanh như vậy ngươi đã hoàn thành một cái rồi.”

“Ta chưa hoàn thành nó.” Ngoài ý định, Tô Trầm đáp.

“Cái gì?” Cơ Hàn Yến kinh ngạc nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm nói: “Cái này chỉ là thiết kế của ta thôi, cách hoàn thành vẫn còn xa lắm.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà trước mặt đang xảy ra chuyện gì, đúng không?” Tô Trầm chỉa chỉa tầng băng sương đang nhảy múa thành lốc xoáy băng giá: “Đây chính là phần thú vị nhất, vì cái gì một bản thiết kế ta chưa hoàn thành lại đột nhiên có thể thi triển thành công? Mặc, ngươi không giải thích một chút sao?”