Chương 534 Truy bắt (6)
Mặc vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc biến sắc.
Trong thủy tinh mê cung, mỗi một Mặc trong từng tấm gương đều lộ ra vẻ kin ngạc, thậm chí còn có vẻ mặt sợ hãi nhè nhẹ.
“Tê!” Hắn phát ra một tiếng gào thê lương với Tô Trầm.
Cự thú màu máu đang đánh nhau với An Tự Nguyên đột nhiên buông đối thủ, phóng tới chỗ của Tô Trầm.
Chỉ là nó muốn chạy nhưng An Tự Nguyên làm sao lại buông tha cho nó được.
Phách Giả Chi Quyền liên tục đánh vào trên người cự thú, An Tự Nguyên rít gào nói: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Trầm hừ lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn về không trung, đột nhiên dùng sức thịch một cái nhảy tới không trung đánh một quyền vào vách đá bên trên.
Đột ngột vách đá bên trên biến đổi, một cái cánh tay dữ tợn chui ra từ trong vách đá, chợt đánh về phía Tô Trầm, rất có uy thế một kích đập bẹp.
“Giúp ta ngăn cản.” Tô Trầm hò hét.
Cơ Hàn Yến, Lỗ Thanh Quang cùng rất nhiều người đồng loạt ra tay, ngăn chặn cự thủ dữ tợn kia.
Cùng lúc Tô Trầm ầm ầm đánh một quyền vào trên vách đá.
“Phá Giáp Trùy!”
“Không!” Mặc phát ra tiếng thét thê lương chói tai.
Dưới một kích toàn lực của Tô Trầm, đột nhiên mọi người nhìn thấy bốn phía phong vân biến đổi.
Cái gì cự thú màu máu, Thủy Tinh Mê Cung, chợt đều biết mất không còn tăm hơi trong phòng, sau đó dựng lên một mảnh sơn cốc u tĩnh.
Mọi người đang đứng ở giữa sơn cốc, bốn phía là rất nhiều dây leo, trong đó có một số xuyên thấu vào trong lòng ngực vài người, xoáy nát lồng ngực của bọn họ.
Cách đó không xa trên đài cao, một gã Linh tộc đang đứng ở đó, phát ra tiếng cuồng khiếu điên dại.
“Khốn kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi! Vậy mà phá ảo trận của ta, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!!!”.
Ảo trận!
Nghe từ kia toàn bộ mọi người đã rõ ràng.
Cái gì thạch quật âm u, cái gì Thủy Tinh Mê Cung, tất cả đều là giả, căn bản chỉ là một hồi ảo mộng mà thôi.
Tên Linh tộc cáo già này đã lừa gạt bọn họ ngay từ đầu rồi.
Hắn ở trong đây bố trí một tòa ảo trận thật lớn, lúc bọn hắn đi vào sơn cốc đã trực tiếp tiến vào trong ảo trận, tất cả mọi người đều đang trình diễn trong ảo trận.
Trách không được lấy thực lực Diêu Quang cảnh của An Tự Nguyên cũng không có cách đối phó tên Linh tộc này, bởi vì trong ảo trận, hai bên không so thực lực mà là tinh thần lực cùng sức tưởng tượng.
“Thì ra là huyễn thuật!” An Tự Nguyên cũng đã rõ ràng hết mọi việc rồi.
Chó má cái gì u linh quỷ trảo, hư không thủ, thật ra chỉ là ra tay thông qua ảo trận, từng bước từng bước tiêu diệt bọn họ mà thôi.
Huyễn thuật là loại hình nguyên kỹ không đếm xỉa đến cập bậc, chỉ cần thủ đoạn lừa gạt thật tốt là có thể lừa gạt bất kỳ kẻ nào.
Nhưng lừa gạt vẫn là lừa gạt, muốn ở trong huyễn thuật giết người cũng không phải quá dễ dàng.
Hư ảo kết hợp với chân thật từ xưa đến nay đều là khảo nghiệm lớn nhất của Huyễn thuật sư, từng cái Huyễn thuật sư đều có một loại kinh nghiệm độc đáo của bản thân trên phương diện này.
Lúc trước Tô Trầm lợi dụng ảo ảnh lập lại chế tạo ra biểu hiện giả dối để dụ dỗ hai tên Khai Dương cảnh tự giết nhau, tên Linh tộc ở trước mặt này hiển nhiên càng cao minh hơn.
Đầu tiên là hắn dùng ảo trận để mở rộng phạm vi ảnh hưởng huyễn thuật của mình, lập tức chiến cho toàn bộ mọi người đi vào trong ảo cảnh, sau đó liệp sát một đám người.
Bởi vì một người trước khi chết sẽ rời khỏi ảo cảnh trở về chân thật, cho nên đối với hắn khó khăn lớn nhất chính là làm thế nào vừa giết chết mục tiêu vừa không làm cho mục tiêu phá hỏng ảo trận.
Trước mắt xem ra, việc đầu tiên Mặc phải làm là chế tạo một loại âm thanh cùng ánh sáng cực đại để che dấu động tĩnh ở thế giới chân thật, sau đó dùng một loại phương pháp đặc thù liệp sát từng cái một.
Loại phương pháp này khó phân biệt đến như vậy, hẳn là có liên quan đến trình tự hắn giết yếu trước rồi mới giết mạnh sau.
Vì nguyên nhân này nên cho dù Tô Trầm nhìn ra được sơ hở, Mặc cũng chỉ có thể pháp thuật ở trong ảo cảnh quấy rầy hắn mà không thể giết Tô Trầm ở trong chân thật được, bởi vì trên trình tự vẫn chưa tới lượt của hắn.
Đáng lưu ý là, trong ảo cảnh tuy Mặc rất cường đại nhưng tuyệt đối không phải là vô địch.
Làm cho mình có lực lượng vô địch trong ảo cảnh cũng là một loại thách thức, sẽ càng dễ làm bại lộ bản chất hư ảo trong đây. Khi Mặc tăng thực lực của mình lên vô hạn trong ảo cảnh, sẽ làm cho đối thủ càng có nhiều cơ hội. Đến khi đó dù cho đối thủ không phát hiện chân tướng ảo cảnh, cũng có khả năng bởi vì thực lực của mình đột nhiên tăng cao mà phát hiện ra được gì đó.
Tô Trầm là dùng cách này để xác nhận mình đang ở trong ảo cảnh - Trước tiên hắn sử dụng một loại nguyên kỹ quen thuộc với mình, sau khi xác nhận ảo trận có thể căn cứ theo ký ức của người sử dụng để bắt chước ra công năng của nguyên kỹ, thì lập tức sử dụng một nguyên kỹ mình chưa hoàn thành.
Bởi vì ảo trận căn cứ theo ký ức của người sử dụng mà tái hiện hiệu quả của nguyên kỹ, cho nên tuy Tô Trầm không có hoàn thành nguyên kỹ này, nhưng hắn biết sau khi hoàn thành sẽ thành hình dạng gì, kết quả là hắn rõ ràng lại thi triển được một môn nguyên kỹ mà mình chưa hoàn thành, như vậy cũng đã xác nhận được chân tướng kẽ hở sau cùng.
Sau khi xác nhận được chân tướng, hắn còn phải phá vỡ hàng rào.
Ra tay với mục tiêu bị huyễn hóa ra không có ý nghĩa gì cả, cách đánh vỡ ảo cảnh tốt nhất là phải đánh vỡ biên giới, giống như là lúc trước Cương Nham phá vỡ ảo cảnh, cho nên Tô Trầm trực tiếp ra tay với vách đá, quả nhiên vừa làm đã có thành quả.
Tuy chưa nói ra mấy chuyện này nhưng mọi người ai cũng là người từng trải có kinh nghiệm phong phú cho nên trong một chốc đã đoán được tám chín phần mười rồi.
Giờ phút này hiểu được rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, một đám người nhe răng cười nói: “Lần này xem ngươi còn dám càn rỡ nữa hay không!”
Vù vù vù!
Vô só công kích như lôi đình kinh thế bổ nhào đến.
Mặc khàn giọng nói: “Các ngươi nghĩ Linh tộc cao quý chỉ có huyễn thuật thôi sao? Đi ra cho ta!”
Theo tiếng kêu của hắn, sơn cốc chấn động, đột nhiên đại địa vỡ tan, một đầu cự xà chui ra từ trong lòng đất, lần này không phải là huyễn thuật gì cả.
Cự xà này vừa xuất hiện, đã mở mồm lớn phát ra một tiếng rít gào với mọi người. Khí lưu thật lớn được phun ra từ trong miệng của nó, mang theo mùi máu tanh mãnh liệt thổi lui tất cả mọi người trở về.
An Tự Nguyên hừ lạnh: “Ở trong chân thật ngươi nghĩ mình vẫn có thể thắng sao? Phách Giả Chi Quyền!”
Vẫn như trước oanh một quyền ra, nhưng lúc này đây lại chân chính phát huy ra uy lực khủng bố mà một Diêu Quang cường giả nên có.
Sau đó như là kinh động nện vào trên đầu rắn, đánh ra một mảnh huyết hoa thật lớn.
Khác nhau lớn nhất giữa chân thật cùng hư ảo là tồn tại chân thật sẽ bị thương.